Chẳng ra gì.

Thẩm Úc thầm nghĩ.

Thẩm Úc cũng không biết mình đã vô tình mở ra cái chốt khoá nào của Thương Quân Lẫm. Chỉ là cảm thấy người này rất khác so với trước kia.

Thẩm Úc yên lặng cất những cuốn sách đi, y không định tiếp tục khiêu khích Thương Quân Lẫm. Nếu còn dám tiếp tục chắc chắn người chịu khổ vẫn là mình. Đến tận bây giờ tay chân Thẩm Úc vẫn còn chưa hết đau.

Cũng không thể lại tiếp tục thêm lần nữa.

Thấy tay trái của Thẩm Úc vẫn không được linh hoạt lắm, Thương Quân Lẫm duỗi tay nắm lấy: “Vẫn còn khó chịu sao?”

Cảm giác ấm áp bao lấy từng ngón tay, đầu ngón tay Thẩm Úc đầu run rẩy, “Bệ hạ, ngài đã hiểu rõ rồi còn cố hỏi sao?”

“Sao quý quân lại kiều quý* như vậy?” Thương Quân Lẫm bật cười.

*Tui nhớ tui giải thích rồi nhưng tui quên tui giải thích như nào rồi. Nhưng đại loại là quý giá, mỏng manh.

“Không phải do ta kiều quý,” Thẩm Úc phản bác, “Nếu trách thì phải trách bệ hạ quá lâu, không chỉ riêng ta,những người khác cũng sẽ không chịu nổi.”

Hô hấp của Thương Quân Lẫm có chút đình trệ, đành dùng một lực vừa phải xoa nắn những ngón tay giúp Thẩm Úc: “Trẫm xoa xoa giúp quý quân.”

Thẩm Úc lười nhác nằm trên giường, một bàn tay được nam nhân mặc huyền y nắm lấy, không nặng không nhẹ xoa bóp. Được đế vương hầu hạ như vậy, y cũng không hề có chút e ngại nào.

“Bệ hạ,chuyện Hoài Dục Vương thế nào rồi?” Mắt thấy không khí càng ngày càng trở nên ái muội, Thẩm Úc không thể không tìm đề tài để nói chuyện.

“Hiện tại đã không còn vấn đề gì.”

“Ta vẫn có chút không hiểu vì sao thái độ của hắn với ta lại không giống với những người khác. Chắc cũng không phải vì quan hệ của chúng ta đúng không?”Thái độ của Hoài Dục Vương dành cho Thương Quân Lẫm cũng chả tốt là bao.

“Có lẽ là bởi vì quý quân làm hắn nhớ tới một ít chuyện cũ.”

“Chẳng lẽ năm đó Hoài Dục Vương rời khỏi cuộc tranh giành ngôi vị là vì có nguyên nhân khác?” Thẩm Úc hứng thú hỏi.

“Ở trong cung được cất giấu rất nhiều bí mật, người ngoài chỉ biết Hoài Dục Vương chấp nhận từ bỏ vị trí kia, lại không biết rằng trước khi ông ta đưa ra lựa chọn như vậy đã xảy ra chuyện gì.”

Thấy Thẩm Úc cảm thấy hứng thú, Thương Quân Lẫm chậm rãi nói: “Năm đó cũng vì Hoài Dục Vương kết giao thân mật với một nam tử không rõ lai lịch nên mới bị tiên đế bắt lấy sơ hở. Tiên đế thiết kế âm mưu,hại chết người kia, lại đẩy mũi giáo vào một đối thủ cảnh tranh khác có thực lực tương đối mạnh. Vì thế hai thế lực xé rách mặt nhau, kết quả cuối cùng là một chết một cũng trọng thương, tiên đế liền thuận thế làm ngư ông đắc lợi.”

Thẩm Úc: “Sau này làm sao Hoài Dục Vương biết hung thủ chân chính là ai? Bệ hạ biết vẻ ngoài của người Hoài Dục Vương thích ra sao không?”

Thương Quân Lẫm: “Nam tử kia không hề để lại chút tin tức nào, những thứ liên quan đến hắn đều bị Hoài Dục Vương huỷ hoại. Đến nỗi người nam tử kia trông như thế nào,cũng hầu như không nhiều người biết. Dù sao nam tử kia cũng chỉ xuất hiện trong một khoảng thời gian ngắn, hơn nữa hành vi vẫn luôn rất bí ẩn. Nếu không nhờ Hoài Dục Vương, có lẽ người biết đến sự tồn tại của hắn sẽ càng ít.”

“Vì sao Hoài Dục Vương biết được hung thủ chân chính giết nam tử kia là ai, trẫm cũng không rõ ràng lắm. Nhìn vào khả năng của Hoài Dục Vương, hẳn là sau khi tiên đế đăng cơ không lâu đã đoán được.”

Có những chuyện luôn khiến người ta có cảm giác kì dị, kiếp trước Thẩm Úc cũng không biết hoàng gia còn nhiều bí mật như vậy. Sau khi y chết đi, đọc được cuốn sách kia, những thứ viết trong đó cũng chỉ xoay quanh góc nhìn của Thẩm Thanh Nhiên, không hề nói đến những chuyện này.

“Bệ hạ muốn tiếp tục điều tra sao?”

Thương Quân Lẫm gật đầu: “Người này ẩn giấu rất sâu, không thể biết mục đích chân chính của hắn là gì. Trẫm nghi ngờ chuyện lần này của Hoài Dục Vương cũng liên quan tới những chuyện năm đó.”

“Nhưng mà Hoài Dục Vương không chịu nói,” Thẩm Úc nhíu mày, “Là không thể nói hay là không muốn nói? Người phía sau màn lập ra kế hoạch này rốt cuộc là vì mục đích gì?”

Không ai biết được đáp án.

Chuyện của Hoài Dục Vương vẫn phải xử lý theo đúng quy trình. Mặc dù không chiếm được tin tức gì hữu dụng từ trong miệng Hoài Dục Vương nhưng các triều thần cũng cần một câu trả lời hợp lí. Sau khi ăn tết xong, vào lần thượng triều đầu tiên, Thương Quân Lẫm đã sai người tuyên bố tội danh của Hoài Dục Vương.

Gây chấn động toàn bộ kinh thành.

Không ai có thể ngờ đến, một người luôn luôn điệu thấp như Hoài Dục Vương lại ẩn giấu nhiều chuyện như vậy. Không ngờ hắn lập mưu nhiều năm như vậy chỉ vì muốn báo thù cho người yêu của mình. Hơn nữa chỉ vì người yêu, hắn đã làm ra chuyện phát rồ đến mức gây ra sự lẫn lộn trong huyết mạch của hoàng thất.

So với những chuyện khác,việc khiến lẫn lộn huyết mạch hoàng thất là chuyện khó có thể tiếp thu. Lập tức có người dâng sớ cầu mong điều tra rõ ràng.

“Bệ hạ, việc này rất quan trọng, nhất định phải tra rõ!” Thừa tướng Vương Trọng Tứ đứng ra nói.

Trong lúc nhất thời, những người huynh đệ cùng cha khác mẹ của Thương Quân Lẫm đều cảm thấy bất an.

“Lời này của Vương thừa tướng sai rồi, một chuyện gièm pha lớn như vậy, sao có thể để cho tất cả mọi người đều biết?” Có người bất mãn.

“Thể diện của hoàng thất quan trọng hay là huyết mạch thuần khiết của hoàng thất quan trọng?” Vương thừa tướng hỏi lại.

“Nhưng…… Chẳng lẽ muốn để cho người trong biết, tiên đế bị nhiều người tặng nón xanh vậy sao?” Hình Bộ thị lang chần chờ nói.

“Cũng không cần chiêu cáo tất cả mọi chuyện.” Vương thừa tướng trả lời.

Chỉ riêng vấn đề này đã khiến các đại thần không ngừng cãi nhau, có người cho rằng chuyện này quan trọng, cần phải điều tra rõ ràng. Cũng có người cho rằng, liên quan đến mặt mũi của hoàng thất, không nên điều tra rõ.

Thương Quân Lẫm ngồi ở trên cao, quan sát những đại thần đang tranh chấp. Gương mặt của hắn bị chuỗi miện che khuất, không ai có thể thấy rõ biểu tình của hắn.

“Cầu bệ hạ định đoạt.” Cãi mãi cuối cùng vẫn nhờ Vương thừa tướng lên tiếng thì trận cãi vã này mới ngừng lại.

“Nếu đã thế, việc này sẽ giao cho Vương thừa tướng điều tra.”

“Thần tuân chỉ.”

Việt Vương đang bị cấm túc thì nghe được tin này, phản ứng đầu tiên là không thể tin được.

Hắn nắm lấy vai của người báo tin, lạnh lùng nói: “Sao có thể? Bổn vương sao có thể không phải là con của phụ hoàng?”

“Điện hạ đừng nóng vội, việc này còn chưa có kết luận cuối cùng, huống hồ gương mặt của điện hạ và bệ hạ khá giống nhau. Xuất thân của ngài nhất định sẽ không có vấn đề.”

Việt Vương buông bả vai của tâm phúc ra, nôn nóng đi tới đi lui ở thư phòng. Nếu huyết mạch của hắn có vấn đề thì những tính toàn trước kia của hắn đều hoá thành bọt nước. Mặc kệ thanh danh hắn tốt đến mức nào, được bao nhiêu người ủng hộ, một khi người khác biết hắn không phải con ruột của tiên đế, những gì hắn đã làm đều sẽ hóa thành hư ảo!

Chỉ cần còn có vấn đề huyết mạch này, những con cáo già đó sẽ không cho phép hắn bước lên ngôi vị kia.

Thế nhưng loại chuyện này hắn thật sự không thể gian lận được. Hiện tại,thế lực của hắn ở kinh thành vẫn còn yếu kém. Căn bản không thể đối đầu với triều đình được.

“Là bổn vương quá sốt ruột, hiện tại còn chưa có chứng cứ chứng minh bổn vương không phải con ruột của tiên đế. Bổn vương không thể tự rối loạn trận tuyến.” Hít một hơi thật sâu, Việt Vương nỗ lực khiến mình bình tĩnh lại.

“Điện hạ nói rất đúng, điện hạ không cần lo lắng,vẻ ngoài của ngài và hoàng thượng có rất nhiều chỗ tương tự nhau, mọi người đều có thể nhìn ra. Hơn nữa Lệ phi nương nương luôn luôn được bệ hạ sủng ái……”

“Mẫu phi nhất định sẽ không làm ra chuyện mất mặt như vậy!” Việt Vương xoa xoa thái dương, “Ngươi tiếp tục chú ý hướng đi của bên ngoài một chút,nếu có chuyện gì bất thường lập tức báo cho bổn vương.”

Vừa bước vào năm mới đã nghênh đón một vụ án lớn như vậy. Tâm trạng của mỗi người đều rất phức tạp, đặc biệt là những hoàng tử được tiên đế để lại.

Những năm cuối Tiên đế chấp chính, ông đã hoa mắt ù tai. Vì ngôi vị hoàng đế, các hoàng tử có dã tâm đã đấu đá đến vỡ đầu chảy máu, sau đó Thương Quân Lẫm mạnh mẽ xen vào mới ngăn cản được cuộc nội chiến gay gắt này.

Kết quả của cuộc tranh giành kia cũng rất thảm thiết. Thương Quân Lẫm đã chém giết một vài hoàng tử và đại thần. Triều đình khó khăn lắm mới bình định được lại suýt nữa náo loạn. Nhờ Thương Quân Lẫm ra tay đàn áp, dùng vũ lực chống bạo động mới ngăn được một cuộc nội chiến mới.

Sau chuyện này các đại thần đều cảm thấy vô cùng may mắn. Rất may cuối cùng người đăng cơ không phải những hoàng tử không rõ nguồn gốc đó.Ai có thể ngờ được những hoàng tử được tiên đế nhìn trúng như Tam hoàng tử, Thất hoàng tử, thập tứ hoàng tử đều không phải con ruột của ông ta chứ.

Quả thật Hoài Dục Vương cũng rất lợi hại, trong yên lặng đã khiến đỉnh đầu của tiên hoàng biến thành một dải thảo nguyên từ lúc nào không hay.

Tiên đế có rất nhiều con nối dõi. Điều tra càng sâu, các hoàng tử bị tra ra huyết mạch có vấn đề cũng càng ngày càng nhiều. Đặc biệt là những hoàng tử còn nhỏ tuổi, hầu hết tra chút nào đầu tiên đế lại xanh thêm chút đó.

Mỗi ngày đều có những tin tức mới được đưa vào cung. Lúc Thương Quân Lẫm xử lý cũng sẽ không tránh Thẩm Úc, Thẩm Úc cũng đi theo để tìm hiểu không ít tin tức.

“Thân thế của Việt Vương không có vấn đề?”Thật ra Thẩm Úc cũng không hề ngạc nhiên lắm. Nếu Việt Vương không phải con ruột của tiên đề thì cũng sẽ không giống Thương Quân Lẫm đến thế.

“Hình như quý quân rất quan tâm tới Việt Vương?”

“Không phải bệ hạ là người hiểu rõ nhất sao? Trước đây hắn gạt ta, ta không muốn để hắn sống tốt. Chỉ đơn giản vậy hôi.”

Thẩm Úc cảm thấy Thương Quân Lẫm nhất định biết rõ sự thật về mối quan hệ của mình và Việt Vương. Nếu Thương Quân Lẫm không biết, y cũng không ngại nói cho hắn biết.

“Sợ là khiến quý quân phải thất vọng, mẹ của Việt Vương là Lệ phi. Nàng ta là một trong số ít người toàn tâm toàn ý với tiên đế.”

“Bệ hạ nói cho ta nghe đi.” Dù kiếp trước Thẩm Úc về phe Việt Vương nhưng y cũng không có quá hiểu biết về Lệ phi.

“Tiên đế có rất nhiều hậu phi, nhưng người chân chính quan tâm đến ông ta cũng không nhiều lắm,Lệ phi được xem là một trong số đó. Lệ phi là một người thông minh, không tranh không đoạt, hậu cung người tới người lui, chỉ có mình nàng trước sau gì cũng đứng vững. Trước lúc tiên đế ly thế, Lệ phi cũng chủ động cầu xin được tuẫn táng. Vì thế tiên đế rất cảm động, cũng rất quan tâm tới Việt Vương.”

Tiên đế vẫn khá thiên vị Việt Vương, cũng bởi vậy nên Việt Vương mới có thể sống sót dưới đợt náo động kia.

Giờ khắc này, cuối cùng Thẩm Úc cũng hiểu ra vì sao Việt Vương vẫn luôn muốn ngôi vị kia.

Bởi vì từ khi hắn còn rất nhỏ đã có người gieo một hạt giống trong lòng hắn. Người đó lấy thân mình làm chất dinh dưỡng, khiến cho hạt giống kia khỏe mạnh trưởng thành. Một ngày nào đó hạt giống kia sẽ thực hiện điều mà người kia mong muốn.

“Bệ hạ, trong khoảng thời gian này ngài điều tra các phiên vương, có phát hiện gì mới không?”

“Thật ra quý quân muốn hỏi chuyện của Việt Vương đúng không,” Thương Quân Lẫm lắc đầu, “Không hề tra được hắn đã làm chuyện gì khác thường. Nếu muốn tính toán thì cũng chỉ có những vấn đề nhỏ, không đau không ngứa.”

Thẩm Úc cũng biết gần đây Việt Vương sẽ rất cẩn thận. Dưới tình huống không nắm chắc mười phần hắn sẽ không lộ rõ dã tâm của mình.

Ai có thể ngờ đến, người luôn luôn ôn tồn lễ độ và tỏ ra không tranh với đời như Việt Vương lại vẫn luôn mơ ước cái vị trí kia?

“Trước khi tiên đế chết hẳn đã để lại cho Việt Vương không ít đồ vật.” Thẩm Úc trầm tư, đừng thấy tiên đế lúc đó đã tuổi già hoa mắt ù tai. Nhưng dù sao hắn cũng đã ngồi trên ngôi vị hoàng đế mấy chục năm, nếu ông ta muốn thiên vị, nhất định có thể để lại cho Việt Vương một vài thứ đủ để tự bảo vệ mình. Thậm chí là những thứ có thể khơi dậy dã tâm của hắn.

“Quý quân không cần lãng phí quá nhiều tâm tư trên người Việt Vương. Tư thế kia, quý quân không ngại nghĩ xem lúc nào có thể làm với trẫm.”Thương Quân Lẫm vẫn luôn không thích nghe Thẩm Úc nhắc tới hai chữ “Việt Vương”.

Cảm giác được nam nhân đang dần đến gần, Thẩm Úc lặng lẽ nhích ra xa. Lần trước, sau khi y oán giận một hồi, Thương Quân Lẫm lại càng nắm chặt không tha. Còn dùng lời hay ý đẹp dụ dỗ: Chuyện này làm nhiều sẽ thấy thoải mái.

Thẩm Úc muốn bẻ lái về đề tài lúc nãy: “Bệ hạ, đang nói chuyện đứng đắn.”

“Trẫm cảm thấy, quý quân hẳn nên quan tâm tới sự hài hoà trong mối quan hệ của chúng ta.” Thương Quân Lẫm nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng đã cất giấu ý nghĩ khiến người ta sợ hãi.

Hắn vươn một bàn tay, ngăn cản Thẩm Úc đang tính lui ra xa. Thân thể dần tiến về phía trước.

Lấy một cuốn sách để ngăn cản nam nhân đang tiến sát lại, trong mắt Thẩm Úc mang theo ý cười: “Bệ hạ đã ăn thử điểm tâm làm từ mơ trong phòng bếp nhỏ rồi sao?”

Sao lại chua ê ẩm như vậy?

Nghe ra ý tứ trong lời nói của Thẩm Úc, Thương Quân Lẫm nhướng mày: “Quý quân có muốn tự mình nếm thử xem, rốt cuộc trẫm có ăn hay không?”