*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Chuyện gì đã xảy ra? Sao đồ đạc của Văn Thanh bị vứt khắp nơi?”
Thấy vợ tra hỏi, ông chủ mới cúp điện thoại sau đó quay đầu, kích động: “Chúng ta phát tài rồi! Hôm qua có một người tìm tôi, nói là chỉ cần đuổi người này đi, họ sẽ cho tôi một khoản tiền lớn.
Sau này ông đây cũng không cần ở trong tòa nhà cũ này nữa!”
“Anh ta đã tìm ông à?” Bà chủ lấy một tấm séc từ trong ví ra và nghi ngờ: “Nếu đã đi tìm ông thì sao vừa rồi còn tìm tôi?”
“Còn sao nữa! Tất nhiên đưa tiền cho bà! Tôi xem xem bao nhiêu tiền?” Đối phương cướp lấy tấm séc rồi hạnh phúc đếm con số.
Bà chủ lại cúi đầu, vừa dọn dẹp đồ đạc của Lâm Vân Thanh vừa hỏi: “Vết máu đằng kia là sao?”
“Đừng nói nữa! Bà nhanh lau sạch vết máu đi.
Trông xui xẻo quá!”
“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?” “Do cô ta thôi! Dù thế nào cô ta cũng không chịu dọn đi.
Tất nhiên tôi không thể để cô ta chặn đường phát tài của mình, nên…”
“Vậy nên ông ngang ngược đuổi cô ta ra ngoài sao?” Nếu có án mạng thì ông chịu trách nhiệm được à?” Bà chủ cướp tẩm séc: “Người ta chỉ để chúng ta bảo cô ta dọn ra ngoài, chứ không nói muốn chúng ta làm cô ta bị thương.
Ông đừng ngồi nữa.
Mau đến bệnh viện xem thế nào?”
“Bà muốn đi thì đi, tôi không đi! Dù sao tôi được báo là tôi dùng cách nào cũng phải đuổi người này ra ngoài, có thể mạnh tay.
Đối phương còn nói là nếu có chuyện gì, anh ta chịu trách nhiệm”
Bà chủ trợn mắt nhìn chồng: “Chúng ta còn không biết đối phương là ai mà họ nói chịu trách nhiệm, ông cũng tin hả? Được thôi! Ông không đi thì tôi đi.”
Bà chủ nói xong, nhét tấm séc vào túi xách rồi ra ngoài.
Mặc dù bà ta nhận tiền của người khác, muốn để Lâm Vân Thanh dọn đi nhưng từ đầu đến cuối, đối phương rất lịch sự, chưa từng dùng một từ “Đuổi”
mà chỉ nói là “Mời” dọn đi.
Hơn nữa còn đề nghị Lâm Vân Thanh thuê một ngôi nhà tốt hơn của họ.
Bà chủ vẫn cảm thấy đối phương cố ý giúp đỡ Lâm Vân Thanh, nghĩ kỹ đây cũng không phải chuyện gì xấu, thậm chí có thể coi là vẹn cả đôi đường nên bà ta mới nhận tiền của họ.
Nhưng không ngờ để tên đàn ông chết tiệt kia xử lý lại dẫn đến mọi chuyện tồi tệ thế này.
Bà ta lo lắng sợ hãi xuống lầu, đón xe đến bệnh viện.
Phòng bệnh thường ở bệnh viện sẽ cho nhiều người ở cùng nhau.
Lâm Vân Thanh nằm trên chiếc giường ngoài cùng, bà ấy đã tỉnh, cũng đã chụp X-quang.
Bà ấy rất đau nên mặt mày trắng bệch, nằm yên không cử động được chút nào, còn nói không ra hơi: “Bác sĩ! Tôi không phẫu thuật chân không được à? Tôi về nhà nghỉ ngơi có được không?”
Lâm Vân Thanh lo lắng: “Bác sĩ! Anh nói vậy là ý gì?”
“…” Bác sĩ nhìn bà ấy rồi nói thật: “Sau khi gắn định thép, rất khó khôi phục, máu không lưu thông chỗ khớp xương dẫn đến tỉ lệ hoại tử khá cao.
Nếu khớp xương hoại tử..”
“Không đi đứng được phải không?” Lâm Vân Thanh hít thở bình thường.
“Mặc dù đây chỉ là khả năng nhưng vẫn mong là các cô chuẩn bị tâm lý.”
Lời bác sĩ làm bà ấy cảm thấy tuyệt vọng, khó thở.
Con đường phía trước đều trở nên mù mịt .
Nếu bà ấy tàn tật, bà ấy không thể duy trì cuộc sống cơ bản nhất …
Bà chủ nhà cũng hoảng sợ trước kết quả này.
Bà ta vẫn nghĩ chỉ gãy xương bình thường.
“Chuyện này… Vân Thanh! Chúng tôi có lỗi với cô… Tôi… Tôi cho cô cả tẩm séc, xin cô đừng tố cáo lão già chết tiệt nhà tôi.
Xin cô…”
Bà chủ lẩm bẩm, lấy chi phiếu trong túi xách ra, dúi vào tay Lâm Vân Thanh.
Lâm Vân Thanh vẫn không có chút sức sống nào.
Gây chuyện với ông chủ sao?
cũng không phải là bà ấy không muốn làm thế.
Bà ấy hận ông ta.
Nhưng trong xã hội hiện đại, bà ấy biết rõ mình cô đơn không nơi nương tựa, có cách nào gây chuyện với người khác?
Hơn nữa bây giờ bà ấy còn không thế động đậy.
Càng nghĩ càng tuyệt vọng.
“Thật ra… Cũng không phải ông ấy muốn đuổi cô, là người cho chúng tôi tấm séc muốn đuổi cô đi” Giờ phút này, bà chủ trốn tránh trách nhiệm theo bản năng: “Sáng nay, sau khi cô đi khỏi, người này tìm tới và cho chúng tôi một khoản tiền, bảo là muốn để cô dọn khỏi nhà chúng tôi.
Ông ta còn nói rằng nếu cô không đi, chúng tôi có thể dùng mọi cách, dù thô lỗ cũng phải đuổi cô.
Nói là dù chuyện gì xảy ra, họ cũng chịu tất cả trách nhiệm”
Lâm Vân Thanh càng nghe càng chạnh lòng.
“Người cho chị số tiền này và để chị làm thế là một bà chủ giàu sang đúng không?”
“Bà chủ sao? Cũng không phải” Chủ nhà lắc đầu: “Là một người đàn ông khoảng 30 tuổi.
Cũng không nói rõ tên họ, nhưng hình như trên tấm séc có tên”
Lâm Vân Thanh cũng không rõ người đàn ông đó là ai.
Ngoài bà lão kia, còn ai muốn ép bà ấy như vậy?
Bà ấy mệt mỏi cầm nhìn tấm séc.
Ba chữ đập thẳng vào mắt.
Kiều Phong Khang.
Thật sự….