Mấy ngày gần đây Lục Miễn đều vui vẻ tươi tỉnh như đón nắng xuân, tính vốn vui vẻ, giờ càng tốt đẹp không thể tốt hơn nữa. Vì cái gì? Bởi bì bé thỏ trắng a! Bé thỏ trắng trung thành như một con chó Kim Mao ấy, vô cùng tri kỷ.

Buổi sáng đi làm đều có bé thỏ trắng ngồi xổm trước thảm cửa nhà nhìn anh đổi giày đi làm, buổi tối tan ca có bé thỏ trắng đứng ở cửa vào nghênh đón anh về nhà, chỉ cần anh ở, bé thỏ  trắng ắt sẽ bám đuôi dính bên chân anh, khiêng nó lên vai, nó liền ngoan ngoãn nằm bò ra, đọc sách xem ti vi, nó cũng bám theo mở to hai mắt nhìn.

“Tiểu Bạch, thực ra mày là cún con đi?” Lục Miễn túm thỏ trắng đặt lên lòng bàn tay vuốt vuốt lông chọc chọc ngứa.

Hai cái lỗ tai của Tiểu Bạch khẽ giật giật, nghiêng đầu sang một lên không thèm để ý tới anh, tiếp tục ngó tivi.

Không bao lâu sau, bố mẹ Lục Miễn trở về, anh chọn ngày không có buổi dạy nào, dậy thật sớm dọn dẹp quét tước nhà cửa, mở tủ áo chọn bừa lấy một chiếc áo sơmi trắng mặc lên người, không ngờ thấy áo sơmi này rơi mất một chiếc cúc lúc nào cũng không biết. Vì vội vàng, anh đành phải cất áo, đổi một chiếc áo khác.

Lấy ra lại thấy, trời đất, ống tay áo toàn nếp nhăn, mấy hôm trước chẳng phải mình đã phơi nắng vuốt thẳng rồi treo lên sao, sao lai nhăn nhỉ? Cho rằng mình giặt chưa sạch, Lục Miễn lại nhìn áo sơmi nhiều lần, xác định nó sạch sẽ, không nghĩ nhiều nữa, mặc chỉn chu rồi lấy chìa khóa xe tới sân bay đón người.

Trước khi đi anh còn vuốt ve lông Tiểu Bạch: “Ngoan ngoãn ở nhà nhé!”

Tiểu Bạch nhìn anh không chớp mắt, đột nhiên cúi đầu khẽ cắn lòng bàn tay anh một miếng.

Cắn cũng không đau, chỉ có chút ngứa, Lục Miễn nở nụ cười đặt nó xuống đất: “Người ta nói con thỏ nóng nảy ắt cắn người, mày ngày nào cũng sung sướng ăn ngủ ngủ ăn trong nhà, có gì nóng?”

Nói xong anh mở cửa đi ra ngoài, lúc khóa cửa nhịn không được bật cười: thật thần kinh, lải nhải với thỏ, nó có nghe được đâu.

Bố mẹ đã nhiều năm không về nước, lần này lại nguyện ý để anh đi đón, có thể nói họ đã chậm rãi tha thứ anh, Lục Miễn tới sân bay có chút khẩn trương, vốn anh cho rằng lúc gặp lại hẳn sẽ xấu hổ, không ngờ mẹ nhìn thấy anh mắt lập tức đỏ, hết vuốt mặt lại sờ tay, tiếng nói cũng nức nở nghẹn ngào: “Gầy, gầy quá… Quanh năm không ai chăm lo… Là bố mẹ không tốt, là bố mẹ không tốt… Bố mẹ không nghĩ tới cảm thụ của con…”

Lục Hồng ở bên khẽ kéo tay bà: “Ai nha! Mẹ! Còn đứng ở sân bay đâu! Miễn Miễn cũng không phải trẻ con lên ba, có gì về nhà nói sau!”

Nghe mẹ lải nhải như vậy, Lục Miễn chợt thấy khúc mắc đã được cởi ra. Rời nhà nhiều năm, cuối cùng cả nhà cũng hòa thuận đoàn viên, trở lại cảnh ấm áp ngày xưa.

Mở ra tivi, Lục Miễn ngồi trên sofa gọt táo, vẻ mặt chuyên chú: “Bố, mẹ, lần này hai người về bao lâu?”

Tờ báo trong tay khẽ run lên, ông đội kính khẽ liếc nhìn anh: “Xem tình huống.”

Lục Miễn khó hiểu giương mắt: “Xem tình huống gì ạ?”

Mẹ vươn tay vuốt ve tóc anh, thở dài nói: “Con không chịu xuất ngoại, bố mẹ không yên lòng để con một mình, lúc này a, để chị cùng anh rể con về trước. Mẹ với bố con không vội đi, chờ con tìm người yêu rồi nói sau.”

Lục Miễn ngừng gọt vỏ táo trong tay, khuôn mặt cứng ngắc nghiêm mặt cười.

Bố liên tục ngắm anh, không được tự nhiên khẽ ho một tiếng: “Ngày mai có khóa dạy không? Bố với mẹ con thu xếp thay con một lần, không có khóa dạy thì đi ra ngoài gặp mặt người ta một cái.”

Lục Miễn sửng sốt: “Cái gì ạ?”

Mẹ khẽ vỗ đầu anh một cái: “Xem mắt a! Thằng ngốc này!”

Lục Miễn im lặng cúi đầu, cắt quả táo đã gọt xong thành hai phần: “Bố mẹ đừng như vậy, chậm trễ con gái nhà người ta.”

Bà mẹ cầm lấy điều khiển tivi đổi kênh, vẻ mặt chuyên chú nhìn chằm chằm màn hình: “Không phải con gái, là nam.”

Tay Lục Miễn trượt một cái, dao suýt nữa cứa thẳng vào đầu ngón tay, sửng sốt nửa ngày mới nâng mi mắt lên: “Bố mẹ nói đùa con sao?”

Mẹ trợn trừng mắt nhìn anh: “Ai thèm đùa với con?”

Lục Miễn cười khẽ cắt táo thành từng miếng đặt lên đĩa: “Đột ngột quá, con chưa chuẩn bị tư tưởng. Hai người cũng chưa hỏi xem con thích dạng gì đã tìm, không sợ phí công.”

“Còn dạng gì nữa? Chẳng phải đều là đàn ông con trai thôi! Nếu con thích, để bố mẹ tìm thay con là được, chỉ cần không phải nữ là xong rồi. Con vẫn độc thân như vậy, về sau già rồi thì phải làm sao? Có bệnh tật cũng không ai chăm nom!”

Lục Miễn bất đắc dĩ nở nụ cười: “Mẹ! Mẹ suy nghĩ kiểu gì vậy! Bố thích phụ nữ, cũng không thấy dạng phụ nữ gì bố cũng thích đâu!”

Bố ngẩng đầu khỏi tờ báo, thổi râu trửng mắt: “Ai ai ai… Nói hươu nói vượn gì đấy! Đang nói mày, xả đến bố làm gì?”

“Con sai rồi sai rồi…” Lục Miễn cười nâng đĩa táo lên trước mặt ông.

Tiếng mẹ chợt cao lên quãng tám: “Ui? Con thỏ từ đâu chạy tới?!”

A? Lục Miễn sửng sốt, theo tầm mắt của bà cúi đầu.

“Tiểu Bạch?!” Lục Miễn túm lấy hai cái lỗ tai lộ ra từ túi tiền nhấc lên, mặt mày khiếp sợ xách Tiểu Bạch trước mặt: “Ui? Mẹ, nó là con thỏ con nhặt được. Kỳ lạ, buổi sáng lúc ra ngoài con đã đặt nó ở cửa, sao lại bỏ chạy tới túi tiền thế này?”

Mẹ cười rộ lên, ôm lấy con thỏ, thuận tay vuốt ve cái đầu nhỏ của nó: “Ai u, nhặt được a? Thật sạch sẽ! Con thỏ này sao lại nhỏ như vậy chứ? Trước đây mẹ từng thấy người ta nuôi một con thỏ xám lớn, còn lớn hơn cả chó kia! Ai, lão già, ông xem xem con thỏ này, thật ngoan!”

Lục Miễn cũng không thấy điểm nào không hợp lý, đột nhiên cảm giác thật tự hào: “Đúng vậy! Nó ngoan lắm!” Cách nói này, cứ như thể khen con trai mình vậy.

Mẹ khẽ vuốt vuốt lỗ tai Tiểu Bạch, lại nhớ tới vấn đề chính: “Miễn Miễn, mai con có đi không?”

Lục Miễn rửa sạch tay, nhét một miếng táo vào miệng bà, cười nói: “Có lẽ thôi vậy, chuyện này, còn phải tính duyên phận, duyên không đến, không được tự nhiên.”

Mẹ lập tức nóng nảy, nhai táo miệng mồm không rõ mắng anh: “Cái thằng này! Không duyên phận vậy mày đến tìm cho tao một đứa đi a!”

“Nào có dễ tìm như vậy? Vòng luẩn quẩn này loạn lắm, có nhiều người chỉ vui đùa. Nếu ấn theo mẹ nói, còn phải tìm người sao cho lúc con sinh bệnh có thể bưng trà rót nước cho con? Hiếm thấy như vậy, phải chậm rãi tìm, vội không được.”

Mẹ đặt Tiểu Bạch lên bàn trà: “Không được! Ngày mai phải đi! Không đi sao biết có hợp hay không?”

Lục Miễn nhịn không được bật cười: “Mẹ! Con chịu thua mẹ rồi. Chưa thấy hai người đàn ông hẹn xem mắt bao giờ, mẹ này rốt cuộc đi đâu tìm cho con đối tượng vậy a? Người quen hẳn ngại ngùng đi?”

Mẹ vẻ mặt ngại ngùng không được tự nhiên: “Con đừng quản chuyện này! Dù sao đáng tin!”

“Miễn Miễn!” Lục Hồng đứng ở cầu thang gọi anh, “Em đi đi! Em xem giờ bố mẹ vất vả lắm mới nghĩ thông, em liền thuận theo ý bố mẹ, đi xem có được không? Đỡ để họ không an lòng.”

“Đúng vậy!” Mẹ đập anh một cái, hốc mắt đỏ lên, “Con cố ý không thuận theo bố mẹ hay sao?”

“Ai… Không phải không phải!” Lục Miễn vội vuốt lưng cho bà thuận khí, “Mẹ con đi, con đi? Tuyệt đối không làm ngài giận, con nhất định đi!”

“Này còn được!” Mẹ nín khóc nở nụ cười, đưa tay vuốt ve Tiểu Bạch, “Lại cho mẹ miếng táo!”

“Ai!” Lục Miễn cười tủm tỉm nhét cho bà thêm một miếng, “Có điều mai con không đi được, ngày kia đi.”

“Ừ, được rồi. Ngày kia thì ngày kia, để tý nữa mẹ hẹn lại người ta.” Bà mẹ cảm thấy mĩ mãn, chợt liếc nhìn Tiểu Bạch, kinh ngạc cất cao tiếng: “Ai? Con thỏ này sao lại thế này a!”

Thế này? Giương chân thôi! Hai chân trước bắt trước người, anh mắt quay tròn nhìn Lục Miễn.

Lục Miễn thiếu chút nữa cười phun: “Mẹ! Con thỏ này sớm thành tinh, ngày nào cũng vậy, mẹ nhìn nhiều sẽ quen.”

Bà mẹ sờ sờ gáy Tiểu Bạch, thích đến độ mắt cười thành đường cong: “Con thỏ này nhìn thật vui! Ai ai, sao lại chạy rồi?”

Tiểu Bạch đột nhiên buông hai chân trước xuống, nhanh nhẹn chạy tới bên mâm trái cây, cái mũi khịt khịt, lại đứng thẳng người, quay đầu nhìn Lục Miễn.

“Chậc!” Lúc này ngay cả bố cũng ngạc nhiên, báo cũng không xem tiếp, nhìn chằm chằm con thỏ.

“Bố mẹ thấy sao? Tiểu Bạch rất thông minh.” Lục Miễn mặt mày tự hào, lấy trái táo nhỏ để trong lòng bàn tay.

Tiểu Bạch lập tức nhảy lên tay anh, ôm lấy trái táo bắt đầu không thèm coi ai ra gì gặm cắn kêu vang.

“U! Con thỏ này thật dễ chơi!” Cả phòng đều bị Tiểu Bạch chọc cho cười vui vẻ.