CHƯƠNG 2

Khiếu xoay người muốn hướng vào sâu trong rừng cây đi tới, bé thỏ nhỏ ở phía sau lẽo đẽo theo hắn, được một đoạn xa. 

Khiếu xoay người hỏi. 

-Ngươi đi theo ta làm cái gì? ”

-Ta từ trong nhà chạy ra, bị lạc đường.

-Chuyện liên quan gì tới ta?

 

-Ta nghĩ ngươi là đại nhân, nhất định biết đường có đúng hay không?

-Ngươi muốn làm cái gì? Để ta đưa ngươi trở về sao?

-Có thể không? Cám ơn hổ lão ca.

Khiếu nơi đó còn chưa nói đáp ứng, bé thỏ nhỏ đa tạ đều nói xong rồi. 

-A! Ngọc Hoàng đại đế a.

Khiếu buồn bực, người nào nghe nói qua lão hổ đưa con thỏ nhỏ về nhà chưa? 

-Bé thỏ nhỏ, ngươi thật may mắn ta là thần tiên sớm đã không ăn thịt, nếu không ngươi bây giờ ngay cả xương cũng không còn.

Bé thỏ nhỏ hiển nhiên không tin, còn đối với hắn cười.

 

-Đi thôi, ngươi là từ đâu tới, miêu tả một chút cho ta hình dung nhà của ngươi dáng vẻ như thế nào, ta giúp ngươi tìm.

Lão hổ hướng phía ngoài cánh rừng đi tới, bé thỏ nhỏ đuổi theo sau, vẫn còn ở đó nói. 

-Ta cũng biết hổ ca ca là người tốt.

Vừa đi, bé thỏ nhỏ vừa kể cho Khiếu hình dung nhà của mình, Khiếu càng nghe càng không đúng. 

Đến bìa rừng Khiếu biến thành người đem bé thỏ nhỏ ôm lấy.

 

Vào thôn bé thỏ nhỏ tựa hồ nhớ lại đường về nhà, chỉ dẫn Khiếu ôm hắn đi tới cửa một quán ăn. Trên cửa có bảng hiệu thật to “Nồi thỏ thơm lừng” 

-Nhà ngươi là nơi này?

-Ân, ba ba mụ mụ của ta còn có thật là nhiều ca ca tỷ tỷ cũng được sắp xếp phía sau trong nhà gỗ nhỏ.

-Nga! Ngươi là tiểu Bạch si, thật vất vả chạy ra ngoài ngươi còn phải tìm trở về .

-Nhà ta ở nơi này a. Còn có ta không gọi tiểu Bạch si, ta tên là Bính Bính.

-Ngươi biết nơi này là buôn bán cái gì không?

-Không biết, ta chưa từng tới phía trước.

-Nơi này là làm thịt thỏ, chính là đem các ngươi lột da nấu lên cho người ta ăn.

-Ta không tin hổ ca ca thích hù dọa Bính Bính.