Hôm nay, khi Giang Tiêu Tiêu đang bận rộn với công việc trong công ty, điện thoại di động bỗng đổ chuông.

Người gọi điện là Lục Tranh.

Lúc Giang Tiêu Tiêu nhận được điện thoại của anh ấy cũng khá là bất ngờ, cô hỏi: “Đàn anh, sao đột nhiên anh gọi điện cho em thế? Có việc gì sao “Hôm nay là sinh nhật anh, buổi tối có tổ chức một bữa tiệc, em có thời gian đến tham gia không?” Giọng nói hấp dẫn của Lục Tranh vang lên từ đầu dây bên kia. “Sinh nhật của anh chắc chắn em phải đi rồi, em còn phải tặng quà cho anh nữa Giang Tiêu Tiêu nói đùa.

Cô luôn mến phục anh Lục.

Hơn nữa, Lục Tranh còn là ân nhân cứu mạng của cô, nếu không có anh ấy nhất định không có cô của hiện tại.

Lúc Giang Tiêu Tiêu nói những lời này cũng không cố ý tránh mặt Tử Vũ, thế nên cô ta nghe được hết nội dung cuộc trò chuyện.

Tử Vũ theo bên cạnh cô không nhịn được mà cau mày, ánh mắt cô ta nhìn cô hiện lên vẻ khinh thường.

Ánh mắt lộ liễu và trắng trợn khiến người ta không muốn để ý cũng khó. “Vừa rồi cô nói chuyện điện thoại với ai? Chẳng lẽ cô không biết nên tránh nghi ngờ à?” Tử Vũ khoanh tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống Giang Tiêu Tiêu giống như muốn nghiền ép cô về khí thế.

Cách nói tự cho là đúng này làm Giang Tiêu Tiêu hơi cáu, giọng điệu của cô trở nên lạnh lùng: “Liên quan gì đến cô? Làm tốt bồn phận của cô là được rồi.

Ha.” Tử Vũ hừ lạnh, cảm giác mình nằm được nhược điểm của Giang Tiêu Tiêu.

Cô ta nói năng gay gắt hơn: “Cô lén lút cặp bồ sau lưng cậu chủ, cô nói xem nếu tôi báo cho cậu chủ biết thì anh ấy sẽ nghĩ như thế? Liệu anh ấy có vứt bỏ cô không? Hơn nữa cô còn muốn thừa dịp anh ấy không ở đây để đi ra ngoài hẹn hò với bồ!”

Tử Vũ liên tục dùng chữ 'bồ để hình dung Lục Tranh.

Lửa giận của Giang Tiêu Tiêu tăng vọt, chỉ muốn đuổi ngày Tử Vũ ra ngoài. “Dù Tri Thận ở đây thì tôi cũng hoàn toàn trong sạch, hơn nữa anh Lục Tranh cũng không phải là bồ như cô hình dung. Huống hồ đến chồng tôi còn không để ý thì cô là ai mà xen vào? Nếu cô vẫn còn ăn nói lỗ mãng như thế nữa, cô có tin tôi bảo Tri Thận sa thải cô ngay không? Tri Thận cử cô đến chỗ tôi không phải là để cô xét nét tôi.”

Nghe vậy, Tử Vũ lại hừ lạnh: “Tôi cũng chỉ muốn nói cho cô biết, hy vọng cô có thể biết tự trọng một chút. Tôi tốt bụng nhắc nhở cô vậy mà cô lại còn chửi rủa tôi!”

Giang Tiêu Tiêu cười khẩy: “Xin hỏi cô, tôi không tự trọng ở điểm nào? Cô nói ra để tôi sửa

Tử Vũ vốn nhanh mồm nhanh miệng bằng nghẹn họng, muốn nói nhưng lại không nói ra được.

Không tự trọng thì đúng là không có thật, nên Tử Vũ không trả lời.

Giang Tiêu Tiêu biết Tử Vũ chẳng qua là không ưa mình, bởi vậy cô cũng không tiếp tục xuất hiện trước mặt cô ta nữa.

Cô dứt khoát đi về nhà.

Giang Tiêu Tiêu đang ở trong phòng ngủ chọn quần áo, một giọng nói non nớt bỗng vang lên: “Mẹ ơi.

Tiểu Bảo đi từ ngoài vào, trợn mắt nhìn Giang Tiêu Tiêu đang chọn quần áo, nói: “Mẹ định đi tham gia bữa tiệc của chú kỳ quái phải không ạ? Tiểu Bảo cũng muốn đi.

Nghe được cách xưng hô “chú kỳ quái” của Tiểu Bảo, Giang Tiêu Tiêu cảm thấy buồn cười, thế là cười phì luôn.

Tiểu Bảo thấy Giang Tiêu Tiêu lại còn cười, lập tức nhào vào lòng cô, kéo góc váy cô, giọng điệu non nớt đáng yêu đến mức hòa tan trái tim cô. “Mẹ, mẹ hứa với Tiểu Bảo rồi mà.”

Tiểu Bảo làm nũng luôn mang đến lực sát thương mạnh nhất cho Giang Tiêu Tiêu.

Ban đầu cô không muốn cho Tiểu Bảo tham gia những trường hợp này, nói cho cùng nơi đó tràn đầy các dạng mạng lưới quan hệ và lợi ích.

Nhưng Tiểu Bảo làm nũng khiến cô thật sự không từ chối được.

Sau vài lần, Giang Tiêu Tiêu đành chịu thua.

Cô bế Tiểu Bảo còn chưa cao đến hông mình lên, hôn mạnh lên khuôn mặt mềm mại của bé một cái. “Ai bảo con đáng yêu như thế chứ? Làm sao mẹ từ chối con được đây?” “Hì hì.” Tiểu Bảo cười vui vẻ, hai tay bé ôm cổ Giang Tiêu Tiêu. “Làm gì có, là do mẹ đẹp quá, thiện lương quả, nên mới không đành lòng từ chối Tiểu Bảo” Vài tiếng đồng hồ sau, Giang Tiêu Tiêu dẫn Tiểu Bảo đến địa điểm tổ chức bữa tiệc.

Giang Tiêu Tiêu bước xuống từ một chiếc Rolls Royce màu đen vừa giản dị vừa xa hoa, tay phải dắt Tiểu Bảo.

Bộ váy dạ hội màu đen bó sát, bọc lấy thân hình quyến rũ của cô, toát lên khí chất siêu phàm thoát tục.

Mái tóc đen dài được thợ làm tóc vấn lên, tạo một kiểu tóc đoan trang để phối hợp với váy dạ hội của cô hôm nay.

Tiểu Bảo cũng thay đổi hình tượng trước kia, diện bộ đồ tây màu đen trông ra dáng lắm.

Dường như còn điển trai hơn cả người lớn, trong sự trẻ con lại có sẵn nét cao quý bẩm sinh.

Hai mẹ con xuất hiện giống như viên đá rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, tức khắc làm hồ nước dậy sóng.

Đồng thời, sự xuất hiện của Giang Tiêu Tiêu và Tiểu Bảo cũng thu hút vô số ánh mắt. Lục Tranh nghe tin đi ra lập tức chạy lại gần, thấy được hai người bọn họ ăn diện lộng lẫy, cười trêu chọc: “Em và bé không phải đến dự tiệc mà là đến phá đảm đúng không?”

Giang Tiêu Tiêu mỉm cười hàm ý với anh ấy rồi ngồi xuống giúp Tiểu Bảo sửa sang quần áo.

Cô dắt tay bé, chỉ vào Lục Tranh và nói: “Người mẹ nói với con hôm nay chính là chú này, Tiểu Bảo mau chào chú Lục đi.”

Tuy anh ấy là đàn anh của Giang Tiêu Tiêu nhưng hai người họ không kém nhiều tuổi lắm.

Những đứa trẻ khác thấy Lục Tranh đều gọi là anh, bây giờ bị Tiểu Bảo gọi là chú, anh ấy cảm thấy hơi...

Vậy mà Tiểu Bảo lại cực kỳ phối hợp với Giang Tiêu Tiêu, cười toét miệng, dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn mà nói: “Chào chú ạ, chúc chủ sinh nhật vui vẻ.

Không thể so đo với một đứa trẻ được.

Lục Tranh khuyên nhủ bản thân, rồi tiến lên xoa đầu Tiểu Bảo.

Lục Tranh cười hỏi: “Hôm nay Tiểu Bảo đẹp trai thế nhỉ? Sao cháu cũng đến tham dự tiệc sinh nhật của chủ vậy?”

Tiểu Bảo cười hì hì, ghé vào tai Lục Tranh nói nhỏ: “Cháu khen mẹ xinh đẹp, thể là mẹ dẫn. cháu tới đây.”

Thật ra, hôm nay Giang Tiêu Tiêu mang Tiểu Bảo đến còn có ý khác.

Dẫu sao hiện giờ cô đã là người có chồng, nếu một mình đi dự tiệc khó tránh khỏi sẽ bị lời ra tiếng vào.

Nếu cô mang theo cả Tiểu Bảo đến đây, người khác cũng sẽ không nói gì được.