Cần Quân Hiệp ngơ ngẩn dường như không trông và không nghe thấy gì. Chàng vẫn nhìn Triển Phi Yên toét miệng cười một cách ngớ ngẩn, chẳng khác nào cái cười của trẻ nít ngây thơ hay của người cuồng dại.
Triển Phi Yên thấy vậy không khỏi đau lòng. Nàng từ từ tiến lại nắm lấy tay chàng, hít mạnh một hơi chân khí rồi quay lại gọi lão ốm o :
- Đồ tiền bối! Quân Hiệp đã tới đây. Vậy linh dược trong tám con ngựa sắt nhỏ này...
Nàng nói tới đây đột nhiên dừng lại, vì thấy Độc Long tôn giả cùng Đồ Liên Phong hai người đang lúc giằng co, không nhúc nhích. Nàng biết lão ở vào tình thế rất gay go, chẳng nên nói chuyện khác để lão phải phân tâm.
Quản Tam Dương tiến về phía hai lão, cất tiếng gọi :
- Sư phụ! Sư phụ!...
Triển Phi Yên bấy giờ mới biết Quản Tam Dương đã xin vào làm môn hạ Độc Long tôn giả để mưu đồ lão truyền phép màu cho. Nàng lo rằng hắn là người hèn hạ, chỉ mong lấy lòng sư phụ mà dám thi triển những thủ đoạn đê hèn để hại Đồ Liên Phong, bất chấp luật lệ võ lâm.
Nghĩ vậy nàng càng băn khoăn trong dạ, nhìn Quản Tam Dương bằng con mắt khinh bỉ.
Bỗng thấy Quản Tam Dương vừa gọi “Sư phụ” vừa tiến gần về phía hai tay đại cao thủ đang tỷ đấu nội lực. Lúc hắn còn cách hai lão chừng năm sáu thước thì cặp mắt láo liên dường như muốn thi hành thủ đoạn gì.
Triển Phi Yên lại càng chột dạ buột miệng la lên :
- Quản đảo chúa! Đảo chúa định làm trò gì vậy?...
Nhưng chậm mất rồi, Triển Phi Yên chưa dứt lời thì Quản Tam Dương đã hú lên một tiếng quái gở. Hắn xoay tay phóng chưởng đánh về phía Đồ Liên Phong.
Tam Dương chân khí của Vĩnh Bất Hoàn Thủ là một thứ nội lực về hàng dương cương lại cực kỳ bá đạo. Hắn phóng chưởng ra rồi, chưởng phong rít lên veo véo, tựa hồ trong phát chưởng này có đến hàng trăm ngàn mũi kim nhỏ đồng thời phát ra.
Triển Phi Yên la thất thanh :
- Quản Tam Dương! Ngươi thật là một đứa vô sỉ... thừa cơ lúc người ta đang tỷ đấu nội lực mà phóng chưởng đánh lén.
Nàng vừa la vừa lao mình về phía trước.
Quản Tam Dương phất tay áo bên trái. Luồng Tam Dương chân khí lại hất về phía sau cản Triển Phi Yên lại, không để nàng tiến tới. Nàng còn bị luồng đại lực hất lùi lại ba bước.
Bây giờ Triển Phi Yên càng hiểu rõ tâm trạng Quản Tam Dương. Hành động của hắn chỉ có mục đích là tấn công Đồ Liên Phong, chẳng nghĩ gì đến liêm sỉ nữa. Và từ lúc hắn lạy lão kia làm sư phụ rồi, hắn cũng chưa được lão truyền thụ cho một môn công phu nào khác. Hắn nhằm lúc sư phụ cùng Đồ Liên Phong quyết đấu sinh tử, liền ra tay giúp Độc Long tôn giả để làm vừa lòng sư phụ. Hắn hy vọng rồi đây được lão truyền thụ tuyệt nghệ cho.
Trong võ lâm, tuy Quản Tam Dương chưa nổi tiếng tăm là người hào kiệt, nhưng trước nay hắn đã vùng vẫy giang hồ một thân một mình chẳng cầu cạnh ai, nên cũng được người võ lâm coi là một tay hiệp sĩ ẩn danh, không đến nỗi bị khinh rẽ như những người trong tà phái.
Nhưng vì hắn muốn đề phòng Tam Dương chân khí tự hại thân mình, lại không chịu nghe lời Đồ Liên Phong xin làm môn hạ Cần Quân Hiệp sau này. Trái lại hắn có cử chỉ đê hèn, chẳng những hy sinh địa vị mình trong võ lâm bấy lâu, đi quị lụy lạy lục xin vào làm môn hạ Độc Long tôn giả để sự nghiệp trôi theo dòng nước. Nhất là hành động ám toán Đồ Liên Phong này lại càng ti tiện ra mặt.
Triển Phi Yên bị luồng Tam Dương chân khí hất lùi lại, trong lòng rất đỗi bồn chồn. Nàng biết Quản Tam Dương không phải hạng tầm thường, nhất là Tam Dương chân khí của hắn đã luyện được đến độ tối cao mà Đồ Liên Phong lại đang đem toàn lực ra để đối phó với Độc Long tôn giả thì khó lòng giữ cho khỏi thất bại. Nàng lại nghĩ rằng bây giờ chỉ có một người ngăn cản được hắn là Cần Quân Hiệp.
Nghĩ vậy, nàng cất tiếng gọi :
- Quân Hiệp! Quân Hiệp!...
Nhưng nàng chỉ gọi được hai tiếng rồi không nói nữa vì nàng xem ra Cần Quân Hiệp thần trí vẫn còn ngây dại chẳng biết gì. Lúc nào chàng cũng toét miệng ra mà cười khì khì dường như trước mắt chàng có xảy ra chuyện gì, chàng cũng không hay.
Nàng lại tính lấy linh dược trong tám con ngựa sắt nhỏ cho chàng uống, để chàng tỉnh táo lại đặng giải cứu nguy cơ cho Đồ Liên Phong, nhưng nàng tính làm như vậy cũng không kịp được.
Triển Phi Yên cảm thấy trái tim se lại, nàng vội quay đầu nhìn ra thì thấy Quản Tam Dương vung chưởng nặng tới ngàn cân để đánh xuống vai bên trái Đồ Liên Phong.
Phát chưởng đánh trúng Đồ Liên Phong rồi, mà trong thời gian chớp nhoáng này cả ba người đều đứng yên không nhúc nhích tựa hồ không có chuyện chi xảy ra.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, nổi lên một tiếng “binh”.
Độc Long tôn giả lùi lại trước. Lão đứng vững rồi, liếc nhìn chằm chặp Quản Tam Dương, mắt lão chiếu ra những tia sáng kỳ dị tỏ ra rất oán ghét hắn.
Tiếp theo, Đồ Liên Phong đột nhiên như chiếc diều giật đứt dây, bay tung đi.
Cũng lúc ấy Quản Tam Dương la lên một tiếng quái gở. Hai tay hắn duỗi thẳng ra. Trên trán hắn những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu nhỏ xuống tong tong.
Hai chân hắn bỗng nhiên co lại quỳ xuống, miệng hắn thở hồng hộc. Hai tay hắn chống xuống đất. Những ngón tay ấn xuống khá sâu.
Quản Tam Dương lại rú lên mấy tiếng quái gở rồi vừa thở hổn hển vừa gọi :
- Sư phụ!... Sư phụ! Mau mau lại cứu đồ đệ. Mau mau thi triển Hấp Tinh thần công hút bớt Tam Dương chân khí cho đồ đệ...
Hắn ngừng lại hít hơi thở rồi lại la gọi rối rít :
- Sư phụ!... Sư phụ! Xin sư phụ nể mặt gia phụ... mà cứu cho đệ tử... đệ tử nguy đến nơi rồi!
Quản Tam Dương kêu gọi rối rít, mồ hôi toát ra lẫn với nước mắt, không còn chi là phong thể của một tay cao thủ võ lâm nữa.
Vi Cự Phu cùng Triển Phi Yên đưa mắt nhìn nhau. Hai người cùng tự nghĩ rằng mình không còn nghị lực để cứu hắn, không thì đã ra tay rồi chứ không chẳng nỡ đứng ngoài nhìn.
Lúc này Đồ Liên Phong đã băng ra xa đến bốn năm trượng và đang rớt xuống. Thế rớt trông thật kỳ dị, chẳng khác gì một mảnh lá cây bay đi bay lại rồi hạ mình xuống.
Triển Phi Yên thấy vậy ngẩn người ra, nhưng lòng nàng trấn định lại nhiều vì nàng chắc rằng Đồ Liên Phong chưa bị thương mới có thể ung dung đề khí cho người hạ xuống dần dần, đồng thời lão nhân cơ hội này để thi triển thân pháp ly kỳ.
Độc Long tôn giả thấy lão ốm o Đồ Liên Phong từ trên không rớt xuống thì rú lên một tiếng kinh khủng, chạy vội lại giơ hai tay ra đón lấy người lão!
Thốt nhiên lão gầm lên một tiếng kinh thiên động địa. Tiếng gầm làm ù cả tai Triển Phi Yên. Nàng há hốc miệng không nói nên lời.
Triển Phi Yên mắt thấy Độc Long tôn giả từ từ đặt Đồ Liên Phong xuống đất, dường như lão sợ đặt mạnh thì con người ốm o kia sẽ phải gãy xương.
Triển Phi Yên vẫn chưa hiểu sự tình ra sao. Nàng chờ cho tiếng gầm của Độc Long tôn giả dần dần dừng hẳn lại rồi mới rảo bước tiến tới. Lúc tới gần hai người, nàng liếc mắt nhìn rồi không khỏi thộn mặt ra vì nàng thấy Độc Long tôn giả đứng ngây người như phỗng đá hay tựa hồ như kẻ mất hồn. Hai mắt lão cúi xuống nhìn Đồ Liên Phong không chớp.
Đồ Liên Phong nằm thẳng cẳng dưới đất, ngửa mặt lên trời. Mắt lão hé mở nhưng là cặp mắt vô thần không còn chút tinh anh nào cả, trông chẳng khác một cái thây ma chết đã lâu ngày. Rõ ràng lão đã tắt hơi rồi.
Nguyên lúc Quản Tam Dương phóng chưởng đánh Đồ Liên Phong. Tuy Đồ Liên Phong đang để hết tinh thần vào việc đối phó với Độc Long tôn giả, nhưng cũng cảm thấy thế nguy, liền lập tức chuẩn bị. Khi chưởng đánh trúng người lão rồi, lão liền thi triển phép tá lực đả lực (mượn sức người để đánh người) đẩy chưởng lực của Quản Tam Dương chuyển sang đánh Độc Long tôn giả. Vì thế mà chưởng lực của Đồ Liên Phong đột nhiên gia tăng sức mạnh hất Độc Long tôn giả phải lùi lại một bước.
Nhưng trong thời gian chớp nhoáng này, công lực bản thân của Đồ Liên Phong cũng hòa lẫn với Tam Dương chân khí của Quản Tam Dương mà thoát ra, rồi bị Hấp Tinh thần công của Độc Long tôn giả hút đi mất quá nửa. Hơn nữa, trong thảng thốt, Đồ Liên Phong chưa đẩy hết được chưởng lực của Quản Tam Dương ra ngoài nên bị Tam Dương chân khí hất tung người lão lên không.
Mấy năm trước Đồ Liên Phong muốn thắng Triển Bất Diệt, liền ra hải ngoại tìm học thần công, rồi lão miễn cưỡng luyện công cấp tốc đến nỗi bị đứt một giây kinh mạch.
Nguyên trong kỳ kinh bát mạch, bất luận là ai bị đứt mất một kinh mạch nào thì dù không chết cũng thành tàn phế.
May sao lúc đó lão lại tìm được một cuốn Đoạn Mạch thần công của dị nhân thời cổ để lại, nên lão không chết mà võ công lão lại tiến bộ rất mau. Có điều môn Đoạn Mạch thần công này chỉ là một công phu miễn cưỡng trong nhất thời.
Việc luyện Đoạn Mạch thần công khác xa với cách luyện nội công các môn phái thông thường. Công phu này còn có một mối nguy hiểm nữa là khi luyện thành rồi, hễ đã động thủ cùng ai chỉ thắng chứ không được bại. Nếu đã thất bại là không thu thập lại được.
Vừa rồi Đồ Liên Phong bị Tam Dương chân khí hất lên trên không, lão biết là nguy rồi, vội ngưng tụ chân khí lại. Nhưng chân khí đã tan đi thì không tài nào tụ lại được. Lão đã vận đến ba lần chân khí đều không thành công. Thế là chỉ trong nháy mắt, những kỳ kinh bát mạch trong người lão đều bị tan rã. Người chưa rớt xuống đến đất, lão đã chết rồi.
Lúc đó chỉ có một mình Độc Long tôn giả là hiểu được tình trạng này nên lão mới gầm lên một tiếng quái gở, nhảy xổ lại đón lấy người Đồ Liên Phong để giải cứu cho lão. Nhưng Độc Long tôn giả vừa đón được Đồ Liên Phong thì biết là lão đã tắt hơi chết rồi, dù lão có thần công cái thế cũng không làm gì được nữa.
Triển Phi Yên khi phát giác ra Đồ Liên Phong chết rồi, nàng tưởng chừng như trời đất quay cuồng cơ hồ đứng không vững.
Giữa lúc ấy đột nhiên có một luồng kình phong xô tới, bản năng tự vệ tự nhiên thúc đẩy nàng né người đi nhảy tạt ngang ra ba bước tránh khỏi.
Triển Phi Yên định thần nhìn lại thì thấy một bóng người lướt qua trước mặt mình rồi ngã lăn ra cách đó chừng năm thước. Người này chính là Quản Tam Dương.
Quản Tam Dương té xuống rồi lồm cồm bò dậy. Người hắn lảo đảo tựa hồ như cả bốn mặt đều có người đang hết sức đẩy hắn đi.
Quản Tam Dương vừa ho rũ, vừa lắp bắp :
- Sư phụ!... Cứu đệ tử!...
Đến bây giờ Độc Long tôn giả mới rời mắt khỏi Đồ Liên Phong, nhìn sang Quản Tam Dương. Lão hững hờ nói :
- Ta đang cùng nhị ca tỷ thí. Ai bảo mi nhúng tay vào? Bây giờ nhị ca chết rồi, ta tìm đâu ra được đối thủ? Ta còn cứu mi làm chi nữa?
Quản Tam Dương nghe giọng nói lạt lẽo của Độc Long tôn giả, lại trông vẻ mặt hững hờ thì biết là hỏng rồi. Người hắn run bần bật, thét lên :
- Sư phụ!... Sư phụ cứu đệ tử... đệ tử sẽ trỏ một người có nội lực siêu đẳng... thiên hạ vô song, để sư phụ hút lấy...
Triển Phi Yên nghe Quản Tam Dương nói đến đây thì nàng biết người mà hắn nói đó là ai rồi, nên lòng nàng kinh hãi vô cùng! Nếu quả Độc Long tôn giả muốn gia hại Cần Quân Hiệp mà Đồ Liên Phong chết mất rồi thì chẳng còn ai ngăn cản được lão nữa. Nàng vừa căm giận vừa nóng nảy, lớn tiếng thóa mạ :
- Quản Tam Dương! Mi đã chết đến gáy rồi mà còn muốn hại người nữa ư?
Quản Tam Dương vừa lẹ làng trỏ vào Cần Quân Hiệp vừa nói :
- Gã! Chính gã đó... nội lực gã cao thâm... khắp thiên hạ chẳng ai bằng... nếu hút lấy nội lực của gã làm của mình thì...
Độc Long tôn giả hững hờ đáp :
- Ta biết rồi! Mi đến lạy lục xin vào làm môn hạ ta chỉ có một mục đích là học lấy môn Hấp Tinh thần công. Ta còn biết mi định học được môn này là để thu hút nội lực của gã. Có đúng thế không?
Quản Tam Dương gật lia lịa đáp :
- Đúng! Đúng thế!... Xin sư phụ mau mau ra tay giải cứu cho!...
Độc Long tôn giả đi từng bước một tiến về phía Quản Tam Dương. Lão đưa cặp mắt nhìn Cần Quân Hiệp.
Triển Phi Yên thấy vậy lại càng bở vía. Nàng liều mình tiến ra một bước đứng chặn trước mặt Cần Quân Hiệp.
Độc Long tôn giả nói bằng giọng lạnh như băng :
- Ta ra tay đây!
Quản Tam Dương cả mừng nói :
- Đa tạ sư phụ...
Hắn chỉ nói được mấy tiếng rồi hết hơi không nói tiếp được nữa.
Bỗng thấy Độc Long tôn giả giơ tay lên, phóng chưởng đánh vào Quản Tam Dương nghe đến sầm một tiếng, khác nào phát chưởng này đánh vào một trái cầu căng thẳng bị vỡ tung ra.
Sau tiếng nổ rùng rợn, Quản Tam Dương bị trúng chưởng, lập tức ngã ra rồi lại tung lên, văng vào một cây lớn, đánh “uỳnh” một tiếng khủng khiếp. Tiếng “uỳnh” này vang lên mãi không ngớt. Những cành cây lớn đến một chét tay cũng bị gãy rời và lá cây trút xuống như mưa.
Cành lá trút xuống hết rồi. Triển Phi Yên liếc mắt nhìn ra một cái rồi quay đi chỗ khác. Nàng thở lên hồng hộc, trống ngực đánh thình thình.
Nguyên Quản Tam Dương không còn ra hình người nữa. Lúc hắn đập vào cây lớn, luồng Tam Dương chân khí trong người hắn thoát ra, chẳng những làm cho cây gãy, lá rụng tơi bời, mà cả chính người hắn cũng bị tan ra từng mảnh, nên trông không thành hình gì nữa.
Triển Phi Yên ngấm ngầm buông tiếng thở dài nghĩ bụng :
- Cái thinh danh Vĩnh Bất Hoàn Thủ Quản Tam Dương đã vang dội võ lâm, mà chỉ vì có ý nghĩ sai lầm nên gặp kết quả như ngày nay!
Triển Phi Yên còn đang ngơ ngẩn thì lại tiếng “ầm” vang lên!
Độc Long tôn giả dùng chưởng lực đánh xuống mặt đất cho sâu xuống thành một cái huyệt lớn. Lão phất tay áo một cái, quạt thi thể Đồ Liên Phong xuống lỗ. Rồi lại quạt tay áo cuốn thành một cơn gió lốc cho đất đá xunh quanh lấp đầy xuống lỗ.
Độc Long tôn giả mai táng Đồ Liên Phong rồi, Triển Phi Yên quay đầu lại nhìn Cần Quân Hiệp, hỏi Độc Long tôn giả :
- Tôn giả!... Lão định làm gì gã bây giờ?
Độc Long tôn giả lại liếc mắt ngó qua Triển Phi Yên rồi nhìn thẳng vào Cần Quân Hiệp kinh dị nói :
- Phải rồi! Trong người gã này quả có ẩn tàng một nội lực cực kỳ thâm hậu, trên đời hiếm có người bì kịp.
Triển Phi Yên nghe lão nói vậy mà táng đởm kinh hồn. Nàng vội bảo Vi Cự Phu :
- Vi đại hiệp! Mau cùng tại hạ đến hộ vệ cho y.
Vi Cự Phu chuyển động thân hình lại đứng bên Triển Phi Yên.
Hai người đứng chắn trước mặt Cần Quân Hiệp.
Độc Long tôn giả vờ như không nhìn thấy hai người. Lão lẩm bẩm một mình :
- Không chừng số trời đã định cho ta thành võ lâm đệ nhất nhân mà mấy trăm năm nay chưa từng có.
Triển Phi Yên vội nói :
- Tôn giả! Tôn giả đã là một nhân vật khét tiếng võ lâm. Hà tất... còn đi dòm dỏm công lực trong người kẻ khác?
Độc Long tôn giả cười ha hả đáp :
- Công lực càng cao thâm bao nhiêu càng hay bấy nhiêu. Ai đời lại đi lo công lực mình quá thâm hậu bao giờ?
Lão nói xong tiến lại thêm một bước nữa. Lập tức lão phóng ra một luồng kình lực để hất Triển Phi Yên cùng Vi Cự Phu lùi ra xa.
Hai người bị bức bách phải lùi lại. Cần Quân Hiệp đứng phía sau hai người này. Tuy chàng thần trí mê man, nhưng vì nội lực của Độc Long tôn giả phóng ra uy hiếp, trong người chàng tự nhiên phát huy một luồng đại lực để chống lại, khiến cho Triển Phi Yên cùng Vi Cự Phu không lùi lại được và bị hất chệch ra hai bên.
Hai người bị đẩy ra hai bên rồi, giữa Độc Long tôn giả và Cần Quân Hiệp là một quãng không. Độc Long tôn giả nở một nụ cười nham hiểm, lão đi từng bước một lại gần Cần Quân Hiệp.
Lão còn cách Cần Quân Hiệp chừng hai ba thước thì đứng yên không nhúc nhích.