Suy nghĩ một hồi lâu, Trần Huyên vẫn quyết định đi chịu tội.

Trần Huyên mất nửa tiếng để giải thích rằng mình thật sự không biết đấy là sếp, cuối cùng sếp tổng cũng chịu mở miệng: “Vậy hiện tại cậu biết rồi đấy.”

“Cái gì?”

“Tôi nói hiện giờ cậu đã biết rồi, cậu tính làm thế nào?”

Ơ? Trần Huyên chưa chuẩn bị đủ tinh thần, lại tiếp tục trợn tròn mắt, vấn đề này hình như hơi khoai?

Sếp tổng dường như muốn trừng phạt cậu, trưa nay quyết định gọi đồ ăn nhanh, còn bắt trợ lý Trần Huyên theo hầu.

Đến khi Trần Huyên thấy trước mặt mình bày hai hộp KFC cỡ lớn, trong đầu chỉ có một chữ —— CHẠY.

Đáng tiếc, cậu nghèo.

“Ăn đi.”

Vẻ mặt của Trần Huyên như đưa đám, nói: “Hồ tổng, con người ăn nhiều quá sẽ đổ bệnh đấy.”

Sếp tổng liếc mắt nhìn cậu, mười ngón tay thon dài đan vào nhau, chống cằm khẽ cười: “Cậu là người à?”

Nghe hắn nói như thế, Trần Huyên thật sự tức giận rồi, cho dù cậu có hơi hơi thích hắn, thì hắn cũng không thể sỉ nhục cậu như vậy.

Sếp tổng nhìn Trần Huyên Huyên tức giận đến xù cả lông, tưởng rằng cậu đang lo sợ thân phận bị bại lộ: “Từ lúc tuyển dụng cậu tôi đã biết rồi, nhân viên trong công ty đều không phải là người, chỉ mỗi mình cậu vẫn còn giấu giếm thôi.”

Trần Huyên: “…” Hình như cậu ngủ không đủ giấc thì phải? Sao anh sếp mà cậu thích này, nói chữ nào cậu cũng nghe hiểu, nhưng ghép chung với nhau thì chẳng hiểu mô tê gì thế?