Bé Cưng, Tóc Giả Của Em Rớt Rồi

Chương 102: Ngoại truyện 19 Vân Tri khi còn nhỏ

Chăm sóc trẻ sơ sinh là một kỹ thuật sống.

Nhìn người khác làm thì dễ nhưng một khi tự tay mình động vào thì lại khó, chỉ một lần thay tã thôi mà đại sư Liễu Thiền đã toát mồ hôi lạnh.

“Tã vải phải quấn thành hình tam giác, nếu ướt phải đổi ngay, không thì sẽ bị đỏ mông. Buổi tối có thể dùng vải đi tiểu, tôi còn mấy miếng, lát nữa đại sư cứ lấy về mà dùng.”

Người thế hệ trước đều thích dùng vải đi tiểu, cảm thấy sạch sẽ thuận tiện, thím mua mấy túi nhiều nên còn dư, hôm nay cho Vân Tri cũng không thấy tiếc.

“Còn nữa, mỗi lần thay xong phải xoa phấn, trẻ nít mềm mại, đứa con trai thứ hai nhà tôi vì không chú ý đã bị phát ban đấy.”

Đại sư Liễu Thiền nghe kỹ càng, toàn bộ đều ghi chú lại.

Sau một hồi nghiêm túc dặn dò, thím nói: “Chỉ vậy thôi, nếu đại sư không hiểu rõ thì có thể hỏi tôi.”

Đại sư Liễu Thiền là người khiêm tốn đôn hậu, ngày thường hay giúp đỡ mọi người, bây giờ có cần thì mọi người trong thôn cũng sẽ không từ chối.

Sớm hôm sau, đại sư Liễu Thiền ôm Vân Tri trở về núi.

Trưởng thôn không yên tâm một mình ông nên cùng Hổ Tử xách bao lớn bao nhỏ, cùng đưa ông trở về chùa, thuận đường còn giúp ông dọn dẹp.

Chờ trưởng thôn với con trai rời đi, trong chùa chỉ còn đại sư và bé con mở mắt nhìn nhau.

Nhìn bé con chưa lớn, đại sư nhức đầu: Từ hôm nay trở đi, ông không còn được sống những tháng ngày no một người, cả nhà không đói, ôi chao.

Để một đứa bé ở trong chùa biết bao khó khăn, dĩ nhiên cũng không có nhiều dễ dàng.

Vân Tri rất biết điều.

Cô bé rất ít khi khóc.

Phần lớn thời gian đều ngậm tay nhìn khắp nơi, hoặc ánh mắt luôn nhìn theo đại sư, cười toét miệng, nếu đại sư rời đi, bé con sẽ khóc lớn, không còn cách nào khác, đại sư chỉ có thể mãi bên cạnh bé con.

Để tiện mang Vân Tri theo, đại sư Liễu Thiền bổ gỗ ra làm một chiếc xe cho trẻ sơ sinh, lại lo bé con nhàm chán không có đồ chơi, cả đêm ông làm cái trống, dùng bút lông vẽ con mèo nhỏ ngủ say trên mặt trống.

Mỗi ngày sau, đại sư Liễu Thiền đi đâu cũng mang Vân Tri theo.

Khi ông ngồi thiền, Vân Tri ngồi trên đùi ông, khi ông quét sân, Vân Tri ngồi trong xe gỗ, khi ông ngủ, Vân Tri nằm bên cạnh nắm lấy râu ông, khi ông xuống núi, Vân Tri ở ngay trên lưng ông.

Mặt trời lên, trăng lặn, mỗi ngày cuộc sống đều trôi qua.

Con nít sẽ lớn lên, sẽ biết ngồi, rồi lại biết bò.

Bé con được đại sư nuôi rất tốt, hết bị bệnh vàng da, da trắng nõn mũm mĩm, tóc đen dày trên đỉnh đầu, lông mi dài đen nhánh, đôi mắt to tròn đáng yêu.

Vân Tri xinh đẹp lanh lợi, mỗi lần đi ra ngoài cũng được khen ngợi.

Đại sư luôn nói mọi người khen quá, nhưng cười vui vẻ hơn ai hết.

Khi Vân Tri được mười tháng tuổi, đại sư bắt đầu dạy bé con đi bộ.

Sợ Vân Tri bị té, đại sư Liễu Thiền cố ý dọn dẹp một căn phòng trống, trải đệm ra, như vậy nếu có té thì cũng sẽ không đau.

Ngoài cửa sổ là gió rét gầm thét, bên trong nhà là lò sưởi ấm áp.

Vân Tri ngồi cách xa đại sư Liễu Thiền mấy bước, ngây ngẩn nhìn đại sư không muốn đi qua.

Đại sư Liễu Thiền lắc cái trống, dụ bé con; “Vân Tri lại đây với sư phụ nào, lại đây.”

Mắt to của bé con nhìn chằm chằm cái trống, nước miếng chảy xuống.

“Ô!” Vân Tri giơ tay ra về phía cái trống, vô cùng mong muốn.

“Lại đây.” Đại sư Liễu Thiền quơ quơ.

Hai cánh tay của bé con đưa ra, bước chân lảo đảo, mới vừa đi được một bước thì ngã mông ở trên đệm. Bé con nhìn chằm chằm dưới mông hai giây, cuối cùng bắt lấy cái đệm, hung hăng cắn ở trong miệng.

Đại sư Liễu Thiền bất lực than thở: “Vân Tri, cái đệm không làm con bị ngã, không được cắn.”

Ông lấy cái đệm lên, khom người dắt bé con, từng bước từng bước, nhẫn nại lại từ ái.

Gió rét ngoài cửa sổ ngưng từ lúc nào, thay vào đó là tuyết trắng ngần.

Những bông tuyết làm ướt lá thông, vương vãi khắp mái hiên, những viên gạch xanh và ngói xanh bị phủ đầy tuyết, tựa như một bức họa xinh đẹp.

Lần đầu tiên Vân Tri thấy tuyết, ánh mắt lập tức mở to.

Đại sư Liễu Thiền chạm trán bé con, dùng áo khoác dài bọc bé con vào, ôm bé con ra ngoài cửa để ngắm tuyết.

Bông tuyết rơi xuống, lông mi bé con run lên, tay nhỏ xòe ra, nhìn bông tuyết tan chảy trong lòng bàn tay, vui vẻ múa tay múa chân.

“Đẹp không?”

“Nha!”

Bé con còn chưa biết nói chuyện, chỉ biết nói nha.

Đại sư nghiêng đầu nhìn Vân Tri bé nhỏ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn lọt thỏm trong cái mũ, bông tuyết trắng làm gương mặt nhỏ ửng hồng, ánh mắt ánh nhuận.

Đại sư Liễu Thiền không khỏi cười lên: Thì ra nuôi một đứa nhỏ lại vui đến thế.

Tuyết rơi tán loạn, bé con và đại sư đứng trước màng tuyết, phía sau là đèn đuốc, trước mặt là núi rừng mênh mông vô tận.

Ở đây chỉ có gió rít gào trong yên tĩnh, đại sư Liễu Thiền nghe một giọng nói non nớt:

“Sư… phụ.”

Thanh âm nho nhỏ kia như bị gió xé rách, nhưng ông lại nghe vô cùng rõ ràng bên tai.

Đại sư trợn mắt thật to không thể tin được.

“Vân Tri, con vừa nói chuyện đúng không?”

Bé con cắn đầu ngón tay, tròng mắt trong suốt chiếu ngược phong cảnh đầy tuyết.

Đại sư nóng cả chóp mũi, ông lấy tay áo xoa mắt, ôm bé con vào phòng.

“Vân Tri, sư phụ nấu canh trứng cho con nhé!”

“Nha!”

Đại sư Liễu Thiền cũng bắt chước theo, “Nha!”

*

Bé con học tập vô cùng nhanh, vừa mới biết kêu sư phụ liền biết kêu thỏ thỏ, heo heo, cây cây, có lẽ là vì mới biết nói nên bé con chỉ biết nói lặp lại một từ, kêu sư phụ rồi lại nói, ví dụ —

“Sư phụ phụ, cơm cơm.”

“Sư phụ phụ, nước nước.”

“Sư phụ phụ, đi tè tè.”

“Sư phụ phụ, ngủ ngủ.”

Lâu ngày, đại sư Liễu Thiền cũng biến thành: “Cơm cơm chín rồi, uống nhanh nước nước.”

Bé con lớn lên, phiền toái cũng lớn theo.

Vấn đề khó khăn thứ nhất là chải tóc.

Đại sư Liễu Thiền đầu trọc, trong chùa làm gì có cái lược nào.

Nhìn thời tiết bên ngoài, liếc mắt nhìn đầu tóc rối bời của bé con, ông suy nghĩ, vậy cạo trọc đi, khỏi phải lo trời nóng.

Vì vậy đại sư để Vân Tri một tuổi rưỡi ngồi trên ghế, tìm dao cạo, sau vài ba phát đã cạo sạch đầu của bé con.

Đại sư Liễu Thiên không có thói quen cho trẻ con gối bẹp đầu, sờ lấy cái đầu tròn trịa của bé con, sau nhẵn bóng, tròn vo cực dễ thương.

Vân Tri ngồi trên ghế lắc lư chân ngắn, chờ tháo khăn quàng cổ xuống, bé con lập tức nhảy xuống ghế, đuổi theo con bướm bay trong sân.

Đại sư ngồi thiền trước cửa, luôn ngẩng đầu nhìn bé con.

Trẻ nhỏ hiếu kỳ, thấy đại sư đang ngồi, Vân Tri nghiêng đầu, cũng chạy tới theo, ngồi ngay ngắn bên cạnh đại sư, tư thế nghiêm chỉnh đàng hoàng.

Đại sư Liễu Thiền lén nhìn, thấy cái đầu trọc lóc của bé con thì không khỏi bật cười.

Nhưng được năm phút, bé con đã dựa vào đại sư ngủ gật.

Ông sờ cái đầu nhỏ của Vân Tri, ôm bé con vè phòng ngủ, sau đó vào bếp chuẩn bị bữa trưa.

Đại sư Liễu Thiền là người xuất gia không ăn thịt, nhưng Vân Tri còn nhỏ, đang phát triển, không ăn thịt thì không phát triển được. Người trong thôn đưa tới đều là thịt chín, hôm nay ông cắt thịt ra nấu mì, rồi làm đồ ăn cho mình, cuối cùng bưng đồ ăn đến bàn nhỏ trong sân, vào kêu bé con ra ăn cơm.

Vân Tri ăn cơm không cần đút, mỗi ngày đều ngoan ngoãn ăn sạch sẽ, ăn xong còn không quên lau miệng thật sạch, sau đó thoe đại sư vào bếp, ngồi xổm dưới đất phụ rửa chén.

Nói là rửa chén, thật ra chỉ là vọc nước, còn bắt sư phụ phải giặt thêm hai bộ đồ.

Nhưng đại sư Liễu Thiền vẫn luôn không cảm thấy phiền.

Trẻ con hành động không biết gì cả, bé con cũng muốn giúp thật, thôi thì ông cũng đáp lại bằng cách giặt thêm vài bộ quần áo nữa thôi mà.

Nếu không sẽ làm tổn thương trẻ con.

“Vân Tri.” Đại sư Liễu Thiền nhìn Vân Tri cười, “Cảm ơn Vân Tri đã giúp sư phụ rửa chén.”

Vân Tri không hiểu lời ông, mờ mịt nghiêng đầu, sau đó non nớt nói: “Cảm ơn… sư phụ phụ cho cơm cơm ~”

Đại sư Liễu Thiền cúi đầu dùng râu cà lên đầu trọc nhỏ của bé con.