Tối đó Madeline vào giường sớm, quyết định quên luôn buổi nói chuyện mỗi đêm như thường lệ với bà Florence. Nỗi đau quá sâu sắc. Có lẽ cô sẽ nói chuyện vào ngày mai, hay bữa sau nữa, khi đã bình tâm lại.

Nhìn trân trân vào bóng tối, Madeline nghĩ đến khả năng không đến nhà hát Capital nữa. Nghĩ phải đối diện lần nữa với anh Scott thật không chịu đựng nổi. Nhưng xui xẻo là cô đã hứa với Nữ Công tước sẽ giúp đến khi cô Barry quay trở lại. Cô không thể thất hứa, nhưng đứng đối diện với anh Scott trên sân khấu và nhìn vào mắt anh … Madeline ngoảnh mặt đi. Cô không biết làm sao mình có thể làm việc đó đây nữa.

- Chỉ một hay hai ngày thôi, chắc cô Barry sẽ quay trở lại. Cô sẽ rắn mình lại không để đỏ bừng mặt hay cà lăm trước mặt Scott. Cô sẽ thật lạnh lùng và tự chủ mới được.

Madeline trở mình qua lại suốt đêm, cố gắng vượt qua suy nghĩ của mình. Buổi sáng cô thức dậy đầy mệt mỏi và mụ mị. Tự hỏi cô có phải căng sức mình ra như ngày hôm qua không. Có lẽ cô không phải người duy nhất thất bại trong chuyện tán tỉnh một người đàn ông – nhưng bao nhiêu người trong số họ phải đối diện với người ta ngay hôm sau mà phải tỏ ra không có gì xảy ra đây?

Cô mặc áo vào và chải tóc lại, cột chặt nó thành búi đàng sau gáy. Cô rời khỏi nhà trước khi bà Florence thức dậy, và đón xe đến nhà hát.

Nhà hát vắng vẻ hơn thường lệ, phòng tập và xưởng mộc đều yên lặng. Nhớ ra buổi tập sáng nay bị hủy, cô đi vào phòng trang phục và gặp ngay bà Lytteton.

- Dường như một nửa nhà hát ngã bệnh hết rồi vậy _ người phụ nữ đẫy đà ấy nói không ra hơi, mũi kim bà đưa thoăn thoắt trên làn vải _ Một tá người nhắn tin đến là không tới được. Nhưng công việc thì vẫn phải làm, và ta phải hoàn thành mà không ai giúp.

Madeline làm việc ở phòng trang phục hầu hết buổi sáng, mừng là không phải đụng mặt anh Scott. Chỉ khi bà Lytteton yêu cầu cô mang trang phục đến cho phòng Nữ Công tước thì Madeline mới miễn cưỡng đi vào gian đại sảnh nhà hát. Khi đến gần, cô nghe được một giọng nam rất lạ xen lẫn giọng nói nhỏ nhẹ của chị ấy. Madeline dừng lại ngay trước cửa, miễn cưỡng xen vào cảnh đó.

- Đủ rồi _ Người đàn ông nói _ Anh đã nói với em phải tránh xa cái nhà hát chết tiệt này đi mà.

- Có quá nhiều việc phải làm _ Julia đáp _ Chỉ một ngày nữa thôi mà, anh yêu. Có lẽ là hai. Em không thể rời khỏi khi có nhiều việc chưa xong –

- Sức khỏe của em quan trọng hơn bất cứ điều gì ở đây.

- Em hứa với anh, em sẽ ổn thôi.

- Về nhà thôi, Julia.

- Trước tiên em phải mang theo một vài thứ đã.

- Anh sẽ sai gia nhân mang về cho em bất cứ cái gì em muốn.

- Anh lúc nào cũng thật vô lối …

Một khoảng lặng dài, theo đó là một âm thanh như nghẹn lại mà Madeline không thể hiểu vì sao. Rồi người đàn ông cất tiếng nhẹ nhàng:

- Em còn cãi anh nữa không, Julia?

- Không.

Madeline chưa bao giờ nghe một giọng nói đáng yêu như thế ở Nữ Công tước, người luôn luôn tỏ ra vững vàng và quyền uy. Tò mò cô hé mắt nhìn vào thấy chị đang đứng giữa phòng, trong vòng tay say đắm với một người đàn ông tóc đen. Ngài Công tước xứ Leeds, Madeline thích thú thầm nghĩ. Anh ta ngẩng đầu lên, bộc lộ một gương mặt gầy, gợi cảm và đẹp trai khi anh nhìn vợ mình chan chứa yêu thương. Rõ ràng cảm thấy họ không ở một mình, anh nhìn về hướng Madleine với đôi mắt xám lạnh:

Đỏ bừng mặt, Madeline bước vào tức thì:

- Xin tha lỗi, em không định xen vào …

- Được rồi, Maddy _ Julia nói, má chị hồng lên khi giằng ra khỏi vòng tay của chồng mình. Chị giới thiệu họ với nhau, và lòng Madeline chìm vào cảm giác ngưỡng một thật kì cục.

- Hân hạnh _ Công tước nói nhỏ với ánh vui thích hiện lên trong mắt _ Cô Ridley, nhờ cô giúp Nữ Công tước gom hết giấy tờ sách vở còn lại, vì cô ấy sẽ rời khỏi đây ngay lập tức.

- Vâng, thưa Ngài.

Julia đảo tròn mắt thở dài:

- Dường như chị không còn sự lựa chọn nào nữa cả, Maddy à, làm ơn nói với anh Scott là chị cần nói chuyện với anh ta ngay lập tức. Ảnh ở trong văn phòng cả sáng nay, cố sắp xếp lại kế hoạch để phù hợp với sự thiếu hụt nhân lực trong công ty hiện nay.

Mặc dù Madeline rất ngán phải chạm mặt anh Scott, cô vẫn gật đầu. Vợ chồng Công tước trao đổi gì đó khi cô quay đi, cả hai dường như đều yêu thích cảm giác ở bên nhau hay sao ấy.

Madeline đến cửa phòng Scott và ngập ngừng, lắng nghe tiếng động bên trong. Văn phòng im lặng lạ thường. Hy vọng là Scott không có ở đó, cô gõ cửa thật nhẹ:

- Tôi đang bận.

Một tiếng nói khàn khàn vọng ra.

Madeline xoắn hai tay lại với nhau và nhìn chằn chằm vào cửa. Cố giữ trấn tĩnh, cô cố giữ giọng mình thật bình tĩnh và tự chủ:

- Anh Scott à, Nữ Công ước muốn nói chuyện với anh.

Anh ngập ngừng trong giây lát:

- Cô ấy à?

Anh nói trong giọng không thoải mái cho lắm.

- Tôi nghĩ Nữ công tước muốn nói với anh là chị ấy phải rời khỏi đây. Ngài Công Tước đã đến đón chị về.

Madeline yên lặng _ Thật không hay để chị ở lại trong Capital với tình tạng như hiện nay. Tôi chắc là anh cũng như mọi người đều có thể đều đang ủ bệnh.

- Mặc xác chị ta. Bây giờ xéo khỏi cửa cho tôi.

Madeline gật đầu ngay tức khắc, nhưng sau một vài bước chân, cô khựng lại. Có gì lạ lùng trong giọng nói của anh nhuốm đầy sự căng thẳng. Anh có vẻ mệt. Không còn nghi ngờ nghi nữa, cô nghĩ, khi đã có quá nhiều người trong đoàn ngã bệnh. Mặc dù lệnh của anh phải tránh xa ra, và bản thân mình cũng đang rất muốn tránh anh, cô buộc mình quay trở lại.

- Anh Scott à, có việc gì em có thể giúp không? Anh muốn uống trà chứ?

- Đi đi _ Anh lầm bầm _ Tôi phải làm việc … không muốn bị làm phiền.

- Vâng ạ.

Nhưng cô vẫn không đi. Lòng cô đong đầy mâu thuẫn lạ lùng. Căn phòng quá yên lặng. Bình thường anh không giữ một mình trong phòng giờ này. Đăt tay lên nắm đấm cửa, cô nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu. Nếu sự nghi ngờ của cô sai, Scott dám cắt cổ cô luôn quá.

Khi Madeline vào phòng, Scott dường như không chú ý. Anh ngồi trên bàn với chồng giấy ở bên, một tay áp vào trán tay kia cầm bút. Anh đã cởi áo khoác và cả áo chẽn, lưng anh run run khi hơi khí lạnh trong phòng thấm qua làn vải áo. Anh bật tràng ho dài, làm rớt cây bút và vương mực ra giấy.

- Anh à! _ Madeline khẽ gọi.

Scott quay đầu lại, để lộ gương mặt đỏ bừng và đôi mắt đỏ. Dường như anh nhìn cô qua một màn sương dày. Không nghĩ gì cả, Madeline chạm vào mái tóc rối của anh và vuốt nhẹ. Ngón tay cô áp vào trán, cảm nhận ngay hơi nóng khô ran vì cơn sốt.

- Để em giúp anh _ Cô nói khi anh cau mặt lại chửi rủa.

- Tôi phải làm xong bản kế hoạch này.

Lần nữa anh lại vói tay đến cây bút bị rớt.

- Anh đang sốt, anh Scott à. Anh phải về nhà nghỉ thôi.

- Tôi không bị bệnh. Tôi chưa bao giờ -

Anh giằng người ra khi cô chạm vào bờ trán nóng của anh và rồi mắt anh nhắm lại

- Tay cô mát quá _ Anh nói khàn khàn, nắm lấy những ngón tay cô _ Mẹ kiếp, đầu tôi như hơ trên lửa.

Madeline lo lắng. Phải có ai ở đây chăm sóc anh, lo cho sức khỏe của anh chứ, cô nhìn anh:

- Anh phải về nhà thôi _ Madeline nói chắc nịch, và lặp lại đến khi Scott lặng im, nằm xoài xuống bàn. Anh bóp trán, ép bàn tay kia vào tay cô. Miễn cưỡng Madeline dứt tay mình ra:

-Em sẽ quay lại thôi.

Anh không đáp, chỉ ngồi lặng yên, vận toàn sức lực còn lại để ngồi vững.

May mắn là, cậu bé chạy việc, Jeff, đi ngang qua văn phòng, Madeline gọi cậu ấy lại, và cậu dừng ngay tức thì, mắt sáng lên vui vẻ và tò mò:

- Chị e là anh Scott bệnh rồi _ Madeline nói, chỉ vào cánh cửa khép hờ đằng sau _ Anh ấy phải rời khỏi đây thôi. Em có thể gọi ai đó đưa cỗ xe của anh ấy lại đây không?

- Anh Scott ... bệnh hả?

Cậu bé lặp lại, dường như không còn chú ý nghe phần sau nữa. Cậu có vẻ bị sốc, như thể tin bão tố sắp cuốn qua vậy.

- Còn nữa _ Madeline thêm vào _ Có lẽ Nữ Công tước phải rời khỏi đây ngay. Chị ấy không được lại gần anh Scott – rủi chị ấy bị bệnh lun thì khốn.

Cậu bé nhìn lại, liếc vào trong văn phòng

- Còn chị thì sao? _ cậu hỏi lo lắng _ Chị cũng nên tránh xa anh ấy ra chứ?

- Chắc chị không bệnh đâu _ Madeline nói _ Chị sẽ ở đây. Giờ thì nhanh lên, Jeff. Chị sẽ quay lại bên cạnh anh Scott trong khi em gọi xe.

- Vâng, thưa chị _ Cậu nhìn ánh nhìn ngưỡng mộ _ Nếu chị không ngại, em xin nói, chị là một thiên thần, chị Maddy. Tử tế và ngọt ngào nhất em từng biết.

Madeline lắc đầu với nụ cười mỉm.

- Cám ơn, Jeff.

Quay trở lại văn phòng, cô tìm áo khoác và chăn đắp cho Scott. Làn vải dạ đó sẽ giữ ấm cho anh, nhưng anh vẫn tiếp tục run rẩy và ho. Khi thấy anh cố gắng ngồi dậy khỏi ghế, Madeline ngăn lại:

- Không được. Anh không được sức đâu. Người đánh xe sẽ đến ngay bây giờ để giúp anh.

- Tôi có thể đứng lên được.

Anh khàn khào nói, đẩy bàn tay nhỏ bé của cô ra:

- Em không thể đỡ anh nếu anh ngã được _ Madeline khăng khăng _ Và nếu anh té trước khi anh đến được xe, anh sẽ bị thương ... và nghĩ sẽ ra sao nếu anh lăn quay ra trước mắt mọi người đây. Chắc anh cũng đâu muốn mọi người nhìn thấy cảnh đó phải không?

Scott làm thinh. Và Madeline biết cô đã đánh trúng điểm yếu. Anh không thể chịu nổi hình ảnh yếu đuối đó của mình. Bằng mọi giá, anh phải giữ được hình ảnh quyền uy trước mặt nhân viên. Dựa tay vào trán, anh chờ đợi trong vẻ nhẫn nhục làm Madleine hoảng sợ. Anh không còn là anh thường ngày nữa.

Chỉ mất vài phút sau người đánh xe đến, nhưng dường như cả thế kỉ. Mặc dù người đánh xe cố tỏ ra bình thản, mắt ông ta vẫn mở lớn nhìn Scott. Madeline nhờ ông ta đỡ Scott đứng lên, và người hầu ấy dường như rất lúng túng. Cô tự hỏi vì sao trông thấy chủ nhân mình ốm lại lạ lùng đến thế. Có lẽ Scott đã trở thành huyền thọai đến nỗi tất cả mọi người, ngay cả người hầu của anh ta, quên luôn rằng anh chỉ là một con người.

Đám đông diễn viên và nhân viên hậu đài bu quanh văn phòng, gương mặt họ dán nỗi tò mò báo động khi nhác thấy bóng Scott.

- Có lẽ mọi người nên quay trở lại việc đi _ Madeline nói _ Coi chừng có người bị lây đó.

Đám đông vâng lời tức thì, tránh xa với khoảng cách kính cẩn:

- Vậy mọi thứ sẽ ra sao đây _ Một người hỏi _ Khi Nữ Công tước và anh Scott đều không có ở nhà hát, ai sẽ quản lý đây?

- Tôi sẽ hỏi anh Scott _ Madeline nói, và quay lại vào văn phòng. Người đánh xe đã đỡ anh dậy. Máu dường như đã tuột khỏi mặt anh, luồng mắt anh lảng vảng khắp nơi trước khi nhìn vào Madeline.

- Thưa anh, em sẽ nói với đoàn là để ông Bennet quản lý nhà hát trong khi anh đi vắng nhé.

Bennet là trợ lý đạo diễn sân khấu, thường được gọi đạo diễn các màn tập khi Nữ Công tước và Scott bận việc. Scott nhìn chằm vào cô với đôi mắt đỏ bừng vì sốt, và Madeline tự hỏi không biết anh có hiểu lời cô nói không.

Và anh gật nhẹ đầu.

Quay trở lại đám đông, Madeline lặp lại lời hướng dẫn đó. Scott đứng lên, nắm lấy vai người đánh xe, tập trung vào động tác đi. Dường như là cả một sự đánh đố khả năng của anh khi bắt anh đi lúc này.

Madeline dẫn đường ra lối sau nhà hát. Cô nghe tiếng thở nặng nề của Scott, bước chân xiêu vẹo của anh, và biết anh không thể chịu đựng lâu được nữa. Người đánh xe rõ ràng cũng sắp đến giới hạn khi ông ta phải đỡ lấy sức nặng ngày càng tăng của Scott.

- Chúng ta gần đến rồi _ Madeline nói, hy vọng anh không ngã quị.

Họ đến cổng sau của và bước ra ngoài, làn gió lạnh đắng phả vào mặt Madeline làm cay xè cả mắt cô. Người phụ tá hai mở cánh cửa cỗ xe đồng và đen. Cỗ xe được thiết kế rất hoàn hảo, mũi họ nhận thấy sự bốc hơi của không khí lạnh cóng. Người lái bước xuống và liếc nhìn Madeline dò hỏi.

Cô ngập ngừng, nhìn vào cỗ xe sang trọng. Cô không có quyền rời bỏ Scott. Anh vẫn có thể cần có cô.

Madeline bước vào xe trước khi cô có thể thay đổi ý định.Thoát khỏi không khí lạnh lẽo, cô ngồi vào chiếc ghế nhung. Người đánh xe rên lên khi đưa Scott vào cái ghế bên cạnh cô, và Scott ngồi vào một góc, vẻ mặt thất thần, mắt nhắm nghiền. Áo khoác anh rớt khỏi vai, và Madeline kéo chiếc áo quàng quanh cổ anh. Hít một hơi thật sâu nữa, anh gập người ho rũ rượi.

Cỗ xe lăn bánh. Xe chạy rất êm, nội thất bên trong xe đẹp hơn bất cứ xe nào Madeline từng thấy, với gỗ đánh bóng, màu café, và điêu khắc theo motuyp thấy ở trần nhà hát Capital. Ngay cả cha cô, người luôn có một niềm tự hào về cỗ xe của mình, cũng phải rất ấn tượng.

Mắt cô quay về Scott, người trông vừa yếu đuối và to lớn cùng một lúc, như một con sư tử đang say ngủ. Xe dòng xóc trên đường làm anh rên lên. Madeline tiến lại, áp bàn tay vào trán anh.

Cái chạm của cô dường như rất dễ chịu, và đôi mắt mờ đục của anh mở ra màu xanh sáng đến giật mình:

- M-Maddy _ anh nói, cố giữ cho mình không run lập cập.

- Vâng, em đây _ Tay cô trôi xuống hai bên mặt anh, chạm nhẹ vào làn da khô nóng vì sốt.

- Em không nên … đi với tôi.

- Em xin lỗi _ Cô rụt tay lại _ Em biết là anh muốn giữ sự riêng tư của mình. Anh không cần lo, em không ở lâu đâu. Em chỉ muốn chắc là anh ổn thôi mà.

- K-Không phải vậy _ Anh nghiến chặt răng lại vì một luồng run rẩy khác _ Em sẽ bị lây bệnh đó - anh nói thực lòng.

Madeline nhìn anh ngỡ ngàng. Bao nhiêu người trong hoàn cảnh của anh sẽ lo lắng đến tình trạng cùa cô đây? Rung động vì sự lo lắng bất ngờ của anh, cô mỉm cười:

- Em rất ổn, anh Scott ạ.

Dường như quá kiệt sức để nói tiếp, Scott nhắm mắt lại và gục đầu vào ghế. Nụ cười Madeline nhạt dần, và cô cố nhớ lại xem lúc cô ốm thì nhũ mẫu đã làm gì ... giữ ấm, để gối lên ngực và ủ ấm chân. Và cho uống trà cừu và sữa. Nếu có ho, nhũ mẫu sẽ cho uống một muỗng chanh và dầu hạnh nhân. Ngoài ra, thì kiến thức chăm người bệnh của Madeline nghèo nàn đến thảm hại. Cô thở dài, cảm thấy bất lực kì lạ.

Cỗ xe đưa hai người về một góc đường yên tĩnh trên đường James Square. Madeline vén rèm nhìn ra cánh cửa khi cỗ xe chạy đến căn biệt thự trước những cột vòm.

Khi cỗ xe chạy chậm và dừng lại, một người lái xe nhảy xuống và đánh chuông ầm ĩ. Một trong những cánh cửa mở ra và cảnh vật nhốn nháo.

Một anh hầu mặc chiếc áo khóac dày và nón kết giúp người đánh xe vững đội hình. Hai người gác cửa giúp anh Scott nửa kéo, nửa khiêng anh từ cỗ xe ra. Họ vác mỗi bên vai anh và mang anh vào nhà trong khi Madleine đi theo. Cô cảm thấy như mình đang bước vào một vùng cấm địa. Vì theo bình thường, Scott chưa bao giờ cho phép ai vào nhà. Họ bước vào một cổng chào lộng lẫy được trang trí bởi thủy tinh trên trần, lối vào dẫn đến phòng chính với người quản gia đang điều khiển cả nhóm hầu gái.

- Chuẩn bị khăn sạch và nước.

Giọng bà ta vang lên quyền hành:

- Tilda, lấy hộp thuốc ra và nói Gwyn mang lọ bột leeches đến. Bác sĩ có thể cần nó khi ông ta đến.

Một người gác cổng tóc xám chỉ dẫn đám nhân viên, huớng dẫn họ mang brandy và rượu whiskey, giúp anh hầu mang Scott vào giường. Madeline đứng bên, nhìn khi Scott được đưa lên lầu hai.

Người quản gia nhanh chóng để ý thấy hiện diện của Madeline và giới thiệu với cô mình là bà Beecham.

- Tha lỗi cho tôi, cô

- Ridley.

- Thưa cô Ridley _ Người quản gia nói _ Tôi e là chúng tôi vừa rất lúng túng. Đây không phải tình huống bình thường.

- Tôi hiểu.

Người quản gia quét mắt khắp Madeline. Rõ ràng bà ta đang cố xác định xem Madeline là ai và chính xác cô có quan hệ thế nào với Scott nhưng bà ta không hỏi ra .

- Cô thật tử tế đã đưa anh Scott về _người quản gia nói.

- Anh Scott sẽ được giữ thoải mái nhất trước khi bác sĩ đến. Cô có muốn đợi ở phòng dưới không?

- Vâng, cám ơn.

Bà Beecham dẫn cô đến một căn phòng rộng được trang trí bởi những ánh vàng, với bộ trường kỉ kiểu Pháp lụa và nhung, và trên bàn đầy những sách thơ. Một bức tường được bao phủ với bức tranh sơn dầu, giữa hai cánh cửa sổ kéo dài từ từ sàn đến trần, một cái bàn dài để đầy phương đông.

Chú ý của Madeline vào những bức tượng Nhật nhỏ hình người đàn ông già, bà quản gia cười nhẹ:

- Nó đáng giá một gia tài đấy, ông Scott nói thế. Tôi không thể đánh vần tên của nó cơ. Ông ta thường sưu tập những thứ này, tất cả họ là những thứ lạ lùng.

- Tôi thích cái này _ Madeline nói, chạm vào chòm râu ông lão bằng một ngón tay.

- Tôi chỉ mong nó sẽ sống lại danh tiếng xa xưa và mang đến một gia tài kếch xù cho ông Scott.

- Ai đó đã nói ông Scott đã đạt được nhiều hơn sự may mắn đáng có của anh ta đấy _ Bà Beecham nói, đi ra phòng khách.

Còn lại một mình, Madeline thả dạo quanh cửa phòng, nhìn chằm chằm vào dải hoành sơ và hòn non bộ trong vườn. Hôm nay là một ngày trong và hàng cây ngủ yên đột nhiên rung lên vì làn gió.

Madeline run run bước đến tràng kỉ, cô ngồi xuống và ép chặt chân trên sàn trải thảm dày. Để ý thấy chiếc hộp trên bàn cạnh, cô tò mò cầm lên. Bên trong hộp là một mề đay bạc, mang huân chương Shakespeare. Dưới cùng là câu: công ty Straford tặng Ông Logan.

Một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, và Madeline ngước lên thấy một cặp hầu gái bưng trà đến.

- Chiếc hộp ấy được khảm từ cây mulberry ở ngôi nhà của Shakespeare _ Một cô hầu tự hào nói _ Ông chủ hay nhận những phần thưởng như thế, cả danh dự và lợi nhuận nữa.

Madeline mỉm cười, nhận ra Scott dường như được ngưỡng mộ và ảnh hưởng rât lớn đến người hầu.

Người hầu đặt khay trà lên bàn.

- Bà Beecham nói rằng cô cứ việc rung chuông thì một trong chúng tôi sẽ đến bất cứ khi nào cô muốn.

- Cám ơn, nhưng tôi không cần gì cả .Tình trạng sức khỏe của anh Scott là quan trọng nhất.

- Bác sĩ Brook sẽ đến ngay thôi. Ông ấy sẽ giúp ông chủ trở lại như thường thôi.

- Tôi cũng mong thế.

Madeline đáp lời, mang một tách trà và quan sát sự thanh nhã của nó. Cô liếc về phía cửa, tự hỏi khi nào bác sĩ sẽ đến và bao lâu nữa ông ta mới cho biết về tình trạng của Scott.

Những người hầu rời khỏi phòng, thì thầm với nhau ngay sau khi họ ra khỏi. Madeline không thể cưỡng lại và nghe lén cuộc đối thoại của họ:

- Chị có nghĩ cô ta là người cuối cùng chưa?

- Không đâu

- Cô ta xinh đấy chứ.

- Ừ, nhưng cô ta chỉ là một con cừu non mới ra chuồng thôi thôi … không phải loại ông Scott thích đâu.

Madeline trân người và đặt tách trà xuống. Cô đứng bật dậy và nhìn quanh phòng. Cách họ nói về tuổi tác của cô làm cô thấy khó khịu kinh khủng. Đột nhiên nhận ra những lọn tóc đã sút khỏi bím, Madeline thở dài. Không khỏi họ nghi ngờ cô là một đứa trẻ vừa bị tống ra khỏi nhà.

Thơ thẩn đi đến cánh cửa cuối cùng, Madeline khám phá ra họ mở ra phòng nhạc, hai phòng trưng bày, và một phòng tranh với nền nhà đóng bằng gỗ. Có rất nhiều báu vật nghệ thuật ở khắp mọi nơi: chân dung và phong cảnh, tượng, những tác phẩm của gốm sứ.

Khi Madeline đi dạo quanh phòng, cô biết rằng Scott đã tự mình chọn những bản nghệ thuật đấy. Tất cả phản ánh cái anh ngưỡng mộ và ham muốn.

Anh làm cô thấy phấn khích. Madeline muốn biết về anh, muốn được tin tưởng đi vào những suy nghĩ sâu kín nhất của anh, trở thành một phần của thế giới anh tự tạo dựng cho mình. Nhưng anh đã nói rõ là không cần cô. Cảm thấy mình bị chối bỏ, cô đi lại về phòng chính. Có lẽ lúc này bác sĩ đã lên lầu khám cho Scott. Cả căn nhà chìm vào im lặng, như thể toàn thể nhân viên đều nín hơi lại luôn vậy.

- Cô có cần điều gì không ạ, thưa cô Ridley?

Người gác cổng hỏi, đứng lên từ cái ghế bên cạnh.

- Vâng _ Madeline tiến lại gần bục cửa _ nữa lo sợ anh sẽ bắt cô lại _ Tôi muốn biết anh Scott đang ở đâu.

Người gác cổng mặt kín bưng, nhưng Madeline cảm nhận được sự lúng túng bên trong anh ta. Cô biết là anh ta và các gia nhân khác đều không rõ về mối quan hệ giữa cô với Scott, không biết cô chỉ là một nhân viên giống như họ, hay là tình nhân mới nhất của anh.

- Bác sĩ đang khám cho ông ấy, thưa cô _ Người gác cổng cẩn trọng nói _ Nếu cô không thích phòng khách, có lẽ sẽ có nơi khác cô thích ngồi để đợi hơn.

- Tôi muốn đến phòng anh ấy _ Madeline nói, bắt chước chất giọng ôn tồn cô thường nghe mẹ dùng khi nói với người hầu.

- Vâng, thưa cô Ridley _ người hầu miễn cưỡng đáp lại. Người gác cổng gọi một anh hầu và chỉ anh ta dẫn cô đến phòng riêng của Scott ở cánh phía đông.

Tòa đại sảnh sáng lên bởi hàng cửa sổ đánh bóng những alvove khảm đầy những tượng, gồm một hình người phụ nữ tắm trần, làm Madeline đỏ bừng mặt. Đi qua bức tượng đầy khiêu khích đó, cô tiến vào một dãy phòng nam tính với những pano gỗ mun, những bức bản đồ Đức đóng khung gỗ, và khảm Pesian.

Người hầu dẫn cô đến cánh cửa đóng, nơi bà Beecham đang đợi. Một nàng hầu đứng ngay bên cạnh, sẵn sàng chạy đi lấy bất cứ cái gì cần thiết.

Chân mày bà Beecham nhướng lên khi thấy Madeline.

- Cô Ridley … cô không thấy phòng khách thoải mái sao?

- Tôi muốn xem có tin gì chưa.

Bà Beecham lắc đầu:

- Bác sĩ vẫn đang khám cho ông ấy. Tôi sẽ cho cô biết ngay khi có thông tin gì. Trong lúc này, người hầu sẽ dẫn cô xuống dưới.

Madeline mở miệng định nói lại:

- Tôi muốn –

Cô bị cắt ngang bởi tiếng mở nhẹ cửa phòng khi người hầu phòng mở ra. Im lặng, cô đợi bác sĩ đi ra.

Bác sĩ Brooke là người đàn ông ở tuổi ba mươi, với một phớt sợi bạc trên tóc và cặp kiếng làm ông có vẻ cái nhìn như cú vọ. Ông có gương mặt khá đẹp và đen, đôi mắt xám. Luồng mắt ông lướt qua bà Beecham rồi đến Madeline.

- Tôi là cô Ridley _ Madeline nói trước _ Tôi muốn hỏi về anh Scott. Tôi là - bạn anh ấy.

Bác sĩ bắt tay cô lịch sự .

- Ông ấy thế nào? _ người quản gia hỏi.

Mắt bác sĩ Brooke dường như nhìn giữa hai người:

- Gần đây tôi đã khám nhiều ca như thế, tôi rất tiếc là dường như đây là ca xấu nhất.Ngạc nhiên với tình hình sức khỏe bình thường của ông Scott … ông ta có vừa ăn uống gì lạ không?

- Tôi e là không _ Người quản gia đáp.

- Tôi sẽ ghé lại ngày mai, đến xem có tiến triển sao không _ bác sĩ nói tiếp _ May thay là anh ta chưa đến giai đoạn trầm trọng nhất. Làm mát ông ta thường xuyên bằng nước mát và đá. Hay nhất là bón anh ta ăn nước mứt, canh rau và có lẽ thêm vài muỗng sữa.

- Tôi có một phương thuốc gia truyền là lá diệp ngâm rượu brandy _ bà Beecham nói _ Tôi có thể cho anh ta một liều mỗi tối không?

- Tôi không thấy tại sao lại không cả.

Bác sĩ ngưng lại, luồng mắt ông nhìn vào Madeline

- Cô Ridley, cô có thể chăm sóc ông Scott được không?

- Vâng _ Madeline nói chắc nịch.

- Vậy tôi khuyên cô nên hạn chế liên lạc với những người bên ngoài căn nhà. Cơn sốt là thời kì bệnh sẽ lây. Tôi không loại trừ khả năng cô sẽ lây bệnh cho người khác đó.

Bà Beecham nhìn Madeline với cái nhìn lạ lùng.

- Tôi sẽ sắp xếp cho cô một căn phòng riêng.

Madeline hiểu sự miễn cưỡng của bà ấy. Không một nhân viên nào của Scott biết về cô trước đây. Sự lo lắng cho ông chủ và đề phòng người nào đó xâm phạm đời tư khi anh không thể ngăn cản là có thể hiểu được.

- Cám ơn, bà beecham _ Cô nói _ Tôi bảo đảm với bà, ý của tôi chỉ muốn giúp đỡ anh Scott … Logan ... trong mọi cách tôi có thể.

Người quản gia gật đầu, vẫn có vẻ khó nghĩ, và chỉ dẫn cho người hầu. Trong khi đó, bác sĩ Brooke tạm biệt họ vẫn theo anh hầu đi xuống dưới nhà. Madeline đi vào căn phòng hé mở sẵn.

Đây là một căn phòng được bài trí đơn giản, không có tranh vẽ gì ngoại trừ một ít mây và bầu trời trên trần nhà. Căn phòng có một cái giường lớn với ra giường lụa và gối bông để ba nơi. Scott nằm đáp ra, tấm chăn trùm hết chân anh. Anh mặc chiếc áo ngủ đơn giản, vài hạt nút bung ra khỏi lỗ khuyết. Anh ngủ như thể bị say thuốc, một phần gương mặt đỏ bừng chôn sâu trong gối.

Khi Madeline bước vào, người hầu phòng mang một ít nước và chồng khăn len vào để ở bàn bên cạnh. Một cái ghế dựa đặt kế bên, nhưng Madeline lại ngồi thẳng lên giường. Sức nặng nhỏ bé của cô làm Logan xoay sang với tiếng rên nho nhỏ, mắt anh vẫn nhắm nghiền, hơi thở thoát ra từ cổ họng:

- Sẽ ổn thôi mà.

Madeline nói nhỏ, nhúng khăn len vào nước, vắt khô và đặt lên trán anh.

Sự mát lạnh dường như làm anh dễ chịu, và anh thư giãn sâu hơn lún xuống gối. Cô với tay và vuốt nhẹ mái tóc đẹp của anh như cô hằng thầm mong ước lâu nay. Nó mềm và dày bên dưới những ngón tay cô, như lụa đen phủ trên gỗ phiến.

Cô quan sát gương mặt anh, nét tái nhợt của làn da tô đậm thêm vẻ đẹp gồ ghề của quai hàm. Hàng mi anh rủ bóng xuống đôi gò má, đôi mắt khép hờ như anh đang trôi vào giấc mơ mê sảng nào đó. Một người đàn ông kiêu hãnh mạnh mẽ, nằm bất động trong giấc ngủ, môi hé ra như đứa trẻ. Nếu cô thực sự yêu anh, đây sẽ là giây phút mà cô muốn ngắm nhìn anh nhất.

Madeline ngồi bất động, cố gắng hiểu nỗi đau đột nhiên quặn lên trong ngực. Nếu cô yêu anh thực, nỗi đau đó sẽ không bao giờ phai nhạt. Kí ức về anh sẽ đeo bám theo cô đến tận cuối cuộc đời … bởi vì sẽ không đâu còn có người đàn ông như anh.

Cô nghĩ về kế hoạch của mình. Thời gian của cô hầu như không còn nữa. Có lẽ đã quá trễ luôn rồi, và cha mẹ cô khám phá ra cô đã rời trường. Nếu vậy, họ chắc chắn cuống cuồng lo lắng. Họ sẽ tìm cô _ và tìm ra cô, họ sẽ đe dọa và la mắng đến khi cô không còn chịu nổi. Cô phải kết thúc với cảnh làm cô dâu cho Ngài Clifton dù có phản đối đến đâu đi nữa. Trừ khi cô đã thành một món hàng bị hỏng.

Cô nên rời khỏi đây ngay lập tức và tìm một ai đó khác cho kế hoạch ấy. Không còn nghi ngờ gì là sẽ có những mục tiệu khác dễ dàng hơn Logan Scott. Cô chưa bao giờ có thể tưởng tượng quyến rũ anh lại khó khăn đến thế, nhất là với người đàn ông có tai tiếng như thế. Nhưng cô đã không hiểu được sự phức tạp trong chính con người anh. Anh đã khước từ làm nhục cô, và cô sẽ không ngốc đến nỗi nghĩ rằng anh sẽ thay đổi ý định.

Cô không cần ở đây nữa. Scott có cả đàn gia nhân chăm sóc rồi, và được chữa trị với một bác sĩ giỏi, nhiều bạn bè và mối liên hệ hơn là anh cần. Anh sẽ bình phục mà không cần có sự giúp đỡ của cô. Dừng lại, Madeline nhìn anh ngủ một lúc lâu. Cô ngồi trên giường, thay khăn trên trán anh hay đút một vài muỗng thuốc giữa môi anh khi cơn ho lại bắt đầu trầm trọng.

Thỉnh thoảng một gian nhân đến hỏi Madeline có cần gì không, nhưng cô từ chối. Ngoại trừ vài sự hỏi thăm đó, dường như không còn gì tồn tại bên ngoài căn phòng. Hàng phút trôi đi thành hàng giờ, đến khi bóng chiều bắt đầu ngả vài giọt nắng xuyên qua cánh cửa.

Khi Madeline nghĩ sẽ rời đi uống một ngụm trà, Scott bắt đầu tỉnh dậy. Anh cựa mình và chớp mắt. Nhẹ nhàng Madeline gỡ chiếc khăn khỏi trán anh và chỉnh lại tư thế bên giường.

- Anh Scott _ Cô nói, mỉm cười với anh.

Anh nhìn chằm vào cô như thể cô là hình ảnh trong mơ, nét mặt anh tò mò pha lẫn chút kinh ngạc, và một nụ cười đáp lại hiện trên môi anh. Giọng anh khàn khàn vì những cơn ho:

- Dường như … anh sẽ không bao giờ thoát khỏi em.

Madeline rót một ly nước và giúp anh uống, giữ tay cô trên ly nước và trượt tay mình dưới đầu anh. Lập cập anh nghiêng về sau dưới sự giúp đỡ của cô và hớp vài ngụm nhỏ. Anh quá nặng, và cơ bắp tay cô bắt đầu căng ra vì đỡ anh. Khi anh uống đủ, anh quay mặt đi, và cô đỡ anh lại xuống gối.

- Anh có muốn em rời khỏi không? _ Cô hỏi nhẹ.

Anh nhắm chặt mắt lại, để quá lâu trước khi trả lời đến nỗi cô nghĩ anh đã ngủ.

- Ở lại _ cuối cùng anh nói.

- Có ai đó em có thể gọi đến chăm sóc cho anh không, một người bạn hay họ hàng nào đó –

- Không, anh muốn em.

Anh nhắm mắt lại, cuộc nói chuyện kết thúc. Những ngón tay anh xoắn chặt làn áo cô.

Mặc dù đang lo lắng, Madeline vẫn muốn mỉm cười. Ngay cả trên giường bệnh, anh vẫn quyền hành như lúc nào khác. Vì lý do gì đó, anh muốn cô ở lại. Anh tin cô. Cô không còn đắn đo suy nghĩ gì thêm nữa cả.

- Logan _ cô thì thầm, gọi tên tục của anh trên môi cô.

Vì lẽ nào đó, sau khi kế hoạch điên rồ mạo hiểm ấy qua đi, cô thấy mình đứng trong phòng bệnh. Không có gì theo kế hoạch cả. Lạ lùng nhất là, cô thậm chí không quan tâm đến kế hoạch của mình. Tất cả những gì cô muốn là nhìn thấy Logan khỏe trở lại.

Cô đi vào bàn giấy bên cạnh cửa sổ, và viết một lá thư cho bà Florence, giải thích tình hình của mình. Gấp gọn lại, cô bỏ lá thư vào bì và rung chuông gọi người hầu và bảo cô ta chuyển lá thư này đến bà Florence ở đường Someset.

- Làm ơn nói người đưa thư thu dọn đồ của tôi đến đây luôn giùm tôi.

Cô thêm vào và cô hầu phòng nhìn cô có vẻ kinh ngạc trước khi rời đi.

Madeline quay trở lại vị trí của mình. Dường như tình trạng của Logan càng tệ hơn, cơn sốt càng kéo dài và tăng cao. Anh quá yếu để cãi lại khi cô đút muỗng súp trà. Sau những cố gắng của Madeline, anh đã có thể ăn nửa tách súp rau và lại chìm vào giấc ngủ lần nữa.

Đâu đó trong nhà vang lên tiếng gõ mười hai tiếng, tiếng chuông sâu và trầm. Mặc dù Madeline đang cố gồng mình, đầu óc cô trở nên mông lung khi cơn sóng buồn ngủ ập tới. Cô đứng lên vươn vai dãn người để cố tỉnh ngủ, quay lạ khi cô nghe có tiếng người vào phòng.

Bà Beecham và người hầu phòng đến giường.

- Ông ấy thế nào rồi?

Người quản gia hỏi có vẻ thoải mái hơn trước kia. Dường như bà đã chấp nhận sự hiện diện của cô và quyết định gác qua một bên mối nghi ngờ của bà ta.

- Cơn sốt bây giờ còn tệ hơn.

- Đó là điều bác sĩ Brooke đã đoán trước.

Bà Beecham đáp lại với giọng – như - sự - thể là vậy _ Người hầu ông Scott, Denis sẽ cùng tôi túc trực bên cạnh ông ta giúp đắp khăn lạnh cho ông ta. Có lẽ nó sẽ giúp hạ bớt cơn sốt. Cô có thể nghỉ ngơi vài giờ đồng hồ. Tôi nghĩ là cô có thể nghỉ ở phòng ngủ nhỏ cạnh phòng thay áo riêng của ông Scott.

- Bà thật tử tế _ Madeline đáp _ Nhưng tôi muốn ở đây với anh Scott cần tôi.

- Tôi sẽ trông nom ông ta đến khi cô quay trở lại _ Người quản gia trấn an cô _ Cô sẽ cần vài tiếng đồng hồ để ngủ, để có thể tỉnh táo vào ngày mai.

Vào thời điểm ấy, Madeline cũng đã kiệt sức, và còn quá nhiều giờ nữa, thậm chí cả ngày, sau đó để cơn sốt lui dần.

- Cám ơn _ Cô nói, và người quản gia chỉ cô đến phòng dành cho khách cách đó chỉ vài phòng.

Quần áo cô và những trang phục khác được mang đến xếp vào tủ. Cái giường phủ bởi lụa xanh hiệp với màu màn thêu. Madeline từ chối đề nghị của một cô hầu giúp cô thay đồ, cô muốn tự thay hơn.

Mặc vào chiếc váy ngủ trắng có hàng ren trên cổ, Madeline trèo lên giường. Dường như chưa bao giờ cô mệt đến thế. Giấc ngủ tóm lấy cô, và bóng tối phủ trùm suy nghĩ cô tức thì.

Khi ánh sáng đầu tiên rọi vào, Madeline bừng tỉnh giấc, cảm thấy như được phục hồi. Nhanh chóng cô choàng thêm chiếc áo ngòai áo ngủ và đến phòng Logan, bàn chân trần cô run lên trong không khí lạnh. Người hầu nhóm lò sưởi trong khi bà Beecham thu dọn những tấm khăn ẩm ướt vừa dùng làm mát Logan trong đêm.

Vòng thâm quầng dưới mắt bà quản gia, và trán bà có những nếp nhăn không có ngày hôm qua.

- Chưa có gì thay đổi cả.

Bà đáp trước câu hỏi chưa được nói ra của Madeline.

Madeline đến giường và nhìn vào Logan. Da anh khô và nóng, môi anh hé ra nứt nẻ. Chiếc áo ngủ được thay rồi, và và một tấm ra bao quanh eo anh, để lộ những khối cơ bắp ở hông, và hàng lông ngực trải dài dưới vai kéo đến hõm rốn. Cô chưa bao giờ nhìn thấy một người đàn ông trần trụi trước đây. Mắt cô dính chặt vào vùng cơ thể anh bị che bởi tấm chăn, chiều dài của đôi chân, cái nhô lên của hông dưới làn vải mỏng. Má cô đỏ bừng e thẹn, và cô quay sang thấy Bà Beecham đang chăm chú nhìn mình.

- Cô không phải tình nhân như cô đã nói _ Người quản gia nói _ bất kể cô có liện hệ gì … cô không phải tình nhân của ông ấy.