*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Loại quan hệ này, dù sao chúng ta cũng đã làm rồi, không cần phải chính miệng nói ra đâu.”

Du Ánh Tuyết không biết nên nói tiếp thế nào, những lời này của anh quả thật cũng có lý.

Vì thế, cuối cùng cô chỉ có thể mặc kệ để anh ôm mình xuống lầu.

Cho dù vẫn luôn vùi mặt vào ngực anh nhưng Du Ánh Tuyết hoàn toàn có thể cảm nhận được những ánh mắt thăm dò và khiếp sợ của người giúp việc.

Thế nhưng dù sao bọn họ cũng chỉ là người ngoài mà thôi, nếu như những người khác của nhà họ Kiều biết được thì phản ứng của bọn họ mới chính là điều mà Du Ánh Tuyết không dám đối mặt và sợ đối mặt nhất.

Bởi vì quá bi thương, tâm trạng lại phải kiềm chế rất mỏi mệt nên Du Ánh Tuyết thật sự không hề có khẩu vị.

Cô chỉ tùy ý ăn mấy ngụm cơm rồi thôi, cũng may Kiều Phong Khang cũng không ép buộc cô nữa.

“Tinh thần của em không tốt lắm, đi nghỉ ngơi sớm đi.

Ngày mai thức dậy thì nói với dì Lý những thứ gì cần thiết khi đến trường, nếu không đến lúc cần dùng mới mua thì rất phiền phức.”

Kiều Phong Khang gắp cho cô một quả trứng gà, đối với những chuyện của cô, trước nay anh luôn có thói quen giúp cô sắp xếp thật tốt.

“...”

Du Ánh Tuyết không hề có phản ứng, cô cúi đầu suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Chú ba, cháu có thể xin chú giúp một chuyện không?”

Anh khẽ nhíu mày nhìn cô: “Đổi cách gọi, đổi giọng điệu, có lẽ tôi sẽ giúp em đấy.” Sau khi dừng lại một chút, vẻ mặt anh càng khó coi hơn: “Giọng điệu khách sáo quá tôi không thích đâu.”

Khách sáo cũng sai sao? Thật là một người khó chiều mà.

Du Ánh Tuyết lầm bầm: “Trước kia không phải chú thích cháu cư xử khách sao với chú sao? Vừa mới lớn tiếng một chút là đã nói cháu không biết lễ phép, không tôn trọng người lớn rồi.

Bây giờ chú lại...”

“Bây giờ tôi là người đàn ông của em.”

Anh cắt ngang lời cô, bình tĩnh chằm chằm vào mắt cô.

Du Ánh Tuyết khẽ sửng sốt, trong lòng thoáng qua một chút tình cảm phức tạp giống như động lòng vậy.

Sau đó, cô lại bĩu môi thấp giọng nói: “Vậy...!cháu cũng chưa đồng ý mà.”

“Không cần em phải đồng ý, chỉ cần bắt đầu từ bây giờ em dần dần thích ứng là được.”

Anh cũng quá bá đạo rồi đấy!

Du Ánh Tuyết biết mình không thể nào tranh cãi được với anh, cô bèn đặt đũa xuống: “Vậy rốt cuộc chú có giúp hay không?”

“Nói thử nghe xem.”

“Chẳng phải cháu sắp đi học rồi sao? Nhưng mà bây giờ Minh Đức vẫn chưa tỉnh, cháu không yên tâm đến trường nên...”

“Em hy vọng tôi có thể nói chuyện với trường học để cho em báo danh muộn một chút sao?”

Kiều Phong Khang nhìn thấu tâm tư của Du Ánh Tuyết, tiếp lời.

“Vâng.” Cô gật đầu: “Chú đi nói chuyện thì trường học chắc chắn sẽ không làm khó cháu, cháu biết phòng thí nghiệm của trường đại học An Lập là do Kiều Thanh quyên tặng.”

Kiều Phong Khang nhìn cô, thản nhiên nói: “Vừa vào học mà đã bỏ tiết như thế thì sau này sẽ không theo kịp chương trình học đâu.”

“Thời gian đầu chỉ học quân sự mà thôi, nghỉ quân sự sẽ không làm trễ chương trình học.” Du Ánh Tuyết lập tức bổ sung.

“Xem ra em đã suy nghĩ xong hết rồi, chỉ đợi tôi gật đầu thôi nhỉ?”

Du Ánh Tuyết thông minh lấy lùi làm tiếng: “Nếu như chú không đồng ý thì cháu đành phải đi xin chú tư mà thôi, dù sao chú tư cũng là người của Kiều Thanh, trường học nhất định sẽ nể mặt chú ấy, đúng không?”

Sắc mặt Kiều Phong Khang sầm xuống, nguy hiểm liếc mắt nhìn về phía Du Ánh Tuyết rồi thấp giọng cảnh cáo: “Đừng để những lời tôi nói như gió thoảng qua tai.”

“Chỉ cần chú đồng ý thì đương nhiên cháu sẽ không đi tìm chú tư.” Du Ánh Tuyết cũng chỉ nói miệng như thế thôi chứ bình thường khi nhìn thấy chú tư đều sợ đến mức tránh không kịp ấy chứ.

Thứ nhất, đương nhiên là bởi vì chú ba đã từng cảnh cáo.

Thứ hai chính là bởi vì cô bị cảnh tượng lần trước của anh ta và Tô Hoàng Quyên ở nhà cũ đả kích quá lớn nên cho đến bây giờ, khi nhìn thấy chú tư thì cô đều cảm thấy vô cùng lúng túng.

Kiều Phong Khang không còn cách nào khác: “Tôi sẽ nói chuyện lại bên phía trường học nhưng mà qua kỳ huấn luyện quân sự thì cho dù Minh Đức có ra sao, em đều phải đi học.

Cho dù cậu ta chưa tỉnh lại thì mỗi ngày em có trông nom ở bệnh viện cũng không giúp ích được gì đâu, còn làm phiền người khác lo lắng cho em nữa, hiểu không?”

Du Ánh Tuyết không dám không vâng lời, nếu cô dám cãi lại thì sợ rằng ngay cả kỳ huấn luyện quân sự, anh cũng sẽ không xin giúp cô: “Được ạ.”

Chỉ có thể đợi đến khi qua hết kỳ huấn luyện quân sự rồi tính tiếp, nói không chừng hai ngày nữa thì Minh Đức sẽ tỉnh lại.

Sau khi dùng xong bữa cơm thì đã khuya lắm rồi.

Du Ánh Tuyết trở về phòng, nằm vật vã trên giường.

Vừa rồi ở trong bệnh viện rất buồn ngủ nhưng bây giờ khi nằm trên giường thì trong lòng lại nặng nề tâm sự, làm thế nào cũng không ngủ được.

Chẳng biết khi nào Minh Đức sẽ tỉnh lại? Đợi đến khi anh ta tỉnh lại thì mình làm sao mở miệng nói chuyện này đây chứ?

Còn nữa...!chuyện của chú ba và cô...!có phải hai người họ đang yêu nhau giống như anh nói không?

Trên thực tế, vốn dĩ cô không hề muốn suy nghĩ đến vấn đề này, thậm chí buổi sáng trong đầu cô đều đang nghĩ rằng nên làm sao để giữ khoảng cách với anh.

Nhưng sự thật chứng minh...!có vài người tính tình rất bá đạo, sự cường thế của anh toát ra bên ngoài, mọi hành động đều vô cùng quyết đoán khiến cô không thể nào từ chối được.

Kiều Phong Khang giống như một vòng xoáy vô cùng sâu, có thể cuốn tất cả linh hồn và thể xác của người khác vào đó...!Tựa như cô, dường như bản thân cô ngày càng bị cuốn sâu vào vòng xoáy của anh, không cách nào kiềm chế được.

Cô mệt mỏi ôm chăn lăn hết vòng này đến vòng khác, cũng không biết lăn bao lâu, mãi đến khi cô buồn ngủ mới thôi.

Ngay lúc cô còn đang mơ màng thì cảm thấy dường như có người đẩy cửa bước vào, còn chưa kịp mở mắt ra đã cảm nhận được vị trí bên cạnh bị lún xuống, sau đó lập tức bị một cánh tay dài kéo qua.

Hơi thở quen thuộc xông vào chóp mũi, cô không cần mở mắt ra cũng có thể phân biệt chính xác được.

Hơi ấm này, ngoại trừ Kiều Phong Khang thì sẽ không có người thứ hai.

Trái tim Du Ánh Tuyết đập lên liên hồi, đầu tựa lên cánh tay anh, cảm nhận nhiệt độ cơ thể anh.

Chẳng hiểu sao ngay lúc này, những bất an nặng nề trong lòng cô đều lập tức yên ổn lại...!

Ngực anh rất to lớn, vững chắc giống như một người anh hùng hoàn toàn có thể che mưa chắn gió cho cô vậy.

Nhưng mà...!vừa nghĩ đến bây giờ Minh Đức còn không biết sống chết đang nằm trong bệnh viện, mà cô lại yên tĩnh nằm trong lồng ngực của một người đàn ông khác thì trong lòng càng thêm áy náy.

Cô bò dậy, nằm sấp trên giường, chống nửa người nhìn anh: “Chú trở về phòng mình ngủ đi.”

Lệnh đuổi khách! Kiều Phong Khang không hề thích nghe lời này, nói thật có lẽ ngoại trừ cô thì chẳng có người phụ nữ thứ hai đám đuổi anh xuống giường.

Nhờ vào ánh trăng bên ngoài cửa sổ, anh nhìn sâu vào mắt cô một lúc lâu.

Cô chống nửa người ngồi dậy, những sợi tóc bên tai rũ xuống đầu vai trông rất hấp dẫn, ánh mắt lưu ly kia vô cùng trong trẻo linh động.

Du Ánh Tuyết chẳng cần làm gì cả cũng có thể khiến lòng anh ngứa ngáy khó chịu.

Nhưng mà tối nay quả thật không phải là thời điểm tốt để muốn cô.

“Thời gian cũng không còn sớm nữa, ngoan ngoãn ngủ đi.” Anh bỏ qua mọi lời nói khi nãy của cô, năm ngón tay xuyên vào mái tóc mượt mà, nhẹ nhàng nâng mặt cô lên.

Du Ánh Tuyết cảm thấy lời nói của anh như có ma lực khiến người khác phải ngoan ngoãn nghe theo.

Thế nhưng lý trí lại bảo cô lắc đầu: “Không được, chú vẫn nên nhanh chóng trở về đi.”

Kiều Phong Khang chẳng những không động đậy mà còn lấy gối rồi tìm một tư thế thoải mái để nằm xuống, anh lười biếng nhấc mí mắt lên nhìn cô: “Nếu như em còn không ngủ nữa thì tôi không đảm bảo tối nay không làm chuyện gì khác với em đâu.”

Du Ánh Tuyết biết lời cảnh cáo của anh là có ý gì, cô tức giận trừng mắt nhìn anh, không dám động đậy nữa.

Ngón tay Kiều Phong Khang khẽ vuốt ve môi cô, giọng nói trầm thấp hơi thay đổi: “Em đang chờ tôi làm chút chuyện gì đó với em sao?”

Du Ánh Tuyết bị ánh mắt trêu chọc và ngón tay hư hỏng của anh khiến cho mặt đỏ tim đập: “...!Cháu không có.”

Kiều Phong Khang thấp giọng cười một tiếng, cũng chẳng biết anh tin hay không.

Kế đó, cánh tay dài của anh choàng qua, kéo cô lại nằm trên ngực mình.

Anh nhắm mắt, thờ dài một hơi: “Hôm nay tôi hơi mệt, em ngoan ngoãn một chút đi, đừng lộn xộn nữa, để tôi ôm em ngủ một giấc thật ngon đã.”

Từ khi ngủ một đêm với cô vào tối hôm qua, Kiều Phong Khang phát hiện nếu như không có cô nằm trong ngực thì anh rất khó chìm vào giấc ngủ được.

Thói quen là một thứ rất đáng sợ, nhưng nhanh như vậy đã tập thành thói quen thì càng đáng sợ hơn nữa.

Cô thật sự là khắc tinh của anh mà!

Du Ánh Tuyết nghe ra sự mệt mỏi trong giọng nói của anh, cô nhướng mắt quan sát anh một lúc lâu rồi cũng không dám lộn xộn nữa.

miễn phí

Khoảng thời gian này anh phải xử lý công việc ở công ty chi nhánh cũng đã rất kiệt sức rồi, hôm nay từ bệnh viện đến công ty vẫn luôn bận rộn không ngừng, làm sao có thể không cực khổ được chứ?

Bàn tay Du Ánh Tuyết nhẹ nhàng phủ lên ngực anh: “Hôm nay chú uống thuốc chưa?”

Kiều Phong Khang không mở mắt, thế nhưng vẻ mặt cũng đã thoải mái hơn rất nhiều.

Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô vào lòng mình, quyến luyến nắm chặt rồi lại hỏi: “Lo lắng cho tôi sao?”

Anh vốn tưởng rằng cô đã không còn nhớ chuyện này nữa.

“...”

Du Ánh Tuyết rũ mắt xuống, không tự nhiên đáp lời: “Không có...!chú cũng không phải là trẻ con, cháu không có lo lắng cho chú đâu...”

Kiều Phong Khang hơi nghiêng người để cô trượt xuống khỏi ngực anh, hai người nằm nghiêng đối mắt nhau.

Một tay anh nắm lấy eo cô, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt cô rồi nguy hiểm nói: “Đợi đến lúc tinh thần của em khá hơn một chút, nếu như cái miệng nhỏ này còn cứng như vậy thì tôi sẽ dạy dỗ lại em.”

Hô hấp Du Ánh Tuyết bất chợt căng thẳng theo, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt anh không hề di chuyển.

Cô không dám hỏi anh muốn dùng cách gì dạy dỗ mình, chỉ đành nhắm mắt giả vờ ngủ.

Có lẽ cô đang dần dần động tâm, dần dần yêu người đàn ông này rồi...!

Một đem vô cùng yên bình.

Trước đây Du Ánh Tuyết chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày cô có thể yên tâm ngủ say sưa trong ngực anh như vậy.

Nếu như nói chuyện này cho Phùng Linh Nhi biết, khẳng định cô ấy sẽ kinh ngạc đến mức rớt cằm mất.

Bởi vì thật sự quá mệt mỏi nên lúc Du Ánh Tuyết tỉnh lại thì bên người đã không còn ai nữa..