Trên thực tế Tiểu Dã đã làm rất tốt, bé con biết nghĩ cho người khác, ai gọi bé, bé cũng sẽ đáp lại, thoạt nhìn an tĩnh, thực tế rất ấm áp săn sóc.

Chỉ là em trai Tiểu Mãn nhỏ tiểu, muốn độc chiếm cao, nhiều trẻ con như vậy, bé nhất định phải tới được gần anh trai. Một ngày nào đó, có những bạn nhỏ khác đứng vây quanh Tiểu Dã, bé con liền không tiếng động dùng thân thể đẩy đối hương, nỗ lực đem người khác chen đi. Bé con nhỏ tuổi, vóc dáng cũng thấp thường thường chen không lại những đứa trẻ lớn hơn, lúc này bé sx gào khóc lên.

Cố Khái Đường đành chạy tới, khom lưng vỗ vỗ phía sau Tiểu Mãn.

Tiểu Mãn khóc lóc kể lể: "Đây là anh trai con, anh ơi, huhu..."

Năng lực biểu đạy của bé con không quá mạnh, nói mấy câu liền nghẹn lại, nhưng gương mặt đỏ bừng, tay vung vây, nỗ lực biểu đạt sự bài xích đối với những đứa nhỏ khác.

Cố Khái Đường không cảm thấy Tiểu Mãn như vậy là tốt, cho nên ôm bé qua một bên, chuẩn bị dạy bảo bé mấy câu.

Không ngờ Cố Khái Đường vừa ôm Tiểu Mãn lên, Tiểu Dã đã chạy qua bên đó. Bé con lôi kéo cánh tay Cố Khái Đường, khẩn cầu: "Ba, đừng mắng em con."

Tiểu Dã lên tiểu học, Cố Khái Đường càng tôn trọng bé, Đậu Tranh cũng vậy. Có một lần Đậu Tranh lén lút nói với Cố Khái Đường, Tiểu Dã hiện tại càng ngày càng giống hắn, chỉ cần bé con nhìn Đậu Tranh như thế, Đậu Tranh liền không nỡ mắng.

Cố Khái Đường nhìn vào đôi mắt Tiểu Dã, phát hiện quả đúng như thế. Đứa bé quá nghe lời hiểu chuyện, bé con ngoan như vậy, ai mà nỡ đánh mắng?

Cố Khái Đường ôm Tiểu Mãn đặt lên đầu gối, ý bảo Tiểu Dã cũng đi qua. Hắn nói với Tiểu Mãn: "Tiểu Mãn, con phải biết tôn trọng người khác. Tiểu Dã là anh trai con, điều này sẽ không thay đổi, nhưng cũng là anh của em bé khác, con hiểu không?"

Tiểu Mãn gật gật đầu, rất nhanh đã bổ dung: "Chính là anh trai con."

"..." Cố Khái Đường thở dài nói, "Vậy con với anh đi chơi đi, không được đánh nhau đấy."

Tiểu Dã và Tiểu Mãn đều là những đứa trẻ không khiến phụ huynh lo lắng. Nhưng Tiểu Mãn hoàn toàn không giống Tiểu Dã, bé con rất dính với anh trai, Tiểu Dã lại ngoan như thế, đi chơi cùng nhau chắn chắn không gây chuyện lớn gì.

Cố Khái Đường cũng từng uyển chuyển hỏi Tiểu Dã, đệ đệ dính con như thế, con có phiền không.

r1 như lẽ thường tình nói: "Không đâu ạ."

Cố Khái Đường sờ sờ lưng Tiểu Dã.

Tiểu Dã tiếp tục nói: "Em trai là... đồ chơi của con. Nếu như con phiền em, ai sẽ nuổi em chứ."

"..." Bàn tay đang vuốt phía sau lưng bé con trượt xuống, Cố Khái Đường nhìn điệu bộ nghiêm túc của Tiểu Dã, dĩ nhiên không còn lời nào để nói.

Phải biết, ngày trước lúc muốn sinh Tiểu Mãn, Cố Khái Đường quả thực có nói em trai chính là đồ chơi của anh trai.

Cố Khái Đường còn tưởng Tiểu Dã từ từ lớn lên sẽ hiểu được, ai ngờ cho tới tuổi này, Tiểu Dã vẫn là....

Xem ra Tiểu Dã đối với lời nói của mình tin tưởng đến thế. Cố Khái Đường tâm tình phức tạ hôn nhẹ đỉnh đầu Tiểu Dã, không nói thêm gì nữa.

Giao thừa, cả nhà tề tụ cùng một chỗ.

Tiểu Dã lảo đảo giơ lên một chén bánh chẻo, bưng đến bàn cơm. Ba Cố sốt ruột đi theo sao, nói: "Bảo bối, con đừng bưng, để ông nội."

Tiểu Dã nói: "Không có việc gì, không có việc gì."

Tiểu Mãn thích thú đi vòng quanh anh trai, học khẩu khí của Tiểu Dã, nói: "Không có việc gì, không có việc gì."

Cố Khái Đường vốn muốn đi qua hỗ trợ, nhưng đi phân nửa lại bị Đậu Tranh kéo tới một góc.

Hắn còn tưởng Đậu Tranh có lời gì muốn nói, đi tới dưới rèm cửa, lại bị Đậu Tranh kéo áo, hôn một cái.

Gần đây vẫn luôn ở nhà ba mẹ, không thể quấy rầy ba mẹ nghỉ ngơi, Cố Khái Đường và Đậu Tranh đều luôn trải qua những ngày thanh tâm quả dục. Thường ngày ở nhà, tần suất hai người ân ái rất cao, đột nhiên như vậy, Đậu Tranh có chút không nhịn được.

Đậu Tranh đem đầu lưỡi hung hăng bỏ vào miệng Cố Khái Đường, thở hổn hển ôm lấy cổ hắn, Cố Khái Đường vuốt ve lưng Đậu Tranh trấn an, giữa những nụ hôn, hắn khó khăn nói: "Sắp... ăn cơm... rồi..."

Đậu Tranh há miệng tựa như muốn cắn Cố Khái Đường, một lúc lâu sau, y run rẩy rời ra, Đậu Tranh nói: "Em nhịn không được."

Cố Khái Đường đi công tác công được, Đậu Tranh chỉ có thể thông qua điện thoại nghe thấy âm thanh của hắn. Bây giờ Cố Khái Đường đang đứng ngay trước mặt y, quá dằn vặt người khác rồi....

Trong ngực Cố Khái Đường nóng lên, suy nghĩ một chút, hắn tiến đến bên tai Đậu Tranh, an ủi: "Đêm nay, tiếng pháo lớn. Em nhỏ giọng một chút là được."

Đậu Tranh gật đầu, nghiêng người về phía trước, giống như làm nũng dùng chỗ cứng rắn cọ cọ Cố Khái Đường.

Cố Khái Đường sờ sờ phía dưới của y, không thể làm gì khác, đành mở cửa ra.

Gió lạnh đến tận xương, bọn họ đứng ngay cửa sổ, nhưng cũng không oán hận gì. Cố Khái Đường muốn gió lạnh có thể dập đi khô nóng trong thân thể cả hai.

Ăn xong bánh chẻo, rất nhanh đã đến thời khắc đếm ngược.

Người một nhà đến bên cửa sổ, vừa xem TV đếm ngược, vừa ngắm pháo hoa đẹp đẽ bên ngoài.

Cố Khái Đường nhẹ nhàng nắm lấy tay Đậu Tranh.

Đậu Tranh trong nháy mắt bị dắt tay, cũng cố sức nắm lấy.

Hai người không hẹn mà cùng nhau nhìn về đối hương.

Trong con ngươi bọn họ đều phản chiếu màu sắc rực rỡ của pháo hoa bên ngoài, thân ảnh của đối hương trong mắt có vẻ phá lệ rõ ràng.

Cố Khái Đường và Đậu Tranh đều nở nụ cười.

Đậu Tranh nắm lấy tay Cố Khái Đường, hôn lên mu bàn tay hắn. Lúc kết thúc đến ngược, giữa tiếng pháo hoa đì đùng, Đậu Tranh dùng khẩu hình nói với hắn: "Năm mới vui vẻ."

Cố Khái Đường khẽ mỉm cười, hắn nắm lại tay Đậu Tranh, hôn lên chiếc nhẫn màu trắng trên tay y.

Mang theo tâm tình quý trọng thương yêu, Cố Khái Đường nhẹ giọng nói: "Năm mới vui vẻ."

====

Phụ chương:

Sau khi Cố Khái Mai kết hôn, hàng năm vào ngày tết âm lịch đều ở nhà chồng, giao thừa xong mới về nhà.

Chín giờ sáng hôm đó, Cố Khái Mai và Hoa Khang phong trần mệt mỏi trở về nhà, vừa vào cửa, Cố Khái Mai đã cho Tiểu Dã và Tiểu Mãn một cái hôn ngọt ngào, sau đó hỏi mẹ: "Anh đâu rồi mẹ?"

Mẹ Cố hạ giọng: "Đừng quấy rầy bọn họ, tối hôm qua huyên nào, tới tận sáng sớm mới ngủ. Mấy đứa thanh niên này... thiệt tình..."

Cố Khái Mai sửng sốt một chút, mới phản ứng được, một lúc sau, cô cười ha hả.

HOÀN

��