Cố Khái Đường đau đến toát mồ hôi lạnh, tay phải giống như gãy xương rồi, hơi động một cái là đau không chịu nổi. Cố Khái Đường không nói tiếng nào, cử động dùng tay trái xoa bóp tứ chi, phát hiện vết thương cũng không rõ ràng, hắn thậm chí không chảy máu, cho nên tuy là rất đau nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.

Cố Khái Đường yên tâm, một đầu toàn mồ hôi quay đầu tìm Tiễu Dã.

Cố Khái Đường bị Cố Khái Đường đẩy qua một bên, ngã xuống nền đất thô ráp, đứng lên thì hai cái đầu gối, cùi chỏ đều tróc da. Bé con nước mắt lưng tròng lấy tay phủi bụi trên mắt, một hồi cũng không nhịn được, "Oa" một tiếng khóc lên.

"..."

Xe máy tông vào bọn hắn, tài xế cũng không xảy ra vấn đề gì. Gã lung lay đứng lên, đi bước lớn đến bên người Cố Khái Đường, sợ hãi hỏi: "Có sao không? Không vẫn đề gì chứ?"

Cố Khái Đường lười phản ứng với gã. Hắn hít vào một hơi, dự định đứng lên, nhưng đùi phải không thể dùng sức chống hắn đứng lên, Cố Khái Đường thử mấy lần đều không thành công, trong lòng không khỏi trầm xuống.

Lúc bị tông vào không có cảm giác đau đớn, mà bây giờ đùi phải lan tràn một cảm giác đau nhức vô lực, giống như bị bóng rổ nện vào. Cố Khái Đường nhẹ nhàng sờ sờ, hắn đơn giản phỏng đoán, nghĩ có thể chân phải bị đứt gân rồi.

Cố Khái Đường xoa xoa mồ hôi trên trán, hướng về phía Tiễu Dã, đau đến cắn răng nói: "... Tiễu Dã, lại đây nào."

Tiễu Dã khóc thút thít, có chút không thở nổi, cầm trong tay kẹo bông dính đầu đất. Đầu gối của bé rất đau, cho nên đứng không thẳng nổi, chân co lên, giống như cún con ngoan ngoãn cố gắng đi qua.

Tài xế vô cùng lúng túng nói: "Ngại quá, thực sự xin lỗi. Tôi cũng không biết vì sao lại như vậy, cái xe cùi kia..."

Cố Khái Đường dùng cánh tay trái không bị thương ôm lấy Tiễu Dã. Bé con rất sợ hãi, nghẹn ngào đem cái trán dán lên cổ Cố Khái Đường, run rẩy vừa hít vào, vừa nói: "Thúc... thúc phụ, thúc phụ..."

Cố Khái Đường vuốt tóc phía sau đầu bé con, nhìn tài xế kia, hít sâu một hơi nói: "Chân tôi không đứng nổi, điện thoại cũng hư rồi. Làm phiền gọi xe cứu thương dùm."

Tài xế tuổi không lớn, phỏng chừng cũng là lần đầu gặp loại chuyện này, gọi xe cứu thương một lúc cũng không nói được trong điểm. Cố Khái Đường hết cách, lấy điện thoại, nói rõ ràng tình hình bên này.

Hắn trả di động cho tài xế kia, mẹ Cố phỏng chừng đã ra ngoài đánh mạc chược, trong nhà không có ai nhận điện thoại. Cố Khái Đường đành gọi cho công ty của Cố Khái Mai.

Cố Khái Mai nghe nói anh trai xảy ra tai nạn xe cộ liền cực kỳ hoảng hốt khẩn trương, ở trong điện thoại khóc lên, Cố Khái Đường ngược lại còn phải an ủi cô. Sau khi nói rõ ràng vị trái bệnh viên, còn bảo: "Em đừng lái xe, gọi bạn trai chở đi." Cố Khái Đường lo lắng em gái tâm tình kích động sẽ gặp nguy hiểm, "Anh không sao, đừng lo lắng, đi về nhà mang giúp anh quần áo để thay. Anh có thể sẽ phải phẫu thuật."

Cố Khái Đường rất đau nhưng ý nghĩ lại vô cùng tỉnh táo. Dưới loại tình huống này chỉ có thể càng bình tĩnh, trấn an tâm tình không khống chế được của em gái.

Nếu như hắn không giữ được tỉnh táo, người nhà sẽ phải dựa vào ai đây? Vô luận là lúc nào, Cố Khái Đường đều có thể chọn ra cách thức giải quyết vấn đề thích hợp.

Hắn chính là người như vậy.

Bởi vì nơi này cách nhà rất xa, ở trung tâm thành phố, người nhà họ Cố chạy tới cũng mất hơn một tiếng. Cố Khái Đường không chờ bọn họ, ngồi xe cứu thương đi bệnh viện.

Cố Khái Đường trên người bị va chạm, não chấn động nhẹ, tay phải bị thương, thế nhưng không nghiêm trọng, không cần bó thạch cao, tĩnh dưỡng tốt là được.

Về phần đùi phải, bởi vì lúc ngã xuống tư thế không ổn, nên gân chân đứt, cần phải hoàn thành thủ tục nhập viện, nhanh chóng phẫu thuật.

Lúc Cố Khái Đường ở bệnh viện xử lý vết thương, y tá đã giúp Tiễu Dã xử lý vết thương, băng bó. Tiễu Dã đã ngừng khóc, tóc đen ướt nhẹp, mắt khóc đến sưng đỏ.

Cố Khái Đường cũng không biết làm sao an ủi Tiễu Dã, hắn do dự một hồi, nói: "Tiễu Dã, con nhớ ba ba sao?"

Tiễu Dã lông mi thật dài ướt át rũ xuống, dùng giọng mũi "Da" một tiếng.

Cái này có chút phiền phức.

Bởi vì Tiễu Dã bị thương, hắn cũng muốn gọi điện thoại cho Đậu Tranh. Nhưng Cố Khái Đường cũng không có nhớ số điện thoại của Đậu Tranh, tuy rằng đã từng là số của hắn, nhưng đột ngột lại không thể nhớ nỗi. Điện thoại di động của hắn đã bị rớt bể, tạm thời tìm không được phương pháp liên hệ với Đậu Tranh. Cố Khái Mai càng không biết làm sao, cũng không kịp ghé qua tiệm xe, bởi vậy Đậu Tranh bây giờ hẳn là vẫn không biết chuyện hai người gặp tai nạn.

Bất quá nếu Tiễu Dã trễ như vậy vẫn chưa trở về, Đậu Tranh nhất định sẽ đi tìm. Lúc đó sẽ biết.

Cố Khái Đường ở trên giường bệnh truyền dịch, một lát sau, hộ sĩ bưng bâm thiết chứa dụng cụ y tế đi tới. Nhìn qua hộ sĩ khoảng chừng hơn năm mươi tuổi, để giảm bớt áp lực tâm lý của Cố Khái Đường, hỏi chuyện: "Đứa nhỏ năm nay bao nhiêu tuổi vậy?"

Cố Khái Đường nói: "Hơn ba tuổi."

"Con cậu đã ba tuổi rồi." Hộ sĩ cảm thán nói, "Con cô hơn có lẽ cậu vài tuổi, năm nay hơn ba mươi rồi, vẫn chưa chịu kết hôn."

Cố Khái Đường nghe, vội vàng giải thích: "Đây không phải là con cháu."

"A?" Hộ sĩ kinh ngạc, nhìn Tiễu Dã, lại nhìn Cố Khái Đường nói: "Lớn lên giống nhau như vậy, không phải sao?... cô đã nói mà, cậu tuổi còn trẻ, làm sao có một đứa con lớn như vậy được."

Cố Khái Đường được băng cố định xong, hộ sĩ lại băng bó cho Tiễu Dã, vừa nhìn vừa bình luận: "Thật giống."

Chờ hộ sĩ đi hỏi, Cố Khái Đường liền nói: "Tiễu Dã, lại chỗ thúc phụ đi."

Tiễu Dã khập khiễng đi tới, leo lên trên người Cố Khái Đường.

Cố Khái Đường dùng tay trái ôm phía sau Tiễu Dã, ổn định tư thế xong, hắn nhỏ giọng nói: "Thật ngại, thúc phụ không nhớ số điện thoại của ba ba con. Có lẽ phải một lát nữa mới liên lạc được. Con chịu khó một chút nhé."

Tiễu Dã gật đầu. Khí trời đã có chút lạnh, đại khái là bị kinh sợ dẫn đến tâm tình kích đôngk, Tiễu Dã toàn thân nóng hổi, tóc cũng bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, dính thành từng nhúm.

Tiễu Dã vẫn không nói gì, an tĩnh nằm trên người Cố Khái Đường, một lát sau, Cố Khái Đường đột nhiên phát hiện áo mình hơi nóng. Hắn cúi đầu nhìn xuống, thấy Tiễu Dã nước mắt ào ào tơi xuống, khiến cho áo Cố Khái Đường ướt một mảng.

Nếu như Tiễu Dã gào khóc, Cố Khái Đường có lẽ không để ý như thế. Bé con nhỏ như vậy, đột nhiên thương tâm, Cố Khái Đường cũng không biết an ủi bé thế nào.

Cố Khái Đường đành nhẹ nhàng vỗ phía sau Tiễu Dã, nói: "Tiểu Dã, không sao rồi, đừng sợ.:

Tiễu Dã nhẹ nhè di chuyển đầu, đột nhiên nắm lấy quần áo Cố Khái Đường, thương tâm gần chết nói: "... Thúc phụ, con không muốn người chết đâu."

Cố Khái Đường không biết nên nói gì.

Cố Khái Đường gặp qua rất nhiều đứa trẻ nghịch ngợm khiến người ta líu lưỡi. Bọn chúng lúc đến nhà hắn làm khách, sẽ mang giày nhảy trên giường của cha mẹ hắn, sẽ lấy tem mà Cố Khái Mai sưu tập đã lâu, khiến chúng hỏng bét.

Cũng gặp qua bé gái hiền lành yên lăng. Nhưng không có ai giống như Tiễu Dã khiến cho người khác cảm giác... thiện lương như thế.

Cố Khái Đường ôn nhu nói: "... Thúc phụ sẽ không chết."

Tiễu Dã nhỏ tuổi, bàn tay chưa nảy nở, ngón tay ngăn ngắn mập mạp nắm lấy cổ áo Cố Khái Đường, nghe cong lời này, liền méo máo, cuối cùng ủy khuất lớn tiếng khóc lên.

#78