Trên đường trở về, khoang xe duy trì một không khí im lặng đến mức có thể nghe được tiếng hít thở đều đều của người ngồi trong đó.

Lý Thiên Kim tựa đầu vào kính nhìn anh một lúc lâu, càng nhìn càng cảm thấy người đàn ông này qua từng năm tháng đều có sức quyến rũ như vậy, thời gian không những không hề làm anh già đi mà trái lại, lại càng mài giũa trong anh sự chín chắn trưởng thành. Trên người anh có một loại khí phách vô cùng đặc biệt đường hoàng chính trực, còn phảng phất ra sự lạnh lùng kiêu bạc khiến phụ nữ khó có thể chống cự được, có loại khí chất đội trời đạp đất khiến người nào nhìn thấy cũng đều muốn sa chân chìm vào trong đó. Những thứ ấy làm cho khuôn mặt tuấn tú hơn cả ngàn ngôi sao kia có vẻ có chút dư thừa, không cần đến ngoại hình xuất chúng, chỉ tính riêng phong độ xuất phát từ nội hàm thôi cũng đủ khiến người ta phải điên cuồng vì anh rồi.

"Lần này trở về, em còn định đi nữa không?"

Giọng nam trầm ấm dễ chịu quen thuộc truyền đến, lòng cô bỗng dưng như bị ai cứa vào một nhát, đột nhiên nhói đau. Thiên Kim ôn nhu mỉm cười, tầm mắt vẫn dừng ở khuôn mặt có thể chấm đến điểm 10 hoàn hảo của Kiến Thành: "Không đi nữa. Em quyết định lần này về hẳn rồi"

Kiến Thành "ừ" nhẹ một tiếng, lại tiếp tục không nói gì, chỉ chuyên tâm lái xe.

"Anh đã đổi tên thành gì vậy?"

"Thành". Anh cười nhẹ, nụ cười nhẹ nhàng êm dịu hệt như hồi hai cười còn thơ bé: "Em có thể gọi thế nào cũng được"

"Thành". Lý Thiên Kim nhắc lại một lần nữa, dường như để khắc cốt ghi tâm cái tên này, cũng chợt nhận ra tên này có vẻ hợp với phong cách của anh hơn: "Tên đẹp đấy. Em cũng không thích tên Viễn"

"Hôm nay chắc em bị dọa một trận rồi hả?". Kiến Thành hơi nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt có chút áy náy: "Cuộc sống của anh xưa nay đều như vậy đấy"

"Không". Cô kiên định lắc đầu: "Em luyện tập bắn súng lâu ngày, trước nay chỉ bắn mấy tấm bia điện tử thật chán chết".

Lý Thiên Kim quay sang, vừa định ôm lấy cánh tay của Kiến Thành xong lại thôi: "Cho em tham gia được không?"

"Không được". Anh nghiêm túc trả lời: "Bắn người không dễ như bắn bia điện tử đâu. Bia điện tử không thể làm em bị thương, nhưng người thì có đấy"

"Tại sao cô ấy lại có thể cùng anh chiến đấu?"

"Vì...". Kiến Thành nói đến đây, đột nhiên ngừng lại. Lâu sau đó mới tiếp tục: "Tóm lại, cuộc chiến này rất nguy hiểm. Em không thể tham gia"

"Em nhắm được một người đàn ông rồi". Cô gượng cười, thực sự chỉ muốn lừa anh, để anh có thể tin là cô không đau lòng vì mình: "Cái anh chàng đẹp trai đấy, kể từ lúc anh ta đỡ mảnh bom cho em, em đã thực sự có hứng thú"

Không chờ Kiến Thành trả lời, cô nói tiếp: "Anh yên tâm, em luyện bắn súng mười năm rồi, còn được cả huy chương vàng, em nhất định sẽ không làm mất mặt anh đâu. Cho em tham gia đi, được không?"

Vì anh tham gia lớp huấn luyện cảnh sát đặc biệt nên Lý Thiên Kim cũng bắt đầu học bắn súng từ cách đây mười năm, cô chỉ muốn ngày ngày cầm súng tưởng tượng xem người mình yêu khi bắn súng sẽ thế nào, đẹp trai ra sao... Thực sự chưa từng nghĩ tới có ngày sẽ có cơ hội sát cánh cùng anh thế này.

"Kim"

"Đến nhà em rồi". Thiên Kim ngắt lời, vội vã mở cửa xe bước xuống: "Anh không nói gì nghĩa là đồng ý rồi đấy. Ngày mai em đến chỗ anh". Sau đó không chờ anh trả lời đã vội vã chạy vào nhà.

Kiến Thành chỉ biết thở dài, sau đó lặng lẽ dẫm chân ga lái xe quay về biệt thự ở ngoại ô thành phố.

Lúc này, gần một trăm vệ sĩ được Dương Hàn phái đến đã đứng dàn hàng hai bên chờ sẵn ở cổng biệt thự, nhìn thấy xe anh liền cung kính cúi đầu chào.

Kiến Thành khẽ gật đầu lại, sau khi đưa mấy chiếc xe chở vũ khí vào hầm xong xuôi mới phân chia công việc canh gác cho đám vệ sĩ kia. Một trăm người này hầu như đều là những tay chân thân cận nhất của ông nội anh, kinh nghiệm bảo vệ thì có nhưng kinh nghiệm chiến đấu thì không dày dặn, cho nên chỉ có thể xếp họ ở vị trí canh gác mà thôi.

Đêm hôm đó, anh ôm An Nhã ở trong lòng, khẽ vuốt ve vết thương trên cánh tay đã được băng trắng xóa của cô: "Nhã, em hãy ra nước ngoài đi"

"Không". Cô kiên quyết nhìn anh, lắc đầu: "Em có chạy đến nơi nào thì cô ta cũng sẽ tìm ra. Chạy trốn vô ích, cứ ở bên anh thôi"

"Hôm nay em có sợ không?"

"Năm xưa cùng anh rơi xuống biển còn không sợ. Em chỉ lo bác gái bị thương". An Nhã vòng tay ôm lấy thắt lưng anh, bỗng dưng lại có cảm giác như tình yêu của hai người họ sau bảy năm vẫn chưa từng héo mòn, vẫn kiên trì cố chấp như những ngày đầu gặp gỡ: "Phải rồi, hôm nay anh về nhà thế nào? Ba mẹ có mắng anh không?"

"Không. Từ nhỏ đến lớn, ba mẹ thường không mắng anh"

"Vậy...". Cô cắn môi, hít một hơi thật sâu, nói tiếp: "Còn ông nội anh thì sao? Tại sao anh lại tự ý đổi tên như vậy?"

An Nhã ngừng lại một lát, lại bổ sung thêm: Thật ra... anh không cần phải đổi tên... vì em"

Kiến Thành kéo đầu cô áp vào ngực mình, ở vị trí này, cô có thể cảm nhận được rõ ràng mạch đập từ trái tim anh. Dịu dàng, ấm áp, vững chãi, tựa như có thể mãi mãi che chở cho cô, để cô bình an dưới bầu trời của anh mà sống:

"Anh muốn sống cuộc đời như vậy, không chối bỏ quá khứ, hiện tại và tương lai đều là người đàn ông của em. Trước sau như một"

Ngắn gọn, xúc tích, dễ hiểu nhưng đầy thâm thúy. Đây chính là người đàn ông của cô, bảy năm trước và bảy năm sau vẫn vậy, dù anh có là Dương Thành Viễn lạnh lùng tàn nhẫn với cô thế nào đi chăng nữa, dù không có quá khứ bên nhau oanh liệt kia, chỉ tính riêng đến phong cách nói được, làm được của anh thôi... cũng đủ khiến cô động tình vì anh rồi!!!

An Nhã mỉm cười, trái tim gần như rung lên, hạnh phúc thấm đẫm đến từng thớ thịt: "Em cũng vậy. Trước sau như một"

"Ba nói không ép buộc anh kết hôn với ai. Yêu ai thì lấy người đó"

"Hả?. Cô ngạc nhiên nhìn anh, theo quán tính nói luôn: "Không phải gia đình anh rất ưng ý cô... gái kia sao?"

"Em nói Kim ấy hả?"

An Nhã gật đầu, thì ra cô ấy tên là Kim: "Vâng"

"Anh với cô ấy lớn lên từ bé bên nhau, tình cảm không thể phát triển thành tình yêu được". Kiến Thành cười cười: "Hôm nay anh đã nói rõ ràng rồi. Đợi xong trận chiến này, nhất định anh sẽ đến xin ba mẹ em cho chúng ta kết hôn"

"Có thể...sao?". Cô hơi ấp úng, trong lòng thực sự cảm thấy có chút khó xử. Anh với Lý Thiên Kim tốt đẹp là vậy, liệu gia đình anh có chấp nhận một người không có bất cứ thứ gì như cô không: "Thực ra... em không quan trọng việc kết hôn lắm. Chúng ta cứ ở cạnh nhau thế này... cũng tốt mà"

"Đồ ngốc. Chúng ta phải kết hôn đàng hoàng chứ". Anh ngẩng đầu nhìn ra khung cửa sổ, bên ngoài ánh sáng nhàn nhạt của ánh trăng soi lên tấm rèm lụa trong phòng, chiếu lên đó những mảng sáng tối không theo quy luật nào, tựa như nỗi rối ren trong lòng anh: "Chỉ cần giải quyết xong chuyện này thôi"

"Anh đã điều tra ra người đứng sau Tạ Vân chưa?"

"Tạm thời chưa chắc chắn. Hệ thống cổng thông tin hack được của bộ công an tạm thời bị đóng băng rồi. Nhưng anh nghi ngờ một người"

"Là ai vậy?"

"Cục trưởng cục an ninh"

An Nhã kinh ngạc kêu lên: "Là ba của Nam?"

Kiến Thành hơi liếc nhìn cô, chầm chập lên tiếng: "Mấy năm qua ông ta đang bắt đầu tẩu tán tài sản sang nước ngoài. Nghe nói vài năm nữa nghỉ hưu xong sẽ sang Đức dưỡng già. Trùng hợp một điều, ở Đức không có dẫn độ tội phạm"

"Nhưng, chỉ có vậy không thể khẳng định được"

"Người có thể một tay che trời, khiến tổng bộ nhắm một mắt, mở một mắt để Tạ Vân buôn bán vũ khí như vậy, ngoài Bộ trưởng bộ công an ra, chỉ có thể là ông ta"

"Nói như vậy, Tạ Vân đã mua chuộc được ông ấy?"

"Không hẳn. Có lẽ đôi bên cùng có lợi. Cô ta buôn bán vũ khí, ngoài số tiền đút lót cho Cao Dũng, còn phải chia một phần vũ khí cho ông ta". Kiến Thành ngừng một lát, bổ sung thêm: "Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của anh"

"Ông ta cần vũ khí để làm gì?"

"Có thể dùng để tự bảo vệ mình, có thể là...". Nói đến đây, ánh mắt Kiến Thành đột nhiên trở nên sắc bén như lưỡi dao, anh chậm rãi nói ra mấy từ: "Định làm phản"

"Kiều như bọn phản động ở nước ngoài sao?"

"Gần như vậy. Ông ta hơn hai mươi năm nay đều muốn leo lên chức Bộ trưởng nhưng không được. Có lẽ trước lúc nghỉ hưu muốn đem nhét đống vũ khí kia vào tay của bộ trưởng, gắp lửa bỏ tay người. Hơn nữa, nghe nói có một lô vũ khí của Tạ Vân là do ăn trộm được công thức chế tạo đặc biệt của Trung Quốc, nếu như tin Bộ trưởng bộ công an Việt Nam chứa chấp loại vũ khí như vậy. Chắc chắn sẽ gây ra hậu quả vô cùng nghiêm trọng"

An Nhã ngẩng lên nhìn anh, thực sự không thể hiểu nổi bộ óc anh làm bằng chất liệu gì mà có thể nghĩ sâu và nghĩ rộng như vậy. Dường như Kiến Thành chỉ dùng chính sự nhạy bén của mình là có thể suy đoán được nội tình bên trong, lần này anh để Kiệt đi điều tra, chẳng qua cũng là để khẳng định thêm mà thôi, mọi việc đã được anh dự liệu hết rồi.

Cô thật thà hỏi: "Ngày xưa anh có học chiêm tinh hay biết xem chỉ tay tướng số không?"

Kiến Thành cười cười: "Nếu biết trước được tương lai, hôm nay anh sẽ không về muộn như vậy"

An Nhã ôm anh, dụi đầu vào vòm ngực rắn rỏi trơn bóng: "Không muộn. Em có thể tự bảo vệ mình mà. Anh yên tâm, trận chiến này, chúng ta nhất định sẽ thắng"

Cô vốn hiểu rất rõ rằng, trước đây đối đầu với Hồng Nhân, anh còn biết bọn họ giấu vũ khí ở đâu, biệt khu ở nơi nào. Còn bây giờ đối đầu với Tạ Vân, đến việc cô ta trốn ở đâu, tấn công lúc nào, trước mắt họ vẫn như có một màn sương mờ che đi, không thể tìm hiểu.

Mà người tạo ra màn sương đó lại là cục trưởng cục an ninh điều tra, thế lực lớn, nhưng trái tim không lớn. Con người càng mưu cầu xa vời, lòng dạ thường hẹp hòi đi thì phải.

Kiến Thành cúi đầu xuống, khẽ hôn nhẹ lên trán cô: "Muộn rồi. Ngủ đi"

An Nhã mỉm cười, miệng buột ra một câu: "Ngủ ngon. Ông xã"