Đúng 10 phút sau điện thoại anh đổ chuông lần:

"Nói!"- anh lạnh lùng nhưng trong giọng nói lại đầy lo lắng.

"Long Vương, đã tra ra phu nhân là bị bắt đi!"- người bên kia cung kính.

"Ai làm?"

"Là một đám lính đánh thuê từ nước ngoài, đi cùng chúng còn có Tần Bích Hà!"

"Cô ta có khả năng này?"- anh nhíu mày.

"Còn có Phương Ngọc Hân ở đằng sau cô ta thưa Long Vương."

"Lại là cô ta! Xem ra lần trước là ta đã nương tay cho cô ta rồi. Đã tra ra cô ta bắt người đi đâu hay chưa?"

"Dạ rồi thưa Long Vương! Là ở một nhà kho cũ ở ngoại thành."

"Các người phái người qua đó trước, tuyệt đối không được tự ý hành động. Ta bây giờ sẽ đến ngay."

"Rõ, thưa Long Vương!"

Anh tắt điện thoại ném sang một bên rồi trực tiếp đạp gas hướng ngoại thành phóng tới.

Trên đường đi anh ngoài mặt lạnh lùng nhưng trong lòng nóng như lửa đốt. Anh đủ thông minh để biết một mình Phương Ngọc Hân chắc chắn không có khả năng làm ra chuyện này. Ở phía sau cô ta chắc chắn có người chống lưng.

Nhưng cho dù là kẻ nào, chỉ cần đụng đến một sợi tóc của cô anh cũng nhất định băm hắn ra thành chăm mảnh.

......

Mặt khác ở một nhà kho cũ kĩ đổ nát, cô dần tỉnh dậy sau khi bị hôn mê. Cô nhìn xung quanh không hề thấy bóng dáng ai mà tay chân mình cũng bị trói.

Một trận đau nhức từ phía sau cổ truyền đến khiến cô nhăn mặt. Cô chỉ nhớ vừa nãy đang trên đường vào phòng trang điểm lấy túi thì bị ai đó đánh mạnh phía sau đầu làm cô bất tỉnh.

Đang cố tìm cách tự cởi trói thì cánh cửa cũ đột nhiên được mở ra. Tần Bích Hà từ từ bước đến chỗ cô với một nụ cười điên dại:

"Ai nha, chẳng phải là Cố thiếu phu nhân tài giỏi hơn người sao? Sao lại thành ra thê thảm thế này rồi?"

"Cô.... Tần Bích Hà!"- cô không khó để nhìn ra cô ta, chỉ hơi ngạc nhiên vì tay cô ta đang bó bột.

"Cô còn nhớ ra tôi? Tôi như ngày hôm nay tất cả đều do cô mà ra!"- cô ta nhìn cô với ánh mắt nhuốm đầy thù hận.

"Cô bị thế này liên quan gì đến tôi?"

"Cô còn ở đó giả điên? Nếu không phải vì cô cướp mất anh ấy tôi cũng đâu có hại cô bị dị ứng. Nếu không vì cô anh ấy đâu có làm thế này với tôi!"

"Thì ra là cô, hôm đó là cô bỏ bột đậu phộng vào canh của tôi?"- cô hơi nhíu mày nhưng rất nhanh khôi phục.

Vốn là cô biết mình bị dị ứng không phải vô tình nhưng chưa hề nghĩ cô ta dám động tay động chân với đồ ăn của cô. Sau đó anh giải quyết chuyện này xong cũng không hề cho cô biết chuyện. Lúc cô hỏi vì sao không thấy Tần Bích Hà làm nữa thì anh chỉ bảo cô ta xin nghỉ rồi. Quả thật cô chưa hề nghĩ anh đã nhúng tay vào mà còn nặng thế này.

" Đúng, là tôi làm đấy! Dựa vào đâu cô đến sau lại được anh ấy yêu đến chết đi sống lại như vậy! Còn tôi thì sao? Tôi yêu thầm anh ấy lâu như thế, tôi không ngại vì anh ấy bỏ đi tấm bằng đại học danh giá mà xin làm giúp việc trong nhà anh ấy. Thế mà cô chỉ vừa xuất hiện đã cướp đi anh ấy một cách dễ dàng. Tôi có chỗ nào thua cô sao? Tôi không xinh đẹp, không tài giỏi bằng cô chỗ nào?"- Tần Bích Hà như phát điên.

"Cô đúng là không thua tôi điểm nào? Nhưng cô lại đi sai cách mất rồi. Trăm sai ngàn sai chính là do từ đầu vốn đã sai!"- cô nhìn cô ta tội nghiệp có, đáng ghét có. Suy cho cùng cũng vì quá yêu nên tâm mới sinh ma.

"Cô thì biết cái gì mà dám nói tôi sai! Cô yêu anh ấy nhiều hơn tôi sao? Cô có từng vì một người mà đến tôn nghiêm của bản thân cũng vứt bỏ hay chưa? Cô vốn chẳng có tư cách phán xét tôi!"- Tần Bích Hà cười đầy chua chát.

"Cô nói không sai! Tôi là người sẽ chẳng vì điều gì mà vứt bỏ tôn nghiêm của mình. Nhưng cũng chính vì thế tôi mới có được tình yêu. Một người đàn ông sẽ chỉ yêu một người phụ nữ khi cô ta biết cách yêu lấy chính mình. Cô có từng nghĩ sẽ dùng chính sự thông minh của mình mà từng bước đến gần anh ấy?"

"Cô im đi! Cô thì biết cái gì chứ..."

"Tôi biết! Tôi biết một Tần Bích Hà xinh đẹp tài giỏi sẽ thành công thế nào khi đi đúng đường. Tôi nói cô sai từ đầu chính là cô đã chọn sai cách để ở bên anh ấy. Nếu từ đầu cô dùng tài năng của mình để anh ấy nhìn ra cô không chỉ có vẻ bề ngoài thì có thể mọi thứ sẽ khác. Cô có từng nghĩ qua nếu cô ở bên cạnh anh ấy với tư cách khác có thể cô đã dành được trái tim anh ấy trước tôi hay không. Tất cả đều do cô chọn lấy, cô chọn hèn nhát, chọn ở cạnh chăm sóc anh ấy với thân phận người làm chứ không phải thân phận của một người đang yêu!"- cô nhìn Tần Bích Hà đầy kiên định.

"Tôi..."- Tần Bích Hà nghe từng câu từng chữ cô nói ra.

Thì ra cô ta từ bước đầu thì đã đi sai mất rồi! Nếu đã là tự mình sai thì sao lại đem sai lầm của mình đổ lên đầu cô cơ chứ.

"Tôi nghĩ thế nào cũng đã nói cả rồi! Cô có nghe lọt hay không thì tùy."- cô biết cô ta đã hiểu ra mọi chuyện.

"Tôi... tôi đã sai. Tôi thua tâm phục khẩu phục."

"Cô không thua. Cũng không có ai thắng trong chuyện tình cảm cả. Ngã ở đâu đứng lên ở đó. Cô mau thả tôi ra đi"

"Tôi... tôi không thể. Ở ngoài đó còn có người của Phương Ngọc Hân đang canh gác."

"Là Phương Ngọc Hân sai cô bắt tôi?"

"Đúng vậy! Lúc thiếu gia biết tôi hại cô bị dị ứng đã sai người đánh gãy tay tôi sau đó mới đuổi tôi đi. Tình cờ một thời gian trước tôi gặp Phương Ngọc Hân. Cô ta muốn cùng tôi hợp tác để trả thù cô. Lúc đó tôi rất tuyệt vọng nên đem trách nhiệm đổ hết cho cô cho nên mới đồng ý với cô ta."

"Vậy bên ngoài có bao nhiêu người?"

"Khoảng 6 người. Bọn chúng hình như là giang hồ cô ta thuê từ nước ngoài về."

"Hừ! Cô ta đánh giá cao tôi nhỉ! Phải thuê lính đánh thuê về bắt tôi cơ đấy. Mà cô có điện thoại ở đây không?"

"Không có. Phương Ngọc Hân không cho tôi đem điện thoại để tránh lộ vị trí cho thiếu gia biết."

"Cô ta cũng làm ăn gọn gàng đấy chứ. Tôi bây giờ đang mang thai, căn bản không thể chống đỡ lại bọn chúng. Cô mau giúp tôi nới lỏng dây trói chút, một chút nữa tôi sẽ tìm cách kéo dài thời gian. Tôi tin Phong sẽ sớm tìm ra chỗ này. Còn cô cứ bình thường đừng để cô ta nghi ngờ."

"Tôi biết rồi!"