Edit: HY

Beta: Claret

Thẩm Mộ Xuy sớm đã biết Du Tuỳ có tật xấu ngay lúc cô đang cảm động thì trêu cô rồi.

Nhưng cho dù như vậy, lần nào cô cũng bị Du Tuỳ trêu cho mặt đỏ tai hồng, tim đập như gõ trống.

Cô cúi đầu, hai người yên lặng nhìn nhau một lúc lâu, nghĩ đến câu anh vừa nói, ánh mắt Thẩm Mộ Xuy ngại ngùng nhìn sang hướng khác, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nói chuyện đàng hoàng.”

Du Tuỳ mỉm cười, đáy mắt tràn đầy ý cười: “...Có muốn thử không?”

Thẩm Mộ Xuy nhướng mày, bỗng dưng nghĩ đến một vấn đề quan trọng.

“Chúng ta kéo đàn ở đây, lớn tiếng thế liệu có bị chụp không nhỉ?”

Du Tuỳ trầm tư vài giây, bình tĩnh phân thích: “Chắc là không đâu.”

Quanh hai người quả thực chẳng có ai cả, ban đầu chỗ này có năm ba người đi dạo thì họ cũng đã rời đi từ lâu rồi.

Thẩm Mộ Xuy cũng nghĩ như vậy, cô nghĩ một chút rồi nhìn Du Tuỳ: “Thế em đứng kéo một đoạn cho anh nhé?”

Cô vừa cười vừa phân tích: “Như vậy nếu có fan phát hiện thì chúng ta có thể chạy đi ngay, đúng không?”

Du Tuỳ: “……”

Hai người đều thuộc kiểu người hành động, nói là làm liền ngay.

Nơi góc đường khá vắng vẻ, Thẩm Mộ Xuy cầm đàn cello đứng dưới bóng cây, khung cảnh đẹp không nói nên lời.

Chỉ khi đối mặt với cây đàn cello thì ánh mắt cô mới sáng lấp lánh như vậy.

Du Tuỳ đứng bên cạnh, trong mắt anh đều là cô, cả khuôn mặt dịu dàng hơn vài phần.

Tiếng đàn cello trầm thấp vang lên, mặc dù không có phối nhạc gì nhưng vẫn làm người ta chìm đắm trong đó.

Cô gái nhỏ từng làm nũng trong lòng anh đã lặng lẽ trưởng thành rồi, thậm chí còn vô cùng xuất sắc nữa.

***

Cả hai đều lo bị nhận ra nên chỉ kéo một đoạn ngắn liền quay trở lại xe.

Thẩm Mộ Xuy cong mắt nhìn Du Tuỳ, nhỏ giọng hỏi: “Anh thấy sao hả?”

Du Tuỳ nhìn cô, trả lời vô cùng nghiêm túc: “Vô cùng tốt”.

Anh duỗi tay nhéo mặt Thẩm Mộ Xuy, mỉm cười hỏi: “Em không tin tưởng bản thân mình à?”

Thẩm Mộ Xuy chớp chớp mắt: “Không phải đâu”

Cô mím môi cười: “ Em vẫn luôn rất tin tưởng bản thân mình mà, chẳng qua thuận miệng nên hỏi thôi”

Du Tuỳ: “……”

Hai người nhìn nhau cười, Du Tuỳ xoa đầu cô, giọng anh hơi trầm: “Về thôi em.”

“Vâng ạ”

Lúc ban đêm, Thẩm Mộ Xuy lên Weibo lướt xem thử, không thấy mình và Du Tuỳ lên hotseach mới hơi yên tâm.

Tuy rằng cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng có thể tránh thì vẫn tốt hơn.

Chẳng qua cô vui mừng quá sớm rồi.

Ban ngày Du Tùy xuất hiện, làm không ít master fansite và fans only đều náo loạn lên cả một ngày.

Đến khi hoạt động kết thúc, trên Weibo xuất hiện rất nhiều ảnh chụp của Du Tùy, mỗi một nụ cười, một biểu cảm nhỏ thôi cũng vô cùng soái.

Bình thường cô cùng Cố Thư thường nhắn tin khen anh trong hình đẹp trai, nhưng thực sự...nhìn thấy mấy ảnh chụp do master fansite chụp, cô mới không thể không cảm thán, người này sinh ra là để dành cho màn ảnh.

Mẹ nó chứ, đẹp quá đi mất!!

Thẩm Mộ Xuy cũng cho là như vậy.

Cả đêm cô dùng acc clone lướt ảnh trong super topic của Du Tùy, mở từng tấm ảnh rồi chọn lưu lại.

Tên Du Tùy nằm trên hot search cả một ngày, mặc dù đến tối đã hạ nhiệt lui xuống vị trí thứ tám nhưng các fans vẫn vô cùng nhiệt tình.

Lúc cô đang lướt ảnh, điện thoại bỗng nhiên rung lên.

Là Cố Thư.

【 Chết tiệt!! Hôm nay cậu có đến xem hoạt động thương diễn của Du Tuỳ không? 】

Thẩm Mộ Xuy sửng sốt, còn chưa kịp trả lời Cố Thư đã gửi ảnh qua cho cô: 【Đây là cậu phải không? 】

Thẩm Mộ Xuy vừa click vào, nhìn thấy trong hình là lúc hôm nay bị fans xô đẩy, cô và Du Tùy đang nhìn nhau.

Cô vẫn đội mũ lưỡi trai đeo khẩu trang, nhưng đôi mắt sáng lấp lánh lộ ra non nửa khuôn mặt, rõ ràng lọt vào ống kính người khác.

Càng quan trọng hơn là, Cố Thư tiếp tục gửi đến vài bức ảnh, có cô nhìn Du Tuỳ, có hai người nhìn nhau.

Lúc nhìn thấy cô Du Tuỳ nhếch môi cười, đúng lúc bị fans chụp được.

Lúc này các fans trên mạng đều đang bùng nổ.

Những tấm hình này là do một master fansite có hơn 50.000 follows chụp, vốn định bưổi chiều tung ảnh ra nhưng cô ấy có việc gấp nên đến tối mới đăng ảnh lên.

Lúc đang đu idol thì tình cờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Cô ấy vốn không phải là fans CP Thần Du, nhưng mức độ ảnh hưởng của Thẩm Mộ Xuy cũng không hề kém.

Cho nên lúc cô ấy nhìn thấy —— trong lòng có vài giây nhảy nhót, nhưng không dám chắc chắn trăm phần trăm nên trực tiếp đăng ảnh lên.

@ nhớ mãi không quên tất có tiếng vọng V: Chiều nay bận quá, giờ mới có thời gian đăng ảnh lên! Hôm nay đi đu idol tình cờ chụp được, mời kiểm hàng.

Cuối cùng muốn nói một câu! Tùy Thần!! Thật sự!! Quá hấp dẫn!! Em nguyện yêu anh cả đời!! 【 ảnh chụp*9】.

【 A a a a a a tỷ tỷ tuyệt quá!! Mị cũng đã chờ được đến ngày này rồi! 】

【Huhuhu anh ơi nhìn em này, nhìn em này!!! Em cũng rất được mà!! 】

【Ca ca quá tuyệt, tỉ lệ dáng người này, không lời nào có thể diển tả được luôn ấy! 】

【Muốn yêu đương với ca ca aaaa! 】

【 Khoan đã...Không có ai phát hiện có mấy tấm ảnh chụp này có gì là lạ sao, sao bức thứ năm lại có một fan trong đó...Sao tui lại thấy giống Thẩm lão sư thế nhỉ?】

【 Fan CP lầu trên biến chỗ khác cho tui! Đây là super topic của Du Tuỳ!! 】

【 Tui cũng muốn nói thế…Không phải có mình bồ đâu, tui cũng cho rằng đó là Thẩm lão sư đấy, đôi mắt kia quá đặc biệt, ngoại hình cũng giống nữa.

Nháy mắt, tin Thẩm Mộ Xuy là fans nhỏ của Du Tùy nhanh chóng lan truyền.

Toàn thể mọi người trên mạng đều điên cuồng gọi cô là fan Du Tùy.

Mặc dù —— cũng có người bảo đây là trùng hợp, nhưng cái này thì trùng hợp quá rồi, ai thèm tin chứ!

Còn fan CP, tất nhiên là cố gắng tìm đường ăn rồi.

【 Thần Du CP là thật saooooooo (gàoo to)!!! 】

【Huhuhu đây là tình yêu tuyệt mỹ gì đây!! Fan nhỏ đi xem hoạt động của idol kìa!! Viên đường này em xin phép ăn trước!! 】

【 Ánh mắt Tùy Thần nhìn Thẩm lão sư… ôi nó mới ôn nhu làm sao!! Cười đầy cưng chiều ghê luôn í ~~~!! 】

【 Không nói, cứ ăn đường trước rồi tính tiếp~~!! 】

【 Nói thật nha, cầu xin hai người yêu nhau đi, rồi cố gắng phát đường nha!! 】

Thẩm Mộ Xuy nhìn bình luận fans để lại, dở khóc dở cười.

Lý Lộ thấy cô cười bèn trừng cô: “Đến lúc này rồi mà em còn cười được à.”

Thẩm Mộ Xuy nhướng mày: “Không thì sao ạ.”

Cô nói đùa: “Không phải em đang được ké fame à, sao không cười chứ?”

Lý Lộ không nói gì.

Chị nhìn sự tình ngày càng phát triển, dừng một chút nói: “Em đăng một bài Weibo đi, tuy rằng nhìn chung các fans của Du Tùy không mắng em, nhưng cũng có không ít kẻ đang mắng em đang ké fame kia kìa.”

Chị nói nghiêm túc: “Chị biết em không để bụng, nhưng chị không nỡ để em bọ mắng.”

Thẩm Mộ Xuy: “…”

Cô bật cười, nhìn tin nhắn mới nhận được rồi gật đầu: "Được."

Lý Lộ nhìn cô: “Hôm nay em đi xem Du Tùy thật đấy à?”

“Không phải.” Thẩm Mộ Xuy cong môi cười: “Em đi cùng mẹ.

Mẹ em muốn gặp Du Tuỳ."

Nghe vậy, Lý Lộ nhướng mày "À" một tiếng, rồi lại nói đùa: "Chị thấy giống gia đình lắm rồi, thế bao giờ mới được uống rượu mừng của em đây?"

Thẩm Mộ Xuy: "…"

Nói chuyện với Lý Lộ xong, Thẩm Mộ Xuy băn khoăn không biết nên đăng gì lên Weibo.

Cô đảo mắt nhìn điện thoại, đúng lúc hôm nay cô và Du Tuỳ có chụp ảnh lúc đợi cơm, nghĩ một lúc, cô quyết định đăng ảnh chụp chung lên.

Chẳng qua ảnh chụp chung của bọn cô còn chưa đăng lên đã thấy mục chú ý đặc biệt của nick clone có thông báo mới.

@Du Tuỳ: Giữa trưa mặt dày ăn ké một bữa cơm, cảm ơn Thẩm lão sư, đã lâu không gặp dì, dì trước sau vẫn trẻ tuổi xinh đẹp.

【 ảnh chụp 】

Anh đăng kèm một bức ảnh chụp, là giữa lúc ăn cơm ba người cùng chụp chung.

Thẩm Mộ Xuy kinh ngạc nhìn ảnh ba người, khóe môi cong lên.

Có đôi khi người đàn ông này...Thật sự sẽ không để cô phải chịu một chút uất ức gì cả.

Bài Weibo này vừa được đăng lên, những người đã mắng Thẩm Mộ Xuy ké fame nháy mắt bị vả mặt.

Weibo của Du Tùy ghi rõ ràng —— Người “ké” là anh.

Vừa mới nhìn thấy, Lý Lộ đã lập tức gọi điện thoại sang.

“Du Tùy đối với em… Thật không còn lời nào để nói, em còn muốn đăng weibo không?”

Thẩm Mộ Xuy híp mắt cười, giọng nhẹ nhàng: “Vẫn phải đăng chứ, tại sao lại không đăng.”

Lý Lộ: “Cũng được thôi, nhưng mà em không đăng thì cũng không sao, dù gì Du Tùy cũng đã làm mấy fans đó bẽ mặt rồi.”

Thẩm Mộ Xuy cười: “Em biết mà.”

Cúp điện thoại xong, Thẩm Mộ Xuy đăng nhập vào Weibo.

Cô lướt nhìn một chút, có vẻ như từ khi có Weibo này, cô không theo dõi Du Tùy, đến cả một lượt thích hay một bài share cũng chưa từng có.

Mà trên trang chủ của Du Tùy, ngoại trừ theo dõi Weibo của cô, còn share bài của cô nữa.

Cô nhìn nhìn, mí mắt nhướng lên, không chút do dự nhấn theo dõi.

Lại nhìn thêm một chút, khoé môi Thẩm Mộ Xuy giương lên, chia sẻ bài Weibo mới nhất của Du Tuỳ.

@ Thẩm Mộ Xuy V: Không cần khách khí, dù sao cũng là anh trả tiền mà.

【 ảnh chụp 】.

Đây là đầu tiên cả hai tương tác qua lại trên Weibo, làm fans CP quả thực nước mắt lưng tròng.

Hơn mười phút sau, màn tương tác qua lại giữa Weibo Thẩm Mộ Xuy và Du Tùy bị fans đưa lên hot search nằm cả đêm.

*

Hôm sau là trận chung kết “Tiếng ca hay nhất”, chương trình được phát sóng trực tiếp.

Buổi sáng Thẩm Mộ Xuy đã đến trường quay xem thí sinh tập dợt.

Thật ra đến tập này cũng chỉ còn lại có ba người.

Tần Hoài, Tiếu Lạc và Hạ Thanh Nham.

Thẩm Mộ Xuy và Mạnh Đình ngồi ở phòng nghỉ, nhỏ giọng thảo luận.

“Em đoán hôm nay ai là quán quân?”

Thẩm Mộ Xuy sờ cằm suy tư: “Thực ra ba người đều không tệ, chỉ cần họ đừng căng thẳng thì ai cũng có khả năng là quán quân.”

Ba thí sinh trụ lại đến bây giờ chắc chắn là thực lực ngang nhau.

Nếu nhất định phải nói ai ưu tú hơn thì thật sự rất khó, họ mỗi người một vẻ.

Mạnh Đình gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý: “Lát nữa giám khảo cũng phải hợp tác biểu diễn đấy, em có biết không?”

Là mới đưa ra quyết định thôi.

Để thể hiện tính công bằng, tổ e-kip chương trình mới đưa ra quy tắc cuộc thi, tối nay ba thí sinh sẽ có ba vòng thi đấu.

Vòng thứ nhất là cá nhân, vòng thứ hai ngẫu nhiên chọn một vị giám khảo để hợp tác cùng…… Không được tập luyện trước, nghĩa là kiểu trực tiếp, chỉ có năm phút chuẩn bị, vòng thứ ba…… vẫn là vòng thi đấu cá nhân.

Thực lực của mỗi người đều không tệ chút nào, giờ chỉ còn đợi vòng thứ hai xem khả năng ứng biến như thế nào, liệu các thí sinh có bộc lộ được toàn bộ tài năng hay không.

Thẩm Mộ Xuy “Ừm” một tiếng: “Em cũng mới biết.”

Mạnh Đình ho khan: “Thật ra đêm nay chị không muốn lên biểu diễn đâu.”

“Sao vậy ạ?”

Mạnh Đình hì hì cười, chớp chớp mắt nhìn cô: “Vì chị muốn ngồi xem em biểu diễn đấy.”

Thẩm Mộ Xuy: “……”

Hai người nhìn nhau, Mạnh Đình ngáp một cái: “Sao Tùy Thần với mọi người còn chưa đến nữa nhỉ?”

Thẩm Mộ Xuy lắc đầu: “Không biết nữa, hình như đã đến từ lúc nãy rồi thì phải”.

Mạnh Đình nói: "Vậy chúng ta ngồi chờ đi."

"Uh-huh."

Thẩm Mộ Xuy nói với cô ấy: "Em đi vệ sinh nhé."

"Ừm, em đi đi."

Lúc từ phòng vệ sinh đi ra, Thẩm Nam gọi điện cho Thẩm Mộ Xuy, cô nhướng mày, nhìn hành lang ồn ào liền cầm điện thoại đi đến đầu hành lang bên kia.

Thẩm Mộ Xuy nhận điện thoại, nói nhỏ: "Ba."

Thẩm Nam bật cười: "Ngủ Ngủ."

"Dạ?"

Thẩm Nam mỉm cười nói: “Hôm nay ba với mẹ con đến xem chương trình của các con đấy, còn có cả em trai con nữa, ba báo trước với con một tiếng.”

“A?” Thẩm Mộ Xuy trợn tròn mắt: “Sao mọi người lại muốn đến vậy ạ?”

“Đúng lúc ba mẹ rảnh, chương trình này của con quay nhiều tập như thế rồi mà ba vẫn chưa đi xem, ba và mẹ con quyết định hôm nay đến xem chung kết, nhân tiện cổ vũ cho con luôn.”

Thẩm Mộ Xuy cong môi cười: “Được ạ, mọi người đã có vé chưa?”

“Có rồi, lấy từ chú Lục của con.”

“Vậy được rồi, đến nơi thì gửi vị trí cho con, lát nữa con đến tìm mọi người.”

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Mộ Xuy vừa định xoay người rời đi thì vô tình nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Du Tuỳ đút tay vào túi, nhíu chặt mày nhìn người phụ nữ trước mặt, giọng không có tí tình cảm nào: “Xin lỗi.”

Lương Tĩnh Tĩnh kinh ngạc nhìn anh, cắn cắn môi: “Anh không cân nhắc chút nào à?”

Cô ta dừng một chút rồi tiếp tục: “Em cũng không tin trước giờ anh không có cảm giác gì với em.”

Du Tùy trầm tư vài giây, giọng anh bình tĩnh: “Cảm giác gì?”

Lương Tĩnh Tĩnh: “……”

Cô ta há miệng, nhìn người đàn ông trước mặt mình đã thích và theo đuổi mấy năm nay, nhất thời khó chịu không nói lên lời.

Thật ra cô ta vẫn luôn rất thích Du Tùy, tất cả mọi người đều biết.

Thậm chí hơn một năm trước, Lương Tĩnh Tĩnh còn theo đuổi anh mãnh liệt, chỉ là lúc đó cũng không thể hiện rõ ràng như vậy, đương nhiên ——lúc đó cũng bị Du Tùy từ chối, nhưng cô ta vẫn không bỏ cuộc.

Chỉ cần Du Tùy chưa có người mình thích, cô ta vẫn còn có hy vọng.

Nhưng gần đây…… Cô ta bắt đầu luống cuống.

Lương Tĩnh Tĩnh cũng không biết nên nói như thế nào, Thẩm Mộ Xuy vừa xuất hiện, cô ta liền hoảng loạn.

Là một người phụ nữ, cô ta có trực giác rõ ràng ——Trong lòng Du Tùy, Thẩm Mộ Xuy rất đặc biệt.

Kiểu đặc biệt này nếu vẫn còn kéo dài chắc chắn sẽ có chuyện xấu.

Vì vậy hôm nay…… Trước buổi ghi hình cuối cùng, Lương Tĩnh Tĩnh muốn bắt lấy cơ hội cuối cùng này, muốn một lần thổ lộ với anh.

Trước giờ Du Tuỳ vẫn rất lạnh lùng với phụ nữ.

Giọng anh trầm thấp vững vàng, không một chút hơi ấm: “Tôi đã có người mình thích rồi.”

Lương Tĩnh Tĩnh nheo mắt, nhìn người đàn ông trước mặt, lòng đau như cắt: “… Là Thẩm Mộ Xuy sao?”

Ánh mắt Du Tùy lãnh đạm nhìn cô ta, không chút do dự trả lời: “Đúng vậy.”

Phút chốc Lương Tĩnh Tĩnh đã nước mắt lưng tròng, cô ta cắn môi để bản thân không khóc thành tiếng, giọng khàn khàn hỏi: “...Vì hai người là thanh mai trúc mã à?”

“Hay là vì cô ấy xinh đẹp hơn?”

Mặc dù là tình địch, Lương Tĩnh Tĩnh cũng không thể không thừa nhận rằng nhan sắc của Thẩm Mộ Xuy đẹp tới mức khỏi phải bàn cãi.

Du Tùy cười nhạo, suy nghĩ vài giây rồi nói: “Không phải.”

“Vậy là vì sao?”

Đuôi mày Du Tùy bỗng dưng hiện lên một tia ý cười: “Đều không phải.” Anh hiếm khi giải thích một câu: “Chỉ vì cô ấy là Thẩm Mộ Xuy.”

Chỉ vì cô ấy là Thẩm Mộ Xuy, cho nên bất kể họ có là thanh mai trúc mã hay không, cô có xinh đẹp giỏi giang hay không thì chỉ cần cô là Thẩm Mộ Xuy, Du Tuỳ đều thích.

Không liên quan đến những thứ khác.

Chỉ cần là cô, anh sẽ thích.

Lòng Lương Tĩnh Tĩnh đã nguội lạnh.

Nhưng vẫn còn ôm một tia hy vọng cuối cùng: “Nhưng hai người vẫn chưa ở bên nhau có phải không?”

Ánh mắt cô ta loé lên nhìn Du Tùy: “Anh thích Thẩm Mộ Xuy, nhưng không có nghĩa là Thẩm Mộ Xuy nhất định sẽ thích anh, không phải sao?”

Giọng nói cô ta khẳng định: “Chỉ cần hai người không ở bên nhau, em vẫn sẽ không từ bỏ.”

Vừa nói xong, một âm thanh yếu ớt truyền đến.

Hai người đồng thời quay sang nhìn, Thẩm Mộ Xuy đang cầm di động đứng đó, cố nhịn cười: “Xin lỗi, nhưng tôi không cố ý nghe lén đâu.”

Du Tùy loáng thoáng hiểu, đột nhiên cười.

Sắc mặt Lương Tĩnh Tĩnh nháy mắt trắng bệch, hoảng sợ nhìn cô: “Cô ——”

“Xin lỗi.” Thẩm Mộ Xuy nhìn cô ta nói thẳng: “Lương lão sư, tôi nghe hai người nói chuyện riêng là không đúng, nhưng tôi xuất hiện là để xin đính chính với cô hai chuyện.”

Lương Tĩnh Tĩnh sửng sốt.

Thẩm Mộ Xuy chỉ mình cùng Du Tùy: “Thứ nhất, tôi không nói là tôi không thích Du Tùy, còn chuyện gì khiến cô hiểu lầm như thế thì tôi không biết.”

Chân Lương Tĩnh Tĩnh mềm nhũn, mặt trắng bệch lui về sau một bước.

Thẩm Mộ Xuy liếc mắt, dừng một chút rồi bước đến trước mặt Du Tùy, nắm lấy cổ áo anh buộc anh cúi đầu nhìn mình.

Hai người nhìn nhau, Thẩm Mộ Xuy nhón chân, một tay choàng qua cổ anh, ngửa đầu hôn lên môi anh một cái.

Nói tiếp một câu: “Thứ hai, chúng tôi đang ở bên nhau.”

Tác giả có lời muốn nói:

Lương Tĩnh Tĩnh: Giận rồi đấy!!!!!!

Ngủ ngủ: Không ai được giành Du Tuỳ của tôi!

Tùy Thần: Được, anh là của em:)

Edit: Tui tức á

Beta: Mị đã chết tâm rồi, đừng ai tìm mị nữa..