Editor: Thùy Linh

Vân Tri không còn mặt mũi nào đối mặt với người khác, mắng xong liền ngậm nước mắt chạy ra nhà ăn.

Nhìn bóng dáng cô chạy đi, Lộ Tinh Minh nói với Ngô Chinh một câu “Đáng đời”, sau đó cũng đuổi theo.

Vân Tri một đường chạy ra ngược với hướng gió, bỗng dưng cảm thấy nhẹ nhàng, tiếp theo cái đầu trọc nhỏ của cô lộ ra.

“Này!” Lộ Tinh Minh nhặt tóc giả lên, “Tóc giả cậu rớt rồi.”

Mới vừa kêu xong, người nọ biến mất khỏi tầm nhìn của anh, chạy nhanh như cối xay gió.

Lộ Tinh Minh nhéo tóc giả trên tay, nắm chặt đuổi theo.

Tại một góc vắng vẻ ở phía sau khu học, Vân Tri ngồi xổm xuống.

Cô nhìn cái bóng của mình mà khó chịu cùng cực.

Cô không ngoan.

Cô học hư.

Cô chửi tục.

… Sư phụ mà biết cô mắng chửi người khác chắc chắn sẽ đau lòng.

Bóng dáng cô nho nhỏ, Lộ Tinh Minh ở phía sau không lên tiếng.

Đang lúc anh định đi đến thì tiếng chuông điện thoại đột ngột reo lên khiến anh dừng lại.

Là sư phụ gọi điện.

Vân Tri không phát hiện Lộ Tinh Minh ở phía sau, cô nắm chặt điện thoại, xuất thần nhìn nó.

Bởi vì trên núi không có tín hiệu nên mỗi tuần sư phụ xuống núi một lần mới có thể gọi điện hỏi thăm cô vài câu. Bây giờ mà sư phụ gọi chắc hẳn là trong thôn có người bị bệnh, sư phụ xuống giúp đỡ, thuận tiện mượn điện thoại gọi cho cô.

Cô không dám tiếp, lại sợ sư phụ lo lắng.

Trầm mặc thật lâu, Vân Tri mới lấy hết can đảm nhấn nút màu xanh lá cây Trả lời.

“Vân Tri đang bận sao?” Giọng nói hiền hòa của sư phụ ở đầu bên kia truyền tới.

Nước mắt Vân Tri từng giọt rơi xuống.

Cô lung tung chùi nước mắt, cánh mũi động động: “Sư phụ ~”

Vân Tri đáng thương, giọng nói trở nên khác lạ.

Sư phụ nghe thấy điểm khác thường, liền hỏi, “Con đang khóc nhè à?”

Vân Tri thút tha thút thít, nức nở nói: “Con… hôm nay ăn thịt, Phật Tổ có trách tội con không?”

Thức ăn mặn trong miệng còn chưa tan đi, Vân Tri cảm nhận được lại muốn nôn ra.

Cô che cái bụng nhỏ của mình lại, đem nước mắt nhịn trở về: “Trong Kinh Phật nói, tất cả đều có sinh mệnh, cả người lẫn vật vô thù; nếu muốn ăn chúng phải cắt thân thịt, con phá khẩu giới, thật sự là không nên mà.”

Nếu lúc này còn ở trong chùa, Vân Tri đã sớm chủ động quỳ xuống.

Giọng nói của cô khó nén sự tự trách, đại sư Liễu Thiền cố nén ý cười an ủi: “Phật Tổ chỉ trách người thừa tội lạm sát người, nếu ăn thịt mà có tội, thì e rằng Phật Tổ đã giáng tội hết phân nửa người trên thế giới rồi.”

“So với Phật Tổ thì sư phụ còn lo cho sức khỏe của Vân Tri nhà chúng ta hơn.” Sư phụ nói, “Con nên ăn chút thịt, ngày càng lớn lên, sư phụ cũng sẽ vui vẻ.”

Sư phụ một phen khuyên giải an ủi làm tâm tình Vân Tri dễ chịu hơn.

Cô nắm chặt điện thoại, lau nước mắt trên mặt, mềm giọng nói, “Con còn chửi tục, cũng là không nên.”

Lúc đấy là do cô quá tức giận.

Đầu óc nóng lên, nói ra những từ thô tục nhất có thể với Ngô Chinh.

Sư phụ đã dạy cô, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng nói ra một câu khó nghe nào, ăn nói nhỏ nhẹ, tính tình tốt bụng.

Nhất định là Hàn Lệ dạy hư cô!

Vân Tri im lặng nhớ đến cháu trai.

“Con còn nhỏ tuổi, một mình ở bên ngoài không nơi nương tựa, bây giờ sư phụ cũng không có ở bên cạnh con nên không bảo vệ con được. Nếu có người mắng, con phải mắng lại; có người đánh con, con phải đánh lại, không thể chịu đựng người ta bắt nạt. Vân Tri, sư phụ dạy con làm điều tốt, nhưng cứ nhẫn nhịn mãi cũng không phải thiện.”

Sư phụ là một người sáng suốt.

Vân Tri chỉ nói mấy câu ngắn ngủn mà ông đã biết cô bị bắt nạt.

Đáy lòng sư phụ Liễu Thiền ưu sầu.

Trời sinh Vân Tri tâm tính tốt, nên ông bớt lo, vừa thấy cô là đã đầy thương yêu.

Nhưng với xã hội bây giờ, tốt tính chính là ngu ngốc, ngốc thì sẽ bị người ta bắt nạt.

Càng miễn bàn là cô còn nhỏ tuổi, từ nhỏ đều ở trên núi, chưa tiếp xúc với thế giới hiện đại.

Vân Tri hít cái mũi, “Đây cũng là trong kinh Phật nói sao ạ?”

“Không.” Giọng nói sư phụ bình thản, tang thương nhưng lại cứng rắn, “Đây là lời của ba nói với con gái.”

Vân Tri thật vất vả vả mới nhịn nước mắt, cô im lặng vài giây, nghẹn ngào: “Sư phụ, con nhớ sư phụ.”

Thật ra nơi này không tốt.

Thành phố phồn hoa không hợp với một hòa thượng như cô, tốc độ sống làm cô áp lực.

Người khác nói, cô nghe không hiểu; cô nói, người khác cũng không hiểu.

Cô ngày đêm nhớ tới cây hòe cổ thụ trước cổng chùa; nhớ mái hiên bị dột mỗi khi trời mưa; càng nhớ tới phiến cửa sổ trong phòng mình, đẩy ra, giơ tay là có thể chạm tới ngân hà trong mơ.

Nơi này ngoại trừ có thể ăn cơm no đủ thì cái gì cũng không có.

Vân Tri muốn trở về.

Nhưng cô không thể.

Cô phải kiên cường, phải nỗ lực, phải lạc quan, phải kiếm nhiều tiền, phải xây dựng lại miếu thờ của sư phụ lại một lần nữ bốc lên hương khói.

Đó là nguyện vọng của sư phụ.

Nguyện vọng của sư phụ cũng là nguyện vọng của Vân Tri.

Trời trong xanh, ánh mặt trời yên tĩnh.

Cô khóc, bả vai nhẹ nhàng run rẩy, chóp mũi đỏ, khuôn mặt cũng đỏ theo.

Lộ Tinh Minh cầm tóc giả của cô đứng ở phía sau, gương mặt cao ngạo trước đây bỗng sinh ra vài phần buồn rầu.

Sư phụ Liễu Thiền vừa mới mắc mưa nên bị cảm, ông đem tiếng ho khan đè ở cổ họng, xua tay với bác sĩ trong thôn, hòa thanh nói: “Trong trấn vừa có mưa to, gió làm sụp đất đá trên núi nên bị chặn đường, chờ ngày mưa qua đi, đường sửa chữa xong sư phụ liền tới Lăng Thành thăm Vân Tri, được không con?”

Vân Tri khóc một lúc cũng bình tĩnh lại. Một bên cô xoa đôi mắt chua xót, một bên lắc đầu nói: “Từ xưa đến nay đều là đồ đệ thăm sư phụ, nơi nào có sư phụ ngàn dặm xa xôi thăm đồ đệ đâu ạ. Con chỉ là làm nũng với sư phụ thôi, sư phụ đừng để trong lòng.” Lại nói, “Sư phụ phải chăm sóc chính mình nha, chờ con nghỉ hè sẽ về với sư phụ.”

Đại sư Liễu Thiền lại dặn dò vài câu, lúc này mới cúp máy.

Điện thoại vừa buông, bác sĩ già trong thôn ngậm điếu thuốc lá lại đây, “Là Vân Tri à?”

Đại sư Liễu Thiền ừ một tiếng, cười đến vui mừng.

“Vân Tri đúng là một đứa trẻ ngoan.” Bác sĩ thôn kéo tay Liễu Thiền, vỗ trên mu bàn tay ông, “Ông sốt hai ngày chưa có đỡ gì, trước tiên ông phải ở đây hai ngày, khi nào khỏe rồi lại về chùa, cũng giúp tôi trông bệnh nhân luôn. Đúng rồi, lần trước con trai tôi trở về có thực phẩm dinh dưỡng, đều là bổ máu, sư phụ lấy về ăn đi, thấy huyết áp của ông cũng thấp, tôi nói với ông…”

Bác sĩ thôn lải nhải không ngừng, đại sư Liễu Thiền mặc tăng bào cũ kỹ nhẫn nại nghe bác sĩ nói.

Vân Tri gọi điện xong thì thời gian cũng trôi qua mau.

Cô hít sâu một hơi để hồi phục tinh thần, sốt ruột đứng dậy trên mặt đất.

Hình như là ngồi xổm quá lâu nên chân cô bị tê.

Vân Tri cắn răng chịu đựng, chậm rãi chống tường đi về phía trước.

Bỗng chốc, một đôi giày thể thao lọt vào mắt cô.

Bước chân cô dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Một nửa thân hình thiếu niên đứng trong bóng râm, mặt mày nặng nề. Anh hơi nhìn xuống, đôi mắt sắc bén muốn nhìn xuyên thấu cô.

Lông mi Vân Tri run lên, cảm thấy thẹn mà nhấp môi.

Cậu ấy…

Chắc là không thấy gì nhỉ?

Hay là nghe hết rồi?

Cổ Vân Tri bắt đầu nóng lên.

Cô vừa suy tư vừa bắt đầu biện minh: “Vừa rồi mình không có khóc, là do mắt mình to quá nên bụi bay vào.”

Giọng nói còn hơi nức nở, bộ dáng lẻ loi.

Ánh mắt Lộ Tinh Minh lập lòe. Anh nhìn thấy khóe mắt cô còn dính nước mắt, trái tim bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy, không biết cảm xúc đã chậm rãi lan tỏa trong từng ngóc ngách ở trong tim.

Là Vân Tri khóc.

Nhưng anh lại thấy đau lòng.

Lộ Tinh Minh nãy giờ không lên tiếng, Vân Tri thì cúi đầu tránh ánh mắt của anh, nhìn chằm chằm dưới mũi chân, “Người xuất gia không có nói dối đâu, vừa rồi là mình nói thật đấy.”

Cô lớn rồi.

Không còn khóc nhè như hồi nhỏ nữa, nhưng bị người ta bắt gặp chắc chắn sẽ bị trêu đùa.

Vân Tri cân nhắc tìm cớ thì một viên kẹo sữa rơi vào ánh mắt.

Nó nằm im trong lòng bàn tay của Lộ Tinh Minh, giấy bạc gói kẹo chiết xạ ánh sáng màu nhạt.

“Cho cậu.” Lộ Tinh Minh lắc tay.

Vân Tri vẫn không nhúc nhích.

Ánh mắt Lộ Tinh Minh trầm thấp, đơn giản là trực tiếp lột ra, anh cúi người, đem viên kẹo sữa tròn xoe đến bên miệng cô.

Xương ngón tay của thiếu niên thon đẹp, đầu ngón tay sạch sẽ gọn gàng, trừ mùi kẹo sữa ra, Vân Tri còn ngửi một mùi thơm lạ lạ.

Hẳn là kem dưỡng da tay.

Lộ thí chủ cũng thật tinh tế.

Vân Tri há mồm, ngậm lấy viên kẹo sữa trong tay Lộ Tinh Minh.

Đôi môi đầy đặn của cô không cẩn thận chạm vào đầu ngón tay của Lộ Tinh Minh, đầu lưỡi cắn một chút vào ngón tay anh, chọc Lộ Tinh Minh run rẩy, cảm giác tê dại từ đầu ngón tay lan ra toàn thân.

Lộ Tinh Minh nhanh chóng bỏ tay vào túi quần, qua một lát lại không nhịn được mà nhìn Vân Tri.

Cô gái nhỏ ngoan ngoãn ăn kẹo, tóc cô hơi dài, còn hơi xù, đôi mắt được nước mắt rửa qua nên trong trẻo.

Lộ Tinh Minh hơi xuất thần.

—- Thì ra có đôi mắt của một người lại như viên đá quý vậy.

Yết hầu Lộ Tinh Minh khẽ động, kiềm chế xao động trong lòng, giọng nói anh chậm rãi, “Bụi trong mắt cậu bay ra rồi nhỉ?”

Vân Tri ngừng lại, trả lời: “Bay rồi.”

“Vậy thì tốt.” Lộ Tinh Minh tiến lên vài bước, do dự vươn tay, đem tóc giả đưa qua.

Lúc này cô mới nhớ tóc giả của mình bị rớt, cầm lấy nói cảm ơn, đưa lưng về phía Lộ Tinh Minh, lại lần nữa đội tóc giả lên đầu.

Lộ Tinh Minh đột nhiên nói: “Đi thôi.”

Vân Tri ngẩn ra: “Đi đâu cơ?”

Lộ Tinh Minh chỉ nói hai chữ: “Ăn cơm.”

Môi Vân Tri ngập ngừng: “Nhưng bây giờ còn phải đi học…”

Anh chẳng hề để ý: “Vậy thì trốn học.”

“…”

“Không được, trốn học là không tốt.” Hôm nay cô làm thương bạn học, còn chửi tục, vốn dĩ là không tốt, nếu bây giờ còn trốn học nữa thì….

“Dù sao cũng là tiết thể dục.” Ánh mắt Lộ Tinh Minh nhìn cô, đột nhiên trêu ghẹo, “Sao thế, cậu còn sợ không đạt tiêu chuẩn môn thể dục cơ à?”

Khuôn mặt nhỏ của Vân Tri gục xuống.

Nói chứ, môn cô không lo lắng nhất là thể dục.

Ngườ ta nói, đầu óc ngu si, tứ chi phát triển. Đầu óc cô đặc biệt ngu si, tứ chi cũng vô cũng phát triển.

Đôi tay Lộ Tinh Minh để trong túi quần, thần thái lười biếng, “Lúc đói mà học tập thì kiến thức khó vào đầu; không bằng ăn uống no đủ rồi thi vào Thanh Hoa Bắc Đại, hoặc còn có thể về nhà làm ruộng.”

Vân Tri bị sốc bởi những đạo lý này, cô nhịn không được mà khen: “Lộ thí chủ, văn chương của cậu hay thật.”

Bàn tay của Lộ Tinh Minh xoa mạnh cái đầu nhỏ của cô, không chút khiêm tốn mà nói: “Chỉ cần cậu theo tôi, ngoan ngoãn nghe tôi nói thì về sau cậu cũng có thể nói văn chương như vậy.”

“Về sau mình sẽ nghe lời cậu, nhưng lần này thì không được.” Vân Tri vuốt tóc, “Mình phải nghe lời sư phụ chăm chỉ học tập, không được trốn học.”

Tuy rằng bây giờ cô rất đói bụng, còn vì mới nôn mửa nên dạ dày khó chịu.

Nhưng mà…

Vẫn là học tập quan trọng!

Lộ Tinh Minh từ bỏ, không ép cô nữa.

Anh xoay người, đưa cô đến sân thể dục.

Vân Tri vui vẻ: “Lộ thí chủ, cậu không trốn học nữa à?”

Lộ Tinh Minh nhàn nhạt ừ một tiếng.

Cô gái nhỏ không đi thì một mình anh đi làm gì nữa.