Sau khi bị Trịnh Cường đuổi ra ngoài, Văn Quan Nam tựa như chim sổ lồng, cười hì hì nói: "Dã ca, chúng ta đi Kim Hào đi, nơi đó rất náo nhiệt."

Thẩm Thanh Dã nhướng mày, ngữ khí lãnh đạm: "Không đi."

Vừa rồi Đường Miêu nói chuyện giọng nói không lớn không nhỏ, anh đều nghe thấy rõ ràng.

Văn Quan Nam tưởng rằng bản thân mình nghe lầm, hai mắt trừng lớn nhìn sang Vương Gia Vĩ, Dã ca từ khi nào trở nên thanh tâm quả dục như vậy?

Vì thế lần đầu tiên trong cuộc đời ba người thành thành thật thật đứng ở ngoài lớp chịu phạt.

Trịnh Cường mỗi lần dạy học đều quá giờ, tựa như con ngựa hoang bị đứt cương, muốn kéo lại cũng không được.

Bởi vì là giờ ra chơi, hành lang có rất nhiều học sinh đi qua đi lại, lần đầu tiên nhìn thấy hai vị cá biệt ngoan ngoãn đứng chịu phạt, chuyện này còn hiếm hơn cả nhìn thấy hai người họ đi học.

Đối diện với ánh mắt đánh giá của bạn học xung quanh, Vương Gia Vĩ lần đầu tiên bị người vây xem như xem khỉ, vì thế khi Trương Kiều Kiều lớp hai cùng bạn học lần thứ N nhìn liếc qua ba người họ, Vương Gia Vĩ cạn lời mắt trợn trắng, ngữ khí trêu chọc: "Chưa thấy soái ca bao giờ sao, có phải hay không còn muốn nhào tới cắn một ngụm?"

Thiếu niên thái độ ngạo mạn, câu nói tràn đầy đùa cợt, nhóm nữ sinh đi qua bọn họ lập tức đỏ mặt, biết rõ Vương Gia Vĩ không dễ chọc, Trương Kiều Kiều chỉ có thể nhỏ giọng lẩm bẩm một câu "Lưu manh", sau đó cùng chị em của mình bước nhanh rời đi.

Văn Quan Nam lười biếng cong cong môi, trêu đùa: "Đến mức này à? Có mỹ nữ nhìn cậu không phải rất tốt sao?"

"Tớ nói, dáng người Trương Kiều Kiều cũng không tồi đâu, trước công sau thủ, chỗ nào nên có đều có."

Vương Gia Vĩ khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Trương Kiều Kiều cũng được coi là mỹ nữ? Cậu sợ là bị mù rồi đi."

Văn Quan Nam: "???"

Con gái người ta dáng người đẹp, biết trang điểm, ít nhất vẫn đẹp hơn mấy món củ cải chay không phải hả?

Nhìn về phía thiếu niên mặt không đổi sắc đứng bên cạnh, Vương Gia Vĩ cười trêu ghẹo: "Dã ca, gương mặt này của cậu quá mức dụ người, Trương Kiều Kiều kia ít nhất phải trộm ngắm cậu mấy lần rồi đấy."

Hai người cười trêu chọc thêm vài câu, Thẩm Thanh Dã đứng bên cạnh cong cong khóe môi, không nói chuyện.

Rất nhanh đã hết mười phút ra chơi, bao nhiêu kiên nhẫn của Vương Gia Vĩ đều bị tiêu hao hết, Tiểu Cường vật lý ở bên trong không ra, học sinh ngoài hành lang lục tục đi vào lớp học, Vương Gia Vĩ đứng đến hai chân tê cứng, dù sao tiết cuối cùng cũng là tiết tự học, nhìn Trịnh Cường này có lẽ là muốn câu thêm giờ, vì thế anh đề nghị đi quán bar, Thẩm Thanh Dã trở về, thế nào cũng phải gọi anh em trước đây tới tụ họp một trận.

Đại ca đứng đầu năm đó hiện giờ bỗng nhiên hoàn lương, Vương Gia Vĩ cùng Văn Quan Nam ít nhiều cũng có chút không quen, nói không chừng tìm thứ gì đó kích thích, lại có thể khiến người anh em này nhặt về dã tính.

Ai ngờ, Thẩm Thanh Dã một bộ dáng thanh tâm quả dục, giọng nói không chút để ý: "Ông đây muốn chuyên tâm học tập."

Văn Quan Nam ngọa tào (*) một tiếng cười như điên, không thể tin được nhìn về phía thiếu niên nghiêm trang trước mặt: "Dã ca cậu con mẹ nó đang đùa tớ sao? Cậu từ sơ trung tới giờ còn chưa ngồi học tử tế một tiết nào đâu!"

(*) Câu chửi bậy, tương tự như mẹ kiếp...

Năm đó dù cho là tiết của giáo viên chủ nhiệm, một năm cũng không thấy Thẩm Thanh Dã đi học mấy lần, điểm kiểm tra các môn cộng lại cũng chỉ được hai con số, bởi vì vị đại ca này vĩnh viễn chỉ làm đề mình thích!

Tuy không có phản ứng lớn như Văn Quan Nam, Vương Gia Vĩ cũng không chừa mặt mũi mà cười ra tiếng: "Không phải tớ nói chứ Dã ca, tớ đọc sách chẳng bao giờ lọt nổi chữ nào vào đầu, còn không bằng đi lượn vài vòng quán bar còn hơn."

Người năm đó dám đối đầu trực diện với hiệu trưởng, bây giờ cư nhiên có thể an an phận phận đứng đây chịu phạt, là thầy giáo dạy lý sức chiến đấu quá cao, hay là Dã ca mấy năm không gặp đã cải tà quy chính?

Đang lúc ba người trêu chọc nhau, cửa lớp học bỗng nhiên mở ra, Trịnh Cường tựa hồ nghe thấy bọn họ đang nói chuyện, lúc này đen mặt trừng mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó đầu cũng không ngoảnh lại cứ thế rời đi.

Đứng ước chừng hơn một tiết, Thẩm Thanh Dã vặn cổ vài cái, chân dài rảo bước vào lớp học.

Tư thế này của Dã ca thật đúng là chuẩn bị nghiêm túc học hành!

Vương Gia Vĩ cùng Văn Quan Nam liếc nhìn nhau, có chút bất đắc dĩ, không nói một lời đi vào theo.

Ba nam sinh một trước một sau đi vào lớp, nguyên bản lớp học đang ồn ào bỗng chốc trở nên an tĩnh.

Mọi người ai cũng biết hai học sinh cá biệt nhất đều ở trong lớp bọn họ, ngày thường phạt đứng chẳng khác nào cho hai người họ cơ hội trốn học, hôm nay mọc trời mọc hướng Tây, Vương Gia Vĩ cùng Văn Quan Nam không chỉ không trốn học, hơn nữa đi theo sau học sinh mới chuyển trường, nhìn dáng vẻ hình như rất quen thân?

Thiếu niên đi đầu sắc mặt trầm tĩnh, vẻ đẹp trai của anh không giống với Chu Cẩm Minh ôn văn nho nhã, đôi mắt đen nhánh lạnh lẽo khiến cho người đối diện có một loại cảm giác áp bách.

Khi đi qua chỗ ngồi người nào đó, bước chân Thẩm Thanh Dã thả chậm lại, rũ mắt quét nhìn cô một cái.

Quả nhiên, cô gái nhỏ không giống với người khác, ngửa đầu lên nhìn anh, không như những ánh mắt tò mò bát quái kia, cô hơi chau mày, chột dạ chớp mắt vài cái.

Thẩm Thanh Dã ngày đầu tiên đi học đã bị thầy giáo phạt đứng, vừa đứng chính là cả một tiết, Đường Miêu trong lòng có chút tự trách, cô cùng Thẩm Thanh Dã quen biết nhau đã lâu, nếu muốn những ngày sau này được sống an ổn, nhất định phải tạo mối quan hệ thật tốt với người này.

Hai người yên tĩnh đối diện nhau vài giây, thẳng đến khi Thẩm Thanh Dã như không có việc gì đi qua bên người cô, Đường Miêu mới cân nhắc ánh mắt của anh, nghĩ mãi vẫn thấy không thấu, rốt cuộc anh có tức giận hay không.

Ngô Duyệt ngồi bên cạnh vẫn luôn nhìn theo mấy cậu bạn học kia cho đến khi họ ngồi vào chỗ, sau đó nheo mắt quay sang bát quái: "Miêu Miêu, vừa rồi có phải Thẩm Thanh Dã nhìn cậu hay không?"

Đường Miêu mím môi, tâm sự nặng nề gật gật đầu, ánh mắt kia còn mang theo sát khí.

Ngô Duyệt không buông tha bất kỳ cơ hội bát quái nào, thò đến gần nhỏ giọng hỏi: "Cậu còn chưa trả lời tớ, có phải cậu thích bạn học mới rồi không?"

Đường Miêu nghe xong đôi mắt liền trừng lớn, không thể tin được nói: "Sao có thể."

Ngô Duyệt nhướng mày, có chút không tin tưởng: "Vậy sao cậu lại nói giúp người ta, còn mặt ủ mày ê cả một tiết nữa."

Ấn đường Đường Miêu nhíu lại, nhỏ giọng giải thích: "Cái này gọi là giúp đỡ bạn cùng lớp."

Ngô Duyệt cho rằng Đường Miêu ngượng ngùng, đây cũng là lần đầu tiên cô thấy bạn cùng bàn để ý đến một nam sinh như vậy, cô vỗ vỗ bả vai Đường Miêu, vui tươi hớn hở nói: "Thích trai đẹp là chuyện hết sức bình thường không phải sao, nhưng mà Thẩm Thanh Dã thật sự rất được hoan nghênh, buổi sáng tớ còn thấy có nữ sinh tiếp cận cậu ấy đâu."

Đường Miêu sợ ngây người: "Cư nhiên có người thích cậu ta?"

Ngô Duyệt vẻ mặt bình tĩnh an ủi cô: "Tớ biết đối thủ cạnh tranh của cậu rất nhiều, nhưng cậu bây giờ là bạn học của cậu ấy, chúng ta đã chiếm được ưu thế không phải sao!"

....

Tiết tự học, Đường Miêu đang ngồi sửa lại những bài tập vật lý giải sai đề, bỗng nhiên phía sau bị thứ gì đó đụng trúng, một nắm giấy nhỏ lướt qua đầu vai cô, rơi ở trên bàn học của cô.

Đường Miêu cầm nắm giấy lên nghi hoặc nhìn xung quanh, cũng không biết là ai ném đến đây, mở ra thì thấy, là năm chữ viết hữu lực: Tan học đi cùng nhau - S. Vừa thấy chữ cái viết tắt kia, Đường Miêu lập tức quay đầu xuống, đụng phải cặp mắt đen như mực của người nào đó, thiếu niên một thân quần áo thoải mái lười biếng dựa người vào ghế, biểu tình ung dung tự tại, tựa như không có chuyện gì xảy ra.

Đường Miêu quay đầu lại, Ngô Duyệt bên cạnh đúng lúc thò người qua, trong lúc vô ý liếc thấy dòng chữ trên tờ giấy, cô tò mò hỏi: "Cậu muốn đi cùng ai a?"

Đường Miêu: "Thẩm Thanh Dã."

Ngô Duyệt: Đây là loại tiến triển gì!

_

Chuông tan học vang lên, Vương Gia Vĩ đề nghị đi quán bar, Thẩm Thanh Dã một bên lật xem sách giáo khoa, một bên bình tĩnh kéo khóa cặp sách, Văn Quan Nam ở bên cạnh rít gào: "Không phải chứ Dã ca, cũng đã tan học rồi, chúng ta cách biệt nhiều năm tốt xấu gì cũng nên tụ tập đi!"

Thẩm Thanh Dã quét mắt nhìn cô gái chậm rì rì thu dọn cặp sách ở phía xa, khóe môi lười biếng khẽ nhếch lên: "Về nhà làm bài tập."

Văn Quan Nam nghe xong, lập tức liền cười như heo kêu, nếu không phải gương mặt này của Dã ca vẫn vậy không thay đổi, anh thật sự sẽ hoài nghi đây là một người khác.

Nhìn theo Thẩm Thanh Dã vác cặp sách đi về phía Đường Miêu, Vương Gia Vĩ vỗ vỗ bả vai của anh, cười nói: "Cậu chẳng lẽ còn chưa nhìn ra sao?"

Văn Quan Nam theo ánh mắt anh nhìn qua, rốt cuộc bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra Dã ca say không phải vì rượu a!

"Đã lâu như vậy rồi, thì ra Dã ca đối với Đường Miêu vẫn luôn nhớ mãi không quên." Văn Quan Nam nhịn không được cảm khái.

Vương Gia Vĩ cười khẽ: "Cậu thì biết cái gì, người ta gọi đây là thanh mai trúc mã."

Văn Quan Nam bọn họ cũng là bạn học của Đường Miêu, từ nhà trẻ đến nhất trung, bởi vì có liên quan đến Thẩm Thanh Dã, cho nên cũng được xem như bạn bè bình thường, sau này Thẩm Thanh Dã rời đi, Đường Miêu thuận lợi thi đậu vào nhất trung, hai người họ cũng đi theo dùng tiền để được vào trường này, thế là ba người lại trở thành bạn học.

Khi Thẩm Thanh Dã đi tới, Đường Miêu vẫn đang thu dọn cặp sách.

Trước mặt đột nhiên nhiều thêm một thân ảnh, Ngô Duyệt vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy gương mặt vô cùng đẹp trai của bạn học mới!

Ngô Duyệt sửng sốt mất vài giây, nam sinh đối diện đột nhiên đảo tầm mắt qua, cô liền vội vàng thu dọn sách vở, chào qua loa Đường Miêu sau đó chuồn mất hút.

Hóa ra lời Miêu Miêu nói là sự thật!

Cô ấy cư nhiên có quen biết với Thẩm Thanh Dã!

_

Chiếc xe đạp của Đường Miêu dùng đã rất nhiều năm, ngồi lên xe còn có tiếng kêu kẽo ca kẽo kẹt, vì để biểu đạt thành ý xin lỗi, cô quyết định để Thẩm Thanh Dã ngồi phía sau, cô vì anh chấp nhận làm tài xế miễn phí một lần.

Thẳng đến khi Thẩm Thanh Dã mặt không biểu tình ném cô ra yên sau, Đường Miêu liền có chút ngượng ngùng.

"Tôi rất nặng, sợ cậu không đèo được."

Thẩm Thanh Dã không nói lời nào.

Đường Miêu chớp chớp mắt nhìn anh: "Tận 90 (*) cân a..."

(*) Bên Trung Quốc, 1 cân = 500 gam

Thẩm Thanh Dã không kiên nhẫn quét mắt nhìn cô một cái: "Đừng nói mấy lời vô nghĩa, lên nhanh."

Đường Miêu thở dài, chậm rì rì ngồi lên yên sau xe đạp, dè dặt cẩn trọng túm lấy góc áo anh, thỉnh thoảng nghiêng đầu một chút, nhìn xem Thẩm Thanh Dã có chỗ nào không thích hợp hay không.

Chỉ thấy thiếu niên mặt mày lạnh nhạt, môi mím lại cứng đờ, sườn mặt căng chặt.

Đường Miêu quen thuộc nhất là biểu cảm này của anh, nhìn dáng vẻ tâm tình không tốt chẳng lẽ là vì bị phạt đứng.

An tĩnh một lúc, Đường Miêu ngồi ở phía sau khẽ giật góc áo anh: "Thẩm Thanh Dã, cậu tức giận sao?"

Người phía trước khóe môi hơi thu, không phản ứng lại cô.

Xem ra thật sự là tức giận.

Đường Miêu nhỏ giọng nói: "Tôi có thể giúp cậu bổ túc môn vật lý."

Coi như bồi thường làm hại cậu bị phạt đứng.

Lời còn chưa dứt, xe đạp đột nhiên "duang" một tiếng, toàn bộ lực hướng về phía trước, Đường Miêu không kịp phòng bị đầu đụng phải phần lưng cứng rắn của người nào đó, phần đuôi xe theo quán tính cũng hơi nâng lên, Đường Miêu sợ bị quăng ngã, theo bản năng ôm lấy eo anh: "Cậu chậm một chút, xe này của tôi rất dễ hỏng!"

Thẩm Thanh Dã rũ mắt, nhìn đôi tay đang vòng ở eo anh, lông mày anh buông lỏng, khóe môi cong cong.

Chờ tới đầu hẻm, Đường Miêu mới nhẹ nhàng thở ra, từ yên sau xe đạp nhảy xuống, trầm mặc một đường Thẩm Thanh Dã cúi đầu nhìn cô, mí mắt thiếu niên hơi rũ, hàng mi dài đổ xuống thành cái bóng nhàn nhạt, giọng nói lãnh đạm: "Có phải cậu thích Chu Cẩm Minh không?"

Nghe được câu nói đột ngột này, Đường Miêu sửng sốt, lập tức trung thực mà lắc đầu: "Không thích a."

Thẩm Thanh Dã không nói chuyện, đôi mắt đen trong sáng nhìn thẳng vào cô, như là muốn xác minh thật giả.

Cuối cùng, anh lấy từ trong cặp ra một cây bút, giọng nói trầm thấp không nghe ra cảm xúc: "Đưa tay cho tôi."

Đường Miêu chớp mắt nhìn anh, vẻ mặt mờ mịt, ngoan ngoãn vươn tay, mở lòng bàn tay ra.

Như là sợ bị anh mắng, cô gái nhỏ trước mắt cắn cắn môi, thật cẩn thận mở miệng: "Cậu không phải là muốn đánh tôi đấy chứ?"

Nói thật, ký ức trước kia bị anh "Khi dễ" đã khắc quá sâu, thế nên hiện tại cô mới có bóng ma trong lòng!

Thẩm Thanh Dã khóe môi đang cong lên bỗng nhiên cứng đờ, khẽ hừ lạnh một tiếng, anh thuần thục nắm lấy ngón tay cô, sau đó ở trên lòng bàn tay trắng mềm của cô viết xuống một dãy số.

"Nhớ kỹ, đây là phương thức liên lạc."

Đường Miêu sửng sốt hai giây, thiếu niên trước mặt ngước mắt, lông mi dày cong rất dài, ngũ quan tinh xảo góc cạnh, môi đỏ da trắng.

Nhìn kỹ anh, thật đúng là lớn lên còn đẹp hơn cả con gái.

Ngón tay bị anh bá đạo nắm lấy, lòng bàn tay ngưa ngứa, thấy anh vẫn chưa buông ra, Đường Miêu không hiểu sao mặt lại nóng lên, nhỏ giọng ngập ngừng: "Có phải cậu... đang nhân cơ hội ăn đậu hũ của tôi không?"