Lăng Hi nhào vào phòng tắm hung hăng phun ra một lần, dùng nước lạnh rửa mặt, chậm rãi lau khô, một bên chà, một bên hồi tưởng sự việc vừa rồi, cảm giác mơ hồ là do Thẩm Huyền cố ý, bằng không vì cái gì muốn nhắc nhở chính mình có thể lên lầu xem, mà hắn đi lên sau hộ công vừa vặn ngay lúc......

Vẻ mặt của hắn chớp mắt trở nên dữ tợn, cưỡng chế sự ghê tởm trong lòng lan tràn, tiếp tục thầm nghĩ hộ công vừa vặn đem quần áo hắn cởi ra, bên cạnh vừa vặn lại thủ vài tên bảo tiêu chế trụ chính mình, muốn người khác không hoài nghi cũng khó.

Thẩm Huyền đây là đoán được thân phận của hắn? Nhưng sự thật khó tưởng tượng như vậy, hắn có khả năng đoán ra sao?

Lăng Hi quét mắt nhìn phòng ngủ đơn giản, làm phòng cho khách, nơi này bố trí rất đơn giản, bài trí cũng không nhiều, không có bị phá hư nghiêm trọng. Hắn trầm mặc hai giây, thu thập một chút, cuối cùng ôm gối đầu chậm rãi ngồi ở trước giường trên thảm.

Thẩm Huyền đến tầng ba dừng lại một lát, dự tính Lăng Hi hẳn là khôi phục được không sai biệt lắm, liền cầm máy tính xuống lầu, đi đến phòng tiểu hài tử

Lăng Hi nhìn hắn, trên mặt không có gì biểu tình gì, ánh mắt thực bình tĩnh, chỉ vì vừa bình ổn lửa giận, đáy mắt kia vẫn mang theo một ít lãnh ý chưa tan hết

Thẩm Huyền cước bộ chậm lại, bỗng nhiên nhớ một chuyện rất lâu về trước

Khi đó hắn còn nhỏ, có một lần hắn cùng đại ca và phụ thân đến Lăng gia bái phỏng, thừa dịp các đại nhân nói chuyện len qua các khoảng trống để chạy ra ngoài, sau đó không biết như thế nào liền quyết định muốn đi xem tiểu đệ đệ được cứu trở về

Lúc vào hạ thời tiết cũng không nóng bức, mái che nắng của tiểu viện bò đầy dây leo, Lăng Hi hai tay quấn băng, lẳng lặng ngồi ở trên một mảnh đất xanh rì trên tay ngoạn một cây đao, nhận ra bọn họ tới gần liền ngẩng đầu quét lại đây, con ngươi xinh đẹp băng lãnh đến lợi hại, như thể không dung nổi nửa điểm độ ấm

Thẩm Huyền tổng cảm giác khi đó Lăng Hi đặc biệt gầy, phảng phất gió thổi qua liền gục, nhưng này chút chi tiết lại rất mơ hồ, khắc sâu trong trí nhớ của hắn chỉ có duy nhất đôi mắt kia, sáng đến nỗi người ta hoàn toàn có thể để người bỏ qua cơ thể suy nhược của hắn, thậm chí ngay sau đó còn cho người ta một loại ảo giác như muốn đem xé nát con mồi trước mặt.

Ba người bọn hắn đại khái nhìn nhau một phút đồng hồ, hắn đuổi bảo mẫu ra ngoài, thấp giọng giải thích nói thiếu gia còn đang sinh bệnh các ngươi đi nơi khác làm việc đi.

Sau này hắn nhớ lại, bảo mẫu hẳn là biết thân phận của hắn cùng đại ca, sợ bọn họ thụ thương, muốn cho bọn họ cách xa một chút, cho nên cố ý bỏ thêm một câu

Hắn đã muốn quên cảm giác lúc ấy, chỉ nhớ rõ bảo mẫu thanh âm thật nhỏ, pha lẫn một chút thở dài cùng hoảng sợ

Thiếu gia tâm tình không tốt, các ngươi hãy đợi hắn một lúc nữa đi, các ngươi đừng dựa vào hắn quá gần, hắn.....

Hắn giết người.

Hắn giết người.

Thẩm Huyền theo bản năng nhìn về phía Lăng Hi, một lát sau y đã đứng dậy, mang theo bả đao kia vào căn phòng u ám, ánh sáng sau lưng hắn biến mất từng chút một, cuối cùng triệt để không thấy

Sau này bọn họ cơ hồ cũng không có gặp qua, hắn cũng không rõ ràng người này có bằng hữu hay không, có còn âm trầm như trước không, chỉ biết là thời điểm gặp lại, Lăng Hi đã thu hồi toàn bộ nhuệ khí, cử chỉ ưu nhã, tươi cười ôn hòa, hoàn toàn là một bộ dạng của một thế gia công tử

Bất quá hiện tại nhìn tiểu hài tử trên mặt xen vào bình tĩnh cùng băng lãnh thần sắc, hắn ngược lại cảm giác rằng Lăng Hi trước lúc trải qua thời kỳ trưởng thành, có lẽ chính là cái dạng này

Hắn trong lòng mềm nhũn, đi qua ngồi xuống "Tâm tình không tốt?"

Lăng Hi không đáp, ôm gối đầu trầm mặc không nói. Thẩm Huyền biết hắn trong lòng khẳng định có một đống lớn nghi hoặc, nhưng lại không muốn lộ ra sơ hở, dứt khoát liền hỏi

"Có phải ngươi đang suy nghĩ là lần này ta mang ngươi đi ra lại là lừa ngươi?"

Lăng Hi nhìn hắn "Không phải sao?"

"Không phải" Thẩm Huyền nói

"Ta buổi tối thật sự sẽ mang ngươi trở về Lăng gia, nhưng hiện tại chúng ta có chuyện phải nói trước đã"

"Nga, là cái gì?"

"Cái này" Thẩm Huyền mở máy tính ra, phát video theo dõi ở tầng ba mà ngày đó hắn quay trộm.

Lăng Hi bình tĩnh nhìn, chuyện này tuyệt đối không phải là ngoài ý muốn, hắn lúc ấy có thử tính toán qua khả năng hắn bị giám thị, chỉ là hắn vội vã bám chặt thời gian quay trở về, nên không nghĩ được nhiều như vậy, liền theo bọn họ đi

Video rất nhanh tới đoạn hai người chạm trán nhau, bất quá hình ảnh quá mờ, nhìn hai người kề sát như đang hôn nhau vậy. Thẩm Huyền phóng tới đoạn hai người nằm ở cùng nhau, lúc này mới đóng lại.

Lăng Hi dời đi tầm mắt, lẳng lặng chờ hắn mở miệng. Thẩm Huyền hỏi

"Ngươi có hay không phát hiện ngươi đối với ca ngươi là loại tình cảm tình không bình thường?"

"Hắn luôn luôn thương ta."

"Không giống, thế giới của ngươi như thể chỉ chứa mỗi ca ca" Thẩm Huyền phân tích

"Ngươi có thể nói, nhưng toàn bộ Lăng gia lại đều không biết, bởi vì ngươi chỉ nguyện ý thân cận mỗi ca của ngươi, bị nhốt còn muốn nghĩ mọi cách đưa ca ngươi ra, ta vốn tưởng rằng các ngươi là tình cảm huynh đệ, cho nên vừa làm một thực nghiệm, kết quả ngươi thực táo bạo, hoàn toàn không thể chịu đựng được khi người khác chạm ca ngươi, đây là dục vọng chiếm hữu rất mãnh liệt"

Lăng Hi "......"

"Ta biết ngươi muốn tìm gia gia ngươi nói về chuyện ca ca ngươi, nhưng gia gia ngươi có tuổi, dù cho hắn không quan tâm ngươi, hắn cũng chung quy là gia gia của ngươi" Giọng Thẩm Huyền thoáng chậm lại.

"Đêm nay thời điểm cùng ông nói chuyện tối lên rồi hẵn nói, đừng tức giận hắn"

Lăng Hi "......"

Thẩm Huyền nén cười, sờ sờ đầu tiểu hài tử.

Hắn rõ ràng Lăng Hi thực thông minh, khẳng định sẽ suy xét khả năng hắn đã biết chân tướng, nhưng này sự kiện chung quy rất tà hồ*, chắc chắn Lăng Hi sẽ không đoán ra hắn những thứ mà hắn phải trải qua trên đường trải qua là như thế nào, cũng liền không thể xác nhận, chỉ có thể tiếp tục hoài nghi.

*vừa quỷ dị, vừa mơ hồ

Mà Lăng Hi tâm tư quá sâu, có điểm thiếu hụt cảm giác an toàn, cho nên nếu như vậy không muốn khiến nhân biết bí mật này, hắn dứt khoát chủ động đưa cho Lăng Hi một lý do, như vậy y phỏng chừng sẽ dễ chịu hơn.

"Ta cố hỏi qua thầy thuốc, hắn nói ngươi tốt nhất nên thay đổi" Thẩm Huyền nghiêm trang

Ngươi còn nhỏ, tương lai sẽ nhận thức rất nhiều người, không nhất định chỉ có mỗi ca ca ngươi, có lẽ ngươi không thể lý giải, thậm chí phản đối những gì mà ta nói, nhưng ngươi còn tiếp tục như vậy đi sẽ xúc phạm đến Lăng Hi, ngươi cũng không hi vọng hắn về sau chán ghét ngươi, đúng không?"

Lăng Hi trầm mặc vài giây, thuận nước đẩy thuyền "Ân"

Thẩm Huyền nói "Vậy bây giờ thử cùng ta làm bằng hữu nào, gọi một tiếng ca."

Mí mắt Lăng Hi đều không nâng một chút

"Trừ hắn, ta tạm thời sẽ không kêu bất luận kẻ nào là ca."

Phòng được ngược lại là cẩn thận*, nhanh như vậy liền nhập vai, Thẩm Huyền cười cười

*từ gốc là tích thủy bất lậu: một giọt nước mắt cũng không lọt

"Vậy cũng được, ta là Thẩm Huyền, ngươi có thể trực tiếp kêu tên của ta."

Lăng Hi liếc hắn một cái, gật gật đầu.

Thẩm Huyền có một chút vừa lòng, bồi hắn hàn huyên một chút liền đi công tác, sau đó thời gian buổi tối đã cùng lão gia tử ước định, mang theo tiểu hài tử tới đại trạch Lăng gia, thẳng đến thư phòng.

Lăng lão gia tử đã nghe Thẩm Huyền nói xong tình huống đại khái, giờ phút này thấy bọn họ tiến vào, liền hiểu ý bảo quản gia mang theo Thẩm Huyền đi uống chén trà, lẳng lặng nhìn chằm chằm trước mắt tiểu hài tử, ánh mắt sắc bén

"Ngươi có thể nói?

Một đoạn thời gian không thấy, gia gia rõ ràng đã già đi rất nhiều, Lăng Hi áp chế cảm xúc dâng lên trong lòng

"Ân, sẽ"

"Tiểu Hi biết sao?"

"Cái không trọng yếu, gia gia."

Lăng lão gia tử chậm rãi vuốt ve chén trà trong tay chén, nhìn chằm chằm hắn vài lần

"Được, ngươi muốn nói cái gì?"

Lăng Hi do dự một chút "Ngài đợi một chút đã..."

Hắn nói đứng dậy, thuần thục từ trong ngăn tủ lấy ra thuốc đau tim, thuốc cao huyết áp cùng một bình hút dưỡng khí đều đặt đầy đủ lên bàn, chần chờ hỏi

"Ông có muốn lại gọi thầy thuốc tùy thời thủ sẵn ở bên ngoài hay không?"

Lăng lão gia tử "......"

Lăng lão gia tử ánh mắt phát lạnh "Rốt cuộc muốn nói cái gì?"

Lăng Hi thấy thế không dám lãng phí thời gian, miễn cho bị ném ra bên ngoài, đành phải nói thật

"Gia gia, điều ta nói tạm thời khó mà để người có thể tin được, ngài hẳn là cần có chuẩn bị tâm lý"

Lăng lão gia tử từ chối cho ý kiến, buông chén trà hai tay đan lại rồi nhìn hắn.

Lăng Hi hít sâu một hơi "Gia gia, ta thực ra là Lăng Hi"

Lăng lão gia tử "......"

Mười phút sau, Lăng lão gia tử dần dần tiêu hóa nghe được sự thật, tiểu hài tử nói ra vài chuyện chỉ có ông cùng Lăng Hi biết, không có khả năng là nói dối.

Lăng Hi cầm đống dược, lo lắng quan sát hắn "...... Gia gia?"

"Không có việc gì"

Lăng lão gia tử rất nhanh trấn liền định, đột nhiên hỏi "Ngươi ở trong này, vậy Tiểu Bắc đâu?"

"Ta cũng không biết" Lăng Hi nói

Chuyện này sau khi hắn tỉnh lại thường hay nghĩ đến, nhưng vẫn không nguyện ý nghĩ đến tình huống không xong nhất, điều duy nhất hắn có thể khẳng định là nếu linh hồn của hắn không đi, linh hồn của đệ đệ khẳng định cũng chưa về

Lăng lão gia tử nhìn tôn tử nhà mình, nhìn cái đôi mắt quen thuộc mà trầm tĩnh, thần kinh buộc chặt suốt mấy ngày nay rốt cuộc cũng chậm lại một chút, mặc kệ như thế nào, chỉ cần tôn tử còn sống là tốt rồi.

Mới trước đây bởi vì không quá quan tâm đến hắn, khiến hắn xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, hiện tại trăm ngàn không thể lại để hắn gặp chuyện không may, Lăng lão gia tử hơi định thần một chút.

"Ngươi xác định đi bệnh viện một chuyến liền có thể trở về?"

Lăng Hi lắc đầu "Không xác định."

"Vậy tạm thời đừng tùy tiện mạo hiểm" Lăng lão gia tử lập tức nói

"Ta tình nguyện để ngươi sống một đời như vậy, cũng không muốn cho ngươi đi xem thử"

Hắn quả thật bất công, Tiểu Hi là tâm huyết của hắn, gánh vác toàn bộ tương lai của Lăng gia, mà Lăng Bắc là đứa con do người đàn bà xa lạ bên ngoài sinh ra rồi chết, dù cho Lăng Bắc là một tiểu hài tử bình thường, hắn vẫn như cũ sẽ thiên vị Lăng Hi.

Lăng Hi luôn luôn biết tính tình gia gia nhà mình, chỉ có thể nói

"Vấn đề là nguyên thân của ta không chết, ta sợ sẽ ảnh hưởng không tốt đối với linh hồn và thân thể"

Lăng lão gia tử trầm mặc thật lâu sau "Để ta nghĩ đã"

Lăng Hi không ý kiến, ân một tiếng. Hắn không có ở lại tại lão trạch, mà là cùng Thẩm Huyền trở về trại an dưỡng, đây là kết quả mà hắn cùng gia gia thương lượng, bởi vì chung quy hắn còn đang dùng thân thể đệ đệ, sự tồn tại của đệ đệ tại Lăng gia luôn luôn là trong suốt, bỗng nhiên được coi trọng thật sự rất khác thường.

Đặc biệt hiện tại độc thủ phía sau màn còn chưa tra được, mọi hành động đều phải thật khẽ dù một điểm cũng không được hỏng

Thẩm Huyền theo bản năng nhớ tới hình ảnh của người này tại trại an dưỡng, thầm nói một tiếng Lăng Hi quả nhiên là người nhẫn nại, nén cười đem hắn đưa vào phòng ngủ, xoay người đi.

Giờ phút này đã là đêm khuya, Đặng Văn Hồng vừa vặn đang trực ban, lại đây nhìn nhìn hắn

Lăng Hi gần đây vẫn không cơ hội cùng hắn nói chuyện, hiện tại liền hướng Husky ngoắc ngoắc ngón tay, chỉ Đặng Văn Hồng

"Đây là ảnh đế"

Hắn nói xong vỗ vỗ đầu Husky, nói với ảnh đế

"Đây là lão bản của ngươi, mấy hôm trước ta nhặt được tại cổng bệnh viện Thần Ái, các ngươi hẳn là cùng xảy ra một chuyện đi, vận khí thật không tệ, đều còn sống"

Husky:"......"

Đặng Văn Hồng "......"

Trong phòng ước chừng tĩnh mịch một phút đồng hồ, Đặng Văn Hồng há miệng

"...... Ngươi không gạt ta?"

"Lừa ngươi làm cái gì?"

Đặng Văn Hồng nghĩ cũng đúng, yên lặng nhìn về phía Husky, thấy nó gật gật đầu, nhịn hai giây, lập tức cười đến ngã vào trên giường

"A ha ha ha ha ha......"

Husky nhất thời nổi giận, nhào qua cho hắn một vuốt. Đặng Văn Hồng nửa ngày mới ngừng cười, bò dậy xách chân sau Husky lên

"Đúng rồi huynh đệ, ngươi là chó đực hay vẫn còn là con cái?"

Husky vội vàng giãy dụa, nhưng chung quy vẫn đánh không lại lực đạo của nhân loại, nhất thời cả cẩu đều cảm thấy không ổn.

"Thế nhưng là mẫu cẩu, a ha ha ha ha ha, nửa đời sau ta đều sẽ cười đến chết mất ha ha ha ha......" Đặng Văn Hồng lại cười đến nghiêng ngã.