Vốn dĩ Dung Niên đang định ngồi hàng ghế sau cùng Mặc Mặc, nhưng bàn tay còn chưa chạm vào cửa, Mặc Mặc đã đảo mắt, thanh thuý nói: "Anh Niên Niên, anh ngồi đằng trước đi."

"Em muốn nằm phía sau để ngủ."

Nếu mà đã ngủ thì ngồi thêm một người nữa sẽ không đủ chỗ.

Đối với việc này, Dung Niên không chút dị nghị, cậu trực tiếp ngồi lên ghế phụ.

Nhìn bên tay phải là Niên Niên, đáy mắt Lục Cận Ngôn xẹt qua mạt sung sướng.

Xem ra tên nhóc trợ công này cũng có mắt nhìn phết.

Hắn duỗi tay ấn một cái nút, kính chắn giữa hàng ghế trước cùng hàng ghế sau chậm rãi dâng lên.

Ở đằng trước muốn làm gì, thì sẽ không bị phía sau nhìn thấy.

Dung Niên nhìn hắn mở kính chắn, cậu bỗng thấy hơi khó hiểu.

"Ngài làm vậy, Mặc Mặc sẽ không thể thấy chúng ta." Cậu nhắc nhở.

Lục Cận Ngôn "Ừ" một tiếng: "Nó ngủ ở đằng sau, khỏi phải nhìn hai ta."

Nói đoạn, hắn cúi người xuống, đặt một nụ hôn lên mặt Dung Niên, xong rồi mới lái xe.

Dung Niên: "...."

Dung Niên nhìn kính chắn rồi lại nhìn con người mang vẻ mặt ung dung, như thể chưa có chuyện gì xảy ra, cậu chợt hiểu ý nghĩa của nó.

Đơn giản là làm một vài chuyện trẻ con không nên nhìn.

Mặt cậu hơi phiếm hồng, cầm lấy gối ôm cá khô mà Lục Cận Ngôn hay để trước mặt, sau khi đi qua đèn xanh, dừng đèn đỏ, cậu cũng nhoài người sang bên cạnh.

"Chụt."

Đáp lại nụ hôn vừa nãy.

Mỗi khi dừng xe, hai người lại "chụt" một cái, rồi nắn nắn tay nhỏ, không khí tràn ngập bong bóng màu hường.

Mặc Mặc nằm đằng sau hề buồn ngủ, trợn mắt nhìn chằm chằm nóc xe, cố gắng bỏ ngoài tai mọi âm thanh phát ra.

Bởi vì kính chắn này không có tác dụng cách âm, chỉ cần sơ hở một chút thôi, là có thể nghe thấy âm thanh gì đó.

Dọc đường đi, lúm đồng tiền trên má Dung Niên không hề biến mất.

Càng ngày cậu càng cảm thấy, ở cùng Lục Cận Ngôn dù chỉ một giây thôi nhưng còn ngọt hơn cả đường tô mà cậu thích nhất.

Chờ xe dừng lại, cuối cùng cũng đến địa điểm cần đến.

Nhà hàng lần này vẫn là cái nhà hàng trước kia Lục Cận Ngôn dẫn Dung Niên tới.

Chiếu theo luật cũ, bọn họ không cần phải hẹn trước.

Sau khi xuống xe, Dung Niên lập tức nắm lấy bàn tay múp máp nhỏ nhắn của Mặc Mặc, đi bên cạnh Lục Cận Ngôn, vào phòng mà giám đốc đã chuẩn bị sẵn.

Căn phòng đối diện với cảnh sắc trong sân, Dung Niên rất thích nhìn những cây trúc được trồng bên trong, cậu luôn chọn chỗ ngồi có thể hướng mặt vào sân.

"Hai người muốn ăn gì thì cứ cầm thực đơn mà gọi."

Lục Cận Ngôn nói, cầm thực đơn đưa cho bọn họ.

"Món này, cả món này nữa, đồ ngọt mỗi thứ lấy hai phần, đóng gói một phần, để chiều còn ăn."

Nhìn tên trên thực đơn, Dung Niên nghiêm túc gọi những món ăn mình thích nhất.

Chờ hai người gọi xong, Lục Cận Ngôn lại bỏ thêm một vài món ăn mới mà nhà hàng giới thiệu.

Trong lúc đang ăn, Mặc Mặc bỗng lấy tay xoa bụng, túm lấy ống tay áo Dung Niên.

Dung Niên cầm ly sữa chua trên bàn, quay đầu nhìn nhóc.

"Anh Niên Niên, em muốn đến phòng vệ sinh."

Khung cảnh nơi này không tệ, nhìn phát biết ngay chuyên dùng để hẹn hò, Mặc Mặc định đợi đồ ăn dọn lên hết rồi lại quay về ăn sau.

Hơn nữa, còn có thể tranh thủ thời gian cho Dung Niên hẹn hò.

Nhưng không ngờ rằng, Dung Niên chẳng thèm uống ly sữa chua trên tay, nghe thấy lý do của nhóc, đôi mắt cậu lập tức sáng lên: "Anh cũng muốn đi."

Vừa nãy lúc vào nhà hàng cậu đã muốn tìm toilet rồi, nhưng vẫn chưa kịp nói.

Mặc Mặc sửng sốt.

Dung Niên đặt ly sữa chua xuống, đứng dậy kéo nhóc đi, rồi nói với Lục Cận Ngôn đang ngồi phía đối diện: "Bọn em đi toilet một chút, lát nữa bọn em về ngay."

Vở kịch của Mặc Mặc thất bại, đành thừa dịp Dung Niên không chú ý, chớp chớp đôi mắt vô tội nhìn Lục Cận Ngôn.

Cái này không trách em được đâu nha.

Ai bảo đúng lúc anh Niên Niên cũng đang có nỗi buồn trong người chứ.

Cách chỗ ngoặt không xa là đến toilet, một bên Dung Niên dắt nhóc, một bên hỏi sự tình hồi sáng.

"Mặc Mặc, sáng nay em cùng Lục Cận Ngôn làm gì vậy?"

"Chẳng làm gì cả, anh ấy lúc nào cũng bận rộn." Mặc Mặc nói đúng sự thật: "Em ngồi trong văn phòng anh ấy, hai tiếng chơi điện thoại di động, hai tiếng chơi mô hình xe lửa."

Dung Niên nghe mà thấy buồn chán hộ.

Hai người đi vào toilet, Dung Niên vừa rửa tay xong chuẩn bị rời, đoạn nhìn lên gương bồn rửa tay, vừa hay nhìn thấy bên ngoài có một chiếc xe lăn lướt nhanh qua.

"Ai?" Dung Niên vội vàng xoay người đuổi theo.

Cái xe lăn kia, trông có vẻ giống anh họ Lục Cận Ngôn!

Nhưng cậu chỉ ra chậm vài giây, cái xe lăn kia đã biến mất không thấy tăm hơi.

Có lẽ là ngồi vào bàn nào đấy rồi.

"Anh Niên Niên, anh nhìn gì vậy?" Mặc Mặc nhón chân rửa tay, sau đó đi đến bên cạnh Dung Niêm, duỗi đầu nhỏ cố gắng nhìn theo tầm mắt cậu.

"Không có gì đâu, chắc là anh nhìn nhầm thôi." Dung Niên lắc lắc đầu, cảm thấy mình nên ném hình ảnh xe lăn vừa rồi ra khỏi đầu.

Cho dù không hoa mắt, cậu vẫn có thể thấy được y.

Thôi kệ, cũng chẳng có gì to tát cả.

Rất nhanh.

Dung Niên đã quay về phòng, vừa hay thấy Lục Cận Ngôn đang đứng trước cửa sổ sát đất nghe điện thoại, mặc dù hắn cố gắng đè thấp âm thanh, nhưng nhìn vẻ mặt Lục Cận Ngôn thì có vẻ là công việc gấp.

"Tôi không chấp nhận đàm phán riêng."

"Đội luật sư của tôi sẽ vào cuộc nhanh thôi."

"Mael? Đương nhiên là phải kiện rồi, chẳng phải gã ta cũng xúc phạm tôi đấy thôi."

Người gọi điện thoại tới là nhân vật trung gian, có ý định hoà giải vụ kiện.

Nếu Lục Cận Ngôn nằng nặc đòi kiểm tra cơ cấu đo lường thì không sao, nhưng Mael lại thể hiện thái độ, gã muốn tách mình ra khỏi chuyện này, bởi vì Mael vẫn còn rất nhiều thí nghiệm lớn cần tiến hành, cho nên tốn thời gian vào vấn đề này này, không thể nghi ngờ là đang lãng phí.

"Đối với tôi, những thí nghiệm tiếp theo của gã là gì cũng chẳng quan trọng.

Lúc này, gã chỉ cần đối mặt với đội luật sư bên tôi, gã sẽ phải trả một cái giá thật lớn vì dám chọc vào tôi."

"Được rồi, cuộc gọi này dừng ở đây."

Khoé mắt Lục Cận Ngôn chạm phải Dung Niên, giọng nói trầm xuống mấy phần.

Đợi cuộc trò chuyện kết thúc, Dung Niên ngoan ngoãn ngồi nguyên tại chỗ nhìn hắn đi tới, ngẩng khuôn mặt nhỏ trắng nõn, quan tâm hỏi: "Ngài bận chuyện công ty à?"

Lục Cận Ngôn "Ừ" một tiếng.

Dung Niên nhớ lại hình ảnh tối qua anh hai làm việc đến sứt đầu mẻ trán, rồi lại nhìn Lục Cận Ngôn ăn cơm cũng phải xử lý công vụ, đáy lòng khẽ thở dài.

Anh hai cùng Lục Cận Ngôn kiếm tiền thật vất vả.

Vậy thì cậu cũng muốn nghiên cứu ra đồ vật gì đó an toàn, dễ sử dụng để quảng bá.

Hoặc là viết một số bài luận văn học thuật*.

*Học thuật được hiểu là những thành quả trong nghiên cứu, học tập, những giá trị cốt lõi, tinh hoa nhất, đây còn được xem là giá trị của trí thông minh của con người.

Những giá trị tinh hoa này không chỉ có riêng trong khoa học tự nhiên – xã hội mà nó còn xuất hiện trong cả đời sống của con người.

Bằng cách này, cho dù là bán độc quyền thì vẫn có thể lấy tiền nhuận bút cùng tiền thưởng, thu nhập cũng không đến nỗi nào.

"Đừng thở dài, tôi không mệt."

Lục Cận Ngôn thấy cậu thở dài, duỗi tay nhéo mặt cậu, khuôn mặt nhỏ mềm mại, lúc nhéo xúc cảm không cần quá tốt.

Dung Niên vẫn cảm thấy hắn làm việc rất mệt, nên ngoan ngoãn để hắn nhéo.

Coi như là để hắn thư giãn vậy.

Rất nhanh đồ ăn đã được bưng lên, trong lúc ăn, có lẽ là do sự hiện diện của Mặc Mặc nên Dung Niên ăn rất thành thật.

Không giống như lần trước, cố ý ăn kem dính hết lên miệng.

"Lục Cận Ngôn, khi nào chúng ta đi xem đom đóm?"

Chờ sau khi ăn xong, nhìn Mặc Mặc nằm nhoài ra tatami*, rồi ôm con vịt làm bằng nhung ngủ vù vù, Dung Niên mới dí sát vào Lục Cận Ngôn, hỏi hắn.

*Tatami: chiếu Nhật.

Lục Cận Ngôn hết sức tự nhiên ôm cậu vào trong lồng ngực, đặt cằm lên bả vai cậu, toàn bộ cơ thể thả lỏng.

"Ngày mai hoặc tối nay, chỉ cần em có thời gian là chúng ta có thể lập tức đi."

m thanh lười biếng vang lên bên tai, hô hấp ấm áp phả vào gương mặt, mang theo xúc cảm tê dại

Dung Niên không nhịn được, né né sang bên cạnh.

Cậu không chịu được một Lục Cận Ngôn bao quanh cậu như vậy, rồi dùng giọng điệu này nói chuyện với cậu.

"Vậy thì mai chúng ta đi nha."

Dung Niên tính toán thời gian, ngày mai hẳn là Cư Cư cũng sẽ về, đến lúc đó đưa Mặc Mặc đến chỗ Cư Cư là câu có thể đi theo Lục Cận Ngôn rồi, hai người cùng nhau đi xem đom đóm.

"Được."

Cậu quyết định thời gian, đương nhiên Lục Cận Ngôn sẽ theo cậu rồi.

Ngồi trong phòng một chốc, ánh mắt Dung Niên vẫn luôn du đãng trong viện*.

Lục Cận Ngôn nhận ra chi tiết nhỏ này, dứt khoát hỏi: "Niên Niên, em cứ nhìn ngoài sân vậy, hay là thích cảnh sắc trong sân hả?"

Dung Niên nép vào lồng ngực hắn, dối lòng gật đầu.

*Viện: sân đấy, nhưng mình thích từ "Viện" nên xin phép mọi người nhé.

Thích thì cũng thích.

Nhưng cậu vẫn luôn nhìn ra bên ngoài hoàn toàn là để dời lực chú ý.

Có lẽ là do hơi ấm kia...

Cậu vừa ăn uống no nê xong, lại còn được Lục Cận Ngôn ôm vào trong ngực, cách nhau gần như vậy.

Cậu bỗng thấy hơi thèm.

Thèm cơ thể Lục Cận Ngôn.

"Nếu em thích, để tôi dẫn em đi dạo quanh viện?

Nhà hàng này chiếm diện tích rất lớn, khu vực trước mắt bọn họ cũng chỉ là một mảnh trong sân Nữ Dạ.

Trong viện có rất nhiều cảnh vật đan xen, nếu muốn nhìn kỹ thì không thể từ cửa sổ sát đất mà nhìn bao quát hết bên ngoài được.

Dung Niên nghe hắn nói, đầu nhỏ không ngừng gật gật.

Đi ra ngoài hít thở không khí cũng tốt.

Nếu cứ nép vào lồng ngực hắn như vậy, Dung Niên cảm thấy mình sẽ không nhịn được mà làm một nhóc nhân ngư xấu xa.

Trong phòng còn có Mặc Mặc, cậu muốn duy trì hình tượng rụt rè bẽn lẽn của mình.

Lục Cận Ngôn cứ nghĩ là cậu háo hức muốn đi dạo quanh viện, vì vậy dắt tay cậu, quen cửa quen nẻo dẫn cậu ra sân sau.

Dù sao đây cũng là nơi Lục Cận Ngôn đầu tư, hắn còn đích thân ra tay vẽ bản thiết kế, cho nên Lục Cận Ngôn khá quen thuộc nơi này.

"Lục Cận Ngôn, ở đây có một cái ao nhỏ nè."

Hai người đi dạo quanh viên chưa được bao lâu thì Dung Niên đột nhiên phát hiện ra một cái ao nhỏ.

Ao không lớn, nó hoàn toàn là một vật trang trí.

Nhưng bên trong lại nuôi mấy con cá.

Mấy bé cá kia có lẽ chỉ dài bằng ngón tay, từng đàn lượn lờ trong nước, nếu không nhìn kĩ thì có lẽ cũng chẳng phát hiện ra.

Dung Niên vô cùng hứng thú với mấy nhóc cá cảnh ấy.

Cậu ngồi xổm bên cạnh ao, cong mắt nhìn mấy bé cá hết bơi từ bờ này lại bơi sang bờ bên kia rồi lại bơi về.

Nhìn qua trông thật vô ưu vô lự*!

*Vô ưu vô lự: chẳng nghĩ ngợi gì, cứ thảnh thơi, ung dung tự tại.

Cậu nhìn cá, Lục Cận Ngôn nhìn cậu.

Nhìn chăm chú, Dung Niên bị ánh mắt của người đứng sau làm mất hết hứng thú ngắm cá.

"Lục Cận Ngôn, ngài nhìn lén em." Cậu nhỏ giọng kháng nghị.

Lục Cận Ngôn cúi đầu, ánh mắt vừa vặn đối diện với cậu.

"Ừ, tôi nhìn lén đấy."

Hắn thoải mái tự nhiên trả lời: "Hiện tại em cũng có thể nhìn lại tôi."

Dung Niên cố gắng đối diện với hắn.

Nhưng một lúc sau, cuộc đối diện thất bại.

"Lục Cận Ngôn, em nhìn ngài là lại muốn hôn." Cậu cúi đầu nhỏ, rầu rĩ nói: "Có phải em rất phóng túng hay không?"

Rõ ràng trong lòng cậu, cậu tưởng tượng mình có thể làm một nhóc nhân ngư rụt rè mà.

Lục Cận Ngôn phát ra tiếng cười nhẹ, vươn tay nắm lấy cằm cậu, cưỡng chế cậu ngẩng đầu.

"Không phải."

Hắn thích nhìn đôi tai đôi tai phiếm hồng của bé con, giọng nói tràn ngập ôn nhu: "Không phải là em không dè dặt đâu."

"Lúc tôi nhìn em, tôi cũng muốn hôn."

Vừa dứt lời, quả nhiên một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống.

Dung Niên ngẩng khuôn mặt nhỏ, bị hôn mềm nhũn người.

Lúc sắp ngã, bàn tay Lục Cận Ngôn kéo cậu vào lồng ngực.

Bên cạnh hồ bơi, có những ngọn núi giả công nhân làm ra, chúng nối liền từng dãy, nhìn từ xa trông vô cùng oách.

Giờ đây.

Trước ngọn núi giả vô cùng xịn sò ấy, Dung Niên bị hôn đến hai chân mềm nhũn, một chút hình tượng cũng không còn.

"Ưm, dừng, dừng lại..." Cậu hàm hồ* nói, từ giữa môi răng thốt ra âm thanh xin tha.

Nụ hôn này đúng thật là chọc vào lòng người mà.

Nhưng sai thời gian sai địa điểm, ngay cả sự trêu chọc này cũng sai luôn.

Lục Cận Ngôn tấn công dồn dập, nuốt trọn những lời xin tha của Dung Niên.

Cuối cùng, bé con bị ép đến không thể nhịn được nữa, dứt khoát cắn một phát.

"Shh——"

Lục Cận Ngôn ăn đau, lúc này mới kéo dãn khoảng cách.

Chóp mũi hai người vẫn còn chạm vào nhau, Lục Cận Ngôn vươn đầu lưỡi liếm khoé miệng bị cắn, buồn cười nói: "Niên Niên, sao lại giống mèo nhỏ vậy?"

Cáu lên là trực tiếp cắn người.

Khuôn mặt nhỏ Dung Niên phồng lên, lườm hắn.

Nhưng đôi mắt ướt dầm dề kia chẳng có tí tẹo lực sát thương nào.

Hai người đang dựa vào nhau, đột nhiên có âm thanh cách đó không xa đột ngột vang lên.

Vừa hay chạm phải một chiếc xe lăn quen thuộc.

Đồng thời, còn có cuộc nói chuyện khiến người ta da đầu tê dại..