Hai người yêu nhau, cần phải đi chung một con đường, cần phải có chung một số phận. Cho dù số phận ấy có ra sao thì đây cũng vẫn là một điều hạnh phúc.

Thời gian trôi đi thật nhanh.

Thấm thoắt mà đã qua một năm.

Rất nhiều chuyện đã xảy ra.

Quán bar đã từng thuộc về tôi nay đã chuyển vào tay người khác.

Hồi đó Bì Tử mở công ty, không đủ vốn nên đã lấy quán ra để thế chấp. Chuyện cậu ta hối lộ lần trước bị lộ, xe cộ nhà cửa và tất cả tài sản đều bị tịch thu, thêm vào trước đó chuyện làm ăn cũng không được ổn lắm, nên nợ nần chồng chất lên nhau, trách nhiệm dồn cả về quán bar, tôi buộc lòng phải bán cả quán đi để trả nợ cho cậu ta, vì vậy mà suýt chút nữa tôi phá sản, chỉ trong một đêm đã thành một kẻ nghèo rớt mồng tơi. Tối hôm giao nhà, tôi với Quán Đầu, Trà Sữa, Hoa Hồng ở trong quán uống đến say khướt. Không ai chửi bới, không ai trách móc, mà trong im lặng, lặng lẽ khóc thầm. Hát cả đêm, uống hết sạch của wiskey trong quán, làm đứt hết cả dây đàn.

Sáng hôm sau Quán Đầu không từ mà biệt, từ đó như một tảng băng tan vào biển lớn, không còn tin tức gì nữa. Tôi với Trà Sữa đã tìm khắp cả thành phố cũng không thấy cậu ta đâu.

Trà Sữa vẫn tiếp tục kinh doanh tiệm bánh ngọt nhỏ của nó.

Hoa Hồng cũng buôn đĩa. Tôi thường qua đó uống rượu, nghe nhạc, chơi đàn, thỉnh thoảng hai người lại kéo nhau ra Thiên Kiều hát hò. Tiền kiếm được từ cửa hàng, Hoa Hồng trả cho tôi một phần, còn đâu đầu tư làm một album thử nghiệm, phong cách pha tạp cả Rock, Blue, dân ca, lẫn nhạc Rap, nghe rất đặc sắc. Không tìm đâu được nhà phát hành, cậu ta đành mang đến mấy cửa hàng bán đĩa gửi nhờ. Album thì được đánh giá rất cao, nhưng lượng tiêu thụ thì lại thấp lạ thường, cuối cùng lỗ một khoản lớn. Từ đó Hoa Hồng sinh ra chán nản, chẳng muốn làm gì nữa. Một hôm đang ngồi trong cửa hàng, Hoa Hồng vừa nghe bài Rape Me của Nirvana vừa khóc, rồi gào lên hát theo! Rồi như một thằng điên, cậu ta cầm ghế đập nát hết những đĩa nhạc thời thượng đang lưu hành bày trên giá. Ngày hôm sau, tiệm đĩa đóng cửa, Hoa Hồng để lại cho tôi một bức thư, nói sẽ dẫn bạn gái đi lang thang, trở lại những ngày tháng không nhà không cửa trước đây, làm một ca sĩ lang thang, sống cuộc đời tự do tự tại.

Vậy là tôi lại mất Hoa Hồng.

Sau khi Lông Mi bỏ đi, tôi không dám trở về căn nhà ấy, tôi sợ hồi ức, sợ chạm phải tất cả những thứ gì có liên quan đến hồi ức.

Chẳng muốn thuê nhà, bèn dứt khoát ở luôn trong một khách sạn rẻ tiền ở gần đó. Về sau đồ đạc mỗi lúc một nhiều, liền đến gặp ông chủ thỏa thuận một giá chấp nhận được, bao hẳn một phòng. Từ đó, mỗi ngày đều dùng thứ dầu tắm có mùi vị cổ quái, dùng thứ kem đánh răng tồi tệ rất dễ phá hoại men răng và cái khăn tắm có giặt thế nào cũng không sạch, ngủ trên chiếc giường đơn sặc mùi băng phiến. Về sau quen dần, không hiểu sao lại còn thấy thích cái cảm giác thiếu thốn rách nát đó.

Căn nhà cũ vẫn đóng chặt cửa suốt một năm ròng.

Bạn bè lần lượt bỏ đi, không có quán bar, tôi lại càng vô công rỗi nghề.

Vậy là chán chẳng buồn ra khỏi cửa. Ngày ngày nằm dài trong khách sạn xem tivi. Không xem phim nghệ thuật như trước, mà chỉ xem mấy kênh truyền hình dung tục tới mức không thể dung tục hơn, cười ngây ngô trước những tiết mục ngớ ngẩn. Không tắm, không cắt tóc, không gội đầu, không tỉa lông mũi, không cắt móc tay, không giặt bít tất. Mọi thứ để thuận theo tự nhiên.

Một hôm ra siêu thị mua đồ, tình cờ gặp một tình nhân cũ, đối phương vô cùng kinh ngạc khi thấy dáng vẻ tiều tụy của tôi. Nhà em cũng ở gần đó, nên thường qua lại chăm sóc tôi rất tận tình. Mỗi ngày đều làm một hộp cơm mang sang ăn chung với tôi, ăn xong lại ngồi cùng xem tivi, đến khi hết chương trình thì em về nhà, còn tôi một mình nằm trên chiếc giường đơn nhăm nhúm đầy mùi băng phiến ngủ một cách ngon lành. Sáng hôm sau trước khi đi làm, em lại mang tới một túi sữa, còn vác theo cả một chiếc lò vi sóng nữa, chỉ tiếc là tôi chẳng dùng được lần nào, chẳng biết từ bao giờ, tôi đã thích ăn đồ lạnh. Quần áo bẩn của tôi, em luôn mang về giặt đúng lúc. Tôi rất cảm kích trước tấm lòng của em, nhưng không cảm động. Thế sự biến ảo, tôi đã quá mệt mỏi rồi. Nhưng chẳng được bao lâu thì người tình cũ này cũng ra nước ngoài thăm người thân, tôi lại trở về với cuộc sống cô độc một mình.

Ở mãi trong khách sạn cũng chán, tôi bèn lang thang khắp nơi trong thành phố. Đi một đôi dày da to tướng, mặc áo len rộng thùng thình, áo khoác thì bẩn thỉu, tất cả quần áo giày dép đều to hơn một số, bùng nhà bùng nhùng. Một lần đi qua chiếc gương lớn ở cửa hàng quần áo, tình cờ liếc thấy một “thằng tôi” lạ lẫm lướt qua bên trong. Nghi ngờ, vội vàng quay lại nhìn thật kỹ, giờ mới nhận ra mình đã gầy đi rất nhiều, quần áo ngày trước vừa vặn, giờ như áo của người khác. Thở dài, rồi lại tiếp tục bước đi. Đi qua phố, qua ngõ, qua cầu, qua khu chợ, đi đến tận ngoại ô, cho đến khi nghe thấy tiếng bò kêu, nhìn thấy khói lam chiều bốc lên, ngử được hơi thở của mùa xuân trong bùn đất mới dừng bước. Cố kìm nén sự xúc động đang làm toàn thân mình run rẩy, kìm nén nước mắt, cố gắng làm bản thân cười lên, ngâm nga một khúc nhạc vui, quay đầu trở lại.

Một lần tình cờ đi qua một tiệm đĩa nhạc, nghe thấy thấy giọng Phác Thụ.

Giọng hát đã lâu không được nghe. Lòng chợt nóng bừng lên, dừng chân lại xem. Thì ra là có al bum mới. Tấm poster lớn dán trên tường không chặt, làm ánh mắt u uất do dự của Phác Thụ cứ phập phù theo gió. Trong tiệm đang bật bài hát mới của anh, tên là Colorful Day.

Biết đâu ở một nơi nào đó, Lông Mi cũng đang dừng chân lắng nghe bài hát này.

Nước mắt chợt ứ lên ở khóe mắt.

Quay đầu bước đi, hai tay đút trong túi quần, miệng huýt sáo, dùng hết sức khống chế tâm trạng thương cảm đáng ghét ấy.

Colorful day!

Phác Thụ bắt đầu trở nên ấm áp, ca từ tràn ngập thứ hạnh phúc mù quáng khiến người ta không thể thích ứng, chứ không lạnh giá từ trong đến ngoài như tôi đây. Thật mừng cho anh ta!

Có một lần bị sốt cao.

Đêm hôm ấy bật điều hòa lên ngủ lại trong xe. Sáng sớm bị cái lạnh làm cho tỉnh giấc, hóa ra xe hết sạch xăng, máy tắt, điều hòa cũng tắt theo. Bèn uống thuốc an thần, rồi nhắm mắt ngủ tiếp. Đến trưa tỉnh dậy thì bắt đầu vừa ho vừa sốt. Tới bệnh viện tiêm một mũi, chính là bệnh viện mà lần trước Lông Mi đưa tôi đến. Ngoài cửa sổ chỉ có mấy cành cây trơ trọi, bẩn thỉu. Lần này thì chỉ có mình tôi cô độc, không ai chăm sóc.

Nhặt được một con chó nhỏ.

Hôm đó, trời đổ tuyết lớn. Tôi lái xe lên đỉnh núi ngồi. Lúc về, thấy một con chó nhỏ đang chạy trên mặt tuyết, liền dừng xe lại. Con chó nhận ra phía sau có ánh đèn, liền quay lại hoang mang liếc nhìn một cái, rồi cúi đầu tiếp tục con đường của nó. Ánh mắt “hoang mang hờ hững” của con chó làm tôi rất cảm động, bèn lái xe chầm chậm đi phía sau nó. Con chó lại đứng lại nhìn, do dự một lúc, rồi chạy khỏi đường cái, chui vào rừng thông phủ trắng tuyết. đó là lãnh địa của tử thần, một con chó nhỏ như nó thì khó lòng mà đi qua được. Đột nhiên tôi thấy rất muốn đưa nó về, bèn tắt đèn xe, kiên nhẫn ngồi đợi. Tầm hút hết điếu thuốc thì con chó xuất hiện, tôi cẩn thận lại gần, tóm lấy nó cho vào xe. Sáng hôm sau liền đưa nó tới bệnh viện chó mèo. Con chó chỉ bị cảm nhẹ, lúc tiêm nó nằm rất ngoan, không ngừng đảo mắt tìm tôi, cứ vậy đến khi nào thấy tôi đứng đó mới thôi. Sự thay đổi này khiến tôi rất xúc động. Sau khi được tắm rửa sạch sẽ, con chó trông đáng yêu hơn rất nhiều, chỉ là nó vẫn rất hờ hững thờ ơ, có lẽ là nó đã chán ngán với loài người đã từng bỏ rơi nó? Tôi mua cho con chó một cái ổ rồi ôm về khách sạn, đặt ngoài hành lang cho nó tắm nắng. Con chó rất nghe lời, chỉ nằm yên bất động, mắt cứ ngước lên nhìn tôi chằm chằm, nhìn mệt rồi thì cúi đầu ngủ vùi. Nghĩ cũng thấy cần đặt cho nó một cái tên, đúng lúc ấy đang nghe Nivarna nó luôn là Nivola.

Trà Sữa cuối cùng đã quyết định di dân sang Hà Lan sống nốt quang đời còn lại với cô gái trọc đầu.

Tiệm bánh ngọt để lại ột cô gái lương thiện mà nó đã từng yêu nhưng không có duyên phận.

Buổi chiều trước ngày đi, tôi với Trà Sữa đến mộ Bì Tử chào tạm biệt.

Mặt trời rất đẹp.

Bốn bề im lặng đìu hiu.

Lũ chim sẻ đậu trên những cành cây trơ trọi nghỉ ngơi. Vài hàng cây đứng thẳng nghiêm trang như đội cảnh vệ canh gác giấc ngủ cho bạn chúng tôi.

Tôi lấy khẩu cầm ra, thổi một bài hát cũ của Trịnh Trí Hoa, có tên là “Sinh Nhật Của Anh”. Hôm ấy lại đúng là sinh nhật của Bì Tử. Trà Sữa mang tới một cái bánh ngọt nho nhỏ, cẩn thận cắm vài ngọn nến lên, chỉ tiếc là không có người thổi nến, ngọn lửa bập bùng một cách yếu ớt trong cơn gió lạnh mùa đông.

- Bì Tử thật hạnh phúc, ít nhất cũng ở trên thiên đường. Còn chúng ta, chúng ta ở đâu?

Khóe mắt Trà Sữa ươn ướt, như đang trằn trọc gì đó.

- Bên cạnh thiên đường.

Tôi mỉm cười.

Hôm sau đưa nó ra sân bay.

Vừa có một trận tuyết lớn. Xe tôi lặng lẽ chạy trên đường cao tốc, hai người chỉ chăm chú nhìn cảnh vật bên ngoài, trầm mặc không nói gì.

Lúc ở trong phòng đợi, Trà Sữa đưa tôi một cái hộp, nói là quà chia tay. Tôi là một kẻ chẳng biết nghĩ gì đến ai, quên cả mua gì cho nó, tay cầm hộp quà mà lòng thì áy náy vô cùng. Tôi với nó ngồi im lặng nhìn cảnh tượng mọi người chia tay nhau trước mắt. Trà Sữa vẫn luôn mỉm cười, còn tôi thì mặt ủ mày ê. Đến lúc này, Trà Sữa mới trầm tĩnh nói cho tôi biết một tin tức động trời.

Có thể nó đã bị AIDS.

Cô gái đầu trọc kia có lần không chống lại nổi sự cám dỗ, ra ngoài lăng nhăng ở Amsterdam, nhiễm phải bệnh này, chết người ở chỗ cô ta cặp với Trà Sữa một thời gian dài thì mới phát hiện ra mình đã nhiễm HIV.

- Không cần quá lo lắng, chỉ là có thể thôi. Mà cho dù có bị thật thì tớ cũng chẳng trách cô ấy gì đâu. Thử hỏi có ai thắng được đủ thứ cám dỗ trong đời chứ? Huống hồ nếu tớ chẳng nhiễm bệnh thì tớ cũng sẽ chăm sóc cô ấy cả đời. Hai người yêu nhau, cần phải đi chung một con đường, cần phải có chung một số phận. Cho dù số phận ấy có ra sao thì đây cũng vẫn là một điều hạnh phúc.

Trà Sữa nói.

Tôi không biết phải đáp lại thế nào, nước mắt trào ra, làm mờ mờ hai mắt. Trà Sữa cũng khóc. Hai chúng tôi ôm nhau thật chặt, nước mắt lã chã chảy xuống. Một đôi vợ chồng già ngồi bên cạnh nhìn thấy vậy cũng rất cảm động, từng giọt nước mắt chảy dài trên hai gương mặt già nua.

- Có yêu Lông Mi không?

Trà Sữa hỏi tôi.

Tôi lau nước mắt, lắc đầu thật mạnh, rồi lại gật đầu lia lịa. Nước mắt càng nhiều thêm.

- Khi ta còn trẻ, có thể không có thứ gì, chỉ có tình yêu là không thể không có. Khi tuổi đã về già, thứ gì cũng có thể mất đi, duy chỉ có tình yêu là không thể đột nhiên biến mất. Thứ quý giá nhất trong đời người chính là duyên phận. Đi tìm cô ấy đi, cho dù chân trời góc biển hay đâu đâu cũng được. Nếu như thật lòng yêu Lông Mi, thì hãy đi tìm cô ấy, cùng chia sẻ một số phận với cô ấy đi!

Trà Sữa nói với tôi một câu cuối cùng.

Tôi cứ nghĩ mãi về câu nói ấy, ra đến bãi đỗ xe mới sực nhớ chiếc hộp dài dài của Trà Sữa tặng.

Một cây cơ bi a rất tinh xảo.

Phía trên còn có một ký nhỏ, cẩn thận quan sát, không ngờ lại chính là chữ ký của tay cơ nổi tiếng thế giới Steve Davis.

Tôi ôm chặt cái hộp vào lòng, như ôm một thứ bảo bối vô cùng quý giá.

Kể từ đó trở đi, tôi không bao giờ chơi bia nữa.

Chạy xe trên đường cao tốc sân bay.

Bật radio lên. Chọn đài âm nhạc. Đang có chương trình giới thiệu album mới của DI DO, White Flag.

Khi tiếng nhạc vang lên, linh hồn tôi dường như cũng run rẩy.

Nghĩ lại những gì Trà Sữa vừa nói, đột nhiên thấy hổ thẹn khôn cùng, hổ thẹn đến nỗi không thể tự tha thứ cho chính bản thân mình.

White Flag!

Cảm tưởng như mình đang đối diện với tình yêu, giơ lên một lá cờ trắng!

Đáng thương thay, căn bản không có ai chấp nhận sự đầu hàng của tôi!

Cuộc đời thù ghét những kẻ đầu hàng, Lông Mi còn căm ghét hơn!

Tôi giống như một kẻ nhát gan tham sống sợ chết, bò ra khỏi chiến hào, giơ cao lá cờ trắng lên chạy về phía quân địch, nhưng lại bị một loạt đạn làm cho sợ đến sũng người lại, do dự không biến nên tiến hay nên lùi.

Lẽ nào đúng như Lông Mi đã nói, tôi sẽ trở thành một kẻ trở mặt đầu hàng kẻ thù?

Đột nhiên cảm thấy nhớ em vô cùng.

Lái xe đến căn nhà nhỏ kia.

Chỉ có nơi đây là vẫn còn thấp thoáng hình bóng Lông Mi.

Đẩy cánh cửa sắt gỉ hoen gì hoét.

Khung cảnh tiêu điều.

Cây ngô đồng và giàn nho chỉ còn lại những cành trơ khấc, tuyết phủ trắng xóa.

Chiếc bàn đá nhỏ cũng bị tuyết phủ, bên trên vẫn còn chén bát lúc Lông Mi vội vã bỏ đi chưa kịp thu dọn.

Lá chất thành đống lớn ở góc tường, không ai quét dọn, từ từ mục nát dưới lớp tuyết, bốc lên một thứ mùi hôi hám khó chịu.

Đẩy cửa vào nhà.

Một con chuột lao vọt ra, chạy dọc theo dấu chân tôi trên mặt tuyết, rồi biến mất.

Trong nhà đầy mùi ẩm mốc. Ngồi trên chiếc giường cũng nồng nặc mùi mốc, bốn bề lạnh tanh. Vài con gián bò qua bò lại trước mắt. Mạng nhện phủ kín cả góc tường. Tất cả đồ đạc đều bị phủ một lớp bụi dày. Cây đàn treo trên tường đã gỉ hết cả dây. Giá sách bốc lên một mùi ẩm ẩm khó ngửi.

Tôi mất đi Lông Mi, căn nhà mất đi hai chúng tôi, cả hai đều rất đáng thương.

Ngồi lặng trong nhà, nhìn chăm chăm vào khoảng trống do bức tranh “Mẹ” bị lấy đi để lại.

Bật chiếc đầu CD bám đầy bụi lên.

Bên trong vẫn còn chiếc đĩa cuối cùng Lông Mi nghe trước khi đi.

“Những bông hoa ấy” của Phác Thụ: tiếng nước chảy róc rách, tiếng cười của con gái, tiếng sao băng lao vút trên bầu trời, tiếng đàn ghi ta lanh lảnh, tiếng hát nỉ non như tiếng khóc.

“Chuyện còn chưa kể hết mà đã dừng lại rồi sao?”

Bức tường đối diện treo một tấm ảnh chụp chung: Lông Mi vòng tay ôm lấy eo tôi, mái đầu nhỏ gục vào lòng, tôi tựa lên vai em, cả hai dựa vào nhau một cách kiêu ngạo, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc. Sau lưng chúng tôi là rừng bạch dương rộng mênh mông, mặt đầy rải đầy lá vàng, một dòng suối nhỏ róc rách chảy qua. Trên thân cây Bạch Dương gần nhất khắc bốn chữ rất rõ: Lông Mi của a

Tôi hầu như không thể tự kiềm chế mình nữa.

Nước mắt tích tụ một năm ròng trào ra như thác lũ.

Đối diện với một tấm gương lớn.

Người trong gương già nua mệt mỏi, quần áo rách rưới, đầu tóc rối bù, hai mắt sưng húp, mặt nhem nhem nước mắt…bị cuộc đời dồn ép đến mức nhếch nhác thảm hại, không một lối thoát.

Tôi thả sức khóc, rồi kiêu ngạo nhìn kẻ trong gương với ánh mắt khinh miệt.

Kẻ phản bội đầu hàng, kẻ đã tự chôn vùi hạnh phúc tưởng chừng như đã đến tay, tên đao phủ đã bức Lông Mi trở về với cuộc sống lưu lạc lênh đênh.

Kẻ đang khóc nức nở trong gương kia, chợt “thức tỉnh” chính mình.

Tôi sực nhớ ra một lời ước hẹn.

Ước hẹn từ lâu đã bị chính tôi nhấn chìm vào quên lãng, ước hẹn trong ngôi nhà nhỏ trên núi Trường Bạch.

“Sau này nếu có một ngày em biến mất, liệu anh có hát “my girl, my girl, tell me, where did you sleep last night”, rồi vừa khóc vừa hò hét, đi khắp nơi tìm em, tìm đến khi mái đầu bạc trắng không?”

Dũng khí không biết từ đâu bùng lên. Một quyết tâm lớn lao dần dần hình thành trong tôi.

Quyết định đi tìm Lông Mi.

Vì ước hẹn ngày xưa.

Ít nhất là cũng làm một việc gì đó để “tìm kiếm”, chứ không phải ngày ngày chìm đắm trong đau khổ một mình như thế này.

Không có bánh từ trên trời rơi xuống, huống hồ là Lông Mi.

Tôi phải tìm thấy em, sau đó giống như Trà Sữa đã nói, cùng em đi chung một con đường, đón nhận chung một số phận, cho dù số phận ấy có thế nào đi chăng nữa.

Lật bản đồ ra, nhớ lại những nơi Lông Mi từng nói nhất định phải đến. Sau một hồi nghiên cứu, tôi quyết định đi Phượng Hoàng ở Hồ Nam, sau đó là Hương Cách Lí La ở Lệ giang, Đại Lý, cuối cùng sẽ vào Tây Tạng, đến quán café nhỏ ở phố Bát Giác.

Tìm cho đến khi nào thấy Lông Mi mới thôi.

Cho dù lúc ấy tóc đã bạc trắng.

Sáng hôm sau, tôi lên quán bar dán một tờ thông báo: “Cần tìm hai người bạn cùng đi du lịch Tây Tạng, nam giới, chịu khổ được, biết lái xe, thích ăn cay, không sợ muỗi và các côn trùng khác. Thích Bob Marley, The Beatles hoặc Mozart.

Sau khi tìm được hai người bạn đường. Tôi bắt đầu khẩn trương chuẩn bị cho chuyến đi dài: vạch sẵn lộ tuyến trên bản đồ, mua các đồ dùng thiết yếu cho chuyến đi, kiểm tra và đại tu xe lại một lượt, ngoài ra còn mượn được cả một chiếc roi điện để đề phòng chuyện không hay xảy ra nữa. Để tăng thêm dũng khí, tôi lục tìm phim Texas, Paris trong đống đĩa cũ rồi bật lên xem lại, còn xem cả phim Nhật Ký Moto nói về chuyến đi vòng quanh Nam Mỹ của Che Guevara thời trẻ nữa.

Sáng sớm. Mặt trời rực rỡ.

Lái xe lên đường, bắt đầu cuộc hành trình dài đằng đẵng tìm kiếm Lông Mi.

Con xe già từ từ chuyển động giữa dòng xe đông đúc.

Những cảnh vật thân quen xung quanh, tựa như bối cảnh trong một vở kịch đang được dần dần dỡ bỏ, lặng lẽ lướt qua. Không ai ra chào khán giả, không ai vỗ tay, chỉ có sự lạnh lẽo, sự lạnh lẽo đã ngấm sâu vào cốt tủy của cái thành phố này. Lái ra khỏi khu phố chính, vòng lên đường vành đai, lái qua tấm biển quảng cáo mới tinh, không có lỗ thủng, đi lường cao tốc. Từ đó, quá khứ và mọi thứ liên quan đến thành phố này đều giống như những người dân chạy nạn không kịp lên chiếc máy bay cuối cùng, vĩnh viễn bị bỏ lại phía sau. Trước mắt tôi giờ đây chỉ còn có tương lai tràn đầy hi vọng và niềm tin.

Xe chạy bon bon trên đường cao tốc.

Hai người bạn đường của tôi, một là luật sư, một làm nghề tự do, họ Tây Môn, cả hai đều là khách quen của quán.

- Sao lại nảy ra ý định đi du lịch lần này thế?

Tây Môn hỏi tôi.

- Muốn ra ngoài chơi thôi, ở nhà mãi cũng chán.

Tôi đáp qua loa, không muốn đem chuyện riêng tư của mình ra làm vấn đề chung cho người khác đàm luận.

- Tìm hiểu cuộc sống của người miền Tây, quan sát tiến độ phát triển, điều tra nỗi khổ của người dân.

Luật Sư chậm rãi trả lời.

Cả tôi và Tây Môn đều há hốc miệng, tròn mắt nhìn nhau, cố ý làm ra vẻ khâm phục lắm.

- Tôi thì mong gặp được một cô nào xinh xinh thôi. Ở thành phố cưa cẩm mãi cũng mệt, toàn là hạng con gái tầm thường. Nghe nói ở các thị trấn cổ đó toàn là các mỹ nữ tài sắc vẹn toàn, biết đâu lại tìm được cảm giác mới thì sao?

Tây Môn thẳng thắn nói.

Chẳng mấy chốc chúng tôi đã đi qua Hợp Phì.

Buổi chiều là qua Vũ Hán.

- Tại sao trên tờ thông báo đó, anh lại yêu cầu nhất định phải thích Bob Marley, The Beatles hay Mozart?

- Đạo bất đồng, bất tương vi mưu.

Lái xe rẽ vào trạm xăng.

Tôi với Luật Sư đi toilet, để lại Tây Môn đổ xăng và trông xe. Lúc đi ra, bất ngờ nhận ra trên xe đã có thêm một cô gái.

- Đi cùng đường với chúng ta, đến Thiều Sơn, tiện thể cho đi nhờ luôn.

Tây Môn đắc ý giải thích.

Liếc nhìn cô gái lạ, cũng tàm tạm, có thể coi là đẹp, nhưng hơi lẳng lơ, có chút gì đó giả ngây thơ, thực chất thì ranh ma đến phát sợ. Đặc biệt là cô gái này nhìn người ta cứ thích ngước lên trên, làm bộ làm tịch như cái gì cũng đáng ghét hết, chỉ có mình Tây Môn là ngoại lệ. Tôi và Luật Sư đưa mắt nhìn nhau, nhún nhún vai rồi đành chấp nhận. Xe ra khỏi trạm xăng, trở lại đường cao tốc. Tôi vừa nghe nhạc vừa chăm chú lái xe, Luật Sư thì chúi mũi vào quyển sách, Tây Môn thì không ngừng “chém gió” với cô gái mới quen.

- Lái xe đến tận Tây Tạng thật à? Các anh đi làm gì thế? Du lịch hả?

Cô gái cố làm bộ ngờ nghệch hỏi, giọng đặc sệt chất Hồ Nam.

- Chúng tôi phải quay ngoại cảnh, đi trước để chọn cảnh cho cả đoàn làm phim.

- Quay phim à?

Cô gái ra vẻ tò mò lắm.

- Tương tự như vậy thôi, quay chuyên đề địa lý, kiểu Discovery ấy. Em biết không?

- Biết chứ, còn thích nữa là đằng khác. Anh giỏi thật.

Cô gái bất ngờ hôn lên má Tây Môn một cái.

- Em đang làm gì?

- Vừa tốt nghiệp đại học, nhưng chưa muốn đi làm, nhân lúc còn trẻ, muốn đi đây đó một thời gian đã.

Cô gái làm bộ hờ hững đáp.

- Thế lấy đâu ra tiền?

- Thì xin chứ đâu ra! Người thích em nhiều lắm! Ai muốn ở với em thì phải nuôi em, lần lượt mỗi người một thời gian!

- Có cách nuôi như vậy à?

- Thì cứ cho tiền thôi! Bình thường mua quần áo, mua mỹ phẩm đều phải dùng tiền mà.

- Các bạn em cũng vậy hết cả à?

- Hầu như thế cả. Đời là một cuộc giao dịch mà, họ ra tiền, bọn em trao đổi bằng tuổi trẻ, hai bên đều vui vẻ. Chứ dựa vào bản thân mình, cho dù lăn lộn vất vả, mặt đầy nếp nhăn đi thì chắc gì cũng thoải mái được như bây giờ?

- Sau này anh cũng “nuôi” em nhỉ?

- Thật đấy nhớ!

- Tất nhiên.

Tây Môn làm bộ nghiêm túc móc tay với cô gái.

Tôi nghe họ nói chuyện mà không khỏi cười khổ, lắc đầu thở dài. Cảm thán cho cô gái, đồng thời cũng cảm thán cho cả Tây Môn.

Tây Môn rất giống Bì Tử, có điều hai người lại có sự khác biệt về mặt bản chất. Bì Tử cũng thích cưa gái lạ, nhưng cậu ta không bao giờ nói dối, cũng không ve vãn kiểu như Tây Môn, mà rất thực tế, nhiều lắm cũng chỉ giở mấy trò chơi bài gi­an lận ra để đổ ấy cô gái kia say khướt là cùng, còn gã Tây Môn này thì hơi có vẻ bất chấp thủ đoạn hơn.

Lái qua Hồ Bắc vào đến địa phận Hồ Nam thì Luật Sư bắt đầu ngáp, Tây Môn đã bắt đầu hùng hục hôn cô gái lạ. Lúc đi qua Nhạc Dương, Luật Sư đã ngủ khì khì, Tây Môn thì vẫn tiếp tục ve vãn cô gái kia. Đến Trường Sa thì trời bắt đầu tối, tôi bật đèn lên, cẩn thận lái xe. Luật Sư đã ngủ say như chết. Ngước mắt lên nhìn kính chiếu hậu, tôi kinh ngạc nhận ra hai người kia đã nằm xuống ghế sau, trên người đắp một cái chăn mỏng, không ngừng nhấp nhô, miệng gầm gừ rên rỉ, không ngờ lại làm chuyện ấy ngay trên xe nữa? Tôi không khỏi lấy làm ngạc nhiên. Các cô gái đời nay đều bị sao hết cả rồi? Hình như đã có thứ gì đó làm họ bị “đột biến gen”? Dường như linh hồn họ đang dần xa rời thể xác, trở thành hàng xóm của thể xác chứ không còn là một thể thống nhất như trước kia nữa.

Tôi chỉ biết lắc đầu thở dài, bật loa to lên, tránh để cho đôi bên cùng phải ngại.

Đột nhiên trời đổ mưa lớn. Mưa đập vào xe bồm bộp. Cảnh tượng trước mắt làm tôi chợt nhớ lại cảnh mình ngồi trong xe với Lông Mi trong một đêm mưa.

Lần đó, chúng tôi lái xe qua một cây cầu treo lớn bắc qua Trường Giang, mưa cũng rất to, như muốn cuốn trôi đi mọi thứ, bốn bề trắng xóa một màu. Trong xe lúc ấy đang bật bài “I’m not angel” của DI DO. Tiếng nhạc siêu linh dị thường cùng với tiết tấu tràn đầy dục tính nguyên thủy nhất làm bầu không khí trong xe như đông cứng lại.

Lông Mi đột nhiên bảo tôi dừng xe lại.

Tôi bật xi nhan, chầm chậm tấp vào một bên đường. Cây cầu này vẫn nằm trên đường cao tốc, nên lượng xe qua lại rất nhiều. Tôi tắt máy, đưa mắt nhìn Lông Mi dò hỏi. Em cũng nhìn tôi cười tinh nghịch, rồi quỳ hai chân lên ghế, chớp chớp mắt, sau đó đưa tay nhẹ nhàng cởi áo len ra, động tác chậm hãi, hai tay đung đưa theo tiết tấu nhạc trông tựa như một vũ công thoát y vậy, vừa cởi áo em còn vừa le lưỡi liếm quanh môi nữa. Mùa đông có lạnh đến mấy Lông Mi cũng chỉ mặc duy nhất một cái áo len to tướng, bên trong chỉ mặc mỗi áo lót, bên dưới thì mặc mỗi chiếc quần bó mỏng dính, làm mỗi lần tôi ôm em đều nóng bừng hết cả người. Em quăng chiếc áo sang một bên, trườn người sang hôn tôi, giúp tôi cởi cúc quần bò. Tôi cũng hôn đáp trả, hai tay vòng ra sau cởi quần em xuống. Cả hai đều rất hưng phấn, tay chân luống cuống, mặt đỏ bừng bừng, cứ như hai cô cậu học sinh trung học trốn sau nhà lén lút hôn nhau vậy. Lông Mi thẳng người dậy, rồi từ từ ngồi xuống …

- Cảm giác làm chuyện đó dưới mái tôn trong mưa thế nào?

Lông Mi nói. Lúc ấy tôi mới sực nhớ ra mình đã nói chuyện này trong căn nhà gỗ nhỏ kia.

- Tất cả những gì anh muốn, chỉ cần có thể làm được, em sẽ giúp anh biến nó thành hiện thực. Cuộc đời của anh tức là cuộc đời của em, sau này thứ gì là lần đầu tiên trong đời của anh, em đều muốn hế

Lông Mi vừa hôn tôi vừa lẩm bẩm nói, giọng nói trầm trầm, ấm ấm như ru ngủ. Tôi cảm động tưởng chừng như muốn rơi nước mắt. Hai người cứ để mình trần ôm cứng lấy nhau, nấp trong xe giữa màn mưa dày đặc. Những chiếc xe bên cạnh lướt qua như những con tàu ngầm. Phía xa xa, cầu Trường Giang nhô cao lên như tháp chỉ huy của hàng không mẫu hạm. Mặt đường bốc lên một làn hơi nước mờ mịt, nhìn tựa như cây cầu lớn bắc ngang qua eo biển vậy.

Nhớ lại những hồi ức ấm áp.

Phía trước xuất hiện một nhà hàng. Tôi ngước đầu lên nhìn vào kính chiếu hậu, thấy hai người đã dừng lại, mệt mỏi ôm chặt lấy nhau, bèn giảm tốc, lái vào trong sân, rồi đánh thức Luật Sư dậy, rủ nhau vào toilet. Một lát sau thì Tây Môn cũng chui vào theo, nhìn chúng tôi cười cười đầy ám muội. Luật Sư ngơ ngơ ngác ngác không hiểu gì, còn tôi thì ngại, đành giả bộ ngu ngơ theo.

Quay lại xe.

Cô gái đã biến mất.

Mấy cái túi nhỏ của chúng tôi đều không canh mà bay, tiền mặt, thẻ ATM của chúng tôi đều để hết cả trong ấy.

Cả ba ngẩn người ra như ba ông phỗng đá. Một lúc sau mới phát hiện ra trên gương chiếu hậu có dán một mảnh giấy nhỏ, bên trên đề mấy dòng xiên xẹo.

“Anh là thằng khốn nạn! Quay phim cái khỉ gì? Đòi nuôi tôi hả? Tưởng tôi là con ngốc à? Định lừa tình tôi chắc? Giờ phán cho cái đạo đức sọt rác của anh tội tử hình! Tịch thu toàn bộ tài sản! Đây gọi là vừa cướp tiền vừa cướp sắc đấy, biết chưa hả đồ ngu? Còn nữa, cả ba anh đều khốn nạn như nhau cả!”

Ba chúng tôi suýt nữa thì ngất xỉu.