*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc điện thoại vang lên Viên Trạch đang ngồi máy móc tạo bảng thống kê số liệu. Một công việc cực kỳ bình thường, đi chín giờ về sáu giờ, nếu không tăng ca thì thu nhập mỗi tháng chỉ vừa đủ sống, còn không thể ăn thịt mỗi ngày.
Người gọi tới là Chính Thái, ừm, Chính Thái là tên của y, nhưng bản thân y không hề có chút liên quan gì tới hai chữ chính thái này, Viên Trạch luôn nói, cậu mà là chính thái? Còn không kém biến thái bao nhiêu đâu. Đây là một đàn em của Viên Trạch, cũng học biểu diễn, sau khi tốt nghiệp thì tham gia phiên dịch và chế tác cho phim, lồng tiếng cỡ hai năm thì chuyển ra làm một mình, mở một công ty tiếp tục phấn đấu. Nhờ vào thời gian trong trường nên quan hệ của hai người không tệ lắm, hơn nữa giọng Viên Trạch lại tốt, vì vậy cũng hay bị y lôi kéo gia nhập vào đoàn diễn viên lồng tiếng.
Viên Trạch đương nhiên không thiếu tiền, bởi vậy thỉnh thoảng giúp Chính Thái phối âm chỉ vì đơn giản là cảm thấy rất thú vị.
“Tiểu Trạch Trạch, cứu mạng đi ~~~”
“Cậu lại làm sao?”
“Chiều anh sang đây cứu em với, nếu không công ty này của em sẽ toi đời!”
“Anh… đang đi làm!”
“Anh có làm hay không chẳng khác nhau là bao mà, mau xin nghỉ lại đây đi, em trả anh gấp ba ngày lương!”
“Đệt!”
Không thể trách Viên Trạch chửi y một tiếng, có thể nói như vậy sao, tuy rằng lời y nói là thật, công việc này cậu có làm hay không cũng chẳng khác gì nhau, nhưng tự nhiên đang yên đang lành lại đi gây chuyện làm gì!?
“Anh à, thật, mau đến cứu thằng em này đi, không có anh không được mà à à à à ~~~”
Âm thanh của Chính Thái cứ lượn lờ bên tai, ừm, không sai, là từ này, vô cùng hợp cảnh. Viên Trạch nhấn nhấn huyệt thái dương, tình cờ liếc mắt thấy đồng nghiệp sắp đi ngang qua, cậu chờ người đến gần rồi xoạch một phát nằm úp sấp trên bàn.
“Úi, tiểu Viên, cậu không sao chứ?”
“Có hơi đau đầu… Buổi sáng đã không thoải mái rồi, chẳng biết có phải cảm mạo nóng sốt hay không…”
“Nếu khó chịu quá thì xin nghỉ về nhà đi.”
“Ừm… Để tôi xem thử…” Có vẻ bệnh, có vẻ bệnh, vừa nói còn vừa gục đầu xuống bàn.
“Đừng cố gắng quá mức!”
Đồng nghiệp đi rồi mà giọng Chính Thái vẫn còn quanh quẩn bên gáy cậu, lần này trở thành tiếng hoan hô.
“Anh, anh đúng là anh ruột của em mà, yêu anh chết mất! Lát nữa gặp lại, tút!”
Chính Thái cúp điện thoại, Viên Trạch tiếp tục giả bệnh, cũng giả vờ xin nghỉ luôn.
Tuy rằng tên Chính Thái này nhìn qua không đứng đắn, thần kinh lại bất bình thường, nhưng tuyệt đối không phải người không có chuyện gì lại đi quấy rầy người khác. Lo lắng gọi điện cầu cứu như vậy nhất đình là có chuyện thật rồi.
… Công việc này của cậu… đúng thật là có làm hay không cũng chẳng khác gì nhau.
Ra khỏi công ty, Viên Trạch lái xe máy chạy về phía phòng thu âm của Chính Thái.
Sau khi cởi bỏ hiểu lầm kia, Bạch Trăn lên giường lại làm một lần, khiến cho Viên Trạch thoải mái đến mềm nhũn cả người, giọng cũng khàn đi, chỉ có thể phát ra tiếng gió.
Sung sướng xong đôi mắt Viên Trạch đã gần như nhíu lại, mơ mơ màng màng nhận biết được Bạch Trăn đang thu dọn cho cậu, lau sạch thân thể nhét vào trong chăn rồi tắt đèn, Viên Trạch lập tức đi gặp Chu công ngay.
Nửa đêm nghẹn tiểu đến tỉnh dậy, Viên Trạch mới phát hiện Bạch Trăn không ngủ cạnh mình, mở cửa đi ra ngoài lại thấy đèn phòng làm việc vẫn sáng, một đống tài liệu đặt ở phòng khách giờ chẳng thấy đâu.
Viên Trạch liền cảm thấy thương anh.
Phòng thu âm của Chính Thái cách công ty Viên Trạch không xa, vừa dừng xe máy lại đã thấy Chính Thái bộ dạng như thái giám đang đứng chờ ở cửa sau. Trên lý thuyết thì bộ dạng Chính Thái không tệ, gương mặt đoan chính, vóc người… tuy có dấu hiệu phát tướng nhưng vẫn chưa hoàn toàn biến dạng, giọng nói cũng rất êm tai. Đây là sự thật, người có thể khiến Viên Trạch thừa nhận giọng hay là rất hiếm, nhưng y lại cứ không chịu đi con đường bình thường, làm thế quái nào đó, cái kiểu tóc hiện giờ… cả đầu bóng lưỡng chỉ dư lại một bím tóc… có thể giống thái giám hơn nữa không…
Đưa Viên Trạch vào cũng vừa lúc thức ăn ngoài được đưa đến, mỗi người một bán bún Quế Lâm, Chính Thái bắt đầu khóc lóc kể lể về cái hố y lọt phải chiều nay.
Bún Quế Lâm
Công việc này là bạn bè giới thiệu, lồng tiếng cho phim hoạt hình, vốn chẳng có vấn đề gì, sắp xếp xong mọi thứ thì kết quả phía đầu tư đột nhiên nghĩ ra vụ muốn đạt được hiệu quả và lợi ích như ngôi sao, vì vậy liền mời một hoàng tử đến lồng… vai phụ. Hết cách rồi, không phải không có tiền sao, chỉ mời được người ta đến phối cho một nhân vật rất nhỏ, 90 phút cũng chẳng nói được mấy câu, mà đúng thôi, nếu là người có tiền thì công việc này đâu dễ rơi xuống đầu công ty nhỏ như của Chính Thái đây.
Được rồi, anh tìm ngôi sao đến phối, vậy thì phối đi. Ai ngờ đâu, đừng xem là chỉ nói mấy câu, người kia vác bộ dạng phách lối tới khoa tay múa chân thay đổi kịch bản, không nghe theo sự chỉ đạo của Chính Thái khiến y đầu tóc rối bời còn chưa tính, đã vậy còn chê bạn diễn của mình người này không tốt, người kia cũng không tốt, bắt thay đổi vài người rồi.
Chính Thái quả thực khóc không ra nước mắt. Cậu nói xem cậu là một vai phụ nhỏ xíu, bạn diễn của cậu cũng là một vai phụ nhỏ xíu khác, các cậu đáng để ông đây lãng phí nhiều thời gian như vậy ư! Cho nên thực sự không còn cách nào, chỉ có thể mời Viên Trạch ra tay.
“Sao nghe cậu nói như là kêu anh đến trừ yêu vậy?” Viên Trạch cũng hết nói nổi, đụng tới loại tổ tông thế này thì cậu hoàn toàn lý giải được kích động của Chính Thái – muốn vặn đầu tên hoàng tử kia vứt cho ba con Huskies nhà y chơi.
“Pháp hải đại sư, mau cứu tiểu nhân đi, thật sự không còn cách nào rồi. Nếu mà vẫn không phối được nữa thì vụ này của em sẽ thất bại, em… đã đầu tư bao nhiêu tài nguyên vào đây rồi!”
“Sao cậu biết anh sẽ không bị tên đó đòi đổi?”
“Người anh em, tin tưởng em đi, nhân vật này anh mà phối thì cậu ta tuyệt đối không có cách nào hạnh họe.” Chính Thái vỗ ngực bảo đảm.
“Vì sao?”
“Nhân vật của anh là một con quạ muốn trở thành ca sĩ, cuối cùng khiến người sáng mắt lên, cổ họng nó biến thành giọng chim vàng anh!”
“Phụt –” Viên Trạch phun ra, cái phun này suýt chút nữa khiến bún phọt ra từ lỗ mũi cậu luôn.
Được lắm, nói cả nửa ngày rốt cuộc vì sao lại tìm cậu, trời đựu, không chỉ phải phối giọng nói bình thường mà còn phải hát, hơn nữa trước tiên phải hát giọng quạ rồi sau đó tới giọng chim vàng anh. Viên Trạch vừa lau miệng vừa đập lên trán Chính Thái.
“Cậu… không phải chỉ là vai phụ nhỏ thôi à, sao phải làm phức tạp như thế!”
“Ha ha, cái này chẳng phải là vì kịch bản đòi hỏi sao…”
“Hoàng tử phối vai gì?”
“Một con quạ khác muốn trở thành chim công.”
“Phụt –” Viên Trạch phát hiện món bún này cậu ăn không nổi nữa rồi.
“Haiz,” Chính Thái lại gần chọt Viên Trạch, “Nói thật, anh nhớ cố gắng bình tĩnh nha, tên nhóc kia tính khí đúng là… luôn coi mình như đại thần, không phải một tiểu trong suốt* đi ra từ chương trình tuyển chọn tài năng thôi sao, vậy mà cả ngày cứ dẫn theo thằng người yêu đẹp mã tới khoe khoang, làm như bản thân mình yêu kiều lắm vậy…”
* tiểu trong suốt: chưa nổi lắm“Anh phải trị thế nào đây, hay cậu cho anh cái chén đi?”
“Chén?”
“Anh chụp lên đầu cậu ta rồi bắt cậu ta hít giữ?”
“Hahahaha, ông anh ơi anh thật vui tính, trị cậu ta…” Chính Thái cười đến mức ngu người, “Tóm lại lúc hai người bước vào phòng thu thì chúng ta bắt tay chỉnh chết cậu ta, khiến cho cậu ta nói không nổi luôn!”
“Được thôi, tới lúc đó nghe cậu chỉ huy.”
Chính Thái tìm đúng người rồi, nói về ca hát thì Viên Trạch thật sự chưa từng biết sợ, muốn diễn kiểu gì mà không được, bảo đảm khiến cái tên nhóc tự coi mình là ca sĩ kia không nói nên lời.
Viên Trạch gắp lên một đũa bún cuối cùng, mới vừa đút vào miệng thì hoàng tử đến, bên cạnh là bạn trai mà cậu ta vẫn luôn khoe khoang.
“Phụt –” Viên Trạch lại hoa hoa lệ lệ phun ra lần nữa, lần này phun cực kỳ thảm, ho khan tới mức tưởng đâu lục phủ ngũ tạng cũng có thể ho ra ngoài luôn rồi.
Người yêu đẹp trai thường được khoe khoang kia, không phải là ngưu lang Hạ Thiên mấy ngày trước còn nói chuyện với cậu sao!
Khá lắm… Cho cậu khoe khoang này… Cho cậu yêu kiều này… Cậu cứ giả vờ đi! Cùng lắm cũng chỉ là dùng tiền thuê một tên ngưu lang bày ra vẻ tự cao tự đại, thật đáng thương, đã bị ông đây nhìn thấu rồi.
Viên Trạch đẹp trai ngời ngời lau miệng, cười đến mức khóe môi đã có thể kéo tới tận mang tai. Chính Thái nói thế nào nhỉ, đúng rồi, chỉnh chết cậu ta.
Đối với một Viên Trạch vừa phun ra vừa cười khúc khích, hoàng tử chỉ khinh bỉ liếc nhìn cậu một cái, còn Hạ Thiên thì lại nhíu mày chẳng nói gì, ân cần cởi áo khoác ra giúp hoàng tử.