*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.– Không ngờ, một tờ giấy báo tìm người mất tích rơi vào trong mát cô.
Bởi vì nó bị đè trong một đống văn kiện xa lạ, tờ giấy tìm người mất tích lộ ra bốn chữ chữ to phía trên “Tìm người mất tích”.
Cô tò mò.
Du Ánh Tuyết đưa tay cầm tờ giấy tìm người mất tích rút ra khỏi đống văn kiện.
Nhưng vào đúng lúc này, cửa phòng làm việc bị mở ra từ bên ngoài.
Theo bản năng cô ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa.
Kiều Phong Khang nhìn thấy tờ giấy tìm người mất tích kia trên tay cô, trong lòng anh xoắn xuýt một cái: “Du Ánh Tuyết!”
Cô chưa kịp nói gì thì dạt tờ giấy tìm người mất tích trên tay xuống bàn, đi vòng ra ngoài bàn rồi đi về phía anh.
“Họp xong rồi sao?” Du Ánh Tuyết hỏi.
Ánh mắt Kiều Phong Khang dừng lại trên mặt cô mấy giây, giống như đang thăm dò.
Du Ánh Tuyết không hiểu nên cúi xuống nhìn mình một cái, càng nghi ngờ hỏi “Chú tại sao lại nhìn cháu như vậy? Cháu có chỗ nào không ổn à?”
Chắc chắn…
Căn bản nhóc con này vẫn chưa kịp thời nhìn đến tờ giấy tìm người mất tích.
Kiều Phong Khang nhướng mày, cánh tay dài của anh dang ra trực tiếp ôm cô vào trong lòng.
Khuôn mặt anh lúc này đang vùi sâu vào cổ cô.
Lưu luyến hấp thụ hơi thở của cô.
Hai cánh tay của chú ôm cô thật chặt, giống như muốn khảm cả người cô vào trong thân thể của chú vậy.
Du Ánh Tuyết có thể cảm nhận được nỗi bất an lúc ẩn lúc hiện trong lòng chú, trong lòng cô cảm thấy có gì đó kì lạ.
Cô cố gắng muốn nhìn rõ khuôn mặt của anh, nhưng mà đầu chú cố định ở cổ cô, thấp giọng nói: “Em đừng lộn xộn, Tuyết, em để cho tôi ôm một lúc đi.”
“Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Kiều Phong Khang không lên tiếng, chẳng qua anh ôm cô một lúc lâu.
Du Ánh Tuyết cũng ngoan ngoãn để anh ôm như vậy.
Cô không muốn rời xa nên giang hai tay ra ôm lại anh, hưởng thụ cảm giác hô hấp luyến quyến chung một chỗ.
Có chú ở đây, được chú ôm như này, những gợn sống về lời nói của bà cụ trong lòng cô đã bớt đi rất nhiều…
Một lúc sau, Kiều Phong Khang mới buông cô ra.
“Làm sao em không gọi điện thoại cho tôi trước khi đến đây?”
“Bất ngờ kiểm tra thì làm sao có thể gọi điện thoại chứ?” Du Ánh Tuyết cười nói.
“Bất ngờ kiểm tra” Kiều Phong Khang cười khẽ, nhai kỹ bốn chữ này, anh nắm cằm dưới của cô, nâng lên nói: “Bây giờ kết quả kiểm tra của em như thế nào? Hài lòng không?”
“Không hài lòng.
Du Ánh Tuyết hừ một tiếng, giương mắt lên nhìn trán chú, cô lo lắng sờ một cái: “Nhưng bây giờ chú là người bị thương, không cần phải làm việc nhiều như vậy, làm sao chú có thể chịu được chứ?”
Dù làm việc chăm chỉ đến đâu thì những hành động nhỏ bé này của cô cũng làm những mệt nhọc đó của anh hóa thành hư không.
“Không sao cả, tôi chịu đựng được.” Kiều Phong Khang dắt cô đến ghế sofa để cô ngồi xuống.
Cô hơi dừng lại, rồi phàn nàn tiếp: “Bạn trai phải dành nhiều thời gian hơn cho bạn gái, chúng ta hình như chưa bao giờ hẹn hò…”
Kiều Phong Khàn cân nhắc một chút, liếc mắt nhìn cô, nghiêm túc hỏi: “Em muốn hẹn hò kiểu gì?”
“…” Du Ánh Tuyết muốn nói cái gì, nhưng khi nhìn chú cô lại thôi: “Được rồi, hôm nào chú cũng bận rộn như vậy, làm sao có thời gian đi hẹn hò với cháu.”
Kiều Phong Khang ôm cô để cô ngồi lên trên đùi mình.
“Em có biết tới bây giờ bận rộn như vậy không?”
“Tại sao?” Du Ánh Tuyết vòng hai tay qua cổ ôm chú.
“Năm năm sau, tôi phải giao Tập đoàn Kiều Thanh cho Minh Đức.”
Thì ra là vậy…
Ánh mắt Du Ánh Tuyết hơi dao động: “Vậy còn chú? Sau này chú sẽ làm gì?”
Hơn một nửa Tập đoàn Kiều Thanh là một tay anh gầy dựng.
Nơi này là nơi chú dành tuổi trẻ, tâm sức, nhiệt tình và giá trị của một người đàn ông vào đây.
Chắc chắn chú đã hạ quyết tâm lớn như vậy để đưa ra quyết định này?
Du Ánh Tuyết biết, một nguyên nhân rất lớn trong đó là bởi vì cô…
“Tôi sao?” Kiều Phong Khang cười khẽ, ánh mắt anh sâu sắc nhìn cô: “Năm năm sau, tôi phải dẫn cô vợ bé nhỏ của mình đi hẹn hò.
Sau đó, dẫn hai đứa con của chúng tôi đi du lịch quanh thế giới.
Em cảm thấy thế nào?”
Du Ánh Tuyết nở nụ cười vô cùng rực rỡ.
Rõ ràng đây là một chuyện rất xa, nhưng mà…
Hết lần này đến lần khác, mọi thứ như đang xuất hiện ở trước mắt tôi vậy.
Ấm áp, ngọt ngào…
Cô nhếch môi cố ý nói: “Cháu cũng chưa nói sẽ gả cho chú, lúc nào thì tôi đã trở thành cô vợ bé nhỏ của chú?”
“Thế em không định lấy chồng sao?”
“Ừ.
Chú bận rộn như vậy, ngay cả thời gian hẹn hò với cháu cũng không có.
Làm bạn trai thì không có tư cách, nếu như làm chồng thì… Cháu sẽ cân nhắc suy nghĩ một chút.”
Tuy nói lời như vậy nhưng Du Ánh Tuyết vẫn cười vui vẻ.
Hẹn hò mà….
Thật ra thì ở cùng một chỗ với chú, giống như mỗi ngày đều hẹn hò vậy.
Kiều Phong Thanh cắn nhẹ một cái trên môi cô, giương mắt nhìn cô.
Ánh mắt anh sâu thẳm: “Em không định lấy chồng cũng phải gả! Vào sinh nhật hai mươi hai tuổi của em, đó cũng sẽ là ngày chúng ta đi cục dân chính đăng kí kết hôn!”
“Chú thật bá đạo.
Có người cầu hôn như vậy sao? Còn nữa… Ai nói cháu sẽ sinh cho chú hai đứa bé, một người cháy cũng không muốn sinh.”
“Được.
Em không sinh, vậy chúng ta có thể trải qua thế giới hạnh phúc của hai người…” Kiều Phong Khang cưng chiều thuận theo ý cô, dùng bàn tay to của mình ôm lấy cổ sau gáy cô, chỉnh đầu về phía anh rồi hôn xuống một nụ hôn..