Cuộc sống mới tiếp diễn đâu vào đấy, không có sóng gió như trong tưởng tượng, trên thực tế, ngoài Âu Tiện Thái hoàn toàn phớt lờ họ ra, mọi người trong nhà đều rất lịch sự với hai chị em.

Chủ nhân chân chính của tòa nhà, cũng chính là người cha trên danh nghĩa của các cô là Âu Bùi, mãi vẫn không xuất hiện. Theo như lời quản gia, ông chủ hàng năm sống ở tổng bộ bên Mỹ, rất hiếm khi về nước. Bà chủ, cũng chính là mẹ ruột của hai vị thiếu gia, ba năm trước đã mắc bệnh qua đời. Âu Bùi không tái giá, bởi thế mà trong tòa dinh thự như thể hoàng cung này, ngoài huyết mạch họ Âu chân chính ra, không có ai có bất kỳ quyền lợi và lập trường nào, để quản thúc hai vị “Tiểu thư” bay lên cành cao hóa thành Phượng Hoàng.

Mà Âu Mộ Ngọc, lại là người anh cả thân thiết hòa nhã như thế.

“... Và thế là, Hoàng tử bé đã trở về tinh cầu của cậu, con cáo dù rất luyến tiếc, nhưng nó hy vọng Hoàng tử bé hạnh phúc, hy vọng Hoàng tử bé có thể bù đắp cho đóa hồng của cậu...” Tô Noãn thích câu chuyện này vô cùng, khi ở cô nhi viện, câu chuyện của Saint-Exupéry không hề nối danh như Grim hay Andersen này đã từng khiến trái tim cô rung động sâu sắc, bởi thế, cuối tuần đầu tiên đến dinh thự nhà họ Âu, sau khi kết thúc bữa tối, cô liền cầm lòng không đặng mà kể câu chuyện này.

Âu Mộ Ngọc nhìn cô, dịu dàng phụ họa “Ừ, Hoàng tử bé nhất định sẽ bù đắp cho đóa hồng của cậu.”

“Ra là anh chưa đọc ‘Hoàng tử bé’ à”. Tô Noãn có chút thất vọng, cô rất đơn thuần mà lại rất bướng bỉnh cho rằng, ai ai cũng nên đọc “Hoàng tử bé”, bởi lẽ, sống mà chưa đọc “Hoàng tử bé”, thì cuộc sống đâu có trọn vẹn chứ.

Âu Mộ Ngọc cười đáp lại: “Trong nhà này chỉ có Tiện Thái thích đọc sách.”

Âu Tiện Thái? Tô Noãn nhớ tới chiếc áo len màu đỏ của anh, còn có vẻ mặt lạnh nhạt không một chút biểu cảm lúc lướt qua nhau của người thiếu niên, vô thức mà lắc đầu. Cô không thể tưởng tượng ra cảnh mình và Âu Tiện Thái cùng nhau thảo luận về “Hoàng tử bé” sẽ là như thế nào. Bởi vì, người yêu thích “Hoàng tử bé” nội tâm nhất định rất dịu dàng, mà Âu nhị thiếu gia... Cứ quên đi thôi.

Đúng lúc này, có tiếng đàn đứt quãng truyền tới, Âu Mộ Ngọc trao cho Tô Noãn một cái nhìn kinh ngạc, sau đó đi ra ngoài. Tô Noãn vội vàng đuổi theo, cuối cùng phát hiện ra, tiếng đàn truyền ra từ trong phòng đánh đàn. Ánh sáng rực rỡ như cầu vồng từ trên đèn treo rơi xuống, choàng lên mình một người, mà người nọ ngồi trước đàn dương cầm pha lê, tắm mình trong ánh đèn rực rỡ đó, tựa như ảo mộng.

Tô Ý.

Tô Noãn cắn môi dưới, quả nhiên là chị. Trước đây khi ở cô nhi viện, chị đã yêu thích dương cầm, nhưng Phó Viện Trưởng rất cưng chiếc dương cầm cũ duy nhất ấy, không cho bọn trẻ con chạm vào. Bởi lẽ đó, chị vẫn không có cơ hội đánh dương cầm. Nhưng lúc này, chị ngồi trước dương cầm, dùng ngón tay thon dài gõ lên phím đàn, dù điều khiển ngón tay còn chưa thạo, nhưng bầu không khí lại hài hòa như thế, dáng hình lại đẹp đẽ đến vậy.

— Chị vốn nên sinh ra cho dương cầm.

Rất dễ nhận thấy Âu Mộ Ngọc cũng có cùng cảm nhận. Bởi vì kinh ngạc qua đi, anh rất nhanh liền cười bước tới, đến ngồi bên cạnh Tô Ý, nói: “Thích dương cầm? Muốn học không?”

Tô Ý ngước đôi mắt sáng ngời như khung đàn pha lê lên, chậm rãi gật đầu.

Âu Mộ Ngọc ngắm nhìn cô, trong mắt như có ánh sáng khác thường loáng qua, biến mất trong nháy mắt, hóa thành dịu dàng, “Được, anh dạy cho em.”

Anh bắt đầu dạy chị đánh dương cầm, còn Tô Noãn đứng bên ngoài phòng đánh đàn lẳng lặng lắng nghe, cảm thấy trong lòng có chút phức tạp: một mặt, tất nhiên là vì giấc mộng đẹp của chị trở thành sự thật mà vui mừng tự đáy lòng, mặt khác, lại mơ hồ cảm thấy bất an.

Viện trưởng từng căn dặn, sau khi đến Âu gia, phải theo khuôn phép cũ, mọi việc không nên quá nổi trội, giấu tài, khoe tài chẳng bằng giấu dốt, không phạm sai lầm, mới là quan trọng nhất.

Thế nhưng, giờ phút này, chị trước đàn dương cầm lại chói mắt như vậy, làm cho người ta gần như không có cách nào nhìn thẳng.

Chuyện viện trưởng dặn dò giống như miếng phong ấn, trong chớp mắt này, bị câu thần chú mở ra, rốt cuộc không ngăn nổi vì sao đang từ từ dâng lên bên trong nữa.

Chẳng bao lâu sau, dự cảm của Tô Noãn trở thành hiện thực.

Tô Ý học đàn quá nhanh, quá tốt, sau hai tuần, Âu Mộ Ngọc đã không còn cách nào dạy cô, chuyển sang mời giáo viên chuyên nghiệp, mà ba tháng sau, cô đã thi qua cấp năm, sáu tháng sau cô đoạt á quân trong cuộc thi tài năng mới. Cô tựa như hỏa tiễn dùng tốc độ ánh sáng mà tiến lên, vượt ra khỏi mong đợi và tưởng tượng của mọi người. Sau chín tháng mười ba ngày, vị cha nuôi tài ba của các cô, rốt cuộc vì nguyên nhân này, lần đầu tiên, đã gặp mặt các cô.

Tô Noãn còn nhớ, đó là một đêm dông bão.

Rõ ràng đã đi vào giấc ngủ, lại có người làm khẽ tiến vào phòng, đánh thức cô, nói với cô ông chủ đã tới, muốn gặp cô cùng chị. Cô vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt chải đầu tươm tất, lúc tới thư phòng, Tô Ý đã ở bên trong.

Hoàn toàn khác biệt với trang phục chỉnh tề của cô, Tô Ý mặc áo ngủ, tóc dài rối bù, đứng trước bàn đọc sách, có vẻ uể oải mà tùy ý.

Phía sau bàn đọc sách, một người đàn ông lặng lẽ quan sát họ qua tròng kính.

Tô Noãn đi tới, cố gắng không phát ra tiếng động. Trước đây, qua ảnh chụp, cùng với bức tranh khổ lớn treo trên cầu thang, cô đã biết diện mạo của Âu Bùi, thế nhưng, có một số thứ không thể nào biểu đạt được qua mặt phẳng, chẳng hạn như — khí thế, lại chẳng hạn như — ánh mắt.

Đó là một đại nhân vật chân chính có đủ phẩm chất đặc biệt, độc nhất vô nhị.

Cô kính cẩn cúi đầu.

Âu Bùi cất lời: “Rất thích dương cầm?”

Rất dễ nhận thấy, câu hỏi này không dành cho cô.

Tô Ý “Dạ” một tiếng.

Âu Bùi lại hỏi: “Thích nhiều không?”

Tô Ý trả lời từng chữ từng chữ: “Con muốn trở thành nghệ sĩ dương cầm ưu tú nhất đương thời.”

Tay Tô Noãn run lên một cái, từ từ níu lấy ống tay áo, tiếp tục lắng tai nghe.

Căn phòng yên tĩnh trong phút chốc, sau đó Âu Bùi lại nói: “Rất tốt, con có chí hướng như vậy, ta sẽ hết lòng ủng hộ. Sau khi học xong trung học, ta sẽ thu xếp để con vào thẳng học viện âm nhạc Vienna.”

Dù Tô Ý có điềm tĩnh hờ hững đi chăng nữa, nghe vậy cũng khó có thể kiềm chế mà lộ ra vẻ vui mừng. Tô Noãn vui vẻ nhìn chị, thật là tốt, có một câu nói này của cha nuôi, từ nay về sau, tất cả bụi gai trên con đường công danh đều biến mất, chỉ còn lại một con đường thênh thang bằng phẳng chờ người đi. Đối với người có lý tưởng mà nói, còn có câu nói nào quý giá hơn câu nói này?

Ai ngờ, một giây sau, ánh mắt Âu Bùi liền rơi vào người cô, “Còn con? Con có lý tưởng gì?”

Tô Noãn lặng đi một chút, có chút luống cuống, lại có chút mờ mịt, sau đó cười cười, khẽ nói: “Con không có chí tiến thủ giống như chị, con chỉ muốn khỏe mạnh bình an mà sống qua cả đời này... Ừm, con cảm thấy như vậy cũng tốt lắm rồi.”

Viện trưởng từng nói, bình an và khỏe mạnh, mới là những thứ quan trọng nhất trong đời. Cô không tham lam, nếu như có một ngày, hết thảy những thứ ngợp trong vàng son bất ngờ xuất hiện này đều tan biến, thế thì, chỉ cần để lại cho cô bình an và khỏe mạnh, cô đã cảm thấy thỏa mãn rồi.

Cô nhỏ bé như thế, cho dù bay lên cành cao, cũng vẫn chỉ là một con chim sẻ nhỏ bé, không có đôi cánh sặc sỡ, không có giọng hát tinh tế, cô biết, cô sẽ không thể hóa thành Phượng Hoàng.

Chỉ cần chị hóa thành Phượng Hoàng là được rồi.

Trong đêm dông bão ấy, Tô Noãn thực sự đã nghĩ như vậy.

Thế nhưng rất nhiều năm sau, khi bước lên vũ đài quốc tế, đón nhận sự hâm mộ sùng bái của vô số người, Tô Ý cuối cùng lại cắt cổ tay tự sát trước cây dương cầm pha lê cô yêu thích nhất, máu màu đỏ tươi chảy qua phím đàn đen trắng, nhỏ giọt lên chiếc quần trắng của cô, hình ảnh đó được camera ghi lại đã trở thành vĩnh hằng, trở thành một truyền thuyết vĩnh viễn không trọn vẹn trong giới âm nhạc. Mỗi lần Tô Noãn ngồi trong phòng đánh đàn của nhà trẻ, dùng đàn điện tử đệm nhạc cho các bạn nhỏ, nhớ tới tình cảnh trong đêm này, chẳng biết mình và chị, rốt cuộc người nào hạnh phúc hơn.

Chị dù đã chết rồi, nhưng tên của chị vĩnh viễn được ghi vào sử sách âm nhạc, trăm ngàn năm sau, khi mọi người nhắc đến chị, có thể vẫn còn nhớ người nghệ sĩ chơi đàn tài năng nhưng đoản mệnh ấy; còn cô, dù bình thản mà sống trọn một đời, nhưng không có bao nhiêu người biết có một người như cô từng tồn tại trong thế giới mênh mông này... Hai cuộc đời như vậy, suy cho cùng thì loại nào, có giá trị hơn?

Tô Noãn đã nghĩ thật lâu thật lâu, mà mãi vẫn không có câu trả lời.