Cô giáo Viên còn đang bận mớm rượu, chợt cảm thấy môi đối phương cứng lại, lúc này mới lưu luyến chấm dứt nụ hôn, chép chép miệng, quay lại nhìn ra ngoài cửa.

Cô giáo Viên mỉm cười dựa vào ngực Trịnh Diễn Tự, ánh mắt lờ đờ, sắc mặt bừng bừng hưng phấn, lẳng lơ chết người không đền mạng: “Cô là ai?”

Mặt Hướng Mông lập tức từ trắng biến thành xanh lè, hàm răng nghiến chặt, cuối cùng gắng gượng bật ra vài chữ qua kẽ răng: “Xin lỗi đã quấy rầy”.

Cùng với một tiếng sập cửa rất mạnh vang lên, dường như tất cả đều đã kết thúc. Trịnh Diễn Tự chứng kiến từ đầu đến cuối, lí trí nói với anh ta nên đuổi theo, hai chân lại sống chết không muốn di động nửa bước. Cảm giác này rất mâu thuẫn, lí trí không ngừng nhắc nhở anh ta, Trịnh Diễn Tự, không phải mày thích Hướng Mông hay sao? Vì sao không đuổi theo? Vì sao?

Nhưng càng bức bách chính mình như vậy hai chân lại càng mọc rễ, cuối cùng chỉ có thể lắc thật mạnh người phụ nữ trong lòng, người đã làm trái tim anh ta rối loạn, người đã khiến đầu óc anh ta hỗn loạn, người đã đảo loạn tất cả của anh ta: “Cô tỉnh táo một chút cho tôi!”

“...” Cô giáo Viên chớp chớp mắt, hết sức vô tội nhìn lại anh ta: “Tôi tỉnh táo lắm”.

Kì thực Trịnh Diễn Tự rất không muốn đối mặt với cô như vậy, nhưng ánh mắt lại không chuyển đi được. Trong mắt cô có bóng anh ta, Trịnh Diễn Tự thấy rất rõ chính mình trong mắt cô đang tức giận đến mức nào.

Mới đầu là anh ta ép cô rời khỏi thế giới của anh ta, cô thích anh ta, anh ta không thể đáp lại, thay vì tiếp tục nhập nhằng với nhau, chẳng thà vung dao cắt chỉ rối cho nhanh gọn. Nhưng khi đó anh ta cho rằng cô là chỉ rối, cắt đứt là xong, sau đó mới phát hiện mình đã sai, người phụ nữ này rõ ràng chính là một loại virus, không sắc không mùi lại có mặt khắp nơi, đến lúc anh ta phản ứng lại thì bệnh tình đã nguy kịch. Cho nên thời gian trước anh ta có tình trạng huyễn thính, luôn cảm thấy trong nhà đâu đâu cũng có tiếng nói của cô, vì vậy cuối cùng anh ta thay đổi toàn bộ đồ đạc trong nhà, cho rằng khi đó đã có thể đặt dấu chấm hết cho mọi chuyện.

Nhưng cô giáo Viên lại thay đổi chóng mặt, trở thành một người như bây giờ, suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, từ tài xế cho đến bạn thân của anh ta, thậm chí cả đối tượng xem mắt gì đó nữa. Đàn ông xuất hiện xung quanh cô đủ mọi độ tuổi, mọi giai tầng, mọi thuộc tính. Anh ta thấy càng nhiều lại càng mong sao người phụ nữ này vẫn là Viên mập mạp ngày xưa, tật xấu đầy người, trong mắt chỉ có một người...

Đương nhiên tất cả đã không thể quay lại, cô đã không thể trở lại như Viên Mãn trước kia, anh ta cũng không còn là người duy nhất trong mắt cô nữa.

Cảm giác không thể thoát khỏi cũng không thể xoay chuyển này trói chặt Trịnh Diễn Tự, anh ta không thể nhìn tiếp vào mắt cô, ép buộc chính mình nhìn ra chỗ khác, kết quả vừa quay đầu sang đã nhìn thấy bức tranh sơn dầu đang rỏ rượu vang đó.

Lập tức tất cả nóng nực, tất cả kích động đều biến mất. Phù... Trịnh Diễn Tự thở dài một hơi, không có tâm tư đuổi cô về nữa, chỉ nói: “Chờ cô tỉnh rượu tôi sẽ tính sổ với cô”.

Tịch thu chai rượu vang và li rượu trong tay cô, sau đó bắt cô đi ngủ. Nhưng muốn cướp rượu từ trong tay một con ma men đã phát điên? Trịnh Diễn Tự lập tức gặp phải sự chống cự quyết liệt.

Trịnh Diễn Tự nổi giận tóm chặt hai cổ tay cô: “Đừng quậy nữa, đi ngủ đi!”

Lời anh ta nói có vấn đề gì sao? Vì sao người phụ nữ này lập tức kinh hãi hít một hơi, như một cô gái nhà lành gặp phải đại đạo hái hoa, hai mắt như lên án tội ác của anh ta: “Anh... anh muốn ngủ với tôi???”

Vừa nói vừa không quên bắt chéo tay che trước ngực, làm bộ khóc không ra nước mắt.

Số lần Trịnh Diễn Tự than thở trong ngày hôm nay còn hơn cả đời cộng lại. Không muốn tranh luận với một người bệnh thần kinh nữa, Trịnh Diễn Tự quay đi định cất chai rượu và li rượu vào tủ rượu. Người phụ nữ phía sau anh ta nổi giận, lập tức hóa thân từ con gái nhà lành đang vừa chống cự vừa mời gọi thành một con báo hung mãnh nhanh nhẹn, chỉ bật một phát đã nhảy lên trên lưng anh ta, dùng cả tay cả chân ôm chặt lấy anh ta như một con gấu túi, muốn giật lại chai rượu trong tay anh ta: “Trả lại cho tôi!”

Trịnh Diễn Tự sắp bị cô ép tới hộc máu, không dễ gì đứng vững được. Cô giáo Viên cố gắng cướp chai rượu, Trịnh Diễn Tự sống chết không buông tay, hai người giằng co làm rượu vang bắn tung tóe khắp nơi, bắn ướt cả nửa người anh ta.

“Buông ra!” Giọng Trịnh Diễn Tự đã kìm nén đến cực điểm.

“Tôi không buông”.

Trịnh Diễn Tự cố gắng thoát khỏi con gấu túi này mà không sao thoát được.

“Buông... tay...” Mỗi một chữ Trịnh Diễn Tự nói đều như rít ra qua kẽ răng.

Thấy anh ta không làm gì được mình, con gấu túi trên lưng anh ta cực kì đắc ý, giọng nói cực kì khiêu khích: “Không buông không buông không buông đấy! Có gỏi thì anh đánh tôi đi đánh tôi đi đánh tôi đi!”

Trịnh Diễn Tự khuyên chính mình nhẫn nhịn... Nhẫn nhịn... Không! Không nhẫn nhịn được thì không cần nhẫn nhịn nữa! Cuối cùng Trịnh Diễn Tự cũng bùng nổ, một cú cúi người vật qua vai đánh bay con gấu túi có sức sát thương rất mạnh này ra ngoài. Con gấu túi cao một mét bảy mấy vẽ thành một đường vòng cung giữa không trung, nặng nề rơi xuống chiếc sofa phía trước, cuối cùng kêu lên một tiếng, hai mắt trợn ngược, không động đậy nữa.

Ngã ngất rồi? Không phải chứ?

Trịnh Diễn Tự lập tức căng thẳng trong lòng, định bước nhanh tới xem người phụ nữ này có bị chấn thương sọ não hay không, nhưng vừa bước được một bước đã trượt chân vì dưới sàn nhà toàn là rượu vang vừa sánh ra. Kết quả là một giây trước vừa ném người ta lên sofa, một giây sau chính bản thân Trịnh Diễn Tự cũng anh dũng hi sinh, trượt chân ngã sấp mặt.

Nhưng cũng không đau, bởi vì bên dưới còn có cô giáo Viên làm đệm. Khi đó Trịnh Diễn Tự lại chỉ muốn chết quách cho xong. Bởi vì...

Mặt anh ta úp thẳng vào ngực người nào đó.

Cô giáo Viên kêu lên một tiếng rồi tỉnh lại. Trịnh Diễn Tự nhanh chóng ngẩng mặt lên, vừa vặn thấy cô giáo Viên từ từ mở mắt ra.

Trịnh Diễn Tự lập tức nghiêm mặt chứng minh sự trong sạch của mình: “Tôi không cố ý”.

Viên Mãn lại không nói câu nào, chỉ thẫn thờ nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt.

Mấu chốt không phải khuôn mặt đó có tuấn tú hay không, mấu chốt cũng không phải khuôn mặt đó có đỏ bừng đến mức chỉ muốn cắn một miếng hay không... Mấu chốt là anh ta vừa mở miệng nói, một giọt rượu từ bên miẹng anh ta đã tách một tiếng rơi xuống miệng cô giáo Viên.

Cô giáo Viên liếm môi một vòng, sau đó chép miệng, rượu ngon thật!

Thế là trong lúc còn hoàn toàn không phản ứng kịp, Trịnh Diễn Tự đã bị vồ lấy.

Trên mặt, trên người đều dính không ít rượu vang, đối với cô giáo Viên lúc này, Trịnh Diễn Tự quả thực hết sức ngon miệng.

“Cô làm gì...”

Trong mắt chỉ kịp lóe lên một nét sợ hãi, Trịnh Diễn Tự đã bị hôn rồi.

Lưỡi người phụ nữ này như lưỡi rắn độc, xảo quyệt mà nóng bỏng, chạy từ môi anh ta xuống đến cổ họng, xuống xương quai xanh, xuống vị trí không thể miêu tả dưới cổ.

Cho dù còn cách lớp áo vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ.

Cuối cùng Trịnh Diễn Tự cương quyết nâng mặt cô lên, giọng điệu trách cứ lại không hề có sức đe dọa như bị một lớp đường bao lấy: “Đủ rồi...”

Cô giáo Viên lại ngậm ngón tay anh ta, ngậm thật sâu, chỉ vì đầu ngón tay anh ta cũng ướt rượu vang. Trong nháy mắt đó, Trịnh Diễn Tự cảm thấy có một dòng điện từ đầu ngón tay anh ta chạy vào máu, nhanh chóng chạy đến trái tim. Ngón tay Trịnh Diễn Tự cứng đờ, lập tức vùng thoát khỏi cạm bẫy. Còn cô lại không hề cảm thấy mình độc ác đến mức nào, chỉ cười dịu dàng, vùi đầu tiếp tục...

Cô dùng môi, thậm chí dùng răng, ngày càng hung ác, mang đến nhói đau. Huyệt thái dương giật giật, Trịnh Diễn Tự cảm nhận cơn đau tiếp tục lan rộng.

Vị trí không thể miêu tả dưới cổ.

Vị trí không thể miêu tả dưới cổ.

Vị trí không thể miêu tả dưới cổ.

Vị trí không thể miêu tả dưới cổ...

Cô dừng lại ở chỗ này, lặp đi lặp lại. Cuối cùng Trịnh Diễn Tự không nhịn được nữa, ánh mắt trở nên kiên quyết, đưa tay hùng hổ lôi người phụ nữ này lên trước mặt mình.

Lông mày đối với lông mày, mắt đối với mắt, vị trí không thể miêu tả dưới cổ đối với vị trí không thể miêu tả dưới cổ...

Tim ai đập, như tiếng trống vang trời?

Trên sofa rộng rãi, Trịnh Diễn Tự lật người giành lại quyền chủ động.

Bản giao hưởng bi thương dừng lại rồi phát lại từ đầu, cả đêm nay nhất định không ngừng không nghỉ, triền miên không dứt.

***

Chúng ta cùng trở lại 18 tiếng sau đó.

Trịnh Diễn Tự đã bị ép đến góc tường phòng tắm, phía sau là tường, phía trước là người phụ nữ này. Còn anh ta, tiến lên không được, lùi lại không xong, đành để mặc cho người phụ nữ này nhìn chằm chằm vào mắt mình: “Anh không thừa dịp tôi uống say... làm gì tôi đấy chứ?”

Tường lành lạnh, hơi thở của người phụ nữ này khô nóng, giữa hai vùng băng lửa, Trịnh Diễn Tự vùng thoát ra khỏi hồi ức.

“Không”.

Anh ta nói như chém đinh chặt sắt.

***

Khoảng chừng một phút trôi qua.

Viên Mãn nhìn anh ta, nhìn mãi, cuối cùng.

Phù... Cô giáo Viên thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tôi yên tâm rồi”.

“...”

“...”

Ánh mắt Trịnh Diễn Tự tối đi.

“Đúng rồi, Chung Dĩ Mặc ở đâu, anh biết không? Tôi gọi điện thoại cho anh ấy mấy lần mà vẫn tắt máy”. Cô lại ngẩng đầu lên hỏi anh ta.

Trịnh Diễn Tự sầm mặt.

Viên Mãn lại hoàn toàn không phát hiện: “Anh biết không?”

Giọng nói của Trịnh Diễn Tự rất không vui: “Hắn ở trong bệnh viện”.

Viên Mãn kinh hãi: “Bệnh viện nào?”

“...” Sắc mặt Trịnh Diễn Tự tiếp tục sa sầm: “Bệnh viện XX”.

Nhưng cô giáo Viên đâu có thời gian nhìn sắc mặt anh ta, vội vàng quay đầu đi ra ngoài.

Nhìn bóng dáng cô vội vàng rời xa, nghe tiếng bước chân cô vội vã chạy đi, mỗi một tiếng đều như rót giấm vào trong đầu Trịnh Diễn Tự, cảm giác này... chua lắm.

Vì vậy Trịnh Diễn Tự đột nhiên buột miệng nói một câu: “Cô không nên hỏi tôi có làm gì cô hay không mà nên hỏi cô có làm gì tôi hay không...”

Mới nghe câu này chỉ thấy rất loằng ngoằng, vì vậy bước chân của Viên Mãn không hề bị ảnh hưởng. Đến tận lúc chạy ra đến cửa, Viên Mãn mới đột nhiên chết sững.

Cô không nên hỏi tôi có làm gì cô hay không mà nên hỏi cô có làm gì tôi hay không...

Mà nên hỏi cô có làm gì tôi hay không...

Âm thanh của Trịnh Diễn Tự tua đi tua lại bên tai cô, cuối cùng biến thành một quả bom tấn, nổ tung khiến cô tan xương nát thịt.

“...”

“...”

Viên Mãn máy móc quay đầu lại: “Tôi... đã làm gì... anh?”

Lúc này Trịnh Diễn Tự đã đi tới phía sau cô từ bao giờ.

Nơi này, ngay sau cửa, chính là nơi mọi chuyện bắt đầu diễn ra 18 tiếng trước.

“Thì ra cô đã quên thật...”

Giọng anh ta không nghe ra tâm tình.

Nghĩa là sao? Vừa rồi anh ta nói không có chuyện gì xảy ra là để thăm dò cô? Viên Mãn không hiểu ra sao.

Lúc này Trịnh Diễn Tự lại nắm vai cô, ép cô xoay người lại đối mặt với anh ta.

“Tôi có thể diễn lại một lần cho cô xem”. Trịnh Diễn Tự nói với Viên Mãn.

Hết thảy đã vượt khỏi tầm khống chế, chính mình cần gì phải cố giữ lí trí? Trịnh Diễn Tự tự nói với mình.