Cố Khái Đường lại nghĩ có chút ngượng ngùng, động tác của hắn càng ngày càng cứng ngắc, một lát sau, nhịn không được hỏi: "... Không đi ra xem ti vi sao?"

Đậu Tranh thấy hứng thú, sảng khoái nói: "Không đi, nhìn cậu."

"..." Cố Khái Đường dừng một chút, lại lật một trang.

Thời gian hơi trễ, Tiễu Dã ngay từ đầu vẫn ngồi ở trên đùi nhìn Cố Khái Đường làm việc, nhưng rất nhanh thì bắt đầu gật gù. Thế là ôm bé con trở về phòng, suy nghĩ một chút, lại muốn tới phòng ngủ của Cố Khái Đường.

Cố Khái Đường dùng máy vi tính cũng sẽ không khom người hắn thẳng lưng, thường thường lật sách tham khảo, dùng chuột sửa lỗi nhỏ

Đậu Tranh ở bên cạnh hắn nhìn một hồi, tâm càng ngày càng tĩnh lặng.

Sạch sẽ, an tâm, đây là cảm giác chỉ có Cố Khái Đường có thể mang đến cho y.

Trong phòng chỉ có thể nghe thanh âm Cố Khái Đường đánh chữ. Qua khoảng chừng nửa giờ, Cố Khái Đường ngừng lại, nói với Đậu Tranh: "Có thể giúp tôi mang quyển sách kia tới đây không?"

Bởi vì quá an tĩnh nên Đậu Tranh có chút hoảng hốt, nhất thời không phản ứng kịp. Nhưng y rất nhanh mở to hai mắt, đứng lên, hỏi: "Quyển nào?"

Cố Khái Đường nói: "Quyển màu xanh đằng kia."

Đậu Tranh với tay lấy quyền sách tham khảo dày như viên gạch, đưa cho Cố Khái Đường. Cố Khái Đường lật lật, nhìn mấy trang, rồi để qua một bên.

Lúc Cố Khái Đường đọc sách, Đậu Tranh cũng có thể nhìn thấy.

Y biết Cố Khái Đường đã xem qua quyển sách màu xanh ấy, bởi lúc hắn mở sách thì hạ bút thành văn, hình như đã đem tất cả nội dung học thuộc.

Nhưng trang sách lại mới tinh, vêt tích viết xẹt qua cũng không có, Cố Khái Đường rất ít khi ghi chú trong sách, nhiều nhất chỉ là đánh một dấu móc ở câu quan trọng, gạch một đường ở từ quan trọng. Gặp qua rất nhiều chi tiết mà Cố Khái Đường khác biệt so với người khác, Đậu Tranh đều có thể tinh tế cảm thụ được.

Đậu Tranh chẳng biết vì sao ngày đó lại luôn muốn tiếp cận Cố Khái Đường. Phải nói, y lúc nào cũng muốn đến gần, chỉ là ngày đó đặc biệt nhớ nhung mà thôi.

Lúc Cố Khái Đường đánh máy, Đậu Tranh đột nhiên mở miệng nói: "Tôi... đêm nay có thể ngủ ở chỗ này sao?"

Cố Khái Đường dừng đánh chữ, quay đầu nhìn Đậu Tranh.

Đậu Tranh nuốt nước miếng một cái, lặp lại: "Tôi, muốn ngủ cùng cậu."

Cố Khái Đường trầm mặc một hồi.

Đậu Tranh cực kì hận tính cách trầm mặc của Cố Khái Đường, cũng cực kỳ yêu hắn như vậy.

Sao đó Cố Khái Đường hỏi: "Tại sao?"

Cố Khái Đường cũng không rõ tại sao mình lại hỏi như vậy. Tại sao ư? Đáp án Cố Khái Đường cũng có thể nói ra được, còn có thể vì cái gì, Đậu Tranh thích hắn, y yêu hắn.

Rất kì quái. Cố Khái Đường chỉ là muốn nghe Đậu Tranh nói ra.

Đậu Tranh "ách" một tiếng, chẳng hiểu sao, lỗ tai y đột nhiên đỏ bừng lên. Hắn nói: "Cậu buổi tối đi nhà vệ sinh không tiện... Gọi tôi dễ dàng hơn."

Cố Khái Đường nói: "Không sao, tôi có thể tự đi."

Đậu Tranh do dự một hồi, thấp giọng nói: "...Được rồi. Tôi chính là muốn ngủ cùng cậu."

Đậu Tranh đẩy đẩy kính mắt. Tuy nói có chuẩn bị, nhưng vẫn bị đáp án này của Đậu Tranh làm cho trở tay không kịp.

Không phải chưa từng có người theo đuổi Cố Khái Đường. Trên thực tế, hắn là một nam sinh rất nổi tiếng, bởi vì tướng mạo đường đường, tính tình ôn hòa, gia thế tốt đẹp, các cô gái thích hắn không phải ít.

Nhưng sau khi bị Cố Khái Đường cự tuyệt, đại đa số sẽ thấy khó mà lui. Đàn ông và phụ nữ có lẽ tính cách không giống nhau đi, như Đậu Tranh, bất luận Cố Khái Đường nói rõ ràng thế nào, có lúc Cố Khái Đường vẫn nghĩ Đậu Tranh nhất định sẽ không bỏ cuộc.

Trên thực tế, Đậu Tranh vô luận thế nào vẫn không bỏ cuộc.

Cố Khái Đường rũ mắt xuống, nói: "Chân tôi bị thương."

"Hả?"

"Cậu không phải tướng ngủ không tốt sao." Cố Khái Đường thản nhiên nói, "vẫn là quên đi."

Đậu Tranh vừa nghe, nhất thời tỉnh táo tinh thần, nói: "Không sao đâu, tôi sẽ không đè cậu. Kỳ thực tôi còn rất..."

Cố Khái Đường nói: "Không cần, tôi có thể đi WC."

Đậu Tranh "A..." một tiếng, gục đầu xuống.

Đã từng có một nữ sinh gửi cho Cố Khái Đường một tờ giấy nhỏ, mặt trên có viết: "Thích một người thì chỉ số thông minh sẽ tuột xuống, cậu khiến mình tâm thần không yên, giống như đã biến thành học sinh tiểu học", Đậu Tranh là một người quá thẳng thắng, sẽ không che giấu ý tưởng nội tâm của mình. Như vậy sẽ khiến người khác nghĩ chỉ số thông minh của y không phải cao lắm.

Thế nhưng tỉ mỉ quan sát một chút, Cố Khái Đường phát hiện hoàn toàn không phải như thế. Đậu Tranh tựa hồ là chỉ đối với một mình Cố Khái Đường như vậy.

Cố Khái Đường lơ đãng nhớ lại khuôn mặt mơ hồ đã lâu không thấy của nữ sinh kia, lúc đó không hiểu rõ, hiện giờ có chút minh bạch. Lấy hết chỉ ra xong, bác sĩ đại khái là đi lấy đồ gì đó, để Cố Khái Đường một mình nằm đó. Cố Khái Đường thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu, mới phát hiện vết thương vừa chảy máu. Hiện tại Bắc Kinh rất lạnh, không có hệ thống sưởi hơi, có vẻ càng rét lạnh, nhưng hắn đau đớn đổ rất nhiều mồ hôi. Cố Khái Đường dừng một chút, lấy điện thoại ra muốn dời đi lực chú ý, liền kiểm tra mail.

Trước khi tới bệnh biện, Cố Khái Đường gửi PPT cho Lưu Hạo Nhiên, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy hồi âm.

Cố Khái Đường liền cất điện thoại, vừa cất xong, bác sĩ đã trở lại. Có lẽ phản xạ có điều kiện, vừa nhìn thấy bác sĩ chủ trị cho mình, chân Cố Khái Đường lại bắt đầu đau nhức.

Bác sĩ nói: "Tôi thấy cậu khôi phục không tồi, cẩn thận đừng để ngã xuống, mấy ngày nay tận lực bớt xuốn giường, nhưng phải làm vận động bổ trợ phục hồi. Người nhà có thể vào."

Cố Khái Đường bây giờ mới hoàn toàn thả lỏng, "vâng" một tiếng.

Người nhà Cố Khái Đường đều ngồi chờ bên ngoài, lúc bác sĩ nói có thể về nhà, Đậu Tranh liền nhanh chóng đi đến đỡ lấy Cố Khái Đường.

Mẹ Cố đi cùng con trai trở lại tiểu khu Minh Châu, hài hước nói: "Khái Đường cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, cái này gọi là tái ông mất ngựa."

Đứa con trai này của bà vô cùng chịu cực chịu khổ. Khi còn bé còn không nhìn ra, lớn lên mới phát hiện, Cố Khái Đường tính nhẫn nại kinh người, tự chủ rất mạnh, khiến cho người làm mẹ như bà kiêu ngạo tự hào.

Đối với cái kết luận của mẹ, Cố Khái Đường chỉ có thể cười khổ.

Có thể nhỉ ngơi sao? Tuyệt đối không phải như vậy, hắn đã xin qua Đức trao đổi, có cuộc thi xếp hàng sắp tới, Cố Khái Đường định dùng khoảng thời gian này học tập, luyện thi.

Mẹ Cố và Cố Khái Mai chuẩn bị ở lại tiểu khu Minh Châu ăn cơm, nhưng Cố Khái Đường đi đứng bất tiện, không thể đi đến nhà hàng. Mấy người thương lượng một chút, quyết định ở nhà dùng cơm, giản lược bớt chuyện.

Mẹ Cố ban đầu rất kinh ngạc chuyện Đậu Tranh nguyện ý làm cơm, thời gian dài cũng không bất ngờ nữa. Theo bà biết, đàn ông rất ít người chịu vào phòng bếp, như ba Cố ở nhà vẫn được mẹ Cố chăm sóc, đồ tới đưa tay, cơm tới há miệng, cho đến hơn bốn mươi tuổi mới xuất ngoại công tác, rơi vào đường cùng mới học nấu ăn, hơn nữa cực kì không tình nguyện, mỗi lần nói chuyện phiếm với mẹ Cố lại kể lể một phen.

Cho nên lúc mẹ Cố ở nhà, chắc chắn không để Đậu Tranh vào bếp, đem Đậu Tranh đuổi ra ngoài, nói: "Em tới ngồi đợi cùng Cố Khái Đường đi, nghỉ ngơi một chút, đợi lát nữa ăn cơm."

Đậu Tranh sờ mũi một cái, ngồi trên salon, không yên lòng lột cam. Hắn nghe Cố Khái Đường ở trong phòng gọi điện thoại, lỗ tai không tự chủ dựng lên.

Cố Khái Đường nhận được điện thoại từ học muội Sở Vi. Trong thời gian này, Sở Vi luôn nói chuyện ở trường với Cố Khái Đường, cái gì cũng vô dụng, Cố Khái Đường cũng chỉ nghe một chút mà thôi.

Chỉ có hồi nay, Sở Vi nói một chuyện tương đối quan trọng, khiến Cố Khái Đường mở to hai mắt, không dám tin hỏi lại: "Cái gì?"

Bởi vì thanh âm của hắn đột nhiên lớn, Đậu Tranh sửng sốt, thả trái cam trong tay xuống, nghi ngờ đi về phía phòng ngủ.

Có thể là tín hiệu không tốt, thanh âm của Sở Vi không quá rõ ràng, cô nói: "Thật đấy, Lưu Hạo Nhiên không được bầu chọn. Em đã xem quá rất nhiều lần, còn hỏi các bạn khác. Sư huynh, không phải chuyện này ván đã đóng thuyền rồi sao?"

Cố Khái Đường có chút mờ mịt: "Anh không biết."

Sở Vi nói: "Được rồi, giờ em đang ở trên tàu điện ngầm, sắp tới nhà anh rồi. Tín hiệu không tốt, lát nữa gặp sẽ nói với anh."

Cố Khái Đường nói: "Được."

Sau khi cúp điện thoại vẫn trầm tư suy nghĩ.

Sở Vi nói là trường học treo giải thưởng cho giảng viên, mỗi năm chọn ra năm mươi học giả ưu tú, danh ngạch không nhiều lắm, nhưng đối với Lưu Hạo Nhiên mà nói không quá khó khăn.

Bởi vì ông là một học giả vô cùng nỗ lực, lấy được khá nhiều thành tựu, danh tiếng rất tốt. Nếu như ông không có tư cách được bầu chọn thì ai mới có tư cách đây?

Cố Khái Đường không biết tình hình rốt cuộc là thế nào, ngay lúc này, mail hồi âm của Lưu Hạo Nhiên đã gửi đến.

Cố Khái Đường mở ra xem.

Thư gửi tới Lưu Hạo Nhiên, vô luận là cái gì, ông cũng sẽ không hồi âm ngay lập tức, bởi vì ông sẽ xem kỹ mỗi một câu trong thư của Cố Khái Đường, đồng thời xem xét đánh giá. Có đôi khi một chương luận văn, số từ sửa chữa còn nhiều hơn nguyên bản của Cố Khái Đường.

Lần này PPT dung lượng rất lớn, Cố Khái Đường còn tưởng ông sẽ xem rất lâu, không nghĩ nhanh thế đã hồi âm, hắn còn thật kinh ngạc.

Nhưng thấy được nội dung hồi âm, Cố Khái Đường liền hiểu.

Trên đó viết: "Chuyên tâm dưỡng bệnh, mấy thứ này đừng gửi nữa.", một hàng chữ ngắn ngủi làm Cố Khái Đường không nhịn được cau mày.

Chỉ cần là Cố Khái Đường gửi sẽ không dùng – là ý này sao?

Cố Khái Đường tắt di động, sâu trong nội tâm tràn ngập cảm giác vô lực, không phải sự uể oải giống như bình thường thức đêm viết bài, mà là tâm tình không có nơi đặt chân, bất lực và mê man.

Đậu Tranh nhìn vào mắt Cố Khái Đường, hỏi: "Hải Đường, xảy ra chuyện gì?"

Cố Khái Đường xoa xoa giữa chân mày, nói: "... Không sao hết."

"..." Đậu Tranh rót một ly nước, ngồi bên người Cố Khái Đường, quấn quýt hỏi, "Ông thầy đáng chết kia còn khó dễ cậu sao?"

Cố Khái Đường cứng người, bị từ "chết" mà Đậu Tranh dễ dàng thốt ra làm cho kinh ngạc, hỏi: "Cậu đang nói gì vậy?"

"... Hứ." Đậu Tranh lại gần Cố Khái Đường một chút, nói: "Cũng chính là cậu tốt tính, bị người ta khi dễ. Lúc học cao trung, đám thầy cô gọi cậu đến văn phòng viết chữ, sửa bài, rõ ràng chính là muốn làm biếng, chiếm tiện nghi của cậu, vậy mà cậu còn đi."

"..." Cố Khái Đường nói, "Không phải như cậu nghĩ đâu."

"Vậy thì làm sao chứ?"

Cố Khái Đường nghe thanh âm của Đậu Tranh, phát hiện y có chút ủy khuất, tựa hồ Cố Khái Đường bị thiệt chính là y bị thiệt. Ánh mắt Đậu Tranh nhìn Cố Khái Đường có chút ướt át, ngẩng đầu nhìn Cố Khái Đường, muốn nghe hắn giải thích.

Hai người ngồi quá gần, vượt qua khỏi phạm vi an toàn của Cố Khái Đường. Cố Khái Đường quay đầu đi chỗ khác, do dự nói: "Tôi.. Ngày mai muốn đi tới trung tâm phục hồi, cho nên có chút lo lắng. Không phải bị người ta khi dễ.

Đậu Tranh không lên tiếng, lặng lẽ đến bên kia của Cố Khái Đường.

Đùi của hai người dính cùng một chỗ. Rõ ràng là mùa đông, Cố Khái Đường lại tưởng đụng phải chỗ nóng không chịu nỗi.

Cố Khái Đường nghĩ, rốt cuộc cũng hiểu Tiễu Dã dính người là giống ai rồi...