Khoảnh khäc Vương Thuật ôm chặt Âu Dương ở trong biển, cảm giác mong chờ kỳ lạ trong lòng Âu Dương dâng tới đỉnh điểm, lần đầu tiên xuất hiện sự ngây thơ nguyên thủy nhất và nhu cầu cấp bách nhất.

Không biết đây có phải là tâm lý bất thường hay không, sau khi biết bản thân sắp gả cho người mình không thích, thì vội vã muốn hiến dâng bản thân cho người mình yêu.

Điều đó đưa tới hành vi hơi không bình thường, mà còn đánh mất lý trí.

'Vương Thuật phát hiện ra hành vi của Âu Dương hơi khác lạ, nhưng không thể nói ra, nếu nói quá trình mình quen biết với Long Ngạo Tuyết ra, đoán chắc Long Ngạo Tuyết không lột một lớp da của mình thì không được.

Anh chỉ có thể cần răng chịu đựng: “Em không nói cho anh biết em có ghen không, sao anh cho em quá trình bọn anh quen biết được.”

“Không nói, em bảo anh đừng nói.”

Âu Dương cần răng ngà nhỏ, gắt gao ôm chặt đùi của Vương Thuật giống như khi nấy.

Cô gái, tôi cho em ôm à? 'Vương Thuật nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Âu Dương, mạnh mẽ ấn lên cây củ cải màu hồng. Trời má.

Cả người Âu Dương run run.

Hình như túm được cái gì đó, bàn tay mềm mại không xương dương như chạm vào bàn ủi, cô muốn rút tay về, nhưng lại bị Vương Thuật ấn chặt không rút ra được, cả mặt cô đỏ bừng vì xấu hổ, canhy luống cuống, thế nhưng lại không dám. la, dậm chân giận dữ, tay kia ngắt nhéo liên tục.

Vương Thuật mặc kệ cô, trong lòng đắc ý cười ha ha: “Cho. em nắm, bố mày cứ không buông tay đấy”

Hai người giữ nguyên như thế trong hai phút, Vương Thuật mới buông tay.

“Đồ vô lại”

Âu Dương nhanh chóng rút tay về, tim đập thình thịch như sắp nhảy ra ra khỏi cố họng, nhân lúc không ai để ý đến mình, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng một lát sau, Âu Dương cảm thấy không thích hợp.

Bản thân người phụ nữ này rất thông minh, bãng không thì làm cách nào có thế lăn lộn giang hồ nhiều năm như vậy mà vẫn giữ nguyên được cơ thế hoàn bích.

“Có nhầm không?” Cô nhìn Vương Thuật bên cạnh, tên nhóc này một tay cầm đũa, một tay nâng chén trà, cái này ăn ngon lắm sao.

“Không đúng”

Âu Dương càng nghĩ càng thấy có gì đó không ốn, thử nghĩ nếu công cụ gây án người đàn ông bị người khác năm lấy, thì làm sao có thể thong dong như vậy?

Có vấn đề ở đây.

Âu Dương cố ý hay vô tình lấy tay hất chiếc đữa của mình xuống đất, rồi giả bộ nhặt chiếc đũa lên, khom lưng nhìn thử.

Quả thực không đúng, vị trí mình nằm cũng sai rồi, đây không phải vị trí ở giữa, đây là cái gì?

Âu Dương dùng bàn tay nhỏ bé sờ vào túi quần của Vương Thuật

Mẹ nó! Vương thuật, anh đáng bị đâm nghìn đao mà. Âu Dương lúc này lập tức tối sầm lại

Cái đồ suýt chút nữa hù chết mình thế mà là cây cải củ đỏ thäm,

Đồ trứng thối! Trên thế giới vậy mà lại có đồ trứng thối như vậy.

Suýt nữa thì Âu Dương phun ra một ngụm máu tươi.

Nhưng cô cũng không làm ầm lên, lúc này cô đang quỳ rạp trên mặt đất, tròng mắt lay động, lén lút vươn tay từ phía Vương Thuật đến trước Long Ngạo Tuyết, dùng tay nhỏ bé mạnh mế nhéo đùi Long Ngạo Tuyết, sau đó cô nhanh chóng đứng dậy.

Long Ngạo Tuyết và Âu Dương lúc đó bị ngăn cách bởi Vương Thuật, cô căn bản không nhìn thấy động tác của Âu Dương, đùi cô bỗng nhiên đau nhói, nên cô nhất thời hiểu lâm

Cô cho rắng Vương Thuật đang trêu ghẹo minh, cô tức giận nhấc giày cao gót lên tàn nhẫn dâm nát chân của Vương Thuật.

Ai da!

Vương Thuật năm đơ như cây cơ.

Hoàn toàn không chuấn bị gì cả

Đế giày cao gót vừa nhọn vừa nỏ thiếu chút nữa đâm thủng chân anh, đau đớn khiến Vương Thuật nhếch miệng, buông đôi đũa trên tay xuống, hung tàn nhéo đùi Long Ngạo Tuyết

“Khốn nạn, sao anh dám nhéo tôi”

“Đcm! Thế cô dâm chân tôi làm gì?”

“Là anh trêu chọc tôi trước.”

“Là cô dãm chân tôi trước.”

Hai người trở mặt với nhau ngay tại chỗ, cãi qua cãi lại túi bụi

Nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, bọn họ không dám cãi lộn âm ï, mà chỉ cúi đầu cãi lộn, anh nhéo tôi một cái, tôi nhéo anh một cái, nhìn họ như thế cứ như là yêu đương vụng trộm vậy.

Động tác của họ không lớn, nhưng một bàn tám người ngồi, thỉnh thoảng thì không ai phát hiện, nhưng tiếp tục ồn ào mà không bị phát hiện mới lạ, bạn học ngồi bên phải Long Ngạo Tuyết nhìn cô băng ánh mắt quái lạ: “Ngạo Tuyết, cậu đang làm gì thế?”

'Vẻ mặt Long Ngạo Tuyết cứng đờ, buộc miệng nói: “Không có gì, bị chó cần thôi, mình gãi ngứa tý”