Bên Ngoài Thế Giới Em Yêu Anh

Chương 24: Chưa kịp bắt đầu đã đến lúc kết thúc 1

Uống được ngụm nước ấm vào trong bụng, lí trí Anna minh mẫn hơn phần nào, cô khẩn khoản nói: “Ông nói ông không thể cho Dương Duệ tự do thoát khỏi nhà họ Vu dễ dàng như vậy.”

“Ông ấy muốn thế nào?”

Ánh mắt Tô Tiểu Lương không rời khỏi Anna lấy một giây, bởi vì từ đầu đến cuối cô cảm thấy rất kỳ lạ.

Vu Chấn thật sự lấy tính mệnh con gái mình ra đánh cược sao?

Nếu Dương Duệ có xảy ra chuyện gì bất trắc, cô ấy sẽ đau đớn ngất lịm đi không nói làm gì, nhưng nói không chừng còn có thể sẽ…

Nắm chặt cốc nước vẫn tỏa ra hơi ấm trên tay, ngước mắt nhìn Tô Tiểu Lương, không hiểu rõ sự tình nên Anna cảm thấy sự bình thản của cô ấy có phần hơi quá đáng:

“Xin cô hãy cùng tôi đi Tây Giao, Tô tiểu thư, tôi cầu xin cô, làm ơn đi cùng tôi đi, nếu không thì Dương Duệ sẽ chết mất. Bây giờ chỉ có duy nhất cô mới có thể cứu được anh ấy!”

“Tây Giao?”

Thực ra, gan ruột Tô Tiểu Lương cũng đang nóng như lửa đốt, nhưng cô không thể không suy nghĩ cho chu đáo. Nếu không, tất cả mọi sự chuẩn bị của Dương Duệ sẽ tan tành mây khói. Nếu đây là cạm bẫy của Vu Chấn, thì chẳng phải mình sẽ rơi vào tròng sao? Bất kể lúc nào chăng nữa, cô không muốn vì sai lầm của mình mà cắt đứt tương lai của hai người: “Bố cô đã bắt anh ấy? Tại sao chỉ có tôi mới có thể cứu được anh ấy? Chẳng phải cô là con gái của ông ấy, chẳng lẽ ông ấy không nghĩ đến cảm nhận và khả năng chịu đựng của cô sao? Nếu cô đã không khuyên được ông ấy, thì dựa vào cái gì mà nói tôi có thể?”

Một loạt câu hỏi lạnh tanh dội ào ào lên đầu Anna, cô lảo đảo đứng lên, khóe mắt vẫn còn lấp loáng nước mắt của cô đã có thêm phần bức xúc:

“Tô tiểu thư, ý của cô là? Tính mạng anh ấy đang như ngàn cân treo sợi tóc, chẳng lẽ cô cảm thấy tôi đang lừa cô sao?”

“Tôi chỉ là…”

Không biết sức mạnh nào giúp Anna tiếp tục giữ được giọng điệu ôn hòa và tinh tế như vậy, cô tiếp tục vừa hỏi vừa như chỉ trích:

“Lúc nào cô cũng nói là yêu anh ấy, có thật không? Tính mạng anh ấy nguy đến nơi rồi, tại sao cô có thể bình chân như không có gì xảy ra vậy?”

Ngước nhìn đồng hồ đã điểm 0 giờ 30 phút, Dương Duệ vẫn không gọi điện, cũng chẳng có tin nhắn đến. Tô Tiểu Lương nhìn sắc mặt kích động đến tột độ của Anna mà lòng dạ cô đau đớn rối bời.

Vốn dĩ Dương Duệ là người rất đúng giờ, giờ này anh ấy vẫn chưa xuất hiện và cũng không có tin tức gì, chỉ có thể có một khả năng. Anh ấy đang bị trói buộc ở đâu đó, không thể nào thoát thân.

“Tôi sẽ cùng đi với cô tới Tây Giao, đi ngay lập tức.”

Không giải thích dài dòng, Tô Tiểu Lương lạnh lùng, quả quyết kéo tay Anna lên, quyết sẽ đi theo cô ấy.

Cảm giác ấm nóng của mồ hôi lớp nhớp nơi tiếp xúc với tay Tô Tiểu Lương truyền đến, Anna chỉnh lại chiếc áo khoác ngoài, mặt mũi cô bắt đầu có cảm giác ngường ngượng.

Tại sao cô lại có thể nói được những lời như vậy? Cô tin tình yêu Tô Tiểu Lương dành cho Dương Duệ tuyệt đối không bao giờ ít hơn mình.

Tô Tiểu Lãng vội vàng chạy theo sau, gọi với theo: “Chị ơi, để em đi cùng chị.”

Đi đến cầu thang, ngoảnh đầu lại thấy cậu em chỉ mặc phong phanh có một chiếc áo mỏng, Tô Tiểu Lương không quên dịu dàng nhoẻn miệng cười vỗ về cậu em và nói:

“Không cần đâu Tiểu Lãng. Em ở nhà đợi chi, chị bảo đảm sẽ không có chuyện gì xảy ra với chị đâu. Ngoan nào, đi về phòng đi.”

Không giải thích thêm bất kỳ chuyện gì, bóng hai người phụ nữ khuất dần xuống dưới chân cầu thang, tiếng bước chân gấp gáp vẫn vang lên văng vẳng tựa hồ như chính nhịp đập trái tim của họ trong lúc này. Một trận gió đông lạnh buốt thổi qua khung cửa, Tô Tiểu Lãng đứng trong bóng tối nhìn ra màn đêm xanh sẫm, tối tăm bên ngoài, một dự cảm không lành đang lan tràn trong lòng cậu. Cho dù cậu không có nhiều thiện cảm với Dương Duệ, nhưng nếu so với hạnh phúc của Tô Tiểu Lương thì sự yêu ghét của bản thân không đáng để nhắc đến.

Những ngày gần đây, cậu tận mắt chứng kiến hai người họ thấu hiểu lẫn nhau thế nào khi sống cùng nhau và cả sự quan tâm rất tinh tế của Dương Duệ nữa, nếu không phải tình yêu thì rất khó có thể làm được như vậy.

Vì thế, cậu có lý do để tin rằng, Dương Duệ chính là hạnh phúc của cô ấy.

Sáu năm trước tình yêu đã lỡ bước đi ngang qua cô ấy, chẳng lẽ sáu năm sau lại cũng như một giấc mộng hão huyền sao?

Đúng là áo mình đang mặc mỏng quá, vẫn đứng tại chỗ, Tô Tiểu Lãng cảm thấy mùa đông năm nay thật lạnh.

Cô ấy sợ nhất là bị lạnh, nhưng vẫn còn một trận mưa gió đang chờ đợi trước mắt, liệu có thể qua được không?

Về đến phòng, cơn buồn ngủ của Tô Tiểu Lãng đã bay biến hoàn toàn. Đắn đo, do dự mãi, cuối cùng cậu cầm điện thoại lên và gọi cho Hạ Thần.

Chiếc xe Mercedes màu đen lao nhanh như điện xẹt trên đường. Dưới sự thúc giục liên tục của Anna, viên vệ sỹ cho xe chạy nhanh hết sức. Tô Tiểu Lương ngồi im trên xe, không nói gì, cô đang đoán xem rốt cuộc Vu Chấn đang muốn chơi trò gì. Đã hai mươi phút trôi qua kể từ khi lên xe đến bây giờ, cho dù Anna có khả năng diễn xuất tốt đến mấy thì cũng không thể giả vờ kinh sợ đến tột độ như vậy được, huống hồ, Tô Tiểu Lương để ý thấy bàn tay cô ấy vẫn nắm chặt lấy mình. Mặc dù đây mới là lần thứ hai gặp nhau, cô cũng nhận ra Anna không phải là cô gái dễ dàng bị rối loạn tâm trí, khả năng duy nhất chỉ có thể là sự nhẫn tâm của Vu Chấn.

“Cô đang nghĩ tại sao Daddy lại không màng đến sống chết của tôi phải không?”

“Đúng thế.”

Tô Tiểu Lương không ngờ câu đầu tiên Anna nói với mình sau một hồi im lặng là câu hỏi này, nhưng cô cũng không muốn phủ nhận.

“Daddy là người cực kỳ coi trọng danh dự, không có ai dám chạm đến sự uy nghiêm của ông được. Thế nhưng, Dương Duệ đã nhiều lần làm nhiều chuyện khiến Daddy cảm thấy là xúc phạm oai nghiêm của ông. Lần này, lại là chuyện có liên quan đến cuộc hôn nhân của tôi, vì vậy, Daddy không thể tha thứ cho anh ấy được. Cô có tin không, cho dù ông ấy biết tôi sẽ đau khổ đến chết, nhưng lần này ông vẫn quyết không tha thứ cho Dương Duệ.”

Thỉnh thoảng có những tiếng sụt sùi chen vào trong câu chuyện của Anna, hai vai cô run cầm cập, Tô Tiểu Lương cảm thấy bứt rứt như đang bị con gì cắn xé trong lòng. Vốn dĩ cô cảm thấy mình mới là người thua thiệt nhất, nhưng xem ra, người đó là Anna mới phải.

Hoặc giả, cô ấy thực sự là người đang hoang mang nhất, dẫu sao, một bên là cha ruột, một bên là người cô ấy yêu.

“Bố của cô.” Rất muốn nói một câu là ông ấy thật nhẫn tâm, nhưng nhìn nước mắt đầm đìa trên khuôn mặt cô ấy, Tô Tiểu Lương không thể nào thốt điều đó ra thành lời được. “Tại sao cô cảm thấy tôi có thể cứu được Dương Duệ.”

Anna chầm chậm gật đầu, đôi môi cô rung rung, như thể đang rất khó nói.

Nhờ ánh đèn màu chiếu sáng tờ mờ trong xe, Tô Tiểu Lương để ý thấy ánh mắt cô ấy rất khác thường, hình như đang rất sáng, nhưng cũng lại rất lạnh lẽo.

Bất kể là nhìn từ góc độ nào, Tô Tiểu Lương chưa bao giờ cảm thấy Anna là cô gái đáng sợ, cho dù là từ lần gặp mặt trước. Tuy nhiên, trong giây phút này, khi nhìn vào đôi mắt kia, toàn bộ hồn phách trong con người cô bỗng chao đảo, như thể đôi mắt của cô ấy chính là lưỡi dao găm vô cùng sắc nhọn đã đâm trúng vào cơ thể và cả linh hồn của cô.

“Xin cô hãy rời khỏi anh ấy.” Anna đau đớn, gằn lòng nói rõ ràng từng từ, từng chữ.

Tô Tiểu Lương chết lặng, toàn thân cô cứng đờ như hóa đá, nhưng rồi cô nhanh chóng đáp lại bằng giọng quả quyết:

“Không, tôi sẽ không rời khỏi anh ấy.”

“Tôi đề nghị cô hãy rời khỏi anh ấy!”

Không còn đường lui, Anna dùng ngữ điệu như đang ra lệnh, khóe mắt đẫm lệ của cô như hiện lên dòng chữ quyết không lùi bước.

Có lẽ, cô ấy đã âm thầm nói trong lòng câu nói này rất nhiều lần, chỉ là chưa có đủ dũng khí để nói ra thôi.

Sự quả quyết của cô ấy bất giác làm Tô Tiểu Lương cảm thấy kinh hãi xen lẫn đau khổ, đồng thời cô cũng đoán ra, thực ra đây là điều mà Anna đã muốn nói ra từ rất lâu rồi, điều luôn luôn ám ảnh trong đầu óc cô ấy.

“Có thể trong mắt cô tôi là người phụ nữ không có lòng tự trọng, nhưng, rất xin lỗi, tôi không thể rời khỏi Dương Duệ.”

“Cô yêu anh ấy, tôi không hề nghi ngờ gì về điều này, thậm chí là tôi còn cảm thấy cô yêu anh ấy nhiều hơn cả tôi. Lần trước khi gặp nhau cô có nói, nếu như là tình yêu đích thực thì không nhất thiết phải trói buộc anh ấy bên mình cả đời. Chính vì những câu nói của cô, tôi đã muốn tác thành cho hai người. Người Dương Duệ yêu là cô, thì có lý do gì tôi lại không lùi bước? Nhưng thật tiếc, tôi không chết được. Nếu như cô không từ bỏ, anh ấy sẽ chết, chẳng lẽ cô vẫn kiên quyết muốn tiếp tục sao? Nếu cô thực sự yêu anh ấy, tại sao lại nỡ lòng để anh ấy chết?”

Tràng lý lẽ của Anna làm Tô Tiểu Lương mất hết sức kháng cự, cô cảm giác hình như mình đang dần lùi bước trong vô thức.

Thậm chí, mỗi bước chân của cô đều thấm đẫm máu tươi.

“Không, tôi không thể…”

Anna thu vội ánh mắt thuyết phục Tô Tiểu Lương lại, cô thở dài nói: “Người Trung Quốc có câu “thề nguyền sống chết”, thực sự tôi không hiểu tại sao lại cứ phải thề nguyền sống chết cùng nhau? Đổi lại nếu là tôi, nếu có cơ hội để người mình yêu được sống tiếp, tôi chấp nhận đánh đổi bằng mọi giá, người ấy còn sống ở trên đời thì cuộc đời vẫn đẹp biết bao, khi đã chết rồi thì chẳng còn gì nữa, có chăng thì chỉ là một đống tro tàn. Chỉ có tiếp tục sống sót ở trên đời, người mình yêu được tiếp tục sống ở trên đời, thì tình yêu mới có thể kéo dài tiếp được.”

“Trên đời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành, sống chết thì có ý nghĩ gì?”

“Sống chết với bản thân mình có thể không có ý nghĩ gì, nhưng nếu phải tận mắt chứng kiến người mình yêu phải chết, cô có thể thờ ơ như vậy được không?”

Mặt mũi tối sầm lại, Tô Tiểu Lương cảm thấy tất cả những cảm xúc thường ngày cô cho là đẹp đều đang mang thứ màu u ám.

Phải thừa nhận rằng, phải dũng cảm lắm mới có thể làm được chuyện đôi lứa thề nguyền sống chết, nhưng như lời cô ấy nói, nếu đôi nào cũng chết cùng nhau, vậy thì tình yêu sẽ đi đâu?

Liệu có thể thờ ơ mà đứng nhìn người mình yêu chết đi không?

Nhưng mà, làm sao tôi có thể từ bỏ Dương Duệ đây, làm sao có thể làm được điều đó?

Tiến thoái lưỡng nan, bất luận là có sa chân đi đường nào đi nữa, đều rất nguy hiểm.

Nhìn cô không nói không rằng, ngây người như khúc gỗ, khuôn mặt đầy quả quyết của Anna hơi dãn ra, đột nhiên mà cũng rất tự nhiên, cô vòng tay ôm lấy Tô Tiểu Lương. Cái ôm này thật kỳ quái. Hai người họ giống như một đôi bạn gắn bó keo sơn, lúc này đều đang có quá nhiều ấm ức, tủi hổ muốn được giãi bày, có dùng lời nói cũng không thể an ủi lẫn nhau được, chỉ có thể nhờ đến động tác ấm áp và nguyên sơ nhất thôi.

Chỉ có điều, giữa hai người, ai có thể an ủi được ai đây?

Nửa như đang cầu nguyện, nửa như muồn thề thốt, Anna khẽ nói:

“Tô Tiểu Lương, có thượng đế làm chứng, tôi bảo đảm với cô sẽ yêu anh ấy cả đời. Tôi không mang được hạnh phúc đến cho anh ấy, nhưng nhất định sẽ mang được niềm vui đến cho anh ấy!”

“Tôi không cần lời bảo đảm của cô, không cần.”

Những lời thủ thỉ của Anna có khác gì sét đánh bên tai cô đâu, Tô Tiểu Lương bất chợt đẩy Anna ra, lắc đầu nguầy nguậy.

“Cô…” Đồng thời Anna cũng lắc đầu theo, rồi cô rủ đôi mắt đáng thương xuống. “Được rồi, chuyện hai người muốn sống chết cùng nhau, tôi không thể can dự. Tôi cũng xin bảo đảm là mình sẽ cố gắng cầu xin Daddy, mong thượng đế phù hộ cho hai người!”

“Cảm ơn!”

“Không cần khách sáo vậy.”

Thế rồi, cả hai bắt đầu dãn xa khỏi nhau, mỗi người ngoảnh ra mỗi ô cửa nhìn ra ngoài, cùng gặm nhấm nỗi đau của riêng mình.

Nửa tiếng sau, xe tới chân núi vùng Tây Giao. Vệ sỹ của Anna đã có sự chuẩn bị từ trước, vội vàng xuống xe, mở cửa cho hai người, rồi lập tức đưa họ lên núi theo con đường lớn. Đường núi ở đây không dốc lắm, đi lên cũng không quá mất sức, chỉ có điều, trong màn đêm tăm tối này, thỉnh thoảng lại vọng đến những tiếng kêu rợn người của con chim nào đó trong rừng cây tối om sâu thăm thẳm, làm cho những cơn gió ở đây trở nên lạnh lẽo hơn bất kỳ nơi nào. Mấy người họ nhanh chóng đến trước một biệt thự đứng cô lập giữa rừng, hình như tòa nhà này có kiến trúc kiểu hình tròn, không gian xung quanh vắng lặng tựa như đang trở về giữa châu Âu trời trung cổ. Rõ ràng Vu Anna chưa đến đây bao giờ, cô còn hỏi: “Nhà này là của Daddy phải không?”

“Tôi xin xác nhận thưa tiểu thư, tòa biệt thự này đứng tên một người bạn của ông chủ.”

Viên vệ sỹ đáp lời Anna bằng thái đội vẫn rất lễ độ, anh ta dẫn hai người đi vào trong, lên tầng hai của ngôi nhà, đứng trước một cánh cửa phòng, cúi mình theo tư thế mời vào, Anna ngó nhìn vào trong, phát hiện ra căn phòng này hoàn toàn được thiết kế theo lối nhà ở, có đầy đủ các vật dụng từ ghế sô pha cho đến giường chiếu, nhưng không có một bóng người. Cô nhăn mày hỏi viên vệ sỹ: “Daddy và Dương Duệ đang ở đâu?”

Viên vệ sỹ vẫn nghiêng mình kính cẩn trong tư thế mời vào trong điềm tĩnh đáp:

“Ông chủ nói nếu tiểu thư yêu cầu, thì mời tiểu thư và Tô tiểu thư vào trong phòng này. Hiện tại họ đang ở đâu, thì rất xin lỗi, tôi không biết.”

“Rốt cuộc Daddy muốn gì?” Ngữ điệu của Anna vút lên cao, thường ngày vốn rất ít khi cáu giận, nhưng bây giờ hai má cô đã bắt đầu đỏ bừng.

Không biết gió lạnh từ đâu vẫn thổi vào đến dãy hành lang dài kiểu phục cổ này, Tô Tiểu Lương nghiêng tai lắng nghe, nhưng bốn bề đều tĩnh lặng không một bóng người, không một tiếng người. Đến nỗi chính Anna cũng không rõ bố mình đang chơi trò chơi gì, có vẻ Vu Chấn thật sự sẽ ra tay tàn độc lắm. Trái tim cô trở nên lạnh dần, cô quyết định sẽ đi vào trong phòng trước, vào đến nơi rồi quay lại nói với Anna: “Nếu như ông ta đã muốn chúng ta vào trong này, chắc chắn đã có sự sắp đặt từ trước rồi.”

“Tiếp theo thì thế nào?” Còn lưỡng lự nhưng Anna vẫn đi vào trong phòng, Anna bị hơi ấm trong căn phòng làm ngạt mũi, cô sụt sịt mấy tiếng khiến viên vệ sỹ sợ chết khiếp. Anh ta vội vàng hỏi:

“Tiểu thư, cô không sao chứ?”

“Tôi có bị làm sao thì Daddy tôi cũng có thèm quan tâm đâu, anh lo cái gì?” Anna cũng không giữ được bình tĩnh, lại hỏi tiếp viên vệ sỹ: “Tôi hỏi anh, tiếp theo sẽ thế nào?”

“Tiếp theo thế nào ông chủ không nói cho tôi biết, ông ấy chỉ bảo tôi đưa hai cô vào trong này đợi.”

“Đợi?” Ngoái cổ nhìn tứ phía xung quanh, Tô Tiểu Lương cẩn thận soi kỹ cách bài trí căn phòng, rồi ngồi xuống ghế sô pha, cách chỗ Anna chẳng gần cũng chẳng xa, cô hỏi: “Đợi cái gì?”

Vừa nói dứt lời, bỗng toàn bộ đèn trong căn phòng vụt tắt, tất cả chìm vào bóng tối, Anna gắt lên: “Sao lại tắt hết đèn đi thế này?”

Viên vệ sỹ không đáp lời, màn hình chiếc ti vi LCD treo giữa nhà, đối diện với hàng ghế sô pha bỗng sáng lên một màu xanh trống rỗng, trở thành nguồn sáng duy nhất trong căn phòng tối tăm này. Dán mắt vào màu xanh u tối giữa không trung ấy, bất giác Tô Tiểu Lương nheo mắt lại, cô chợt nghĩ một khả năng, Vu Chấn và Dương Duệ rất có thể không có mặt trong tòa biệt thự này. Có vẻ như lát nữa, họ sẽ xuất hiện trong chiếc ti vi tự dưng bị bật lên đột ngột này.

Màu xanh vô nghĩa trên màn hình chuyển sang màu xám xịt nhiễu mắt, rồi phát ra những âm thanh hỗn độn. Rất nhanh sau đó, màn hình chuyển sang một màu đen tăm tối, không nhìn thấy bất kỳ thứ gì nữa.

Mấy phút chờ đợi sau đó tưởng như kéo dài đến vô tận, như đang ngồi dưới hầm băng, Tô Tiểu Lương dán chặt mắt vào màn hình chiếc ti vi, ngay cả chớp mắt cũng không dám chớp.

Chớp một cái, màn hình hiển thị đã bắt đầu có sự thay đổi, trên đó bắt đầu xuất hiện một căn phòng tăm tối, trên bức tường trắng trơn không có gì để đoán định hết. Chính giữa căn phòng có đặt một chiếc ghế da kiểu nằm màu đen, dưới chân ghế bên phải có đặt một cái bát sứ trắng toát cổ quái, phía trên là một một người đàn ông bị trói chặt tay chân và bị bịt mắt bằng mảnh vải màu đen. Là chiếc áo sơ mi màu xám bạc và chiếc áo khoác màu xanh ngọc của Dương Duệ. Người đàn ông đó chính là Dương Duệ. Anh đang nằm im bất động trên chiếc ghế đó, không có bất kỳ phản kháng nào, như thể đang chìm đắm trong một giấc ngủ say.

“Duệ…”

“Dương Duệ…”

Tô Tiểu Lương và Anna cùng đồng thanh gọi tên anh, trái tim hai cô đều như đang bị treo lơ lửng giữa không trung, khóe mắt đồng thời nóng bừng.

Mấy phút sau, có tiếng Vu Chấn cất lên bên trong căn phòng:

“Tô tiểu thư, lại gặp nhau rồi. Nói thẳng nhé, tôi biết cô và Dương Duệ yêu nhau say đắm lắm, nói thật thì tôi cũng rất ngưỡng mộ hai người. Vì thế, hôm nay tôi có một trò chơi để kiểm tra xem rốt cuộc hai người yêu nhau nhiều đến thế nào. Không biết cô đã nghe nói đến cách thí nghiệm này bao giờ chưa, lấy dao cắt cổ tay, rồi cho máu nhỏ giọt, nhỏ giọt xuống một dụng cụ, như vậy, người ta có thể nghe rõ tiếng “tóc, tóc” của máu nhỏ giọt xuống…”

“Daddy, ba điên rồi sao, con không cho ba làm như thế!”

Anna tuột tay làm rơi cốc nước xuống sàn nhà, nước đổ ra lênh láng.

Mặt cắt không một giọt máu, ánh mắt cô ngập tràn nỗi sợ hãi đến tột độ.

Không biết Vu Chấn đang trốn ở chỗ nào mà ông ta có thể nghe được rất rõ những gì diễn ra trong này, ông ta nghiêm giọng nói: “Anna, im miệng! Người mà Dương Duệ yêu là Tô Tiểu Lương, xưa nay trong trái tim nó không hề có con. Loại người này, Daddy không thể tha thứ cho được!”

“Ba làm như vậy, nhưng ba có nghĩ xem cảm nhận của con không? Daddy, yêu một người mà người đó không yêu mình không có gì sai cả, tại sao ba lại làm như vậy?”

“Dù sao nó cũng đã kết hôn với con, nó không được phép hai lòng ba dạ.”

Hai cha con họ nói chuyện gì với nhau Tô Tiểu Lương đều không vào tai được câu nào, tâm trí cô đang dừng lại ở câu nói cuối cùng ban nãy của Vu Chấn.

Cô đã từng nghe nói về kiểu thí nghiệm đó.

Cắt mạch máu trên cổ tay một người còn tỉnh táo, để người đó tận tai nghe từng giọt máu của chính mình nhỏ giọt xuống, cuối cùng người này sẽ chết vì hoảng loạn chứ thực sự không phải vì mất máu quá nhiều.

Tận tai nghe âm thanh nhỏ giọt của từng giọt máu có lẽ là cách kích động con người đến mức sợ hãi cao độ nhất. Vì thế, trong tiếng máu chảy “tích tóc” ấy, con người có thể sợ hãi đến nỗi mất hết nhận thức muốn sống, theo một cấp độ nào đó, người đó sẽ sợ hãi mà chết.

Thật không thể nào tưởng tượng được, Vu Chấn lại dùng thủ đoạn biến thái thế này, Tô Tiểu Lương cắn răng cắn lợi, móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay.

Nếu như lời ông ta nói, thủ đoạn này của ông ta không chỉ nhằm để kiểm nghiệm hai người có thực sự vì tình yêu mà coi cái chết như sự trở về hay không, mà quan trọng hơn, thực ra ông ta cố tình để cô chứng kiến cảnh này, để bản thân cô phải sợ hãi mà chủ động lùi bước. Cũng giống như những gì Anna đã nói khi ở trên xe, chẳng lẽ bản thân mình thật sự có đủ dũng khí để tận mắt chứng kiến cảnh người mình yêu chết ngay trước mặt mình?

Sau một hồi đấu tranh không ngừng nghỉ, Anna mất sức quá nhiều, cô bắt đầu thấy khó thở, nhịp thở dồn dập rất nhiều, thấy vậy, viên vệ sỹ bên cạnh vội vàng lấy thuốc ra ép cô uống.

Một bên là viên vệ sỹ chuyên nghiệp đầy kinh nghiệm, một bên là cô gái vốn yếu đuối, Anna có vùng vẫy thế nào cũng không phải là đối thủ của anh ta.

Đến ngồi bên cạnh Anna, nhẹ nhàng vỗ về cô ấy, nhưng ánh mắt Tô Tiểu Lương vẫn không rời khỏi hình ảnh Dương Duệ trên màn hình ti vi, cô lạnh nhạt nói:

“Ngay đến an nguy tính mạng của con gái mình ông cũng không màng đến, thật sự là lòng dạ sắt đá.”

“Vì một thằng đàn ông không ra gì mà đi tìm đến cái chết, nó cũng làm ta thất vọng lắm. Tô Tiểu Lương, thử nghiệm tôi vừa nói…”

“Tôi đã nghe nói về nó rồi. Người bị cắt tay cuối cùng sẽ không chết vì mất máu, mà kỳ thực sẽ chết do sợ hãi phải không?”

“Cô rất bình tĩnh.”

Nửa như khen ngợi nửa như giễu cợt Tổ Tiểu Lương, Vu Chấn đột nhiên gằn giọng nói tiếp: “Sáu năm trước khi biết Anna có người trong mộng, khi đó ta tìm hiểu ra người đó là Dương Duệ. Thành thật mà nói, nó là thằng rất thông minh lanh lợi, ta rất thích. Chính vì thế, ta mới không phản đối Anna tiếp tục yêu nó. Đến bây giờ, nó đã trở thành một thằng đàn ông lắm mưu nhiều mẹo lắm rồi. Có thể nói, ta đã mất sáu năm trời dạy bảo nó, bây giờ, có lẽ ta phải xem xem gan của nó to đến chừng nào mới được.”

Anna kiệt sức tựa vào người Tô Tiểu Lương, hai tay nắm chặt lấy vạt áo của cô, nước mắt không ngừng tuôn trào.

Anna hiểu rất rõ vị trí của mình trong lòng ba như thế nào, nhưng đồng thời cô cũng hiểu rõ, một khi ba đã ra quyết định, sẽ không có ai có thể thay đổi được quyết định đó.

Vì thế, cô chỉ có thể dùng nước mắt để thể hiện sự phản kháng không lời của mình.

“Đó không phải là dạy dỗ, mà là sự hủy hoại tự do của một người.”

Nhìn Anna bên cạnh đã co rúm người lại, Tô Tiểu Lương vẫn phải gắng gượng thể hiện một bộ mặt thật trấn tĩnh, đủ lạnh, nhưng kỳ thực trái tim cô đang đập liên hồi, hai hàm răng của cô cũng muốn run lên cầm cập.

Không có gì phải nghi ngờ, cô tin Dương Duệ vì tình yêu và tự do mà anh hằng mong chờ mà coi cái chết như sự trở về, thế nhưng, cái thí nghiệm biến thái này thực sự quá tàn khốc, để một người bình thường có thể chịu đựng được, nó có thể tàn phá hết mọi nhận thức của con người.

Tiếng cười khủng bố lạnh lùng như tiền của Vu Chấn phát ra tới mức âm lượng lớn nhất, căn phòng tối tăm này giống hệt như một nhà tù đầy băng đá, hơi lạnh thẩm thấu vào tận xương tủy con người.

Có lẽ không còn tâm trạng để tiếp tục nói những lời vô nghĩa nữa, sau một tràng cười, Vu Chấn hung dữ nói:

“Nếu đã như vậy, thì thử nghiệm bắt đầu thôi. Ta rất mong chờ được xem cậu trai trẻ mà ta rất ngưỡng mộ sẽ biểu hiện thế nào đây.”

“Không… Daddy, con xin ba, làm ơn tha cho anh ấy.”

“Mục đích của ông là…”

Tô Tiểu Lương còn chưa nói hết câu, màn hình bất chợt lại chuyển sang trạng thái nhiễu không thấy gì.

Trong chớp mắt, trong căn phòng Dương Duệ đang nằm bỗng xuất hiện hai người đàn ông khoác áo trắng, đeo hai chiếc khẩu trang màu trắng che kín nửa mặt. Tô Tiểu Lương hiểu rõ, tất cả những gì Vu Chấn làm đều rất bí mật, không chỉ là căn phòng trống không, không có bất kỳ đặc điểm nào để có thể tìm ra, mà ngay cả những người xuất hiện ở đó cũng không thể nhìn thấy mặt. Kể cả cô có thể liên hệ ra bên ngoài để báo tin cho cảnh sát, thì cũng không thể tìm đâu ra manh mối có giá trị để cung cấp cho họ, nghiêm trọng hơn nữa, nếu chờ đợi đến lúc cảnh sát triển khai phá án, thì e là tính mạng của Dương Duệ đã không còn rồi.

Một ống chất lỏng nhanh chóng được tiêm vào người Dương Duệ, cánh tay anh bắt đầu động đậy, hình như anh đã tỉnh lại. Một lát sau, ánh mắt lờ đờ của anh đã hoàn toàn tỉnh táo, cảm nhận được tay chân mình đang bị trói chặt, thế nên anh bắt đầu vùng vẫy kịch liệt. Thậm chí qua màn hình ti vi, hai cô gái có thể nhìn rõ từng đường gân đang cố rướn lên trên cánh tay anh, thế nhưng, rõ ràng Vu Chấn đã có sắp xếp rất tỉ mỉ, không có một tiếng động nào từ anh được truyền tới hai người. Tô Tiểu Lương và Anna chỉ biết dựa sát vào nhau mà quan sát những hình ảnh đau thương rất rõ nét từ chiếc màn hình.

Phải từ bỏ sao?

Phải lùi bước sao?

Khóe mắt đã ướt đẫm, Tô Tiểu Lương đưa tay lên giữ chặt miệng để ngăn không cho những tiếng khóc thất thanh bật ra ngoài.

Cô không phải là Anna, vì vậy cô không có quyền được khóc.

Sau một hồi vùng vẫy không thành, cuối cùng Dương Duệ dừng lại, hình như anh đã nhận ra điều gì đang diễn ra, anh mấp máy môi như đang nói điều gì, tiếc là ở bên này hai người không nghe thấy gì.

Trong làn nước mắt ngập ngụa, Tô Tiểu Lương không dám nới lỏng hàm răng đang cắn chặt lấy môi dưới của mình, cho dù khi máu đã chảy nơi cửa miệng, cô vẫn nghiến răng chặt hơn nữa, bởi vì, cô sợ trong một giây sơ sẩy nào đó, cô sẽ buột miệng nói ra câu buông tay mất.

Sự việc đã đến bước này, cho dù cô có cam lòng từ bỏ mọi vỏ bọc bảo vệ bên ngoài để mà tháo chạy, thì rốt cuộc Dương Duệ có thể chịu đựng được hay không chính cô cũng không thể nào tưởng tượng ra được.

Nếu có thể cùng sống cùng chết, có lẽ cũng được coi là viên mãn.

Suy nghĩ này vừa thoáng lướt qua trong đầu, chợt Tô Tiểu Lương cảm thấy có ánh mắt lạnh ngắt âm u đang chiếu về phía mình. Ngoảnh sang nhìn, thì ra là Anna. Mái tóc dài rối bời bết trong làn nước mắt che mất nửa khuôn mặt có phần ai oán của cô, cộng thêm ánh mắt lạnh như băng, cô cảm giác hai người như đang ngồi sám hối. Vu Anna sớm đã day dứt dằn vặt vì những tội lỗi vướng mắc trên người, cô không lên tiếng nói bất kỳ điều gì, Tô Tiểu Lương hiểu rõ tâm trạng thái độ đó có nghĩa là gì: Ai oán, trách móc, thậm chí là căm hận.

Trong giây phút này, trong con mắt của cô ấy, hành động cắn răng cắn môi của mình chính là đẩy Dương Duệ vào con đường chết.

Cô ấy không hiểu rằng nếu cô buông lời, thì đối với Dương Duệ, đó cũng là con đường chết.

Căn phòng trong ti vi đột nhiên có nhiều biến động phức tạp, Dương Duệ bị bịt miệng, người đàn ông vừa tiêm thuốc vừa ghé vào tai anh nói thầm điều gì đó, người đàn ông còn lại không chút do dự, kéo ống tay áo của anh lên, rút ra một con dao sáng loáng, nhanh chóng cứa một đường sắc lẹm vào cổ tay anh, máu tươi bắt đầu nhỏ giọt, từng giọt, từng giọt nhỏ xuống chiếc bát sứ trắng tinh đã được chuẩn bị từ trước.

Không biết người kia đã nói gì với Dương Duệ mà anh không hề phản kháng gì, hoặc giả, anh hiểu rõ, dù có phản kháng cũng chẳng có ích gì, chỉ làm cho tốc độ lưu chuyển của máu nhanh chóng hơn thôi.

Nhìn cảnh này, mồm miệng Anna trở nên xanh lét, nhịp thở gấp gáp như thể bệnh nhân hen suyễn đang phát bệnh. Viên vệ sỹ đứng bên cạnh nãy giờ không hề để ý vào màn hình ti vi mà chỉ quan sát nhất cử nhất động của Anna để nhanh chóng kịp thời khi cô phát bệnh. Tiếng thở đứt đoạn không ra hơi của Anna luẩn quẩn bên tai Tô Tiểu Lương, đồng thời còn một thứ âm thanh khác cũng đang luẩn quẩn trong tai của cô nữa, đó là tiếng máu chảy tí tách bên trong màn hình ti vi kia.

Nhìn cảnh man rợ trên ti vi thì người ta có thể nhắm mắt lại, nhưng làm sao cô có thể lẩn tránh khỏi những âm thanh đau lòng đang phát ra đây.

Một tiếng rồi lại một tiếng nữa, những tiếng động giết chết hồn người.

Hình thức tra tấn tàn bạo nhất thế gian, có lẽ cũng không thể bằng được thế này.

Trước màn hình tinh thể lỏng phân giải cao này, mọi hình ảnh đều rất thật, thật như thể diễn ra ngay trước mắt cô vậy.

Sau một hồi hứng máu chảy, đáy chiếc bát đã được phủ kín một lớp máu đỏ tươi đặc sệt.

Màu trắng tinh của tuyết, màu đỏ thắm yêu kiều, hai gam màu tươi sáng ấy đang kết hợp với nhau tạo thành một bức tranh mang thứ màu u ám nặng nề, một bức tranh rùng rợn.

Không biết là do kiệt sức hay tuyệt vọng mà Dương Duệ vẫn im lặng nằm im bất động trên ghế, dường như anh đang đấu tranh với nỗi sợ hãi trong chính lòng mình.

Cơn choáng váng khiến Tô Tiểu Lương không thể nhận ra sắc mặt anh có đang tím tái nhợt nhạt đi hay không, bàn tay đang nắm chặt lại của cô dần kiệt sức mà chầm chậm buông ra.

Anna khóc lên khóc xuống, mặt mũi cô tối sầm lại, nhờ có viên vệ sỹ nhanh tay đưa thêm một liều thuốc cực mạnh nữa, cô mới dần hoàn hồn, cơ thể vẫn co rúm lại hệt như một chú mèo con bị khinh sợ quá độ đang cuộn mình núp dưới lớp áo khoác màu đen xám. Tin là với một người hiểu biết rộng như Dương Duệ, chắc chắn anh đã từng nghe nói về kiểu thí ngiệm này rồi, Tô Tiểu Lương chỉ biết ngồi cầu khấn cho anh có thể vượt qua cửa ải này. Chỉ cần anh không bị chính nỗi sợ hãi trong lòng làm cho hoảng loạn, ý chí muốn sống vẫn còn ở trong đầu, nói không chừng vẫn có thể may mắn thoát chết để nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

Thế nhưng, mỗi phút mỗi giây qua đi, lượng máu tích tụ trong chiếc bát càng nhiều hơn, cô phát hiện ra, người không thể chịu đựng được nữa lại chính là mình!

Cho dù có cứng rắn, có kiên cường đến mấy, không ai có thể mở to mắt để nhìn người mình yêu đổ máu không ngừng ngay trước mắt mình, nhìn người ấy đi vào con đường chết thật sự.

Sống chết có nhau là một lời thề với ý nghĩa rất đẹp, thế nhưng, khi sự việc đang bày ra trước mắt thế này, Tô Tiểu Lương chỉ muốn để Dương Duệ được tiếp tục sống.

Lần trước khi anh liều mình cứu mạng cô ở thành phố F, cô còn nhớ rõ những suy nghĩ của mình khi đó.

Cô không thể nào tưởng tượng được và cũng không dám tưởng tượng đến chữ “nếu”, nếu người đàn ông cô quen biết từ năm mười lăm tuổi không còn tồn tại trên đời này nữa.

Cho dù anh ấy có sống ở đâu, bên cạnh người nào đó, ít ra anh ấy vẫn còn được sống, được sống thật tốt.

“Tôi cầu xin cô, cô hãy rời bỏ anh ấy đi. Cô yêu anh ấy, sao cô lại nỡ nhìn anh ấy chết?” Khóc quá nhiều khiến giọng Anna khản đặc lại, cơ thể mềm nhũn của cô ấy trườn xuống khỏi ghế sô pha, quỳ xuống bên cạnh Tô Tiểu Lương:

“Tôi biết có thể cô vẫn đang uất hận chuyện sáu năm trước tại sao anh ấy rời bỏ cô, tất cả đều là lỗi của tôi. Nếu cô không thể quên được chuyện đó, thì cô muốn làm gì với tôi cũng được, muốn lấy mạng tôi cũng được, nhưng tôi cầu xin cô, hãy cứu anh ấy! Nếu anh ấy chết, tôi tin là cô cũng đau… đau đớn không muốn sống nữa, cả đời này rồi cô cũng không bao giờ sống yên ổn, không phải sao?”

Một chữ “cứu” đang muốn đè nát Tô Tiểu Lương.

Không thể trách Anna nói năng quá thẳng thừng, bởi vì Tô Tiểu Lương biết, chính bản thân cô đã sắp sụp đổ đến nơi rồi.

Thật sự, bản thân cô đang đứng trước ranh giới của sự sụp đổ rồi sao?

Mùi máu tươi nơi cửa miệng càng lúc càng nồng đậm, nước mắt đã cạn, cô nhìn vào màn hình hiển thị, từng giọt, từng giọt máu nối tiếp nhau nhỏ xuống, những tia máu li ti bắn tung tóe ra xung quanh.

Dương Duệ, Dương Duệ…

Phải dũng cảm lắm cô mới gọi được cái tên thân thương mà thường ngày mình vẫn gọi này, trong giờ phút này, tất cả những gì anh có thể cảm nhận được liệu có phải cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng không?

Hoặc có lẽ, anh vẫn không hề tuyệt vọng, chính bản thân cô mới là người đã tuyệt vọng.

Trái tim cô như đã chết.

Đến giây phút này cô mới hiểu ra, trước đây cô từng cho rằng trái tim mình đang chết dần đi là sai lầm. Thực ra điều đó phải được nhận định là trái tim vẫn còn tồn tại hi vọng, đang chờ đợi có tia sáng chiếu rọi vào, khi đó trái tim sẽ có thể dần dần hồi phục. Còn trái tim đã chết thực sự là chuyện xảy ra trong chớp mắt, vào những giây phút này, khi mọi thứ trong trái tim đã trở nên trống rỗng, mãi mãi không còn hi vọng, không còn mong đợi gì nữa.

Tiếng khóc lóc cầu xin vẫn réo rắt bên tai, nhưng Tô Tiểu Lương không nghe vào bất kỳ câu nào nữa, cô như đang đứng trong môi trường chân không tuyệt đối.

Nhìn lần cuối cùng vào cảnh máu me buốt mắt, cô đứng lên, mặt lạnh như băng quay sang nhìn viên vệ sỹ, cô nói:

“Gọi điện thoại để tất cả kết thúc đi.”

Có lẽ đã sớm dự liệu được trước sau gì cô cũng sẽ khuất phục, viên vệ sỹ hoàn toàn không tỏ ra có chút bất ngờ nào, thản nhiên rút điện thoại ra.

Anna thì ngược lại, cô tỏ ra khá kinh ngạc, từ dưới sàn nhà, cô ngẩng đầu lên, cảm nhận được những lời Tô Tiểu Lương vừa nói rất thật, rất rõ ràng.

Khi có phản ứng trở lại, cô biết không phải mình đang nằm mơ, cũng không phải đang gặp ảo giác, nước mắt ngắn nước mắt dài vẫn tiếp tục trào ra, cô nghẹn ngào nói: “Cảm ơn cô, cảm ơn…”

Chiếc điện thoại đã kết nối thành công được đưa tới trước mặt Tô Tiểu Lương, cô nhận lấy, lạnh lùng nói: “Tôi từ bỏ, đề nghị ông thả anh ấy ra.”

“Sẽ không nuốt lời chứ?”

“Cái gì ông cũng có thể điều khiển được thì còn sợ tôi nuốt lời sao?”

“Nếu Dương Duệ không đồng ý chia tay với cô, từ chối không trở về Úc với chúng tôi…”

“Cho tôi thời gian một tuần, tôi bảo đảm sẽ cắt đứt mọi suy nghĩ về tôi trong đầu anh ấy.”

“Một tuần…” Vu Chấn nhắc lại trong một chất giọng trầm trầm, không biết ông ta cảm thấy một tuần là khoảng thời gian quá dài hay quá ngắn nữa. “Cô định làm gì để cắt đứt mọi suy nghĩ về cô trong đầu nó? Tô tiểu thư, cô là một cô gái rất thông minh, chắc cô không định nói với nó là cô…”

“Đương nhiên tôi sẽ không nói với anh ấy là tôi bị ép buộc, bởi vì tôi còn muốn anh ấy được tiếp tục sống thật tốt. Còn như làm thế nào thì đó là việc của tôi.”

“Được, tôi cho cô thời gian một tuần. Sau một tuần, nếu Dương Duệ không ngoan ngoãn theo chúng tôi trở về Úc, thì coi như cô mất luôn thằng nhóc Tô Tiểu Lãng. Tôi biết cô không sợ chết, nhưng tôi nghĩ chắc cô cũng muốn Tô Tiểu Lãng được sống tiếp chứ, mặc dù nói nó là em trai cô nhưng cũng là đứa con do một tay cô nuôi dưỡng. Không có người phụ nữ nào nỡ đưa con mình vào chỗ chết phải không?”