Chùn chụt chùn chụt, bỗng nhiên Lục Cận Ngôn khẽ cử động thân thể, ngay sau đó, cặp mắt nhìn qua có vẻ lạnh lùng chậm rãi mở ra.

Thấy rõ trên người là bé con, Lục Cận Ngôn giơ tay, trực tiếp ấn người ta vào trong lồng ngực.

"Ngoan, sao không ngủ tiếp đi?"

Hắn vừa mới tỉnh dậy nên giọng nói hơi khàn khàn, âm thanh trầm thấp thường xuất hiện vào sáng sớm, nghe vào càng câu lòng người.

Dung Niên bị âm thanh này làm chọc cho lỗ tai đều ngứa ngáy, dùng sức ôm chặt lấy Lục Cận Ngôn, bao quanh người hắn như một bé heo con.

Lục Cận Ngôn bị cậu vây cũng không sống được tốt, vì vậy, hắn không nặng không nhẹ vỗ lên mông cậu một cái, giả vờ khiển trách: "Mới sáng sớm đã quấy rầy người khác."

Dung Niên vây càng lợi hại hơn, trong miệng còn chơi xấu lẩm bẩm: "Lại quấy rầy ngài nữa nè."

Nghịch ngợm, vậy mà khiến Lục Cận Ngôn nổi lên một luồng hoả.

Vươn mình đè bé con không an phận xuống dưới thân, ánh mắt Lục Cận Ngôn nặng nề, nhìn chằm chằm vào cậu.

"Trên người còn khó chịu hay không?" Hắn hỏi, tay cũng theo đó mò xuống.

Có vẻ muốn đích thân kiểm tra.

Dung Niên bị ánh mắt chăm chú ấy nhìn thẳng, cậu thấy khuôn mặt nhỏ nóng muốn phỏng rồi.

Cậu biết Lục Cận Ngôn hỏi có ý tứ gì.

Hắn hỏi rằng, cậu có cần phải an ủi nữa hay không.

Đêm qua hai người lăn lộn rất lâu, thật ra tình huống của Dung Niên đã được giảm bớt phần nào, nhưng mà...

Trên phương diện sinh lý, cậu không cần hắn an ủi nữa.

Nhưng sâu trong thâm tâm của cậu, lại vô cùng muốn Lục Cận Ngôn.

"Khó chịu."

Tên nhóc lừa đảo Dung Niên ánh mắt loé loé, nói dối.

Ánh mắt Lục Cận Ngôn sâu không thấy đáy, dừng lại trên mặt cậu, không biết có nhìn ra cậu đang nói dối hay không, nói tóm lại, một lát sau, hắn lại hạ xuống một nụ hôn.

Sau đó, đầu nhỏ của Dung Niên càng lúc càng quay cuồng.

Nhóc lừa đảo khoé mắt hồng hồng, mang theo tiếng khóc nức nở mà bò ra khỏi giường: "Em không khó chịu, Lục Cận Ngôn, em từ bỏ."

Lục Cận Ngôn nghe vậy, cũng không để tâm, chỉ cứng rắn vây cậu vào trong khuỷu tay, ánh mắt chứa đựng nồng đậm dục ý, giọng nói khàn khàn: "Niên Niên, nhưng bây giờ tôi khó chịu...."

Dung Niên: "...."

Dung Niên vẫn nhất quyết muốn bò đi.

Ngài khó chịu, vậy Niên Niên đáng thương thì phải làm sao.

Lăn lộn đến bảy tám giờ, chuông báo thức ở đầu giường vang lên, lúc này Lục Cận Ngôn mới ngồi dậy.

Hắn đi vào phòng tắm tẩy rửa một lượt, mặc lại quần áo đàng hoàng, đi đến mép giường, cúi đầu nhìn nhóc con tự đem bản thân quấn vào trong chăn, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ, đáy mắt hắn mang theo vô vàn ôn nhu mà chính hắn cũng không hề hay biết.

"Anh trai em chắc chắn sẽ quay trở lại.

Bây giờ em lấy điện thoại gọi cho Cư Tử Dật, để cậu ta tới đây cùng em."

Lục Cận Ngôn nói, còn bổ sung thêm một câu: "Bảo cậu ta đến đây sớm nhất có thể."

Dung Niên hơi khó hiểu, nhưng Lục Cận Ngôn đã cầm di động đưa đến trước mặt cậu, cậu đành ngoãn ngoãn cầm lấy rồi gọi điện thoại cho Cư Tử Dật.

Cư Tử Dật cũng đã dậy từ sớm, nghe cậu nói như vậy, vô cùng sảng khoái trả lời: "Được, vừa hay tớ đang ở bên ngoài, cậu chờ tớ một lát, tớ lập tức qua ngay."

Anh nói đến là đến, tốc độ còn rất nhanh, hai mươi phút đã lái xe tới.

Bất quá, sau khi đến nơi, nhìn bộ dạng không mặc quần áo của Dung Niên, trên người còn có những dấu vết mờ ám...

Khoé miệng Cư Tử Dật méo xệch: "Niên Niên, không phải Lục Cận Ngôn vừa đến đấy chứ?"

Dung Niên gật gật đầu, gật xong còn đánh một cái ngáp nhỏ.

"Đúng vậy, Lục Cận Ngôn nói, anh hai tớ lát nữa sẽ đến đây, còn cậu thì ở lại cùng tớ."

Cư Tử Dật nghe xong, ngay lập tức rõ ràng.

Hoá ra gọi anh đến làm bù nhìn, để che chắn cho hai cái con người này.

"Được rồi được rồi, tớ biết rồi."

Cư Tử Dật đành đồng ý thoả hiệp, nhân tiện tìm cho cậu một bộ áo ngủ kín cổng cao tường, nhìn cậu mặc vào đàng hoàng, cảm thấy không lộ ra bất kỳ dấu vết gì nữa mới nhét cậu vào trong ổ chăn.

"Ngủ đi, nếu lát nữa anh trai của cậu có qua đây, tớ mở cửa cho anh ấy."

"Được, cảm ơn Cư Cư."

Dung Niên nói, nhắm mắt lại, gần như là ngay giây sau đã đi vào giấc ngủ.

Lục Cận Ngôn đoán không sai.

Chưa đến 9 giờ, Dung Trì xách theo bữa sáng trong nhà làm, quả nhiên tới gõ cửa nhà Dung Niên.

Cư Tử Dật đi mở cửa cho anh.

Cầm lấy bữa sáng trong tay đối phương, Cư Tử Dật chủ động nói với anh: "Anh, Niên Niên vẫn đang ngủ, chờ lát nữa cậu ấy tỉnh lại rồi đưa cho cậu ấy ăn."

Dung Trì "Ừ" một tiếng, đứng ở cửa phòng hướng mắt nhìn vào trong, thấy bé con ngoan ngoãn lộ ra đầu nhỏ nhắm mắt ngủ, xong mới nhẹ nhàng đóng cửa lại.

"Tử Dật, tối qua cậu ngủ ở đây à?" Dung Trì giống như tuỳ tiện hỏi.

Cư Tử Dật vẻ mặt tự nhiên gật gật đầu: "Đúng vậy, lần đầu tiên Niên Niên ở bên ngoài, em không yên tâm cho lắm, nên dứt khoát chạy qua đây, ở cùng cậu ấy một đêm."

Nghe vậy, những điều Dung Trì hoài nghi đêm qua, tất cả đều có đáp án rõ ràng.

Cư Tử Dật ngủ qua đêm ở đây, liền minh chứng việc Niên Niên không ở cùng với một tên lung ta lung tung nào đó.

Có lẽ, tối qua Niên Niên vội vàng đuổi anh đi, là vì muốn thể hiện, giả bộ mình thực độc lập.

Sau đó lén lút gọi Cư Tử Dật đến ở cạnh cậu, sợ bị anh phát hiện.

Dung Trì não bổ quá độ, sử dụng toàn bộ logic để tự giải đáp thắc mắc cho bản thân.

Sau khi hiểu rõ mọi việc, cảm xúc của anh cuối cùng cũng hoà hoãn xuống.

Hãy tìm đọc trang chính ở == Trù mTruyện.ne t ==

"Vậy hai đứa cứ tiếp tục ở trong nhà đi.

Tử Dật, nếu lát nữa thức ăn bị nguội thì gọi một phần khác hoặc hâm nóng lại."

"Thôi, anh đến công ty đây."

Dung Niên của bọn họ còn có ngày nghỉ, nhưng Dung Trì thì không.

Hơn nữa, một thời gian tới còn phải quay về tiểu đảo, cho nên, có rất nhiều việc anh phải hoàn thành xong sớm.

Chờ Dung Trì rời đi, Cư Tử Dật liền đi vào phòng ngủ.

"Niên Niên, tớ để bữa sáng ở trên bàn, lát nữa cậu tỉnh dậy thì hâm nóng lại một chút rồi hẵng ăn."

Cư Tử Dật chọc chọc mặt cậu, ghé vào tai cậu thủ thỉ.

Dung Niên mơ mơ màng màng đáp một tiếng, xong mới đuổi anh đi.

Đợi lần nữa tỉnh giấc, đã quá 10 giờ.

Sau khi rửa mặt xong, Dung Niên lấy điện thoại gọi cho giáo sư bên phòng thí nghiệm.

"Giáo sư, buổi chiều em sẽ tới phòng thí nghiệm"

Cậu đem bữa sáng bỏ vào lò vi sóng, một bên hâm nóng, một bên cùng thầy giáo nói chuyện.

"Được, buổi chiều gọi cả Tử Dật cùng đến đây."

Nói rõ là buổi chiều sẽ đi, hiện tại thời gian còn sớm, Dung Niên lấy sách ra đọc, bỗng nhiên cậu nhớ tới bách khoa toàn thư sinh lý nhân ngư, bị thiếu mất vài trang.

Dung Trì vẫn chưa bổ sung nội dung mấy trang bị thiếu ấy, Dung Niên nghĩ nghĩ, quyết định tự mình đi tìm.

Cậu đi lấy máy tính bảng, bắt đầu tìm kiếm kiến thức về nhân ngư.

Nhưng mà--

Những gì cậu nhìn thấy trên trang tìm kiếm, ngay lập tức làm cậu mở to hai mắt, máu trên khuôn mặt nhỏ như bị rút hơn phân nửa.

"Thí nghiệm nghiên cứu nhân ngư, lại lần nữa đi vào hoạt động.

Lần này, vị giáo sư sinh vật học nổi tiếng Mael, dẫn dắt toàn đội viên của mình, một lần nữa khởi động lại dự án sau 6 năm....."

Tin tức này nằm ở trong một cái góc hơi bí ẩn, nếu không nhìn kỹ, thì khó mà phát hiện ra được.

Hơn nữa, phía dưới tin tức còn có một nhóm người qua đường bình luận.

[Nhân ngư? Đang nói về cái quỷ gì vậy?]

[Ha ha ha, thật sự có một hạng mục nghiên cứu kỳ kỳ quái quái như vậy hả.

Còn nghiên cứu nhân ngư nữa chứ, sao không nói là nghiên cứu người ngoài hành tinh luôn đi?]

[Đồng ý với lầu trên, ngay cả cái bóng của nhân ngư chúng ta cũng chưa được nhìn thấy, vậy mà cũng đòi nghiên cứu, nói phét.]

Tin tức này không được nhiều người chú ý, thậm chí, khi nhắc đến nhân ngư, đa số người đều không tin sinh vật này có thể tồn tại.

Nhưng Dung Niên vẫn rất sợ.

Cậu đem tin tức kia gửi vào Wechat, nơi nhận là một nhóm có tên "Đại gia đình nhân ngư tương thân tương ái" đấy là nhóm chat của gia tộc trong đàn.

Vừa mới gửi xong.

Mọi người trong gia tộc liền tích tích* xuất hiện.

* Âm thanh gửi tin nhắn.

[Không phải cái thí nghiệm này đã trở thành phế thải rồi sao? Sao vẫn còn ngoi lên lần nữa?]

[Bây giờ tôi đi hỏi thăm tình huống, các vị đừng nên quá lo lắng.]

[Niên Niên, đây là tin tức con tự tìm thấy sao?]

[Niên Niên, đừng sợ nha.

Sau này sẽ không còn bất kỳ một cái thí nghiệm nào...]

Người trong gia tộc không nhiều lắm, đều là người thân của Dung Niên, tất cả đều biết chuyện của cậu.

Ngay khi thấy Dung Niên gửi tin tức này, mọi người đều lo lắng hỏi thăm tình tình của cậu.

Dung Trì đang bận công tác, cũng lập tức buông công việc trên tay, chạy tới chỗ cậu.

"Niên Niên."

Nhìn thấy bé con đang ôm một cái máy tính bảng, toàn thân cứng nhắc, khuôn mặt nhỏ trắng đến doạ người, Dung Trì lập tức kéo cậu vào trong ngực.

"Không sợ, Niên Niên không sợ."

Dung Trì biết, nếu dự án nghiên cứu này thực sự một lần nữa được khởi động, đối với Niên Niên mà nói, chắc chắn sẽ kéo cậu vào một cơn ác mộng khủng khiếp.

Anh vỗ nhẹ lưng Dung Niên, vỗ một tiếng lại dỗ một câu: "Anh sẽ không để dự này được tiến hành, hay tin anh."

Bàn tay nhỏ của Dung Niên cầm chặt áo sơ mi của anh hai, cả cơ thể không khỏi phát run.

Dỗ một hồi lâu.

Cậu ngẩng khuôn mặt nhỏ trắng bệch lên, trong ánh mắt ướt dầm dề kia như phủ một tầng sương mù.

"Anh hai, những người đó rất xấu." Cậu nghẹn ngào nói: "Cực kỳ cực kỳ xấu xa."

Viền mắt Dung Trì phiếm hồng, anh cố gắng kìm lại giọt nước mắt đang trực trào ra.

Lúc trước, sau khi Niên Niên được tìm thấy và mang về, cảnh tượng kia giống như địa ngu Tu La tạc sâu vào trong tâm trí anh.

Một giây anh cũng không thể nào quên.

Phá huỷ cái phòng thí nghiệm kia rồi, không ngờ, một cái mới lại mọc lên.

"Bé ngoan, lần này chắc chắn anh sẽ bảo vệ em thật tốt."

Anh ở lại cùng cậu mãi đến giữa trưa--

Dung Niên xoa xoa đôi mắt, lúc này mới bình ổn lại một chút.

Hiện tại cậu có ông nội, có anh hai, còn có, còn có Lục Cận Ngôn...

Cậu sẽ không bị mất tích thêm lần nào nữa.

Nhân lúc Dung Trì đi mua đồ ăn, Dung Niên tranh thủ gửi tin nhắn cho Lục Cận Ngôn.

"Đến trưa em sẽ ăn cơm cùng anh hai, ngài đợi thêm chút nữa rồi hẵng đến nghỉ ngơi nha."

Nhắn xong, Dung Niên cùng Dung Trì ăn cơm trưa, sau khi ăn xong, lần này Dung Trì không ở lại quá lâu.

"Anh hai đi làm việc, em ngoan ngoãn nghỉ trưa nhé."

"Được."

Tiễn Dung Trì đi, thời điểm đến giờ nghỉ trưa, Lục Cận Ngôn vừa hay tới.

Nhưng mà tinh thần của Dung Niên không được tốt cho lắm, cứ meo meo ở trong lồng ngực hắn, uể oải, lời nói ra cũng chẳng được mấy câu.

"Lục Cận Ngôn."

Ngay lúc Lục Cận Ngôn sắp ngủ, hắn nghe thấy bé con trong lồng ngực, lẩm bẩm một câu rất nhẹ, hình như là đang nói, ngài có muốn nuôi một....

"Nuôi cái gì?"

Hắn không nghe thấy rõ.

Nhưng Dung Niên đã nhắm mắt, nắm chặt quần áo của hắn ngủ vù vù.

Đáy mắt Lục Cận Ngôn xẹt qua mảnh nghi hoặc, bình tĩnh nhìn bé con đang nằm trong lồng ngực.

Một lúc lâu sau, vẫn không đành đánh thức cậu dậy để hỏi rõ ràng.

Cũng chính bởi vì không muốn gọi cậu dậy, nên Lục Cận Ngôn đã vô tình bỏ lỡ một cơ hội, không thể nghe câu nói hoàn chỉnh kia của bé con--

Lục Cận Ngôn, ngài muốn nuôi một bé nhân ngư chứ?

Một bé nhân ngư vừa ngoan, vừa đẹp.

Có lẽ là do lồng ngực Lục Cận Ngôn rất dễ ngủ, cho nên, sau khi Dung Niên ngủ đủ giấc, tinh thần của cậu đã phơi phới trở lại.

"Em muốn đến phòng thí nghiệm của giáo sư."

Dung Niên sắp xếp cái cặp sách nhỏ, sau khi bỏ vào một đống tài liệu, cậu cất tiếng nói tràn đầy sinh khí.

Lục Cận Ngôn xoa nhẹ đầu cậu: "Tôi đưa em đi."

"Ừm!"

Dung Niên không muốn gọi taxi, nên ngoan ngoãn để hắn đưa đi.

Lúc này, ở trong phòng thí nghiệm, Dung Niên không ngừng nghiên cứu công thức phân tử.

Làm xong nhiệm vụ giáo sư giao, Dung Niên cầm ống nghiệm, nhỏ một chất lỏng trong suốt màu xanh lam vào bên trong.

Cậu làm rất chuyên tâm, lúc mới bắt đầu, giáo sư tưởng là cậu đang suy nghĩ về một số thí nghiệm nhỏ.

Nhưng liếc thêm vài lần, khuôn mặt giáo sư liền biến sắc.

"Niên Niên, dừng lại."

"Em đang làm cái gì vậy hả?" Giáo sư hỏi.

Dung Niên mở to đôi mắt ướt dầm dề, vô tội nói: "Làm thí nghiệm mới."

"Thế thí nghiệm gì?"

"Hydro, carbon monoxit, metan, etan*....!Thí nghiệm hỗn hợp."

Giáo sư: "..."

Giáo sư: "Nói một cách đơn giản, thì đây là phản ứng nổ tung.

Em đang muốn nổ ai vậy hả?"

Khuôn mặt nhỏ của Dung Niên phồng lên: "Người xấu."

Giáo sư cứng họng.

Đứa trẻ hư này, cho dù là người xấu thì cũng không được nổ như vậy!

Nổ xong, chắc chắn sẽ xuất hiện trên các bản tin xã hội.

"Niên Niên bé ngoan, chúng ta không làm cái này nữa."

Giáo sư nói, rồi cẩn thận cầm hỗn hợp dung dịch đang làm được một nửa trong tay cậu đi, chuẩn bị xử lý chúng: "Cái này rất nguy hiểm, sẽ nổ lan sang cả em, chúng ta đổi sang thí nghiệm khác đi."

Dung Niên cau hàng lông mày nhỏ nhắn.

Nhưng cậu chỉ muốn làm cái này.

Hơn nữa cậu còn có phát hiện mới, tinh luyện Etan, rồi loại bỏ hydro ra khỏi chuỗi phân tử, như vậy kết quả thu được càng tốt hơn.

Đến lúc đó, cậu có thể nổ tung những tên xấu xa đấy rồi.

Bị tịch thu ống nghiệm, Dung Niên lại còn bị nhìn chằm chằm suốt quá trình, cho đến tối, cậu vẫn chưa thể tiếp tục nghiên cứu thí nghiệm mới của cậu.

Tập đoàn Dung thị.

Dung Trì đang định đứng lên, đi đón Dung Niên về nhà ăn cơm, trên di động xuất hiện tên người mà anh kéo ra khỏi danh sách đen vào tối hôm qua, hôm nay gọi cuộc gọi thứ mười tám qua đây.

- --

*Hydro:Hydro, còn được viết là hidro, cũng còn được gọi là hít-rô, là một nguyên tố hóa học trong hệ thống tuần hoàn các nguyên tố với nguyên tử số bằng 1, nguyên tử khối bằng 1 đvC.

Tóm lại là chất khí.

*Carbon monoxit: Cacbon monoxit, công thức hóa học là CO, là một chất khí không màu, không mùi, bắt cháy và có độc tính cao.

Nó là sản phẩm chính trong sự cháy không hoàn toàn của cacbon và các hợp chất chứa cacbon.

Khí đốt.

*Metan: Metan là một chất khí không màu, không mùi, không vị.

Đây là một khí rất độc và dễ bắt cháy, tạo ra lửa có màu xanh.

Metan thường được sử dụng làm nhiên liệu cho các lò nướng, nhà cửa, máy nước nóng, lò nung, xe ôtô...!Nó đốt cháy oxy để tạo ra nhiệt.

CH4 - khí gas.

*Etan: Etan là một hợp chất hóa học có công thức hóa học C₂H₆.

Nó là một ankan, nghĩa là một hyđrocacbon no không tạo vòng.

Ở áp suất và nhiệt độ bình thường thì etan là một khí không màu, không mùi.

Etan được ứng dụng làm nguyên liệu (Tách hidro C2H4..., halogen hóa CH2Cl2, CHCl3, CCl4...), làm nhiên liệu, vật liệu: khí đốt, khí hóa lỏng.

Etan là nguồn nguyên liệu thô dùng trong công nghiệp hóa dầu, có thể chuyển hóa thành etylen nhờ phản ứng cracking.