Edit: HY

Beta: Claret

Bài đăng Weibo bất ngờ này làm cư dân mạng mặc sức tưởng tượng.

【Trời hôm nay có đẹp lắm không? Mị từ từ đánh ra một dấu hỏi chấm nho nhỏ.】

【Cẩu lương hôm nay cũng ngon ghê.】

【Chị em lầu trên có vừa gặp đã yêu ai không? Trời hôm nay không quá tốt, nhưng tâm trạng chị Thẩm tốt lắm đấy nhé!!! Tâm trạng mà tốt á, nhìn cái gì cũng đẹp!! 】

【 là ai tặng hoa??!! 】

【Thế này là CP Thần Du sắp BE sao huhuhu!!!】

*BE: Bad Ending, tan rã.

【Sao chị gái lầu trên lại nói thế!! 】

【Để tôi đến phổ cập một chút kiến thức cho mọi người nhé, lúc trước Tuỳ Thần từng tham gia một cuộc phỏng vấn, MC hỏi anh khi theo đuổi người khác có tặng hoa tươi cho người ấy không, lúc đó Tuỳ Thần trả lời anh sẽ không.

Sau đó anh ấy lại bổ sung một câu, tặng hoa có phải hơi tầm thường không.

Vậy là biết… Bó hoa của cô Thẩm đây không phải do Tuỳ Thần tặng rồi 】

【Ô ô ô ô ô ô ……】

Sau khi bạn fans lầu trên giải thích, fans Thần Du CP càng đau lòng hơn.

Ô ô ô ô sao CP họ đu lại yếu ớt như thế được!!!

Thẩm Mộ Xuy đỗ xe xong mới thấy bình luận của fans, lúc đọc đến bình luận Du Tuỳ bảo tặng hoa là tầm thường thì nhướng mày.

Tầm thường à.

Cô chụp ảnh màn hình bình luận đó rồi gửi cho Du Tuỳ.

【 Trước đây anh nói thế à?? 】

Vài phút sau, Du Tuỳ trả lời.

【 Anh từng nói vậy à? 】

Thẩm Mộ Xuy vừa định uy hiếp thì Du Tuỳ lại gửi tin đến.

【 Xin lỗi, trước kia ánh mắt của anh không tốt, tặng hoa không tầm thường một chút nào.】

Thẩm Mộ Xuy: ……

Cô nhịn không được cười ra tiếng, cầm điện thoại cười vui vẻ.

Sao trước đây cô không nhận ra Du Tuỳ đáng yêu như thế nhỉ.

Bản thân Thẩm Mộ Xuy rất thích hoa, phải nói là con gái thì đều thích hoa.

Mặc dù không phải là cực thích nhưng chắc chắn không ghét.

Hai người trò chuyện đôi câu, Thẩm Mộ Xuy liền xuống xe.

Mặc dù hẹn Du Tuỳ ăn cơm chiều, nhưng trước giờ hẹn cô phải đến một nơi trước đã.

Lúc Thẩm Mộ Xuy lên đến lầu ba bệnh viện Lý Lộ đã ở đó rồi.

Chị nhìn người đeo khẩu trang đi tới, nhướng mày: “Buông được mà đến cơ à?”

Thẩm Mộ Xuy không nói gì: “Sao rồi chị?”

Lý Lộ day day mi tâm, nhỏ giọng nói: “Còn trong đấy, bác sĩ đang kiểm tra”.

Nghe vậy, Thẩm Mộ Xuy nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: “Sao tự nhiên lại xảy ra chuyện? Lúc phẫu thuật xong vẫn bình thường mà?”

Lý Lộ lắc đầu, ý bảo cô ngồi xuống: “Nghe nói là cãi nhau với bạn trong trường.”

Là vì tâm trạng bị kích động à.

Người đang ở trong phòng phẫu thuật là cậu bé tên Tống Vọng, là cậu bé mà Thẩm Mộ Xuy bắt đầu giúp đỡ mấy năm trước, tất nhiên việc Thẩm Mộ Xuy làm không chỉ dừng ở vấn đề tài chính mà còn là thân thể.

Mấy năm trước lúc Thẩm Mộ Xuy về nước có đi theo Thẩm Nam đến một cô nhi viện, đó cũng là thói quen của gia đình họ, vì đó là mối liên hệ duy nhất với dì nhỏ, từ rất nhiều năm trước Chu Tuý Tuý đã bắt đầu giúp đỡ cô nhi, tài trợ những đứa trẻ ở đây, đến giờ đã giúp rất nhiều đứa trẻ được sống và học tập, có nhiều em còn được tài trợ cho đến lúc học đại học.

Năm ấy Thẩm Mộ Xuy đi theo Thẩm Nam đến cô nhi viện thăm mấy đứa trẻ đó cũng là lần đầu tiên cô gặp Tống Vọng.

Cậu bé rất ốm yếu, gương mặt trắng doạ người, sau khi Thẩm Mộ Xuy chú ý đến thì lôi kéo Chu Tuý Tuý hỏi rõ ràng, thế mới biết được cậu bé mắc bệnh tim bẩm sinh, trong nhà không đủ điều kiện chạy chữa nên bị đưa đến cô nhi viện.

Bị cha mẹ bỏ rơi, tuổi không lớn nhưng tính cách bướng bỉnh, không thích chơi cùng các bạn nhỏ trong cô nhi viện, đây cũng là lý do tại sao những lần trước đến Thẩm Mộ Xuy không thấy cậu.

Không hiểu sao Thẩm Mộ Xuy sinh ra đau lòng.

Tống Vọng còn nhỏ Thẩm Tinh Châu mấy tuổi, nghe Thẩm Mộ Xuy hỏi, Chu Tuý Tuý như thể hiểu được suy nghĩ của con gái và mình giống nhau, hỏi cô có muốn giúp Tống Vọng không, tài trợ cậu đi học trị bệnh.

Lúc ấy Thẩm Mộ Xuy cũng không lớn lắm, khoảng mười mấy tuổi, cô cũng không nghĩ xa như vậy, nhưng không hiểu sao lúc nghe Chu Tuý Tuý hỏi vậy cô lập tức có quyết tâm.

Từ đó về sau Thẩm Mộ Xuy tự mình chi trả viện phí, giúp Tống Vọng tìm bác sĩ giỏi, thậm chí còn nhờ Chu Tuý dấn cậu bé ra nước ngoài làm phẩu thuật.

Ngoài Tống Vọng ra, từ khi đó Thẩm Mộ Xuy liền bắt đầu dùng tiền mình tự kiếm được giúp đỡ những đứa trẻ không cha không mẹ và những cô nhi viện gặp khó khăn.

Chỉ cần là nơi cô đã điều tra thực tế rồi, cô đều giúp phần nào.

Lý Lộ luôn biết chuyện cô làm nên cũng hỗ trợ hết mức có thể.

Công ty bọn họ doanh thu không tệ, mỗi năm đều dùng 80% doanh thu cho Thẩm Mộ Xuy làm từ thiện.

Thẩm Mộ Xuy ngồi xuống một bên, có chút đau đầu: “Không phải Tống Vọng sống rất khép kín sao? Sao lại cãi nhau với người khác được?”

Lý Lộ lắc đầu: “Cái này chị cũng không rõ lắm, nếu không phải tình huống nghiêm trọng chị cũng không gọi em đến.”

Thẩm Mộ Xuy hiểu rồi.

Hai người yên lặng ngồi đợi, Lý Lộ đột nhiên cười: “Đúng rồi, bài đăng Weibo của em là thế nào đấy?”

Chị nhìn Thẩm Mộ Xuy: “Cô gái nhỏ chị dẫn dắt cuối cùng cũng bị người ta bắt cóc mất rồi?”

Thẩm Mộ Xuy: “……”

Cô liếc Lý Lộ, nhỏ giọng nói thầm: “Bắt cóc cái gì chứ, sao chị Lộ nói chuyện giống Thẩm Tinh Châu thế?”

Lý Lộ phì cười, ngửa đầu nhìn trần nhà trắng xoá, cảm thán: “Như thế còn không phải là bắt cóc à.”

Từ lúc công ty Thẩm Mộ Xuy thành lập đến nay, Lý Lộ vẫn luôn bên cạnh cô, đến bây giờ đã được hơn sáu năm, cũng coi như là một trưởng bối nhìn cô lớn lên, chị coi Thẩm Mộ Xuy như con của mình.

Thẩm Mộ Xuy cười, dựa vào vai Lý Lộ làm nũng: “Không phải bị bắt cóc mà.”

Lý Lộ cười nhìn cô: “Lát nữa kết thúc phẫu thuật em về trước đi nhé.”

“Vâng, em có hẹn ăn cơm cùng Du Tuỳ.” Thẩm Mộ Xuy nghĩ: “Bao giờ tình hình thằng bé ổn hơn em lại đến thăm nó.”

“Cũng được.”

Sau khi nói xong, Lý Lộ còn dặn một câu: “Có điều lúc em đến bệnh viện thì cẩn thận một chút.”

Chị nhìn Thẩm Mộ Xuy nói: “Em bây giờ với em của quá khứ không giống nhau nữa rồi, giờ fans của em nhiều quá, không bị người ta nhận ra thì tốt hơn.”

“…… Dạ.”

Nửa giờ sau, phẫu thuật kết thúc.

Tống Vọng vẫn chưa tỉnh lại, Thẩm Mộ Xuy nhìn gương mặt cậu bé bầm tím, bất đắc dĩ thở dài.

“Chị Lộ, chị trông thằng bé nhé, em đi trước đây.”

“Ừ, em đi đi.”

*

Lúc Thẩm Mộ Xuy đến chỗ hẹn với Du Tuỳ thì đã trễ nửa tiếng rồi.

Cô đi vào, người phục vụ ở cửa liền cười cười, kìm nén tâm trạng nhảy nhót: “Chị Thẩm, anh Du đang chờ chị trong phòng.”

Thẩm Mộ Xuy sửng sốt, nhìn cô gái trước mặt, cong cong môi nói: “Cảm ơn.”

“Không cần khách sáo ạ.”

Cô gái mở cửa giúp cô đi vào.

Đi vào một đoạn rồi Thẩm Mộ Xuy vẫn có thể nghe thấy giọng cô gái vui vẻ ngoài cửa.

“A a a a a a Thần Du CP là thật đấy!!”

Cô mỉm cười, vừa ngước mắt liền nhìn thấy người đàn ông ngồi bên trong.

Anh mặc áo sơ mi trắng, tay áo vén lên lộ ra cánh tay rắn chắc, Du Tùy đang ngẩng đầu nhìn cô, khoé môi hơi cong lên.

“Em còn ngẩn người ở đó làm gì?”

Thẩm Mộ Xuy chớp chớp mắt, nhìn anh: “……sao anh lại ăn mặc thế này ——”

“Thế này là thế nào?”

Du Tuỳ đè xuống âm cuối, nhướng mày nhìn cô: “Anh mặc như này thì làm sao à?”

Thẩm Mộ Xuy nuốt một ngụm nước miếng, ngồi xuống đối diện rồi mới nói: “Đẹp trai lắm.”

Nghe vậy Du Tùy nghẹn lời, bật cười rồi cố ý nói: “Ừm, anh cố tình mặc như thế đấy.”

“Hả?” Thẩm Mộ Xuy trừng mắt nhìn anh: “Tại sao ạ?”

Du Tuỳ cụp mắt, giọng sâu xa nói: “Để dụ dỗ em đấy.”

Thẩm Mộ Xuy: “……”

Cô mở to mắt kinh ngạc nhìn Du Tuỳ: “Anh nói gì cơ?”

Vẻ mặt Du Tuỳ thản nhiên không ngượng chút nào, anh rót cho cô một ly nước chanh rồi chậm rãi nói: “Em không thích sao?”

“…”

Thật ra Thẩm Mộ Xuy rất thích Du Tùy mặc sơ mi trắng…… Nhưng cố ý mặc như thế để dụ dỗ cô có phải hơi quá hay không? Cô nghĩ như thế, cúi đầu nuốt một ngụm nước chanh, lúng ta lúng túng nói: “Không cần.”

“Em nói gì cơ?”

Da mặt Thẩm Mộ Xuy cũng dày, không sợ chút nào, cô liếc Du Tuỳ bình tĩnh nói: “Mặc hay không mặc áo sơ mi cũng như nhau thôi.”

(beta: huhu mị nghĩ linh tinh quá, mị không bình tĩnh đượcccc)

Giống nhau ở chỗ là đều dụ dỗ được cô.

Cô không có sức chống cự đối với Du Tuỳ.

Du Tùy ngạc nhiên, một lát sau mới phản ứng lại, thấp giọng cười.

Hai người đặt một phòng bao, vì thân phận đặc thù nên mới phải bất đắc dĩ làm thế.

Du Tuỳ gọi vài món Thẩm Mộ Xuy thích, sau khi cô rời khỏi bệnh viện cũng đói thật, cả người miệt mài chăm chú ăn, cũng không nói chuyện với Du Tuỳ.

Ăn nửa tiếng bụng cũng đã no đến tám phần, lúc này cô mới có thời gian để ý tới Du Tuỳ.

“Đúng rồi, người phục vụ vừa nãy nhận ra anh.” Cô nhấp ngụm canh, thản nhiên nói: “Không có vấn đề gì chứ?”

Du Tuỳ nhìn cô: “Đừng sợ, đây là nhà hàng dưới quyền của Tưởng Chu.”

Thẩm Mộ Xuy gật gật đầu: “Vậy thì ổn rồi.”

“Em lo lắng như vậy à?”

Thẩm Mộ Xuy sửng sốt, ngước mắt nhìn anh: “Anh không lo lắng chút nào sao?”

“Về quan hệ của chúng ta?”

“Vâng.”

Du Tùy trầm tư vài giây: “Không lo lắng.”

Nhìn Thẩm Mộ Xuy muốn nói lại thôi, anh day day mi tâm cười nói: “Thật ra thì cũng không phải hoàn toàn không lo lắng.”

“Dạ?” Thẩm Mộ Xuy theo bản năng tiếp tục hỏi anh: “Thế anh lo lắng cái gì?”

Du Tùy nhướng mày: “Lo fans cười anh.”

“???”

Thẩm Mộ Xuy không hiểu.

Du Tùy cong môi cười, chế nhạo nói: “Cười anh theo đuổi em lâu như vậy rồi mà vẫn chưa thành công.”

Thẩm Mộ Xuy: “……”

Cô cạn lời nhìn người đàn ông đối diện đang mỉm cười, tự nhiên một chữ cũng không nói được.

Một lúc lâu sau, cô mới nhỏ giọng nói: “Em cũng không bắt buộc anh phải theo đuổi mà ——”

Còn chưa dứt lời Du Tùy đã nâng ngón tay đè lên đôi môi mềm mại của cô, nhẹ giọng nói: “Suỵt.” Anh rũ mắt, nhìn chăm chú vào Thẩm Mộ Xuy, ánh mắt không có chút né tránh, nghiêm túc nói: “Con gái đều thích cảm giác có người theo đuổi, dù em có nghĩ như thế nào anh cũng sẽ nghiêm túc theo đuổi em một lần.”

Anh cười khẽ, khóe mắt cong cong: “Cuộc đời này dù có thế nào anh cũng muốn theo đuổi em một lần, như thế em mới có lời.”

Thẩm Mộ Xuy: “……”

Trong nháy mắt, nhưng lời từ chối của cô không cách nào nói ra được.

Du Tùy tiếp tục bổ sung: “Trong lúc theo đuổi em muốn làm gì cũng được, cho dù là yêu cầu vô lý như thế nào cũng được.”

Anh hỏi: “Thấy rất vui đúng không?”

Thẩm Mộ Xuy gật đầu: “Đúng vậy ạ.”

Cô cũng không khách khí, nghiêm túc trả lời: “Vậy thì anh cứ tiếp tục theo đuổi em đi.”

Du Tuỳ: “……”

Thẩm Mộ Xuy nghĩ, đột nhiên “A” lên một tiếng kêu: “Du Tuỳ”

“Sao vậy em?”

Du Tùy đang lấy canh cho cô, nghe cô gọi nên trả lời.

“Em thấy câu vừa rồi của anh có chỗ không đúng nhé.”

Du Tùy nhướng mày: “Em nói xem không đúng chỗ nào.”

Thẩm Mộ Xuy chống tay trên mặt bàn, dùng ánh mắt long lanh nhìn người đàn ông đối diện: “Trong lúc theo đuổi thì dù cho là yêu cầu vô lý như thế nào cũng được đáp ứng, vậy lúc theo đuổi được rồi thì không được nữa à?”

Thẩm lão sư truy hỏi.

Du Tùy dở khóc dở cười, thấp giọng nói: “Đương nhiên là không phải rồi.”

Anh cùng Thẩm Mộ Xuy nhìn nhau, nghiêm túc nói: “Ý anh là, lúc theo đuổi được rồi thì bạn gái yêu cầu cái gì cũng đều không coi là vô lý, đó vốn là quyền lợi của bạn gái mà.”

Anh dừng một chút, ý cười trong mắt sâu hơn: “Là bạn trai thì nên cho bạn gái mình tự tin và quyền lợi.”

Không biết thầy Du học mấy câu thả thính này ở đâu nữa.

“……” Thẩm Mộ Xuy không nói gì, một lúc sau thì cúi đầu tiếp tục uống canh.

Uống một lát cô đột nhiên ngước mắt: “Bây giờ em có được yêu cầu không?”

Du Tùy gật đầu: “Em nói đi.”

Thẩm Mộ Xuy chỉ chỉ di động của anh: “Anh đăng Weibo đi.”

Hử?”

“Nói hoa rất đẹp.”

Du Tùy: “……”

9 giờ đêm đó, Weibo chính thức đã lâu không đăng bài của Du lão sư đột nhiên xuất hiện một bài viết mới.

@ Du Tùy V: Hôm nay tự nhiên thấy hoa cũng rất đẹp.

【 ảnh chụp 】

Trong ảnh là Du Tùy tham gia phỏng vấn mấy năm trước, anh nói hoa hơi tầm thường.

Bài viết vừa đăng lên, các fan đều ăn ý bình luận.

【……? 】

【……?? 】

【……??? 】

【…………??? 】

【 Dấu chấm hỏi phía trên nhiều lắm rồi, em phải lên tiếng thôi —— Đêm nay Tùy Thần bị hack tài khoản đấy à? 】

【 Mị muốn hỏi một câu—— Thế Tùy Thần có xem bình luận của tụi em không? Vậy chắc anh biết Thần Du CP chứ? Hôm nay anh là muốn bác bỏ tin đồn sao!! CP Thần Du không BE đâu có phải không! 】

Bình luận flop này được trả lời: Hmm, biết, không biết, ừm.

Mọi người:???

Tác giả có lời muốn nói:

Fans:……???

Tùy Thần:……?? Không phải trả lời theo yêu cầu sao?

Ngủ Ngủ:…… Anh điên rồi hả!!!

Fans: Thần Du CP không BE!! Chính thức phát đường bà con ơi!!!!.