Cận Tri Thận nghe bé hỏi vậy thì ngẩn người. Anh nhìn bé, lại nhìn Giang Tiêu Tiêu, ánh mắt như đang dò xét.

Giang Tiêu Tiêu thấy buồn cười, thầm nghĩ: sao lại tưởng thật chứ!

Cô và Tiểu Bảo không có quan hệ huyết thống, làm sao giống nhau được?

Vốn đĩ Cận Tri Thận định trả lời cho có lệ, nhưng nhìn đi nhìn lại thì bất ngờ phát hiện đúng là thần thái mặt mũi Tiểu Bảo và Giang Tiêu Tiêu khá giống nhau.

Đều xinh xắn và tinh xảo như nhau, đặc biệt là ánh mắt giống nhau đến bảy tám phần.

“Rất giống.”

Cận Tri Thận kinh ngạc thốt lên, lại quan sát hai người kỹ hơn.

Càng nhìn càng thấy giống!

Thấy anh nói như đúng rồi, Giang Tiêu Tiêu nửa tin nửa ngờ, cũng nhìn Tiểu Bảo.

Tuy nhiên, cô càng nhìn càng thấy Tiểu Bảo là phiên bản thu nhỏ của Cận Tri Thận.

Cả hai đều sở hữu đường cong gương mặt hoàn mỹ và ngũ quan tuấn tú đến độ ngòi bút khó mà mô phỏng lại, cùng với khí chất riêng khó diễn tả gần như giống hệt nhau.

“Đúng là rất giống nhau.”

Cô cũng nói một câu từ tận đáy lòng, thầm cảm thán sức mạnh của gen.

Một lớn một nhỏ đều là kiểu hại nước hại dân!

Tiểu Bảo không nghe ra ẩn ý của cô, lầm tưởng là cô nói mình rất giống cô, thế là bé lập tức nhoẻn miệng cười, đôi mắt cong cong như trăng non, giọng nói ngọt ngào đáng yêu: “Được giống cô Tiêu Tiêu là vinh hạnh của Tiểu Bảo!”

Giang Tiêu Tiêu vui lắm.

Tiểu Bảo còn nhỏ mà đã nói một câu ga lăng như vậy, thật là hiếm thấy!

Sau này lớn lên đi tán gái, chắc chắn bé sẽ là một cao thủ cho mà xem!

Vừa nhìn là biết không phải ba bé dạy!

Giang Tiêu Tiêu càng nhìn càng thích, không kìm được vươn tay niết mặt bé, đáp lời bé với biểu cảm y hệt: “Không, phải để cô nói câu này mới đúng. Được giống Tiểu Bảo, cô rất vinh hạnh!”

Cận Tri Thận lên tiếng: “Cô Giang đừng xem nhẹ bản thân, cô rất đẹp.”

Giang Tiêu Tiêu hoàn toàn không ngờ Cận Tri Thận lại khen mình, cô đơ ngay tại chỗ, đôi mắt đẹp trợn tròn.

Tiểu Bảo vui vẻ tán thành trong lòng anh: “Đúng vậy, cô Tiêu Tiêu rất đẹp, là người đẹp nhất trong số những người Tiểu Bảo từng gặp.”

Giang Tiêu Tiêu tỉnh táo lại, bấy giờ mới phát hiện lúc nãy mình sai rồi.

Kỹ năng tán gái của Tiểu Bảo là do ba dạy.

Vẻ mặt giống y chang, cách khen ngợi cũng giống y hệt!

Cô phản ứng chậm nửa nhịp, mặt đỏ lên, hơi luống cuống, không dám tiếp tục đề tài này nữa, vội nói lảng sang chuyện khác: “Khụ, chúng ta đừng đứng ở đây nữa, trước tiên nghĩ xem đi nên ăn gì ha? Không nấu cơm tối được rồi, hay là ăn đại bên ngoài nhé?”

Cận Tri Thận đáp: “Muốn chúc mừng thì sao lại ăn đại được? Để tôi đặt nhà hàng.” Nói rồi anh đưa Tiểu Bảo cho cô.

Giang Tiêu Tiêu vội chìa tay ôm bé, sau đó trông thấy anh lấy điện thoại trong túi ra chuẩn bị gọi điện.

Giang Tiêu Tiêu cất tiếng: “Sao tôi có thể mặt dày như vậy được?”

Cận Tri Thận nhìn cô đáp: “Không cần khách sáo với tôi.”

Giang Tiêu Tiêu thầm nghĩ anh mới là người cần phải khách sáo đó biết không?

Mặc dù giữa hai người còn có Tiểu Bảo nữa mới không lúng túng.

Nhưng dù sao cũng chỉ mới quen vài ngày mà đã cùng nhau ăn cơm dưới một hiên, nghĩ thế nào cũng thấy tiến triển lạ thường.

Giang Tiêu Tiêu muốn nói ra nhưng lần nào Cận Tri Thận cũng lấy Tiểu Bảo làm cớ, cô cũng đành thôi.

Trong lúc cô miên man suy nghĩ, Cận Tri Thận đã gọi điện xong, quay sang nói với cô: “Cô chờ đây, tôi đi lái xe qua đây.”

Giang Tiêu Tiêu gật đầu, dõi mắt nhìn theo Cận Tri Thận rời đi.

Nửa tiếng sau, ba người đã ngồi trong phòng riêng của nhà hàng lớn nhất thành phố Cẩm.

Chỗ này cũng nổi tiếng gần xa như nhà hàng lần trước, món ăn lại càng đắt có tiếng, một bữa cơm bằng hơn nửa tháng lương của Giang Tiêu Tiêu.

Cô cảm thấy Cận Tri Thận quá tốn kém, bèn nói: “Anh Cận, thật ra anh không cần như vậy, tôi rất dễ nuôi, ăn đại ít rau là được.”

Cận Tri Thận nhớ lại, đúng là lần trước Giang Tiêu Tiêu không kiêng rau thịt, thế là anh vuốt cằm: “ở đây cũng có rau, tôi gọi cho cô chén Bạch Ngọc Men Vàng nhé! Món này khá ngon, chắc cô sẽ thích.”

Giang Tiêu Tiêu hỏi với vẻ nghi hoặc: “Bạch Ngọc Men Vàng là cái gì?”

Cận Tri Thận trả lời ngắn gọn: “Cải trắng.”

Giang Tiêu Tiêu cạn lời, thầm nghĩ cái tên này nghe như tiệc lớn trong cung đình vậy.

Một lát sau, Cận Tri Thận gọi món xong, rót trà hoa cho Giang Tiêu Tiêu và Tiểu Bảo để làm trơn họng trước khi ăn.

Giang Tiêu Tiêu cảm ơn, sau đó bưng một tách trà cho Tiểu Bảo uống trước.

Bộ dáng Tiểu Bảo uống nước rất lịch sự, bé khẽ nhấp môi, thoạt nhìn tao nhã khó tả, trông rất giống Cận Tri Thận bên cạnh, lại càng thêm cảnh đẹp ý vui.

Lại qua một hồi, Tiểu Bảo uống nước xong, Giang Tiêu Tiêu cũng bưng một tách trà uống.

Cô vừa mới uống một ngụm thì cửa phòng mở ra, một nhân viên phục vụ cầm hóa đơn bước vào.

Cận Tri Thận tiện tay đặt lên bàn, Giang Tiêu Tiêu lơ đãng liếc qua, sau đó… sặc luôn.

Cận Tri Thận nhíu mày: “Sao lại sơ ý thế?”

Anh vừa nói vừa vươn tay vỗ lưng cô, động tác vô cùng thân thiết.

Tiểu Bảo thấy vậy cũng không chịu thua kém, đứng dậy vỗ lưng giúp cô.

Giang Tiêu Tiêu không để ý hai người họ, chỉ

trừng mắt nhìn chằm chằm hóa đơn.

Trên đó viết rõ: Một phần Bạch Ngọc Men Vàng năm nghìn tệ.

Một phần Gà Sao Thúy Liễu năm nghìn tệ.

Một phần Sò Khô Tú Cầu nghìn bốn trăm tệ…

Xem xong mấy món liền, Giang Tiêu Tiêu ngu người luôn, thầm nghĩ mấy món này làm từ vàng hay gì? Sao đắt thế?

Lẽ nào chủ tịch Cận bị lừa?

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa phòng vang lên lần nữa, nhân viên phục vụ đẩy xe đựng thức ăn mang toàn bộ các món bọn họ đã đặt tới.

Cuối cùng Giang Tiêu Tiêu cũng đỡ hơn, không ho nữa. Trước tiên cô nhìn bát Bạch Ngọc Men Vàng, đúng là trên nước canh màu vàng trong suốt bày lá cải trắng cùng mấy hạt cẩu kỷ trang trí, trông rất đẹp.

Ngoài ra chẳng có gì đặc biệt hết.

Thấy cô nhìn chằm chằm vào cải trắng, Cận Tri Thận lập tức múc một bát nhỏ cho cô: “Đã đói chưa? Ăn thử đi.”

Giang Tiêu Tiêu cảm ơn rồi bưng lấy, vẫn cảm thấy không nỡ ăn.

Nhưng ăn rồi cô mới biết tại sao món này lại đắt đến vậy.

Điểm quan trọng nằm ở nước canh.

Rõ ràng là nước lèo được chế biến từ rất nhiều loại nguyên liệu, mùi vị tuyệt vời, ngọt ngào ngon miệng, sau khi ăn dư vị còn đọng mãi.

Tuy nhiên, một người nghèo như Giang Tiêu Tiêu vẫn khó lòng chấp nhận chuyện ăn một món cải trắng mà tốn những mấy nghìn tệ thế này.

Có điều cô không ngốc đến độ nói ra, chẳng qua từ việc này cô có thể nhận thấy sự chênh lệch giữa mình và Cận Tri Thận.

Khoảng cách một trời một vực, khó có thể vượt qua!

Cô ăn một bữa cơm với tâm trạng phức tạp.

Một lúc sau ba người ăn gần xong, Giang Tiêu Tiêu đứng dậy đi nhà vệ sinh.

Không ngờ lúc trở về cô trông thấy mấy bóng người mà đời này cô không muốn gặp nhất ở hành lang.

Đó là Lam Quân Hạo, Giang Tình Tình và… ba cô Giang Chấn, mẹ kế Thẩm Thục Lan, cùng với ba mẹ của Lam Quân Hạo là Lam Bách Xuyên và Tần Sương.

Lúc này, thoạt nhìn hai nhà vui vẻ ấm áp.

Ba cô Giang Chấn còn tươi cười với vợ chồng nhà họ Lam: “Thằng bé Quân Hạo ngày càng ưu tú, Tình Tình nhà tôi được cậu ấy yêu thương đúng là may mắn tích từ kiếp trước.”

Lam Bách Xuyên mỉm cười đáp: “Anh nói gì thế? Tình Tình nhà anh cũng đâu có kém, vừa xinh đẹp vừa hiểu chuyện. A Hạo nhà tôi có thể lấy được cô nhóc Tình Tình này cũng là phúc đức ba đời.”

Tần Sương bên cạnh cũng tán thành: “Tôi thấy hay là nhân lúc tình cảm đôi trẻ đã đến độ, chúng ta chọn ngày lành tổ chức đám cưới đi thôi!”

Giang Tình Tình và Lam Quân Hạo nhìn nhau, mỉm cười nói: “Chúng con không có ý kiến.”

Hai gia đình cười nói vui vẻ. Đúng lúc này, Lam Quân Hạo là người đầu tiên nhìn thấy Giang Tiêu Tiêu phía trước, sắc mặt lập tức thay đổi.