Giờ đây ước mơ lớn nhất của tôi chính là gương mặt của người con gái trong lòng mình: mỗi sáng thức dậy, mở mắt ra là nhìn thấy gương mặt thân quen ấy. Gương mặt ấy ngày ngày đều già đi một chút, bị thời gian gặm nhấm, bị năm tháng phôi pha. Tôi sẽ nâng niu gương mặt ấy, cẩn thận đếm từng nếp nhăn, đếm đến khi nào không nỡ nữa mới thôi. Sau đó tôi sẽ mỉm cười mà nói với em rằng, vẻ đẹp của người đàn bà không phải chỉ ở làn da, mái tóc. Rồi hai người chúng tôi sẽ cùng thức dậy, cùng làm cơn, cùng rửa bát, cùng ngồi ngoài hiên tắm nắng, cùng ngồi ngẩn ra, cùng nhau đối đầu với thời gian.

Tiếp tục lên đường.

Đến Ngọc Môn Quan. Kiếm một quán điểm tâm gọi một bát mì kéo Lan Châu, một bát bánh đúc, mấy cái bánh rán. Ăn xong lê cái bụng no căng ra cửa. Một đám trẻ đang vây lấy xe moto, thấy tôi đi ra, liền cười òa lên rồi bỏ chạy.

Đi thêm hai tiếng nữa, mặt đường bắp đầu gồ ghề. Chắc tại lâu năm không được sửa chữa cộng với các xe chở hàng lớn ngày đêm qua đây gây ra. Hai bên đường mỗi lúc một hoang vu. Lúc trước còn thỉnh thoảng liếc thấy hàng quán ven đường và những người đàn bà địa phương ngồi trước cửa vẫy tay mời chào các lái xe, còn có cả các kho hàng, các bãi đậu xe, giờ thì chẳng còn gì hết, chỉ còn những bức tường đổ nát thì đầu đâu cũng thấy.

Vượt qua một bức tường chắn cát dài.

Phía trước xuất hiện một giao lộ chữ Y. Bên đường có mấy gian nhà rách nát bỏ hoang. Tôi dừng lại, xuống xe xem bản đồ, đảo mắt một vòng quan sát xung quanh.

Một  gian là tiệm sửa xe, một cái lốp hỏng treo lơ lửng trên cây gậy sắt loang lổ vết gỉ. Hai gian còn lại là quán ăn, bên trong đầy những chiếc chảo sắt đã bẹp dúm bẹp dò. Nóc nhà đều đã sập hết, hai bên tường mọc đầy cỏ dại cao cả mét, đung đưa theo gió. Chân tường sạt ra để lộ một cái lỗ to như miệng bát, chắc có lẽ là ngôi nhà ấm áp của lũ chuột hay rắn sa mạc, trông rất khủng bố.

Ngồi trên bậu cửa đất, rút bình rượu nhỏ trong người ra làm một ngụm whiskey. Cảm giác nóng bừng bừng chạy thẳng xuống dạ dày, phối hợp với cái nóng hừng hực bên ngoài nội công ngoại kích cơ thể, sướng khoái lạ thường.

Sa mạc rộng mênh mông.

Bầu trời xanh trong vắt.

Phảng phất như bước vào trong một bộ phim theo phong cách súc tích của miền Tây.

Phía trước có hai con đường, giống như đang phải đối diện với vướng mắc tình cảm của mình, hoang mang không biết phải chọn lựa thế nào.

Thở dài một tiếng.

Mở bản đồ, cẩn thận quan sát. 30 độ về phía Tây Bắc có lẽ là chính xác.

Đột nhiên nghe thấy tiếng huýt sáo.

Liếc nhìn xung quanh, không một bóng người.

- F***!

Tôi làu bàu, rồi lấy la bàn ra xem.

- La bàn chẳng làm được gì đâu uuu!

Giọng con gái?

Giật bắn mình, quay đầu lại.

Một cô gái bước ra từ trong  gian nhà đổ: mũ bò, áo sơ mi kẻ caro, miệng phì phèo điếu thuốc, kính đen che kín nửa mặt, mái tóc dài bay bay trong gió, cả người dựa vào bức tường sắp đổ, thờ ơ hững hờ nhìn tôi.

Chính là cô gái đội mũ bò ngồi ở Gia Du Quan ngâm na “HotelCalifornia”.

Rất ngạc nhiên.

Có điều tôi ghét nhất là bị người khác làm phiền, nên cứ mặc kệ cô nàng, tiếp tục cúi đầu xem la bàn. Tìm được 30 độ về hướng Tây Bắc rồi, nhưng nực cười là nó lại nằm đúng vào giữa hai con đường, chẳng khác gì không có đường đi cả.

- Sao không hỏi đường?

Cô gái phả ra một cuộn khói.

Tôi liếc nhìn cô nàng một cái, rồi đưa mắt nhìn quanh quất, không thấy một bóng xe nào.

- Cô biết đường?

- Tất nhiên!

Cô gái trả lời.

- Tôi chỉ cho anh cũng được, nhưng mà có điều kiện … phải chở tôi một đoạn.

Mục đích của tôi đến miền Tây này là muốn được yên tĩnh, bình tĩnh nghĩ lại về cuộc đời, mượn quãng đường dài để tự đày đọa bản thân, hòng vượt qua được giai đoạn khủng hoảng tình cảm trước mắt này. Thế nên tự nhiên là ghét nhất có người khác làm phiền. Tôi hơi do dự, ngồi dựa lưng vào tường lặng lẽ uống rượu, ngây người ra nhìn sa mạc. Cứ như người ngoài hành tinh vừa thả khí độc ở đây vậy, bốn bề vắng lặng, không có lấy một chiếc xe, chỉ nghe thấy tiếng cỏ rì rào rì rào.

- Cô đi đâu?

Đành phải lên tiếng thỏa hiệp với cô gái lạ.

- Anh đi đâu, tôi đi theo đấy.

Mũ Bò nhép miệng nhả ra từng chữ.

- Tôi đến bên cạnh thiên đường.

Tôi bực tức trả lời.

- Vừa hay cùng đường với tôi rồi.

Cô gái nói chuyện rất ngắn gọn nhanh nhẹn, rất có phong cách, khiến người ta phải yêu thích, không giống như những kẻ lắm mồm nhiều chuyện.

- Hay quá, hai ngày nay thèm “ấy” quá mà chẳng biết làm sao để hạ hỏa, lên xe!

- Thường thôi, thường thôi!

Cô gái bật cười, đi tới nhảy lên xe.

Chúng tôi đi đến ngã ba.

Mũ Bò nghĩ ngợi một lát, rồi chỉ sang bên phải. Chiếc xe ba bánh của tôi rống lên một tiếng rồi lao lên con đường gập gồ khúc khuỷu, để lại sau lưng một đám bụi cuộn lên.

Gió càng lúc càng lớn, thổi mạnh đến nỗi thở cũng không ra hơi. Mây bắt đầu tụ lại thành từng đám lớn. Mặt trời nấp sau những đám mây, một lúc sau lại ló mặt ra. Cỏ lạc đà mọc thành từng bụi lớn đung đưa đung đưa trong gió. Từng đụn cát lớn ẩn ẩn hiện hiện ở chốn xa, ngấm ngầm tụ tập thành một sức mạnh đáng sợ có thể hủy diệt

- Cô xác nhận đúng con đường này chứ?

- Đúng mà.

- Đi qua rồi à.

- Không.

- Vậy sao lại biết?

- Trai trái gái phải mà. Tôi xem bản đồ rồi, hai con đường này một là đến La Bố Bạc, một là đến Thổ Lỗ Phồn. Tôi đi đâu mà chẳng được, đối với tôi chỗ nào chẳng là bên cạnh thiên đường.

Thì ra lúc nãy gạt tôi?

Tôi hậm hực phanh xe đến két lại, nhìn chằm chằm vào mặt Mũ Bò. Tuy là rất thích cách nói chuyện của cô nàng, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất bực mình.

Mũ Bò bỏ kính xuống, vắt chân lên, nheo nheo mắt ra vẻ “anh làm tôi sợ chết khiếp đi được”, trông rất đanh đá.

- Đuổi tôi xuống xe hả?

Cô nàng nhơn nhơn hỏi lại tôi.

Đúng là tôi cũng có ý định này thật. Nhưng sa mạc mênh mông, đối xử với một cô gái không quen biết như vậy có lẽ không phải là hành vi của đàn ông. Chẳng biết làm thế nào, đành lấy trong ba lô một bộ kính chắn gió với khẩu trang, ném cho Mũ Bò. Cô nàng khoái trá cười lên khanh khách.

Mũ Bò đeo kính, lấy trong túi ra một chiếc khăn trùm đỏ rực đậm chất Tân Cương, trùm kín cả đầu, chỉ lộ ra cái kính đen to xù, cứ như trong phim Lawrence of Ara bia vậy.

Tôi nhìn Mũ Bò mà bật cười.

- Sao lúc nãy lại chui trong cái nhà rách đó làm gì? Ở trên trời rớt xuống hả?

Tôi vừa lái xe vừa hét lên hỏi cô.

- Không phải trên trời rớt xuống, mà bị người ta ném xuống.

Mũ Bò cũng hét lên trong gió.

- Sao lại thế?

- Đi nhờ xe container, thằng cha tài xế giờ trò, sờ đùi tôi.

- Thế là cô đánh hắn à?

- Không chứ, tôi thích thế mà, vì thằng cha này đẹp trai như Clint Eastwood nên tôi mới lên xe của hắn mà.

Tôi suýt chút nữa thì bị gió làm cho nghẹn chết, dạo này hình như những người kỳ quái trên đời tôi đều gặp hết thì phải.

- Về sau thì sao?

- Miệng hắn ta bị hôi! Khắp người toàn là mùi thuốc Mạc Hợp của Tân Cương! Nhạc bật trên xe cũng chẳng hay, toàn là dân ca Tân Cương nghe chán chết.

- Sau đó?

- Sau đó thì cho hắn một đá! Ai bảo không cầm tay lái cho chắc, cứ thế phi thẳng xuống mương, chết dí ở đó. Tôi nhảy ra, đi bộ đến chỗ lúc nãy thì mệt đứt hơi, trời lại nắng, đành phải trốn trong nhà đợi xe đi qua thôi.

Tôi chợt nhớ ra lúc nãy đúng là có một chiếc xe container đáng thương đang kẹt dí ở dưới mương cạn.

- Chắc cô đá không đúng chỗ rồi.

- Đá đúng chỗ chứ, cái này tôi rành lắm.

Mũ Bò dương dương đắc ý nói.

Gió quá lớn, nói chuyện rất mệt, hét khản cả họng, cả hai đành thôi không nói nữa.

Mũ Bò nhét một chiếc tai nghe vào tai tôi, là “Hotel California”. Cô nàng ngồi trên xe mà đầu cứ lắc lư lắc lư theo tiết tấu nhạc.

Xe chúng tôi bò lên một đồi cát thật dài.

“Hotel California” chuyển sang “November Rain” của Gun And Rose, xem ra Mũ Bò rất thích nhạc Rock. Xe ba bánh của tôi phóng một mạch xuống đồi cát trong tiếng nhạc xập xình. Mặt trời ẩn ẩn hiện hiện sau đám mây dày kịt, rải những tia nắng vàng ươm xuống mặt đất mênh mông, cùng với tiếng nhạc, tiếng hát, làm tôi cứ lâng lâng. Nhạc lại đổi thành “Born in USA” của Bruce Springsteen. Mũ Bò đổi lại thành “Born in China”, hét lên mấy chục lần với sa mạc bao la trải dài đến tận chân trời. Bài tiếp theo là “Satisfaction” của Rolling Stones, Zombie của The Cranberries, “Living on the Edge” của Aerosmith, “Something in the way” của Nirvana. Phảng phất như những ban nhạc Rock huyền thoại này đang cổ vũ cho chuyến đi của tôi vậy.

Chiếc xe ba bánh của tôi tựa như một con cá mập lớn, đường đất là thức ăn, con cá mập cứ tham lam nuốt hết đoạn đường này đến đoạn đường khác mà không thấy thỏa mãn.

Mặt trời lại nấp ra phía sau đám mây.

Quầng mây bị rang chiều nhuộm đỏ, chồng chất từ trái sang phải, biến hóa ra những màu sắc rực rỡ phi thường. Đường quốc lộ Gobi chạy xuyên qua sa mạc hoang sơ, chạy thẳng đến đường chân trời ở chốn xa xăm, phảng phất như một con đường thông thẳng lên Thiên Đường vậy. Khắp sa mạc đều là những bụi cỏ lạc đà cao ngất, những cồn cát thấp, những hố trũng đủ hình thù quái dị. Bên phải là rặng núi đen xám kéo dài triền miên, như đang đi theo chúng tôi mà không biết mệt mỏi.

Tầng mây đột nhiên tách ra.

Mặt trời như muốn nhìn khắp mặt đất một lượt trước khi xuống núi, ánh mặt trời như ngàn quân vạn mã tràn xuống phủ khắp mọi nơi. Phía trên đường chân trời mọc lên vô số trụ ánh sáng, tựa hồ như mặt trời đang thân thiết thì thầm tâm sự điều gì đó với mặt đất. Bên tai tôi vang lên tiếng nhạc bài “Knocking on Heaven’s Door” mà Gun&Rose hát lại của Bob Dy­lan – Gõ cửa thiên đường! Phong cảnh trang lệ cùng với âm nhạc tuyệt diệu, lúc này ở nơi đây quả thật không còn gì hợp hơn nữa. Máu trong người tôi như sôi lên hừng hực. Đây chính là sức mạnh của âm nhạc, cả sức mạnh của sa mạc Gobi nữa.

Cả tôi lẫn Mũ Bò đều bị đại tự nhiên làm rung động tận đáy lòng.

Tâm trạng đột nhiên tốt lên rất nhiều, thư thái hơn rất nhiều.

Cúi đầu cười cười với Mũ Bò, cô nàng cũng cảm động cười lại với tôi.

Đêm trên sa mạc Gobi đến rất nhanh.

Tầng mây chỉ trong nháy mắt đã biến thành màu xám đen. Màn đêm buông xuống, gió lạnh nổi lên. Mũ Bò dựa sát vào người tôi, đầu lắc lư lắc lư, được một lát thì ngủ thiếp đi.

Tiếng nhạc của bài “Vin cent” vang lên bên tai.

Mọi vật trước mắt như hoa đi, biến hóa thành những thước phim chạy liên tục. Triền núi xanh ngắt. Đồng hoa cải dầu. Cây. Những ngôi nhà lợp ngói xanh. Con suối nhỏ róc rách. Tranh sơn dầu. Gương mặt ấm áp đỏ hồng lên vì ánh hoàng hôn của Lông Mi.

Một lát sau lại vang lên bài “Hành Khách”.

Màn hình tưởng tượng chợt chuyển sang cảnh ngõ Thạch Bì Lộng. Ba chiếc hộp Pan do ra ngồi co ro trên nóc nhà. Mặt hồ tĩnh lặng. Ngôi nhà thuyền tuyệt đẹp. Ánh mắt u uất tuyệt vọng của Bất Bất.

Trong đầu lúc thì nghĩ đến người này, lúc lại nghĩ đến người kia.

Dằn vặt. Tự dày vò.

Đêm đã khuya, không kịp đến Đôn Hoàng. Phía trước lại là một vùng hoang vắng không bóng người, chúng tôi đành cắm trại tại chỗ.

Tôi lái xe đến phía sau một căn nhà tách nát, lấy ra những thứ cần thiết để cắm trại ngoài trời.Mũ Bò giúp tôi đóng đinh, căng lều, kê đệm ngăn nước chảy. Xong việc, Mũ Bò còn chạy lên tận đường lớn kiểm tra, không thấy xe moto, cũng như lều trại đâu mới yên tâm quay trở lại. Khi cắm trại ngoài trời, kẻ địch lớn nhất là người khác, dã thú chỉ đứng hàng thứ hai.

Chúng tôi dốc hết đồ ăn trong ba lô ra. Mũ Bò “tàng trữ” một lượng lương thực rất phong phú: thịt Kim Tiền, thịt dê khô, thịt khô hiệu Người Mẹ trong gói chân không, một hộp ô mai, mấy quả táo to, thậm chí có cả một hộp đựng toàn mỳ khô nữa! Nhìn vẻ kinh ngạc trên mặt tôi, cô nàng cứ đắc ý lắc đầu mãi không thôi. Ăn xong, chuẩn bị đi ngủ thì Mũ Bò nổi hứng, cứ nằng nặc kéo tôi ra đụn cát bên ngoài lều, ngồi xoải chân, vừa gặm táo rôm rốp vừa nói chuyện phiếm.

- Có phải tôi rất xấu tính không?

Mũ Bò hỏi.

- Chắc vậy.

Tôi bị cái xe ba bánh rách nát làm ệt bở hơi tai cả ngày trời, trong đầu lại vấn vương những khúc mắc tình cảm không thể giải quyết, nên chẳng hề có tâm trạng nói chuyện, chỉ muốn đi ngủ. Cô nàng hỏi gì thì trả lời nấy, vừa trả lời vừa ngáp.

- Tôi biết mà, nhưng mà không sửa được.

- Di truyền?

Nhắc đến di truyền, Mũ Bò trầm ngâm một lúc, sắc mặt có vẻ uể oải chán chường.

- Không biết nữa, tôi mất cha từ lâu lắm rồi.

Thì ra là người cùng cảnh ngộ. Tôi vỗ nhẹ lên vai Mũ Bò, tỏ ý an ủi.

- Trước khi tôi ra đời thì cha đã chết. Tôi được mẹ nuôi lớn. Nhưng tôi không thích mẹ, thậm chí còn từng căm ghét bà ấy nữa.

Đúng là hôm nay gặp phải quái nhân rồi. Người ghét cha thì không hiếm, nhưng ghét mẹ thì đây là lần đầu tiên tôi gặp.

- Có phải tôi nói vậy làm anh sợ không?

Mũ Bò cười cười

- Đương nhiên là không. Mỗi người đều có những trải nghiệm đặc thù của riêng mình, vậy mới là người chứ. Nếu không thì đã trở thành người máy rồi.

Tôi đã giải thích cho Mũ Bò như thế.

Mũ Bò lại cười, kể cho tôi quá khứ của mình:

- Tôi đã từng rất ghét mẹ mình, thậm chí là hận bà ấy nữa. Tôi biết như vậy là đại nghịch bất đạo, nhưng tôi có nguyên nhân của mình. Hồi nhỏ, chuyện để lại dấu ấn sâu sắc nhất trong hồi ức của tôi, chính là chuyện của mẹ tôi ve vãn đàn ông, kẻ đó còn có ý đồ với tôi nữa. Chiều hôm ấy, tôi không được khỏe nên đã xin nghỉ học về sớm. Nhà chúng tôi là loại nhà nát từ thời tô giới cũ ấy. Vừa mở cửa ra đã nghe thấy những tiếng rên rỉ quái dị của mẹ tôi. Tôi rón rén đi lên lầu hai, đi qua phòng mẹ, cửa phòng vẫn mở toang, mẹ và một người đàn ông đang nằm trên giường. Tôi sững người ra! Vừa hay gặp đúng ánh mắt của hắn ta! Tôi sợ hãi chạy thẳng về phòng mình như một con điên, toàn thân run rẩy. Sau đó mẹ ra ngoài mua đồ, gã đàn ông kia đến gõ cửa phòng tôi. Tất nhiên là tôi không dám mở, hắn thì cứ ra sức đập cửa, sau đó dùng chân đạp nữa, vừa đập cửa, hắn vừa chửi bới bằng những từ ngữ bẩn thỉu nhất. Lúc ấy, tôi hầu như đã sụp đổ, cánh cửa cứ rung lên bần bật, cảm giác không còn nơi trốn chạy khiến tôi quyết định buộc chiếc khăn quàng cổ dài lên xà nhà, trèo lên ghế, thò cổ vào đấy, rồi hất chân một cái, trời đất liền đảo lộn.

Tôi vốn chẳng có tâm trạng nghe Mũ Bò kể chuyện, nhưng nghe tới đây, lại chợt thấy hứng thú. Quá khứ của cô gái này thật không bình thường, chẳng trách mà lời nói cử chỉ của cô nàng lại ngỗ ngược bất kham đến thế.

- Mẹ đã cứu tôi. Từ đó trở đi, tôi bắt đầu căm hận mẹ, căm hận đàn ông. Tôi bỏ nhà ra đi, lang thang bên ngoài mấy ngày liền, không có gì ăn, cuối cùng đành phải về nhà. Đêm đó, mẹ ôm tôi, vừa khóc vừa kể lại những chuyện mà bà đã trải qua. Những chuyện mà bà chưa bao giờ kể với tôi trước đó. Lúc ấy tôi mới biết thì ra mẹ mình thật khổ. Kết hôn không lâu thì cha tôi gặp tai nạn, mất đi khả năng tình dục. Chuyện này đã làm khổ mẹ tôi, thời đó có ai dám vượt rào đâu chứ? Mẹ tôi cố gắng nhẫn nhịn, nhẫn nhịn suốt nhiều năm liền. Về sau không thể nào nhịn được nữa, bà đã có quan hệ với người khác. Sau mấy lần, không ngờ đã có thai. Sự tình bại lộ, cha tôi, tức là chồng mẹ tôi ấy, vừa xấu hổ vừa tức giận, lên cơn tai biến mạch máu não mà chết. Không bao lâu sau, thì đứa trẻ ra chính là tôi. Vì vậy nên mẹ rất hận tôi, hồi ấy cuộc sống rất khó khăn, nhưng mẹ thà làm việc cực nhọc vất vả kiếm tiền mua sữa bột chứ quyết không chịu cho tôi bú. Tôi đã được nuôi lớn bằng sữa bột. Biết tôi hận mẹ mình nhiều thế nào không? Bởi vì tôi, mà mẹ không thể ngẩng đầu lên được, đi tới đâu cũng bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ mắng chửi là đồ đàn bà hư hỏng. Nhưng mẹ tôi rất quật cường, cứ gắng gượng chống chọi. Về sau, đột nhiên bà nghĩ thông, dứt khoát hư hỏng thì hư hỏng luôn một thể, không cần để ý xem người khác nói gì nữa, trở thành một người đàn bà hư hỏng đúng nghĩa. Nói ra cũng thật lạ, ngược lại chẳng còn ai nói gì nữa. Mọi người bắt đầu thương hại, thậm chí là tôn trọng mẹ tôi. Cuộc sống bắt đầu từ từ trở lại bình thường … cho đến khi mẹ tôi qua đời.

Tôi đột nhiên nhớ lại số phận của người đàn bà Sicily xinh đẹp nhưng cô độc trong phim Malena, rồi lại nghĩ đến mẹ mình, mẹ của Lông Mi.

Tại sao những người mẹ trên đời này đều gặp phải trắc trở long đong?

Khi một người đàn bà trở thành một người mẹ, người đó sẽ trở nên vĩ đại, bất luận là người đàn bà đó đã từng là gì, hay sau này sẽ là gì.

Đột nhiên có cảm giác đồng tình với Mũ Bò, hảo cảm cũng tăng lên ít nhiều.

Bóng đêm đen kịt bao phủ không  gian, nhiệt độ giảm xuống đột ngột, sa mạc Go bi thần bí mắt đầu nổi lên những trận gió lạnh buốt da cắt thịt.

Tôi kéo Mũ Bò chui vào trong căn lều ấm áp.

- Sao lại đến miền Tây du lịch?

Mũ Bò hỏi.

Tôi ngây người ra một lúc.

Vốn định giải thích là gặp phải vấn đề tình cảm: bạn gái bỏ đi, khó khăn lắm mới thích được một cô gái khác thì hình như lại không có duyên phận. Tình cảm mất chỗ dựa, cuộc đời không còn lối ra, nên chạy đến chốn sa mạc gió cát này để tìm ình một con đường. Nhưng rồi lại cảm thấy nói những lời này với một cô gái lạ quả thậthẳng ra làm sao.

- Đọc trong sách, thấy ba bà già người Pháp cưỡi xe lừa đi men theo con đường Tơ Lụa. Bà già ngoại quốc còn đến rồi, thậm chí là từ 70 năm trước nữa, nếu mà không đến xem thử, thì cuộc đời này sống cũng thật phí.

Nghĩ vậy nên tôi đã trả lời như thế.

- Có lý. Anh biết tại sao tôi đến đây không? Tôi có một tình cảm rất mãnh liệt với sa mạc, thích nhất là xem mấy phim miền Tây, cứ nhìn thấy sa mạc là hưng phấn lên rồi.

- Thích đạo diễn nào nhất?

- Tất nhiên là Clint Eastwood rồi.

- Xem For a Few Dollars More chưa?

- Tất nhiên là rồi! Thích chết đi được ấy chứ!

Mũ Bò kể một mạch ít nhất là hai mươi tên phim về miền Tây, vừa nói vừa dùng tay làm các động tác rút súng, bắn, thổi khói ở họng súng, rồi lại cho súng vào bao, nhìn rất lão luyện, thậm chí còn chỉ tay vào thái dương của tôi, làm động tác bóp cò, miệng cứ “bằng chíu bằng chíu” không ngừng.

- Anh có mơ ước gì không?

Mũ Bò lại tìm một chủ đề mới.

- Không có.

- Sao lại không có mơ ước được?

- Được giống đi mạo hiểm giống như Ulysse trong Odyssey ấy, gặp quái vật một mắt, còn cả bọn tiên cá dùng tiếng hát mê hoặc thủy thủ nhảy xuống biển tự tử, cả hai con quái vật Scylla và Charybdis nữa.

Tôi đáp bừa cho qua chuyện.

Thực ra bản thân tôi biết rất rõ, sau những cơn mệt mỏi triền miên, giờ đây ước mơ lớn nhất của tôi chính là gương mặt của người con gái trong lòng mình: mỗi sáng thức dậy, mở mắt ra là nhìn thấy gương mặt thân quen ấy. Gương mặt ấy ngày ngày đều già đi một chút, bị thời gian gặm nhấm, bị năm tháng phôi pha. Tôi sẽ nâng niu gương mặt ấy, cẩn thận đếm từng nếp nhăn, đếm đến khi nào không nỡ nữa mới thôi. Sau đó tôi sẽ mỉm cười mà nói với em rằng, vẻ đẹp của người đàn bà không phải chỉ ở làn da, mái tóc. Rồi hai người chúng tôi sẽ cùng thức dậy, cùng làm cơn, cùng rửa bát, cùng ngồi ngoài hiên tắm nắng, cùng ngồi ngẩn ra, cùng nhau đối đầu với thời  gian.

- Anh thích thần thoại Hy Lạp à.

Tôi nói:

- Cũng thích, nhưng tôi thích thái độ sống và cách suy nghĩ của họ hơn.

- Có vẻ thâm sâu quá.

- Ví dụ như người Hy Lạp cổ không bao giờ hỏi “Tại sao cô ta lại chọn làm gái điếm?” mà sẽ hỏi “Tại sao cô ta không chọn làm gái điếm?”

- Ý của anh là muốn tán thành chuyện hợp pháp hóa gái điếm?

- Không hoàn toàn là vậy. Ý tôi muốn nói là họ có tư tưởng tự do, chỉ cần không vi phạm pháp luật là có thể thoái mái tự do tự tại, làm bất cứ chuyện gì mình muốn. Thành Athen cổ có một kỹ nữ tên là Aspasia, nàng đã dựng nên một phòng tiếp khách chỉ nói chuyện văn hóa chính trị, có rất nhiều người nổi tiếng là khách quen của nàng.

- Thật đáng ngưỡng mộ, còn gì nữa không?

- Socrates cho bạn tốt mượn vợ, để tỏ rõ tình cảm của mình với bạn.

- Lão già biến thái, còn nữa không?

- Trên những bức tường ở các nơi công cộng tại Hy Lạp cổ, điêu khắc rất nhiều hình tượng nam nữ giao hoan.

- Lại bắt đầu biến thái rồi đấy?

- Không phải, họ dùng những hình tượng này để biểu lộ sự sùng bái thực, tránh tà đuổi ác thôi.

Tôi và Mũ Bò để nguyên quần áo, ôm nhau, nói với nhau câu được câu mất, rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Thân hình Mũ Bò rất rắn chắc, đôi chân thon dài quấn lấy tôi, bộ ngực tràn đầy nhựa sống đè lên ngực tôi, hơi thở thơm nức mùi hương của con gái phả nhẹ vào cổ tôi. Cảm giác ham muốn chảy rần rật khắp huyết quản. Tôi cẩn thận phân biệt lại, phát hiện ra cảm giác ham muốn ấy đơn thuần chỉ xuất phát từ phần dưới cơ thể, chứ không phải từ bộ não, trong sự ham muốn không có thành phần “yêu”. Từ lâu tôi đã chán ghét kiểu quan hệ qua đường trăm lần như một ấy. Đành chỉ biết cười khổ, cố đè nén những cám dỗ nhục thể xuống, lẩm nhẩm đếm, một lúc sau thì ngủ thiếp đi.