Từ lúc Cố Khái Đường chính thức cự tuyệt Sở Vi, người trong nhà bắt đầu phụ đạo tâm lý cho Cố Khái Đường, những lời nói ra như bánh xe quay lặp lại đến một trăm lần. Nói với Cố Khái Đường, hắn sẽ nghe, nhưng cũng không làm. E rằng con cả nhà họ Cố là một người quá kiên định, rất có chủ kiến, người như vậy thường có thái độ rất cứng rắn. Chuyện nào đã nhận định thì chỉ dựa vào lời nào, không có khả năng làm hắn hồi tâm chuyển ý.

Có lẽ vì tình cảm thay đổi vị trí, mẹ Cố cực kỳ yêu thương Tiễu Dã, mua cho Tiễu Dã rất nhiều quần áo, đồ chơi, cơ hồ mỗi khi Cố Khái Mai có thời gian là lại đến tiểu khi Minh Châu thăm bé.

Có một hôm Cố Khái Mai và mẹ Cố cầm một tấm áp phích đến, còn chưa vào cửa đã hảo hứng nói: "Trong thành phố mới mở một khu vui chơi, Sở Vi muốn hẹn anh, anh có đi được không?

Cố Khái Đường đang đánh răng rửa mặt, nghe xong cũng không nói gì, bình tĩnh súc miệng.

Cố Khái Mai chạy đến chỗ hắn, hỏi lại: "Được không anh? Sở Vi nói là tạ lễ bánh trung thu lần trước."

Cố Khái Đường quay đầu nhìn em gái, dừng một chút nói: "Bánh trung thu là em tặng."

"Nói là như vậy," Cố Khái Mai nói, "Thế nhưng người ta hẹn là anh."

Tiễu Dã tới gần chị gái bình thường đối với bé rất tốt này, hỏi: "Khu vui chơi là cái gì vậy ạ?"

Tiễu Dã từ trước đến giờ chưa đến khu vui chơi lần nào, cũng không biết bên trong như thế nào.

Cố Khái Mai nói: "Là một chỗ chơi rất vui."

Đậu Tranh vẫn cùng Tiễu Dã ở phía sau, một tay ôm lấy con trai vào lòng, nhìn Cố Khái Mai một chút, cười như không cười nói: "Chỗ chơi vui như vậy, mang theo Tiễu Dã cũng đi đi. Tiễu Dã, con có muốn đi không?"

Cố Khái Mai ngẩng người. Loại hẹn hò này, mang đứa nhỏ đi, hình như chỉ để bồng bế. Có một số trò Tiễu Dã căn bản không thể tham gia.

Tiễu Dã cẩn thận nhìn Cố Khái Đường, ghé sát miệng vào bên tai của Đậu Tranh, nhỏ giọng nói: "Muốn đi."

Đậu Tranh "Ừ" một tiếng, lớn giọng nói: "Đi thì cùng đi chứ."

Cố Khái Mai vội vàng nói: "Thế nhưng người ta hẹn anh hai mà."

Đậu Tranh nói: "Không sao, tới nơi tự chúng tôi mua vé."

"Cậu..."

Cố Khái Đường rửa mặt, đối với những người đang đứng cản đường hắn đây nói: "... Mấy người không nên chắn lối đi."

"Anh..."

"Được rồi," Cố Khái Đường thở dài, nói, "Anh hỏi Sở Vi một chút."

Để tạo nên không gian riêng cho Sở Vi và Cố Khái Đường, Cố Khái Mai và mẹ Cố cuối cùng quyết định cùng nhau gia nhập đội ngũ. Sáng sớm cuối tuần, Cố Khái Đường, Cố Khái Mai, mẹ Cố, hơn nữa Đậu Tranh, Tiễu Dã, còn có Sở Vi sáu người, bảy giờ sáng đã ngồi an vị trên xe. Đi xe từ nhà đến khu vui chơi cần một tiếng đồng hồ lái xe, tới nơi vừa vặn tám giờ mở cửa.

Cố Khái Mai muốn lái xe, đồng thời mở cửa, để Cố Khái Đường và Sở Vi ngồi cạnh nhau.

Sở Vi ngồi canh cửa sổ bên phải. Cố Khái Đường đối với hành vì tác hợp không che giấu của Cố Khái Mai cảm thấy không còn gì để nói, nhưng không để Sở Vi xấu hố, đành ngồi vào chỗ ở giữa.

Đậu Tranh phải rửa mặt cho Tiễu Dã, ra cửa chậm một chút. Y thấy Cố Khái Đường ngôi bên canh Sở Vi, nhíu nhíu mày, ôm lấy Tiễu Dã cùng ngồi bên trái Cố Khái Đường, đồng thời nói với mẹ Cố: "Phía sau chật chội, chị lên trước ngồi đi."

Chỗ ngồi có thể ngồi ba người bị chen đến chật chội, Tiễu Dã đứng trên đùi ba ba, sớm như vậy đã bị đánh thức, vậy mà cũng không khóc.

Sở Vi tình thần không tốt lắm, khóe mắt rũ xuống, có vẻ không vui. Cô thường lén nhìn Cố Khái Đường, sau đó lập tức dời mắt.

Cố Khái Đường nhìn thấy, lại làm bộ không phát hiện. Để giảm bớt không khí xấu hồ, dọc theo đường đi hắn không ngừng uống cà phê, nỗ lực che giấu.

Đậu Tranh ôm Tiễu Dã, cố ý dùng âm thanh rất lớn, vờ như rất vui vẻ, nói với bé: "Tiểu dã, con có muốn phi ngựa không."

Tiễu Dã gật đầu, vì thức dậy quá sớm nên bây giờ vẫn còn gà gật, mắt đều không mở nổi.

"Vậy chúng ta chơi vòng xoay ngựa gỗ."

Tiễu Dã cố gắng lên tinh thần, nói: "Được a."

Cố Khái Đường sờ sờ mặt Tiễu Dã, cắt ngang Đậu Tranh đùa giỡn, nói: "Cho con ngủ một chút đi."

Đậu Tranh yên lặng, liếc mắt nhìn Sở Vi, cười tự giễu, quả nhiên không nói gì nữa.

Trong xe yên tĩnh trở lại, Tiễu Dã rất nhanh nằm trên đầu gối Cố Khái Đường ngủ. Sở Vì chống cằm nhìn ra bên ngoài, nhưng Đậu Tranh biết ánh mắt cô vẫn một mực nhìn Cố Khái Đường.

Đậu Tranh không thể miêu tả tâm tình của mình giây phút này, y có chút thống hận ánh mắt của Sở Vi, cũng có chút oán trách hai mẹ con Cố Khái Mai tận lực tác hợp hai người.

Y chán ghét Cố Khái Đường đã biết rõ Sở Vi ôm tâm tình gì lại không chịu kiên quyết cự tuyệt, càng chán ghét bản thân không có lập trường gì ngăn cản bọn họ.

Đến khu vui chơi, Cố Khái Mai bước xuống xe, nói với mọi người: "Khu vui chơi này mới, trò chơi bên trong tuyệt vô cùng. Nhất là nhà ma, nghe nói cực kỳ thú vị, còn có lưới bắt người treo ngược lên, đưa vào miệng quỷ..."

Đậu Tranh quay đầu nhìn Tiễu Dã hỏi: "Tiểu Dã, có sợ không con?"

Đậu Tranh gật đầu, Cố Khái Mai vội nói: "Tiểu dã, không sao, chị dẫn em đi chỗ khác chơi."

Bởi vì Đậu Tranh bắt Tiễu Dã gọi mẹ Cố là bà nội, nên Tiễu Dã cứ gọi như vậy. Nhưng Cố Khái Mai lại kiên trì muốn Tiễu Dã gọi mình là chị, cho nên bối phận trong nhà họ Cố hoàn toàn hỗn loạn.

Cố Khái Mai đối với tình trạng hạ thấp thứ bật của mình cũng không nói gì, gọi cái gì cũng giống nhau thôi.

Hơn tám giờ, khí trời dần nóng lên, Tiễu Dã đội mũ che nắng màu trắng, được Đậu Tranh bế vào sân chơi.

Hôm nay là ngày nghỉ, người chơi tương đối đông, chỗ nào cũng có thể thấy tình nhân nắm tay nhau. Cố Khái Mai chậm rãi đi tới bên cạnh Cố Khái Đường, nhỏ giọng nói: "Anh sao không giúp Sở Vi xách túi?"

Cố Khái Đường khe khẽ thở dài, giơ tay cố sức áp đầu em gái xuống, gằn từng chữ một: "... Em đừng có xen vào việc của người khác."

Buổi trưa, đoàn người ở nhà hàng ăn cơm. Cố Khái Mai đối với nhà ma nhớ mãi không quên: "Bên ngoài nắng qua, chúng ta lát nữa ghé nhà ma đi, nghe nói bên trong mát lắm..."

Mẹ Cố khó hiểu nhìn cô, hỏi: "Con cứ nói muốn đi mãi, sao vậy?"

Cố Khái Mai ở bên tai mẹ Cố nhỏ giọng nói một hồi, mẹ Cố bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Cũng được, cũng được. Khái Đường, con đi vào đó cho mát đi."

Cố Khái Đường đang dùng nĩa lấy một cọng mì, nghe xong lời này, đem cái nĩa để trên bàn.

Hắn nghĩ chỉ bằng ngôn ngữ rất khó biểu đạt tâm tình của mình lúc này, vì vậy Cố Khái Đường rũ mi xuống, không nói lời nào.

Sau bữa cơm, mẹ Cố và Tiễu Dã ở lại nhà hàng. Cố Khái Mai vốn là để Sở Vi và Cố Khái Đường hai người vào nhà ma, bởi vì cô biết Cố Khái Đường không sợ ma quỷ, mà nữ sinh mảnh mai yếu mềm luôn có thể kích thích lòng dũng cảm nam tính của đàn ông, nói không chừng trong lúc vào đó Sở Vi và Cố Khái Đường sẽ phát sinh chút chuyện gì đó.

Ai biết được Đậu Tranh đặt đũa xuống bàn, đi theo tới, mặt không đổi sắc nói: "Nhà ma sao? Tôi cũng muốn xem, cùng đi đi."

Mặc cho Cố Khái Mai nháy mắt ra hiệu thế nào, Đậu Tranh đều vờ như không biết.

Tơi vào đường cùng, Cố Khái Mai không thể làm gì khác hơn là cũng theo vào, thầm nghĩ đi vào bên trong sẽ lôi kéo cậu lại, cho Sở Vi và Cố Khái Đường không gian riêng tư tiếp xúc.

Nhà mà ở nơi này có một cái tên khiến người nghe sởn da gà, "Kinh Thanh Thi Đường", bên trong là một cái hành lang dài mấy trăm thước, ánh sáng mịt mờ, có không ít đạo cụ dọa người. Bởi vì đạo cụ rất thật, còn trang bị hiện đại tiên tiến, nên rất được giới trẻ yêu thích.

Nhân viên cầm kèn đồng, mang theo mặt nạ xương khô nói với du khách: "Người bị cao huyết áp, bệnh tim, dưới hai mươi tuổi cấm đi vào..."

Đậu Tranh tiến vào trong góc, ở bên cạnh Cố Khái Đường hạ giọng, làm như không có chuyện gì xảy ra nói: "Mẹ và em gái cậu đang muốn làm gì vậy? Tác hợp hai người sao?"

Cố Khái Đường không nói chuyện.

Đậu Tranh tiếp tục nói: "Tôi còn tưởng mỗi bà thím kia làm bà môi, không ngờ cả nhà cậu đều đồng ý tình cảm của hai người. Cậu còn do dự cái gì?"

Đậu Tranh càng nói càng buốn bực, không biết là giận dữ hay oán trách. Y rất muốn lớn tiếng chửi người, nhưng Đậu Tranh nhịn xuống, cảm thấy toàn thân cao thấp tim gan phèo phổi đều chấn động, giận thành cái dáng vè kia.

Cố Khái Đường không nhìn y, hắn "Suỵt" một tiếng ý bảo Đậu Tranh nhỏ giọng chút, sau đó dùng thanh âm nhỏ nhất nói với Đậu Tranh: "...Tôi không thích."

Đậu Tranh sửng sốt, có chút không hiểu nhìn Cố Khái Đường.

Cố Khái Đường đưa mắt nhìn Đậu Tranh nói: "Nếu có thể, làm phiền cậu giúp tôi ngăn lại."