Trong hội trường bữa tiệc, ông bà Cận đang tìm kiếm Tiểu Bảo và Cận Tri Thận, đã sắp đến lúc cắt bánh sinh nhật rồi nhưng hiện tại hai cha con không biết đi đâu rồi.

Bà Cận tìm đến Cận Tri Dực: “Tri Dực, con mau đi tìm xem anh con với Tiểu Bảo đang ở đâu, sắp đến lúc cắt bánh rồi đấy.”

“Mẹ đừng gấp mà, để con đi tìm.”

Nói rồi Cận Tri Dực đi tìm ngay.

Tô Uyển Ương ở bên cạnh nói: “Bác à, để cháu đi tìm giúp nữa.”

Bà Cận gật đầu đồng ý.

Tô Uyển Ương rời đi.

Cô ta tìm khắp một vòng cũng không thấy bóng dáng Cận Tri Thận và Tiểu Bảo đâu, sau đó hỏi nhân viên phục vụ mới biết hình như ban nãy hai người bọn họ đi ra chỗ boong tàu. net

Tô Uyển Ương đi đến đó, nhìn thấy Giang Tiêu Tiêu và Cận Tri Thận cùng với Tiểu Bảo đang ăn cùng nhau phía xa, bầu không khí giữa ba người bọn họ vô cùng vui vẻ và ấm áp, cũng không biết bọn họ đang nói chuyện gì, trông rất giống một gia đình.

Tô Uyển Ương nhìn khung cảnh trước mắt ấy, bàn tay buông thõng bên làn váy không kìm được mà siết chặt.

Giang Tiêu Tiêu không hề nhận ra có người đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, lúc này cô đang tặng quà cho Tiểu Bảo.

Là mặt dây chuyền chòm sao mà cô chọn cho Tiểu Bảo lần trước, bé đeo nó lên, trông bé cực kỳ vui vẻ.

“Cảm ơn cô Tiêu Tiêu, Tiểu Bảo thích món quà này lắm!”

Giang Tiêu Tiêu mỉm cười: “Tiểu Bảo thích là tốt rồi.”

Cận Tri Thận ngồi yên nhìn hai người họ, vẻ mặt anh bất giác trở nên dịu dàng, nụ cười như ẩn như hiện trên môi.

Nhìn biểu cảm trên mặt Cận Tri Thận, Tô Uyển Ương tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Tại sao Cận Tri Thận và Tiểu Bảo luôn lạnh nhạt với mình, còn với Giang Tiêu Tiêu thì khác?

Một con ả giả tạo và phức tạp như thế có tư cách gì mà giành đàn ông với mình chứ?

Một lúc sau Tô Uyển Ương mới bình tĩnh lại được, cho dù Tiểu Bảo và Cận Tri Thận thích cô thì sao, với chuyện xảy ra tối hôm nay, cô ta cũng không tin ông bà Cận sẽ chấp nhận một người con dâu như cô.

Hơn nữa Giang Tiêu Tiêu vốn chẳng phải là một người phụ nữ đơn giản, sớm muộn gì Cận Tri Thận cũng sẽ thấy rõ được bộ mặt thật của cô ta.

Nghĩ rồi Tô Uyển Ương bình tĩnh đi ra ngoài, cô ta mỉm cười và nói: “Thì ra anh và Tiểu Bảo ở đây à, chuẩn bị đến lúc cắt bánh rồi đấy, cô chú bảo em đến gọi anh vào.”

Giang Tiêu Tiêu nhìn Tô Uyển Ương với vẻ xấu hổ.

Cận Tri Thận gật đầu, lạnh nhạt đáp lại: “Cảm ơn.”

Sau đó anh dẫn Tiểu Bảo trở lại hội trường bữa tiệc cùng với Tô Uyển Ương.

Giang Tiêu Tiêu ngồi thêm một lúc nữa rồi mới đi vào, dù sao bây giờ cô vào chung với Tiểu Bảo và Cận Tri Thận thì nhất định sẽ lại khiến mọi người nhìn ngó rồi bàn tán.

Cận Tri Thận và Tiểu Bảo đi vào hội trường, một lát sau bữa tiệc chính thức bắt đầu.

Một chiếc bánh kem ba tầng được đẩy ra, Tiểu Bảo vui sướng ước nguyện, sau đó cắt bánh kem cùng với Cận Tri Thận, bé đưa miếng bánh đầu tiên cho Giang Tiêu Tiêu.

“Cô Tiêu Tiêu ăn bánh ga-tô nè!”

Nhận thấy tầm mắt của mọi người xung quanh đổ dồn về phía mình, Giang Tiêu Tiêu cảm thấy hơi không được tự nhiên, nhưng cô vẫn nhận lấy bánh kem của bé, nở nụ cười từ tận đáy lòng: “Tiểu Bảo, chúc mừng sinh nhật con!”

“Cảm ơn cô Tiêu Tiêu!” Hai má Tiểu Bảo đỏ bừng.

Sau khi cắt bánh xong, ngoài boong thuyền bắn pháo hoa, tất cả mọi người ùa ra xem.

Pháo hoa rực rỡ đủ hình dạng nở rộ trên không trung, đẹp không kể xiết.

Giang Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn bầu trời, tâm trạng cũng dần trở nên thoải mái hơn.

Cận Tri Thận đứng cạnh Giang Tiêu Tiêu, anh quan sát gương mặt của cô, cầm lòng không đặng mà khẽ nở nụ cười.

Như phát hiện ra tầm mắt của anh, Giang Tiêu Tiêu quay đầu lại, đối diện với cặp mắt sâu thẩm kia, trái tim cô bỗng đập rộn lên, khuôn mặt cũng đỏ ửng.

Du thuyền bắt đầu lướt đi trên biển và quay về vào hôm sau.

Tối đó Tiểu Bảo chơi đến tận khuya, nhưng dù sao trẻ con cũng nhanh mệt, thế nên qua mười một giờ là bé bắt đầu buồn ngủ.

Các khách khứa vẫn còn ở bên ngoài chơi đùa, trên du thuyền không chỉ có phòng khánh tiệc có thể giải trí mà bên trong còn có quầy bar cùng với các hoạt động giải trí, những nơi vui chơi, có thể nói là đầy đủ tất cả mọi thứ.

“Cô Giang, cô có muốn đi chơi với chúng tôi không?” Cận Tri Dực hỏi Giang Tiêu Tiêu.

Giang Tiêu Tiêu nhìn các cậu ấm cô chiêu bên cạnh Cận Tri Dực rồi lắc đầu từ chối ngay.

“Tôi không đi đâu, cậu hai cứ đi chơi đi!”

Cận Tri Dực gật đầu rồi dẫn một đám người rầm rộ đi chơi, xem chừng bọn họ định chơi thâu đêm.

Giang Tiêu Tiêu không có hứng thú gì, bế Tiểu Bảo, Cận Tri Thận ở bên cạnh bỗng nói: “Tôi đưa em và Tiểu Bảo đi nghỉ trước nhé.”

“Vâng.”

Cận Tri Thận dẫn hai người vào phòng rồi đi ra ngoài, anh vẫn còn chút việc cần xử lý.

Ông bà Cận nhìn thấy Tiểu Bảo và Giang Tiêu Tiêu cùng đi vào một phòng, tuy không nói gì nhưng bọn họ lại khẽ cau mày.

Hai ông bà về phòng, mới nghe Cận Tri Dực nói nên cũng biết đại khái về quá khứ cùng với thân phận và lai lịch của Giang Tiêu Tiêu.

Vừa rồi trong bữa tiệc, hai người bọn họ vẫn luôn không có thời gian nhắc lại việc này, hiện tại bà Cận suy nghĩ một chốc rồi nói: “Khi nào có thời gian thì anh nói với Tri Thận một câu. Làm bạn thì được chứ còn việc kết hôn, để sau hãy nói.”

“Bình thường em thích con bé ấy lắm mà?”

Lúc trước hai người bọn họ biết Cận Tri Thận có người mình thích thì vui vẻ lắm! Bàn chuyện cưới hỏi rồi làm đám cưới đều nghĩ xong cả rồi, thế nhưng bây giờ…

Vẻ mặt bà Cận trở nên kỳ lạ, bà nói với vẻ lúng túng: “Thì cũng phải xem có thích hợp không mà… cái cô Giang này, không thích hợp với Tri Thận lắm.”

Tuy Giang Tiêu Tiêu xinh đẹp thật, nhưng thân phận và lai lịch quá phức tạp, nếu Cận Tri Thận thật sự kết hôn với cô thì nhất định sẽ còn dây vào chuyện nhà họ Giang và nhà họ Lam, cũng không biết dây dưa đến bao giờ.

Hơn nữa trong buổi tối nay, bà Cận cũng không phát hiện Giang Tiêu Tiêu có điểm gì đặc biệt xuất sắc, bà không rõ Tiểu Bảo và con trai mình thích cô ở điểm nào nữa.

Đương nhiên ông Cận cũng hiểu được, ông gật đầu và nói: ” Có cơ hội anh sẽ tìm Tri Thận nói chuyện.”

“Ừm.”

Bà Cận nhẹ nhàng đáp lại, trên mặt bà hiện lên nét lo âu, bà làm mẹ tất nhiên nhận ra được Cận Tri Thận rất thích Giang Tiêu Tiêu, cả Tiểu Bảo cũng vậy, không biết bọn họ có chịu cách xa cô không.

Ở một bên khác, trong phòng, Tiểu Bảo đã thay đồ ngủ, đang vùi vào trong lòng Giang Tiêu Tiêu.

Cặp mắt sáng lấp lánh của bé nhìn chăm chú vào Giang Tiêu Tiêu, bé cười nói: “Cô Tiêu Tiêu ơi, mới nãy con ước rất rất nhiều điều ước đó, cô đoán xem một trong số đó là gì nào?”

Giang Tiêu Tiêu nở nụ cười, hỏi bé một cách dịu dàng: “Là gì thế?”

“Con hy vọng cô Tiêu Tiêu vẫn mãi ở bên ba con, ba người chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.”

Tiểu Bảo nói với giọng non nớt của trẻ nhỏ, ánh mắt Giang Tiêu Tiêu hơi thay đổi, mãi mãi ở bên nhau? Liệu có thể không đây?

Làm sao một gia tộc quyền quý danh tiếng như nhà họ Cận có thể chấp nhận một đứa con gái như mình chứ, Giang Tiêu Tiêu rủ mắt, việc mang thai hộ sớm muộn cũng có ngày bị phát hiện… nhà họ Cận tuyệt đối sẽ không đồng ý cho cô và Cận Tri Thận ở bên nhau.

Tiểu Bảo kéo tay Giang Tiêu Tiêu và làm nũng: “Được không ạ? Cô Tiêu Tiêu à, cô không được rời con và ba con mà đi đấy nhé.”

Giang Tiêu Tiêu mỉm cười, cô không trả lời bé mà chỉ nói: “Tiểu Bảo, đã mười một rưỡi rồi, nên đi ngủ thôi.”

“Vâng ạ, chúc cô Tiêu Tiêu ngủ ngon.”. Đam Mỹ Hay

Tiểu Bảo cũng không nói gì nữa, dù thế nào thì bé vẫn thích cô Tiêu Tiêu, bé muốn ở với cô mãi mãi!