Tình trạng của Triển Phi Yên khiến cho Cần Quân Hiệp cực kỳ kinh hãi. Chàng ôm lấy nàng, la gọi :
- Phi Yên! Phi Yên!...
Triển Phi Yên tuy chưa chết, nhưng hơi thở nàng chỉ còn thoi thóp, ra chiều bạc nhược lắm rồi. Cặp môi nàng thâm lại không còn một chút huyết sắc nào nữa, mấp máy một lúc rồi nói bằng một giọng thều thào yếu ớt :
- Bây giờ Hiệp ca trông tiểu muội... chắc là sợ lắm phải không?... Dù Hiệp ca có muốn tránh đi cũng không kịp nữa rồi. Tại sao tiểu muội lại lâm vào hoàn cảnh này?...
Cần Quân Hiệp lòng đau như cắt. Chàng vội ngắt lời :
- Yên muội đừng nói thế. Chắc chẳng đến nỗi nào đâu.
Hồi lâu, chàng từ từ quay lại hỏi Đường Uyển Ngọc :
- Mẫu thân! Mẫu thân đã thấy chưa? Chính nàng mới là người đã hy sinh để cứu hài nhi.
Đường Uyển Ngọc ngẩn người ra không nói gì.
Cần Quân Hiệp nắm lấy tay Triển Phi Yên. Người chàng run bần bật, hồi lâu mới nói thành tiếng :
- Yên muội!... Tội gì Yên muội không dành linh dược chữa cho mình để gây nên nỗi đau khổ thế này?...
Ngừng một chút chàng nói tiếp :
- Dù tiểu huynh có bị bệnh ngơ ngẩn cũng không quan ngại gì đến tính mạng. Sau này sẽ tìm cách chữa dần cũng chẳng hề chi.
Triển Phi Yên sắc mặt lợt lạt, trên môi thoáng lộ nụ cười, nàng nói :
- Tiểu muội thấy Hiệp ca tỉnh táo lại được là trong lòng thỏa mãn lắm rồi...
Nói tới đây nàng mệt quá, phải ngừng lại lấy hơi thở rồi nói tiếp :
- Tiểu muội còn hối hận... ở chỗ cánh tay phải Hiệp ca...
Cần Quân Hiệp dường như sực nghĩ tới điều gì, vội nói :
- Yên muội! Yên muội bất tất phải nóng nảy... Yên muội đã uống linh dược trong bụng một con ngựa sắt nhỏ, chẳng lẽ không có chút công hiệu gì hay sao? Chỉ cần Yên muội ngăn chặn chất độc để tạm thời chưa phát tác ngay, tiểu huynh sẽ đưa Yên muội đi đến tận bên trời góc biển tìm kiếm danh nhân chữa cho. Tiểu huynh chắc rằng thế nào cũng có người chữa cho Yên muội khỏi được.
Triển Phi Yên từ từ nhắm mắt lại. Nàng nghĩ thầm :
- Nếu mình qua khỏi được, không đến nỗi phải hồn xuống suối vàng ngay tức khắc, chỉ cần sống ở trên thế gian này trong một khoảng thời gian ngắn nữa, há chẳng sung sướng lắm ư?
Nhưng nàng biết rằng đây chỉ là sự mơ tưởng hão huyền. Lão ốm o Đồ Liên Phong là một kỳ nhân biết nhiều hiểu rộng, đã nói ra là phải uống hết linh dược trong tất cả tám con ngựa sắt nhỏ mới có thể cứu vãn được sinh mạng nàng. Lời nói của lão nhất định là đúng, hẳn không còn biện pháp thứ hai nào nữa.
Nghĩ tới đây, nàng lại thất vọng hoàn toàn.
Tuy nhiên Triển Phi Yên thấy Cần Quân Hiệp tha thiết với mình, nàng được an ủi rất nhiều. Cố gượng nở một nụ cười, nàng nói :
- Hiệp ca! Hiệp ca không muốn về Lũng Tây ư? Hiệp ca có thể đưa tiểu muội cùng về được không?
Cần Quân Hiệp nghe nàng hỏi vậy, suýt nữa chàng không nhịn được. Chàng quá đau lòng, giọng nói lạc hẳn đi. Chàng kiếm lời an ủi :
- Đương nhiên là tiểu huynh đem Yên muội đi. Bất luận đi đâu, tiểu huynh cũng quyết định đem Yên muội đi theo.
Triển Phi Yên vẫn nhắm mắt, hơi thở phập phù, hỏi :
- Hiệp ca đi đâu cũng nhất định đưa tiểu muội đi theo cho có bạn ư? Vậy đến lúc tiểu muội tắt hơi rồi, Hiệp ca cũng không liệng xuống chăng?
Cần Quân Hiệp ngẩng đầu lên, để cho mấy giọt lệ chảy ngược về hõm mắt. Những hạt nước mắt nóng hổi đầy tràn cả hai bên mặt. Chàng ráng bật lên mấy tiếng cười gượng gạo, nói :
- Yên muội không thể chết được đâu!
Thanh âm Triển Phi Yên bỗng trở lại bình tĩnh, nàng nói :
- Hiệp ca về đến Lũng Tây thì đem thi hài tiểu muội táng ngay bên chỗ ở...
Ngừng một lát nàng nói tiếp :
- Tiểu muội... ưa những bông hoa màu tím. Hiệp ca nhớ tìm những thứ hoa đó mà trồng lên nấm mồ của tiểu muội. Như vậy là cuộc gặp gỡ giữa đôi ta cũng không đến nỗi uổng phí...
Cần Quân Hiệp nghe nàng nói tới đây, chàng cúi đầu xuống. Bao nhiêu nước mắt trên mặt chàng tuôn xuống như mưa xối xả vào mặt Triển Phi Yên.
Triển Phi Yên mở mắt ra nhìn chàng hỏi :
- Hiệp ca khóc đấy ư?
Cần Quân Hiệp nghẹn ngào muốn nói mà không nói ra được, chàng chỉ gật đầu để đáp lại.
Triển Phi Yên khẽ thở dài một tiếng nói :
- Hiệp ca đừng khóc nữa! Hiệp ca đường đường là một nam hán tử, một đại trượng phu. Đầu có thể chặt, máu có thể chảy, nhưng nước mắt đừng để trào ra. Tiểu muội nói mấy câu này Hiệp ca đừng lấy làm hổ thẹn.
Cần Quân Hiệp biết Triển Phi Yên nói đùa mấy câu này để cho mình vui lên một chút. Nhưng chàng nghe nàng nói xong, chẳng những không vui cười được mà trong lòng càng nổi lên nhiều nỗi bi thương, khiến cho chàng không nhịn được phải bật lên tiếng khóc rưng rức.
Triển Phi Yên thấy tiếng khóc của Cần Quân Hiệp rất bi thiết liền nói lảng sang chuyện khác :
- Hiệp ca! Nhị thư tiểu muội lòng dạ đã hiểm sâu, thủ đoạn lại càng độc ác. Chuyến này y ôm hận ra đi, không chừng y còn gây nhiều chuyện rắc rối, có thể làm cho mình điêu đứng ê chề. Vậy Hiệp ca phải gia tâm đề phòng cẩn thận lắm mới được.
Cần Quân Hiệp vẫn chỉ gật đầu chứ không lên tiếng đáp lại.
Đường Uyển Ngọc đứng bên không khỏi thộn mặt ra.
Nguyên bà thấy con mình đuổi Triển Phi Ngọc đi một cách phũ phàng, trong lòng bà cực kỳ bất mãn. Nhưng bây giờ mắt thấy Triển Phi Yên cùng Cần Quân Hiệp có một mối tình sâu tựa bể, bà lại xem chừng Triển Phi Yên lâm vào tình trạng rất nguy ngập dường như sắp tắt thở đến nơi. Thêm vào đó bà quan tâm đến tình mẫu tử nên trong lòng cảm động khôn xiết!
Đường Uyển Ngọc chợt nhớ tới lão ốm o Đồ Liên Phong cứ muốn ngăn trở việc mình báo thù Vi Cự Phu. Bà còn nhớ cả đến chuyện Triển Phi Ngọc mượn tiếng cha nàng là Triển Bất Diệt đã đến núi Cực Lạc bên Thái hồ, vào nhà Thúy Y Bách lão bà để triệu tập vô số tay cao thủ tà ma ngoại đạo. Thế mà nay Triển Phi Ngọc căm hận bỏ đi, nếu nàng cấu kết với bọn kia để làm khó dễ cho mẹ con mình thì thật là nguy hiểm vô cùng!
Nghĩ tới nông nổi này, bà vội nói :
- Hiệp nhi! Triển cô nương nói thế là đúng đó. Nếu Triển Phi Ngọc mà sinh sự để trả hận thì thật phiền cho mình vô cùng. Ngươi cần phải gia tâm đề phòng mới được.
Cần Quân Hiệp miễn cưỡng vận động chân khí đứng thẳng người dậy. Chàng cõng Triển Phi Yên lên vai rồi nói :
- Mẫu thân! Mẫu thân hãy khoan tâm. Hiện nay hài nhi trong mình đã có một công lực mạnh mẽ, dù Triển Phi Ngọc có hướng dẫn những nhân vật lợi hại đến đâu để sinh sự với mình, hài nhi cũng chẳng sợ gì bọn họ.
Đường Uyển Ngọc hết nhìn Cần Quân Hiệp lại nhìn đến con người chỉ còn thoi thóp thở là Triển Phi Yên.
Bà nhớ lại mới ngày nào giữa bà và Cần Nhật Túy có một mối thâm tình tha thiết là thế, mà sau đi đến một kết quả thảm khốc như ngày nay, bà không khỏi chạnh lòng, nghĩ thương cho thân thế mình, lại đau lòng cho đôi trẻ. Vẻ mặt bâng khuâng, Đường Uyển Ngọc buông một tiếng thở dài không nói gì nữa.
Đường Uyển Ngọc theo Cần Quân Hiệp tìm đường xuống núi.
Nội lực Cần Quân Hiệp hiện nay quả đã đến mức phi thường, chân khí trong người chàng nổi lên cuồn cuộn, chẳng khác gì hằng ngàn con tuấn mã phi nước đại chạy nhộn trong người. Nên tuy chàng cõng một người trên lưng mà chàng băng non vượt núi chẳng thấy mệt nhọc chút nào. Chỉ có tay mặt chàng là không cử động được mà thôi, vì cánh tay này như bị tê liệt, kình lực không thấu vào tới nơi được.
Đến trưa ngày thứ ba, mọi người ra khỏi vùng núi hiểm trở tìm vào một thị trấn nhỏ mướn được một cỗ xe và một con ngựa gầy để kéo.
Cần Quân Hiệp đặt Triển Phi Yên nằm vào trong khoang xe. Lúc này hơi thở nàng lại càng yếu ớt hơn, miệng nàng há hốc mà nói không ra tiếng.
Cần Quân Hiệp phải ghé tai sát vào miệng nàng mới hơi nghe thấy một chút thanh phều phào.
Hôm ấy xe ngựa đi suốt đêm, Cần Quân Hiệp không rời Triển Phi Yên nửa bước. Sở dĩ chàng phải luôn bên cạnh nàng săn sóc là vì theo lời nàng nói thì nàng chỉ sống được có ba ngày. Hôm nay đã đến ngày thứ ba, tức là thời khắc cuối cùng trong cuộc đời nàng.
Tối hôm ấy, sắc trời mù mịt u ám. Trong khu rừng rậm bên đường, thỉnh thoảng tiếng cú kêu ghê hồn lại nổi lên. Ngọn đèn dầu trong khoang xe nhỏ như hạt đậu chiếu ra tia sáng yếu ớt. Sắc mặt thảm đạm của Triển Phi Ngọc đã vàng khè lại càng vàng vọt hơn.
Bầu trời thảm đạm, gió thổi hắt hiu, ngọn đèn yếu ớt tạt đi tạt lại, nhiều lúc muốn tắt.
Chiếc bóng Cần Quân Hiệp ở trong xe không ngớt lay động chập chờn trông như bóng tử thần đã chui vào trong khoang xe để ám ảnh và bất thần sẽ lôi Triển Phi Yên đem đi.
Cần Quân Hiệp chăm chú nhìn bộ mặt vàng lợt của Triển Phi Yên. Bao nhiêu điều đáng nói với nàng thì trong hai ngày trời chàng đã nói hết rồi. Bây giờ dù chàng có trăm điều ngàn điều muốn nói nữa, nhưng vị tất nàng còn đủ sức để mà nghe.
Cần Quân Hiệp để năm ngón tay trái sờ lên mặt Triển Phi Yên. Trước khi trời tối, người nàng đã suy nhược lắm rồi mà mỗi lúc còn suy nhược hơn. Đến bây giờ thì dường như mạch nàng ngừng lại không chạy nữa. Hai mắt nàng vẫn nhắm nghiền. Người nàng nằm trong xe vẫn thấy hơi rung động. Vẻ mặt nàng lại rất là bình tĩnh...
Cần Quân Hiệp nhớ tới lần gặp nàng trong buổi đầu, nàng chẳng khác gì rồng thiêng cọp dữ, tựa hồ có thể tung mình nhảy lên chín từng mây, mà bữa nay chịu nằm thẳng cẳng trong cỗ xe ảm đạm này, dường như để chờ lúc tắt thở để lìa bỏ cõi đời. Chàng rất đỗi thê lương, bâng khuâng nhìn ra phương trời xa thẳm tối om...
Bất giác chàng thở dài than thầm :
- Hiện giờ nàng chưa hoàn toàn chết hẳn, không hiểu vì duyên nghiệp hay vì số mạng mà thân thể nàng đến nỗi thế này. Kể ra số mạng nàng chưa đến chết, như bao nhiêu linh dược để cứ sinh mạng cho nàng, nàng lại để dành chữa bệnh cho mình.
Cặp mắt Cần Quân Hiệp lại long lanh ngấn lệ. Chàng khẽ cầm tay Triển Phi Yên đặt lên ngực mình rồi nhìn mặt nàng thì dường như nàng đã tắt hơi rồi!
Cần Quân Hiệp tê tái trong lòng muốn khóc rống lên một hồi. Nhưng chàng nghẹn ngào khóc không ra tiếng.
Không biết Cần Quân Hiệp ở trong tình trạng này đã bao lâu. Đột nhiên chàng nhìn qua làn nước mắt thấy cặp mi của Triển Phi Yên dường như hơi động đậy. Chàng không tin đó là sự thực và chỉ cho là ảo tưởng của mình.
Cần Quân Hiệp lau nước mắt để nhìn cho rõ hơn, chàng chăm chú dán cặp mắt vào đôi mi của Triển Phi Yên. Cảm giác ảo ảnh của chàng mỗi lúc một nhiều thêm. Chàng mơ màng trông tựa hồ Triển Phi Yên mỉm cười với mình, tai chàng lại phảng phất nghe thanh âm nàng.
Về sau chàng nghe rõ tiếng nói thật chứ không phải là ảo giác.
Triển Phi Yên hỏi :
- Chúng ta đến địa phương nào đây?
Thanh âm này khiến cho Cần Quân Hiệp giật nẩy người lên như cái lò xo. Cử động của chàng khá mạnh bật thành cơn gió lốc khiến cho ngọn đèn dầu trong xe bị tắt phụt. Khoang xe một màu tối như mực.
Cần Quân Hiệp lắc đầu luôn mấy cái để mình tỉnh táo lại. Chàng nhớ rõ ràng vừa nghe tiếng Triển Phi Yên nói. Chàng tự hỏi :
- Không hiểu đây là sự thực hay chỉ là ảo ảnh? Triển Phi Yên chết hẳn chưa? Dường như nàng đã lìa bỏ cõi đời mà sao còn nói được?
Chàng lại đưa tay ra nắm lấy cổ tay gầy guộc của Triển Phi Yên thì thấy tay nàng đã nóng trở lại.
Giữa lúc chàng còn đang nghi hoặc không hiểu là sự thực hay là ảo ảnh thì lại nghe tiếng nàng hỏi :
- Đèn tắt rồi ư?
Một cơn mừng như điên lên làm cho Cần Quân Hiệp thẫn thờ. Chàng tưởng chừng như hơi thở không thông. Trong thâm tâm chàng la lên một tiếng mừng vui rồi lẩm bẩm :
- Đây là sự thực, quyết không phải là ảo ảnh. Rõ ràng mình nghe tiếng nàng nói. Nàng không chết, nàng không chết! Nàng dần dần hồi tỉnh và khá hơn chết.
Hồi lâu, Cần Quân Hiệp bật lửa lên soi thì thấy Triển Phi Yên giương cặp mắt thao láo ra nhìn chàng. Toàn thân nàng rung động, hai tay nàng run run.
Cần Quân Hiệp quên cả châm lửa vào đèn, vì chàng mải nhìn Triển Phi Yên. Ngọn lửa nơi tay tắt rồi, trong xe lại tối om. Chàng lớn tiếng gọi :
- Phi Yên! Phi Yên!...
Đường Uyển Ngọc ngồi phía trước xe đang cho cỗ xe chạy, bỗng bà nghe cậu con lớn tiếng gọi liền giật cương một cái. Con ngựa ốm đói dừng lại ngay.
Đường Uyển Ngọc lên tiếng hỏi vọng vào :
- Hiệp nhi! Người đã chết rồi có lý nào còn sống lại? Hài nhi phải tỉnh táo mới được. Sao mà mê hoảng đến thế?
Cần Quân Hiệp ở trong khoang xe đáp vọng ra :
- Mẫu thân ơi! Mẫu thân lầm rồi đó. Nàng... nàng tỉnh lại rồi! Mẫu thân qua đây mà coi.
Đường Uyển Ngọc nghe Cần Quân Hiệp nói vậy, rất lấy làm kỳ. Bà bán tín bán nghi không hiểu tại sao lại có chuyện lạ thế được. Bà hấp tấp nhảy xuống xe, lật đật chạy ra phía sau mở cửa khoang xe, trông vào chỉ thấy một màu tối om. Bà lên tiếng :
- Tối thế này thì còn thấy gì nữa.
Bà vừa nói vừa bật lửa lên thắp vào chiếc đèn dầu. Quả nhiên bà nhìn thấy Triển Phi Yên mở mặt trừng trừng, mặt đượm vẻ thê lương, trên môi nở một nụ cười héo hon. Nàng đương nhìn thẳng vào mặt bà.
Đường Uyển Ngọc mừng rỡ vô cùng, hỏi nàng :
- Triển cô nương! Cô tỉnh lại rồi ư? Hiện giờ trong mình thế nào?
Triển Phi Yên chuyển động cặp mắt đáp :
- Phải chăng tiểu nữ đã chết đi rồi?...
Cần Quân Hiệp vội ngắt lời :
- Yên muội đừng nói vậy! Rồi Yên muội sẽ khỏe mạnh và hoạt bát như xưa.
Triển Phi Yên trong một ngày vừa qua, nàng mê man không biết gì nữa. Có lúc nàng tưởng chừng như mình đã tiến vào một thế giới hắc ám.
Lâu dần nàng cảm thấy huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu có một tia mát lạnh truyền vào, khiến cho nàng hồi tỉnh lại.
Bây giờ người nàng nhủn ra, không còn một chút khí lực nào nữa. Nàng lẩm nhẩm trong miệng :
- Ta còn chưa chết ư? Ta còn chưa chết ư?
Lúc nàng lẩm nhẩm hai câu này thì trong lòng nàng rất là vui sướng, nhưng đột nhiên một sự khủng khiếp vô hình lại bao phủ lên người nàng. Nàng nghĩ thầm :
- Tuy mình tỉnh táo lại nhưng người không nhúc nhích được, thì dù chưa chết hẳn đi cũng chỉ vì phản ứng của linh dược mà thôi. Một chút linh dược nhỏ xíu dù có công hiệu khiến cho mình hồi tỉnh lại, nhưng cũng không đủ sức mạnh làm cho mình hoàn toàn khôi phục lại khí lực, và suốt đời chẳng bao giờ nhúc nhích được. Té ra mình đã thành người tàn phế.
Nghĩ tới đây nàng tưởng chừng như một gáo nước lạnh dội vào mình, nàng ngẩn người ra.
Cần Quân Hiệp vẫn nhìn Triển Phi Yên không chớp mắt. Lúc này chàng thấy đôi mặt nàng lại đờ ra, vội hỏi :
- Yên muội! Yên muội làm sao thế?
Triển Phi Yên tự nghĩ :
- Mình muốn nghĩ vơ nghĩ vẫn thế nào thì nghĩ, nhưng chẳng nên làm cho chàng lo lắng làm chi vô ích.
Nàng liền đáp :
- Tiểu muội không sao cả... Tiểu muội cảm thấy trong người dễ chịu lắm...
Cần Quân Hiệp mừng quá hét lên một tiếng dài, rồi chàng nói vào tai nàng nhiều lắm. Có lúc chàng cũng chẳng biết là mình đã nói những gì với nàng.
Cỗ xe ngựa lại tiếp tục khởi hành. Đi thêm ba ngày nữa, Cần Quân Hiệp và Đường Uyển Ngọc thấy Triển Phi Yên tuy tỉnh táo lại, nhưng người nàng vẫn nằm trơ như bị tê liệt. Hai người lo sợ nàng thành cố tật, không bao giờ nhúc nhích được nữa.
Tuy hai người cùng có một ý nghĩ như nhau mà chẳng ai nói ra, nhất là không dám hở môi với Triển Phi Yên.
Trong ba ngày liền, không một lúc nào là Triển Phi Yên chẳng cố gắng cựa quậy. Nàng chỉ mong sao co được một ngón tay cũng đủ lấy làm mãn nguyện lắm rồi. Nhưng dù nàng cố gắng đến đâu, người nàng cũng vẫn trơ trơ ra như cây gỗ, tựa hồ ngoài cái đầu, không còn một bộ phận nào tồn tại, hay nó có tồn tại mà không phải là của mình.
Triển Phi Yên biết rằng ý niệm của mình ba bữa trước đây không phải là chuyện lo lắng hão huyền mà nó đã thành sự thực rồi. Tuy nàng biết vậy, song không nói ra miệng. Nàng chỉ yên lặng để nghe những lời an ủi của Cần Quân Hiệp.
Cỗ xe vẫn nhằm về phía tây mà đi, và đã qua bao nhiêu ấp lớn, trấn nhỏ để đổi ngựa nhiều lần. Bây giờ Cần Quân Hiệp lựa được một con lương câu chạy nhanh hơn trước nhiều.
Dọc đường chàng dò hỏi những tay danh y. Nhiều người đã chữa cho Triển Phi Yên mà nàng vẫn nằm trơ trong khoang xe không nhúc nhích được chút nào. Sắc mặt nàng vẫn lợt lạt, chỉ có cặp mắt là đảo đi đảo lại được, ra vẻ tinh anh như thường.
Sau đi tới Ngạc Nam, qua một con đường lớn thẳng tắp dẫn vào trang viện Phạm Thư Trai.
Đường Uyển Ngọc ruổi xe đến ngoài cửa trang viện thì ngừng lại.
Bỗng thấy hai vị trang khách ra nghênh tiếp, Đường Uyển Ngọc bộp chộp hỏi ngay :
- Phạm đại hiệp đâu?
Hai vị trang khách vội hỏi lại :
- Hai vị là ai...?
Đường Uyển Ngọc ngắt lời :
- Ta có thể nói là em dâu Phạm đại hiệp.
Hai vị trang khách đưa mắt nhìn nhau tỏ ra không hiểu nhưng cũng dẫn đường cho xe chạy vào.
Xe đi một lúc nữa thì đến một khe suối nước trong. Trên bờ suối bên kia có một người ngồi không nhúc nhích đang bâng khuâng nhìn dòng nước chảy. Người này chính là Phạm Thư Trai. Đường Uyển Ngọc ở bên này bờ suối cất tiếng gọi :
- Phạm đại ca!...
Phạm Thư Trai từ từ ngẩng đầu lên. Lão nhìn thấy Đường Uyển Ngọc và Cần Quân Hiệp liền sửng sốt hỏi :
- Các ngươi đấy ư?
Đường Uyển Ngọc đáp :
- Phạm đại ca! Con người mất hết lương tri đã bị Cần Quân Hiệp đâm chết rồi!
Phạm Thư Trai biến sắc hỏi :
- Thế ư? Trước khi chết... y có nói gì không?
Đường Uyển Ngọc lạnh lùng đáp :
- Y bảo trong thư phòng y có gian mật thất gì đó. Không hiểu trong gian mật thất này có gì kỳ bí hay là y nói nhăng? Y còn bảo nếu Cần Nhật Túy không chết lần ấy thì y cũng phải giết cho bằng được. Lúc lâm tử, y không tỏ vẻ gì hối hận hết. Thiệt là một tên gian ác.
Phạm Thư Trai vẫn lẳng lặng không nói gì.
Hồi lâu Phạm Thư Trai mới lên tiếng :
- Mấy bữa nay ta suy nghĩ rất nhiều, tựa hồ nhị đệ không phải là người tàn ác, chưa chắc y có phải là hung thủ không?
Đường Uyển Ngọc nói :
- Y đã thú nhận hết cả, khi nào còn giả được?
Phạm Thư Trai buông một tiếng thở dài nói :
- Sự đời quanh co khuất khúc khó mà quyết đoán được.
Đường Uyển Ngọc cười lạt một tiếng rồi cùng Cần Quân Hiệp trở gót lên xe. Bà ra roi cho ngựa chạy đi...