Tác giả: Thời Tinh Thảo

Editor: Lemon

Lúc người đại diện gọi điện tới Thẩm Mộ Xuy còn đang trong giấc mộng.

Tối hôm trước Thẩm Mộ Xuy đột nhiên có linh cảm, ghé vào bàn viết ca khúc mới.

Sau khi viết xong cô lại đi phòng cách vách soạn nhạc, lặp đi lặp lại sửa chữa vài lần mới tạm thời vừa lòng.

Cả đêm Thẩm Mộ Xuy đừng nói là xem di động, chạm vào cũng chưa từng.

Lúc cô làm việc chính là như vậy, đem tất cả mọi chuyện đặt sang một bên, chỉ chuyên tâm làm việc của mình.

Cô là một nhà diễn tấu đàn cello nhưng trên phương diện soạn nhạc cực có thiên phú, cho nên lúc rảnh rỗi Thẩm Mộ Xuy cũng viết ca khúc cho người ta, kỹ nhiều không áp thân*, cô cũng không cho bản thân áp lực quá lớn, thông thường đều là có linh cảm mới làm.

*

Nhưng từ cao trung đến bây giờ ——dựa vào thái độ lười biếng này của cô cố tình còn rất nổi.

Trong giới ca sĩ, ca khúc của cô là khó có được.

Lý Lộ gọi di động cho Thẩm Mộ Xuy, đến cuối cùng —— Lý Lộ không thể không gọi vào điện thoại bàn đặt trong phòng cô.

Đó là vì phòng ngừa Thẩm Mộ Xuy tắt âm, nhưng có việc gấp mới gọi, kết quả lập tức có tác dụng.

“Alo.”

Thẩm Mộ Xuy mơ mơ màng màng quỳ cạnh sô pha, giọng khàn khàn hỏi.

Lý Lộ vừa nghe giọng cô thì còn có cái gì không hiểu nữa.

“Tối hôm qua em thức đêm soạn nhạc?”

“Ừm.” Thẩm Mộ Xuy ghé vào trên sô pha nhắm hai mắt: “Có việc gì gấp sao?”

Lý Lộ: “…… Cũng không xem như việc gấp, em cùng Du Tùy có phải rất thân hay không?” Lúc trước Thẩm Mộ Xuy nói Du Tùy tham gia cô mới tham gia Lý Lộ cũng không hỏi nhiều, chị chỉ nghĩ Thẩm Mộ Xuy đơn thuần là thích Du Tùy —— cái loại thích của fans đối với thần tượng.

Nhưng hiện tại xem ra giống như không chỉ là thế.

“Cũng được.” Cô còn chưa tỉnh ngủ, suy nghĩ đều chậm nửa nhịp.

“Làm sao vậy?”

Lý Lộ dừng một lát nói: “Du Tùy theo dõi Weibo em, em còn chưa theo dõi lại, fans còn đang ồn ào kia.” Chị bật cười, nghĩ cô hiện tại cũng không có tâm tư hỏi cái gì nên nói: “Thôi, em ngủ tiếp đi, chuyện trên Weibo chị có thể giải quyết.”

“À.”

Cúp điện thoại, Thẩm Mộ Xuy cũng lười trở về giường, nhắm mắt bò trên sô pha tìm tư thế thoải mái tiếp tục ngủ.

Bên kia, Tiền Bằng yên lặng rời xa chiến trường, quy củ đứng ở một bên nhìn hai người ngồi đối diện.

Triệu Khang kêu thảm: “Du! Tùy!”

“Cậu một ngày không tìm việc cho tôi làm liền cảm thấy nhàm chán có phải hay không!!!” Triệu Khang thật sự cảm thấy hắn hầu hạ Du Tùy nhiều thêm mấy năm nữa nhất định sẽ chết sớm, mỗi ngày đều lúc kinh lúc rống vượt qua, tâm tình cao thấp phập phồng giống như ngồi tàu lượn siêu tốc.

Du Tùy đang xem di động nghe vậy ngẩng đầu lên: “Tôi lại làm cái gì?”

Ngữ khí kèm theo biểu tình vô tội, người không biết thật đúng là cho rằng người đại diện Triệu Khang đang làm khó dễ nghệ sĩ.

Nhưng trời xanh biết —— rốt cuộc là ai đang làm khó ai.

“Lại làm cái gì? Chính cậu làm cái gì còn không biết sao!!” Triệu Khang cả giận: “Weibo của cậu bao lâu không hoạt động rồi! Trước kia kêu cậu theo dõi Thịnh Úc cậu nói phiền phức, hôm nay sao lại theo dõi Thẩm Mộ Xuy?”

“……”

Nghe vậy, Du Tùy lúc này mới nghiêm túc nhìn Triệu Khang, nhướng mày: “Tôi theo dõi Weibo ai cũng có vấn đề sao?”

Triệu Khang nghẹn họng: “Người cậu theo dõi đương nhiên không thành vấn đề, nhưng mà ——”

“Ừ, vậy chẳng phải không có gì sao?”

Triệu Khang: “???”

Du Tùy lãnh đạm liếc mắt nhìn anh ta, bình tĩnh nói: “Nếu tôi theo dõi Weibo một người nào đó còn phải giải thích cho fans, anh nói tôi giải thích gì đây?”

“————”

Nói rất có đạo lý, nhưng Triệu Khang vẫn thực khó xử.

Cậu nói cậu theo dõi ai không được, cố tình lại theo dõi Thẩm Mộ Xuy, theo dõi Thẩm Mộ Xuy cũng thôi đi, người ta còn không theo dõi lại!! giám khảo tham gia tiết mục nhiều như vậy, sao cậu chỉ theo dõi một người!!

Nếu người Du Tùy theo dõi là Thịnh Úc, hiện tại cũng không đến mức biến thành như vậy!!

Nhưng hiện tại, Triệu Khang nhìn người đàn ông trước mặt, một gương mặt soái đến mức không chỗ bắt bẻ, giờ phút này mặt mày nhiễm một chút không kiên nhẫn, dù vậy vẫn đẹp đến làm người không thể chê.

Hắn dừng một lát, nghĩ đến gương mặt này của Du Tùy làm cái gì cũng không quá phận, thôi, Triệu Khang nháy mắt từ bỏ khuyên bảo.

Thích theo dõi thì theo dõi đi, dù sao cũng không phải tuôn ra chuyện yêu đương.

Phòng làm việc bọn họ mạnh như vậy, theo dõi Weibo một người mà thôi —— nhẹ nhàng là có thể giải quyết được.

*

Thẩm Mộ Xuy tỉnh táo lại mới biết trên Weibo đã xảy ra chuyện gì.

Ngụy Tiểu Văn cố ý đợi tới trưa mới tới đưa cơm cho cô, thuận tiện dọn dẹp nhà cửa.

Cô ấy nhìn chung quanh nhìn một vòng, lại nhìn người sau khi ăn no lại nằm trên sô pha, tò mò dò hỏi: “Chị Ngủ Ngủ, chị theo dõi lại Tùy Thần chưa?”

Thẩm Mộ Xuy “A” một tiếng, rũ mắt nhìn di động: “Chị đang tự hỏi.”

“Tự hỏi cái gì?” Ngụy Tiểu Văn ghé vào bàn trước mặt cô, trợn to mắt nhìn.

Thẩm Mộ Xuy cười, duỗi tay gõ đầu cô nàng, khóe mắt cong cong: “Độ hot đã giảm xuống, bây giờ chị theo dõi lại chẳng phải sẽ hot lên sao?”

Ngụy Tiểu Văn sửng sốt, gật đầu: “…… Hình như là vậy.”

Nghe vậy, Thẩm Mộ Xuy mỉm cười, đưa ra quyết định: “Vậy được rồi, chị không theo dõi lại.”

“Hả?” Ngụy Tiểu Văn trợn tròn mắt nhìn cô: “Vì sao?”

Thẩm Mộ Xuy nhún vai, không chút do dự nói: “Bởi vì chị không muốn nó hot lên.”

Ngụy Tiểu Văn: “……”

Cô ấy không hiểu.

Nghệ sĩ nhà người khác hao hết tâm tư muốn lên hot search, muốn có độ hot, nhưng nghệ sĩ nhà cô ấy có thể khiêm tốn liền khiêm tốn.

Ngụy Tiểu Văn đột nhiên nhớ tới một chuyện ——

Lúc Thẩm Mộ Xuy mới vừa về nước, bởi vì luân diễn đàn cello cũng có một lần lên hot search, bất quá lúc đó xếp hạng không cao, nhưng sau xếp hạng chậm rãi tăng lên, lúc đó cô ấy mới vừa làm trợ lý cho cô, còn vô cùng vui vẻ nói với Thẩm Mộ Xuy.

Kết quả không đến nửa tiếng sau hot search kia đã không thấy tăm hơi.

Lúc ấy Ngụy Tiểu Văn còn cố ý đi hỏi Lý Lộ, nói sao mới nửa tiếng hot search đã rớt hết.

Lý Lộ lúc đó nói với cô ấy——

Chị nói: Đoán được.

Hiện tại ngẫm lại, hot search kia không phải tự nhiên rớt xuống, mà là nghệ sĩ nhà cô ấy tìm người kéo xuống đi.

Nghĩ vậy Ngụy Tiểu Văn trộm liếc nhìn người ngồi trên sô pha.

Lúc cô cười rộ lên vẻ mặt vô hại, mắt ngọc mày ngài, bề ngoài càng là vô cùng xuất sắc, nói là thịnh thế mỹ nhan cũng không quá; càng quá mức chính là ——cô còn có được thiên phú cùng tài hoa mà tất cả mọi người hâm mộ, tất cả ánh hào quang đều tập trung trên người cô.

Nhưng càng làm Ngụy Tiểu Văn bội phục chính là, Thẩm Mộ Xuy một chút cũng không kiêu căng kiêu ngạo, cho dù là đối với ai thái độ Thẩm Mộ Xuy đều cực kỳ tốt.

Cho dù là một tiểu trợ lý như cô ấy Thẩm Mộ Xuy cũng hiếm khi tức giận lung tung.

“Làm sao vậy?” Thẩm Mộ Xuy ngước mắt liền đối điện với cặp mất lấp lánh mê muội.

Ngụy Tiểu Văn hoàn hồn, vội vàng nói: “Nhìn chị Ngủ Ngủ đến ngây người, chị Ngủ Ngủ lớn lên quá xinh đẹp.”

Thẩm Mộ Xuy bật cười, nhéo nhéo mặt cô nàng: “Thật không?”

“Thật!” Ngụy Tiểu Văn gật đầu: “Chị Ngủ Ngủ là cô gái xinh đẹp nhất em từng găp.”

Thẩm Mộ Xuy cười, mắt sáng rực nói: “Vậy chắc em chưa thấy qua mẹ chị lúc trẻ.” Cô nhớ đến ảnh chụp lúc Chu Túy Túy còn trẻ, cảm khái nói: “Mẹ chị xinh đẹp hơn chị nhiều.”

Đại mỹ nhân cũng không phải tùy tiện nói mà thôi.

“Thật vậy sao?”

“Đương nhiên!”

Hai người ở trong phòng nói nói cười cười, đến lúc chuông cửa vang lên mới ngừng lại.

Hai người liếc nhau, Thẩm Mộ Xuy sửng sốt, vội vàng ngăn cản Ngụy Tiểu Văn đang muốn đi mở cửa, hưng phấn từ trên sô pha nhảy xuống: “Để chị mở cửa!”

Ngụy Tiểu Văn: “……”

Vài giây sau, Ngụy Tiểu Văn nhìn người đàn ông đứng ngoài cửa liền ngây ngẩn cả người.

Cô ấy chớp chớp mắt, quả thực khó có thể tin: “…… Chị Ngủ ngủ, đây——”

Thần tượng của chị Ngủ Ngủ——đến nhà???!

Thẩm Mộ Xuy lúc này mới nhớ tới cô còn chưa giới thiệu Du Tùy với trợ lý của mình, cô khụ một tiếng, giới thiệu hai người với nhau: “Đây là Du Tùy, em biết phải không?”

Ngụy Tiểu Văn ngây ra như phỗng gật đầu: “Biết.”

Thẩm Mộ Xuy cười khanh khách, quay đầu nhìn về phía Du Tùy: “Trợ lý của em, Ngụy Tiểu Văn, cô gái siêu đáng yêu.”

Du Tùy gật đầu, lãnh đạm chào hỏi: “Chào.”

Ngụy Tiểu Văn: “……Chào.”

Cô ấy máy móc chào lại.

Thẩm Mộ Xuy quay đầu lại, nhìn Du Tùy đột nhiên xuất hiện: “Anh hết bận rồi?”

“Ừm.” Du Tùy cúi đầu nhìn cô: “Mới thức dậy?”

“Không phải.” Thẩm Mộ Xuy không còn gì để nói: “Em là heo sao, em đã dậy được một tiếng rồi.”

“……”

Du Tùy cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay.

Ba giờ chiều.

Anh cong môi, trong mắt mang theo ý cười, dỗ dành cô gái trước mặt: “Giỏi quá, hai giờ đã dậy rồi.”

“???”

Thẩm Mộ Xuy nghẹn đỏ cả mặt, có chút ngượng ngùng: “……Tối hôm qua tới khuya em mới ngủ.”

Cũng chỉ ngủ——mười tiếng thôi mà.

Du Tùy khom lưng, ngón tay thon dài cong lên gõ đầu cô: “Ăn gì chưa?”

“Ăn rồi.”

Du Tùy nâng cái hộp trên tay: “Mua bánh kem cho em này, đợi lát nữa đói bụng thì ăn.”

Mắt Thẩm Mộ Xuy sáng lên: “Vâng ạ!”

“Anh về trước đây.” Du Tùy nhìn trợ lý phía sau còn đang sửng sốt, ho một tiếng: “Buổi tối muốn ăn gì lát nữa nói với anh.”

“Buổi tối ăn ở nhà sao?”

“Ừ.”

“Được.”

Đem cửa đóng lại, Thẩm Mộ Xuy vui vẻ đem bánh kem đặt trong tủ lạnh, lúc cô đi ra Ngụy Tiểu Văn còn đang duy trì tư thế lúc đầu.

Cô ho khan hai tiếng, Ngụy Tiểu Văn mới ngẩng đầu nhìn cô: “Chị Ngủ Ngủ, có phải vừa rồi em xuất hiện ảo giác hay không?”

Du Tùy vậy mà xuất hiện trước cửa nhà chị Ngủ Ngủ, còn cùng cô thân mật nói chuyện……

Thẩm Mộ Xuy cười, lắc đầu: “Em không xuất hiện ảo giác, đó chính là Du Tùy.”

“A!!!”

Thẩm Mộ Xuy: “……”

Ngụy Tiểu Văn bắt lấy cánh tay cô, kích động không thôi: “Tùy…… Tùy Thần ở đối diện nhà chị sao?”

“Ừ, đúng vậy.”

Ngụy Tiểu Văn kích động đến dậm chân: “Vừa rồi sao em lại không xin chữ ký chứ!!”

Thẩm Mộ Xuy chớp chớp mắt: “Em muốn ký tên vậy bây giờ chúng ta đi gõ cửa?”

“…………”

Mười phút sau, Ngụy Tiểu Văn bình tĩnh lại.

Nhưng đến lúc này cô ấy vẫn rất khó tin, nghệ sĩ nhà mình quen biết Du Tùy thì thôi đi, còn thân thuộc như vậy.

“Nhưng —— chị Ngủ Ngủ lúc trước không phải là fan Tùy Thần sao?”

Thẩm Mộ Xuy ngẩn ra, đột nhiên cười nói: “Hiện tại cũng như vậy mà.”

Ngụy Tiểu Văn: “……”

Một lát sau, Ngụy Tiểu Văn cuối cùng cảm khái: “Người đu idol cũng chỉ có mình chị Ngủ Ngủ là thành công thôi.”

Thẩm Mộ Xuy nhướng mày, cong cong môi: “Vậy sao.”

Rốt cuộc có thể làm idol nấu cơm cho tiểu fans đại khái cũng chỉ có mình cô đi.

*

Buổi tối, Thẩm Mộ Xuy ở nhà Du Tùy cọ qua bữa cơm liền ăn vạ không đi.

Cô đột nhiên nghĩ tới một chuyện.

“Du Tùy.”

Du Tùy quay đầu lại nhìn cô.

Thẩm Mộ Xuy có chút buồn rầu: “Ngày mai có phải mọi người cùng nhau ăn bữa cơm không?”

Là bữa cơm trước khi ghi hình tiết mục.

Tổ tiết mục tổ chức, vì để các giám khảo cùng đạo diễn nhà làm phim gì đó làm quen một chút, cố ý hẹn ăn một bữa cơm.

Du Tùy gật đầu, nhìn sắc mặt cô: “Không muốn đi?”

Thẩm Mộ Xuy ôm gối lười biếng “Ừm” một tiếng: “Không phải không muốn…… Em không biết ứng phó những người khác.”

Kỳ thật cô không muốn ngồi ăn với người lạ, nhưng cố tình công việc đã như vậy, cô muốn tránh cũng tránh không được.

Du Tùy cười, đứng dậy đến bên cạnh cô ngồi xuống.

“Đừng lo.”

Giọng anh trầm thấp, lúc này lại cố ý nhẹ giọng, nghe vào tai vô cùng thoải mái.

“Sao có thể không lo.” Thẩm Mộ Xuy nhụt chí, bĩu môi nói: “Anh biết em không biết ăn nói mà.”

Du Tùy thấp giọng cười, sủng nịch lại ôn nhu nhìn cô: “Có anh ở đây rồi.”

“Hả?”

Cô sửng sốt, quay đầu đối diện ánh mắt Du Tùy, con ngươi sâu thẳm, trong đôi mắt màu hổ phách phản chiếu khuôn mặt cô, có sức hút đến nỗi làm cô không rời mắt được.

(?)

Nhiều năm như vậy, sức ảnh hưởng của anh đối với cô vẫn lớn như vậy.

Thẩm Mộ Xuy theo bản năng há mồm: “Nếu em nói sai gì thì sao.”

“Nói cái gì?”

“Thì…… Nếu không cẩn thận đắc tội người ta thì sao?”

“Giống như lúc còn nhỏ sao?”

Du Tùy buột miệng thốt ra hỏi.

Lời này vừa thốt ra, hai người đều ngơ ngẩn.

Không tiếng động liếc nhau, Thẩm Mộ Xuy quẫn bách, Du Tùy đột nhiên cười lên: “Em gọi một tiếng đi.”

“Gọi gì ạ?”

“Gọi một tiếng ca ca cho anh nghe.” Anh cúi đầu cười khẽ, thanh âm trầm thấp khàn khàn, hướng dẫn từng bước: “Xảy ra chuyện gì anh cũng che chở cho em.”.