- Hôm qua con nghe thấy anh Gia Bảo nói mệt và chán món ăn của các đầu bếp làm nên sáng nay con đã cố tình dậy sớm để chuẩn bị cho anh ấy món cháo này để thay đổi khẩu vị. Nhưng vì con không xem đồng hồ nên dậy quá sớm rồi đường lại xa chính vì thế khi tới đây thì cháo đã nguội. Con đã bảo chú Khôi quản gia hâm lại cho nóng vậy mà cô ấy lại làm đổ hết. Con thấy buồn quá!

“Bốp ”một cái tát được dùng hết sức và làm cho Vân Anh ngã khụy xuống sàn. Bà Châu hét lên vẻ giận dữ:

- Làm ăn cái kiểu gì vậy hả? Có biết công sức và tâm ý của con bé nằm cả trong đó không? Một tô cháo mà cũng không bưng được thì đã đến lúc tôi cho cô nghỉ việc rồi đấy!

Nghe vậy thì Bảo Trân hốt hoảng kêu lên:

- Bác đừng làm vậy! Dù sao Vân Anh cũng không cố ý chắc chỉ cho bát cháo quá nóng nên cô ấy làm đổ thôi! Bác hãy bỏ qua cho cô ấy di! Con sẽ xuống nhà bếp làm lại cho anh Gia Bảo.

Bà Kim nghe vậy thì vội nói:

- Đừng! Con không cần …phải tự tay mình làm! …Cứ để cho họ làm …là được rồi!

Bảo Trân tươi cười rồi nhẹ giọng:

- Không sao đâu dì! Con là bạn gái của anh Gia Bảo thì phải làm được những việc này vả lại lúc này anh ấy đang mệt mỏi con muốn chính tay mình nấu cho anh ấy ăn ạ!

Nói xong thì Bảo Trân bước nhanh về phía nhà bếp, bà Châu nhìn theo và gật đầu vẻ hài lòng. Bà Kim nhẹ giọng bằng một thứ tiếng Hàn:

- Em thấy con bé này rất được! Nó yêu và biết cách quan tâm Gia Bảo.

Bà Châu nói khẽ:

- Thì con bé vốn là người mà Gia Bảo chọn để làm vợ sau này mà!

- Sau này? Sao lại phải để tới sau này? Gia Bảo đã trở nên yếu ớt và mỏng manh kể từ sau khi xảy ra tai nạn! Những lúc này thằng bé cần một người quan tâm và chia sẽ lòng mình và chúng ta không thể làm được những chuyện đó tốt hơn Bảo Trân. Chi bằng chúng ta hãy tổ chức lễ kết hôn cho hai đứa nó để con bé tiện ở bên cạnh chăm sóc cho Gia Bảo!

Bà Châu suy nghĩ một lúc rồi đều giọng:

- Nhưng thằng bé còn quá trẻ để tính tới chuyện kết hôn!

Bà Kim reo lên vẻ mừng rỡ:

- Nếu vậy thì đính hôn thôi!

- Đính hôn?

- Bà Châu hỏi vẻ kinh ngạc.

Bà Kim gật đầu và nhấn mạnh: -Đúng vậy! Ở Hàn Quốc chúng ta gọi là đính hôn còn ở Việt Nam thì gọi là đám hỏi đấy! Chúng cũng có kết quả như nhau thôi. Đính hôn có thể đã chính thức một nửa trở thành vợ chồng rồi như vậy thì Gia Bảo và Bảo Trân cũng có thể tự do chăm sóc nhau không bị gò bó bởi lễ giáo phương đông.

Bà Châu nghe nói thì gật đầu rồi nói:

- Em nói rất đúng! Vậy mà chị không nghĩ ra được cách đó.

Bà Châu nói nhẹ:

- Vậy để chị đi bàn chuyện này với Bảo Trân xem ý con bé thế nào!

Bà Kim ngăn lại và xịu mặt:

- Chuyện đó để sau đi! Chị còn chưa sơn móng tay cho em xong vả lại con gái thì ai chẳng muốn được sống bên cạnh người mình yêu thương. Bảo Trân chắc cũng vậy thôi!

Bà Châu gõ vào đầu của em mình mấy cái rồi quở trách:

- Em chỉ biết suốt ngày chăm sóc móng tay và móng chân của mình chả trách gì Jun Ho cứ gọi qua chị để nói xấu em suốt.

Bà Kim kêu lên vẻ kinh ngạc:

- Cái gì? Anh Jun Ho dám nói xấu em với chị sao?

Bà Châu gật đầu và nói thản nhiên:

- Ừ! Cậu ấy cứ gọi qua nói là em chỉ biết chăm sóc cho bản thân còn chuyện học hành của Min Hee và chuyện gia đình em đều bỏ mặc! Cứ mỗi ngày có hai mươi tư giờ thì có tám giờ em dành đi massxa và làm đầu,mười giờ em dành cho việc ngủ và thời gian còn lại là em ăn sáng và tán gẫu với bạn bè. Hầu như chưa có một giờ nào em giành cho chồng con và cậu ấy còn nói là … cảm thấy hối hận khi đã kết hôn với em.

- Lee Jun Ho! Tôi sẽ giết anh chết ngay khi xuống sân bay Seoul! Anh dám gọi điện để nói xấu tôi với chị Yoo Woon thì tối nay tôi cũng sẽ gọi điện nói xấu anh với anh rể Jun Ki.

- Bà Kim hét lên vẻ tức giận.

Bà Châu thì mỉm cười vẻ thú vị trước những lời của em gái và sau đó thì họ lại bước vào phòng và tiếp tục công việc chăm sóc sắc đẹp của mình.

… …

Một buổi chiều thu êm ả, nắng nhạt chiếu xuống trên toàn khu biêt thự. Những chiếc lá vàng lìa cành và nhẹ nhàng bay trong gió. Dưới bóng của cây mai tứ quý trong khuôn viên. Bảo Trân mỉm cười vẻ hạnh phúc và dựa vào vai Gia Bảo rồi nhẹ giọng:

- Chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau cho đến hết cuộc đời phải không anh?

Gia Bảo nhẹ nhàng hôn lên má cô và nói:

- Đúng vậy! Chúng ta sẽ sống bên nhau cho tới khi anh biến thành ông lão và em thì biến thành một bà cụ chống gậy và không ai có thể chia cắt được chúng ta! Tình yêu chúng ta là một định mệnh đã được sắp sẵn,chúng ta sinh ra là để giành cho nhau!

Bảo Trân xiu mặt và nói vẻ buồn bã: -Em không muốn biến thành một bà cụ chống gậy đâu! Như thế sẽ rất xấu!

Nói xong thì cô bỏ đi vẻ giận dỗi. Gia Bảo vội chạy theo để xin lỗi. Thấy vậy thì cô cười tươi và bỏ chạy. Cô chạy và tiếng cười của cô vang lên trong gió. Mái tóc xõa dài che cả khuôn mặt. Gia Bảo cố đuổi theo và cuối cùng thì anh đã nắm được tay cô, anh thở gấp và nói vẻ vui mừng:

- Anh đã bắt được em! Bây giờ thì anh sẽ giữ em lại và em mãi là bà cụ của anh mãi mãi là như vậy!

Bảo Trân hất mái tóc của mình và quay lại nhìn Gia Bảo nở một nụ cười khó hiểu rồi nói lạnh lùng:

- Anh nói gì vậy? Ai sẽ là bà cụ của anh?

Gia Bảo nói vẻ kinh ngạc:

- Em đang nói gì vậy? Em đừng đùa như thế chứ! Chẳng phải chúng ta đã hứa sẽ ở bên nhau suốt cuộc đời rồi sao?

Bảo Trân cười gằn và nói:

- Đừng hoang tưởng nữa! Tôi chưa bao giờ yêu anh cả vậy thì tại sao tôi phải ở bên anh suốt cuộc đời chứ?

Gia Bảo lắc đầu phủ nhận:

- Không! Em không được nói vậy! Chúng ta được sắp sẵn là ở bên nhau rồi điều đó không ai có thể thay đổi được! Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau sẽ không có ai có thể chia cắt được! Đó là định mệnh!

Bảo Trân cười một cách khoái chí và nói:

- Định mệnh? Định mệnh là gì? Sao anh ngốc đến thế? Những cuộc gặp gỡ của chúng ta và cả chuyện tôi cứu anh khỏi chiếc xe đó tất cả những thứ đó đều là do ba tôi sắp đặt đấy! Người lái xe hôm đó cũng chính là ba tôi! Tất cả đều là màn kịch được ba tôi dựng ra để tôi có cơ hội tiếp cận và chiếm được tình của anh.

Gia Bảo gào lên đau khổ:

- Anh không tin! Em làm thế thì được gì chứ? Tại sao em phải bỏ thời gian ra để diễn kịch? Em nói dối để gạt anh!

- Tôi nói dối anh? ….A ha ha ha ha ha ha! Đúng vậy tôi đã nói dối anh! Tôi đã làm thế trong bốn năm qua và mục đích của việc đó chính là muốn lấy anh làm chồng nhưng …không phải vì yêu đâu! Không phải! Tôi cố gắng gạt anh là vì món tài sản thừa kế khổng lồ của ba anh để lại cho anh. Tất cả tình cảm của tôi chỉ là vì mục đích đó thôi. Tất cả tài sản của Lâm gia sẽ biến thành của Đào gia sau khi chúng ta kết hôn. Tôi không có yêu anh đâu. Ha ha ha ha ha ha

Gia Bảo nói như khóc:

- Không đúng em đang gạt anh! Rõ ràng em rất yêu anh và cũng rất yêu ba,mẹ anh cơ mà?

Bảo Trân nói lạnh lùng: -Ba,mẹ anh? Tôi yêu họ ư? Không đời nào! Họ chính là người mà tôi ghét nhất. Và khi tôi trở thành thiếu phu nhân của tập đoàn Lâm Thị rồi thì người đầu tiên tôi muốn loại bỏ chính là ba,mẹ của anh. Tôi sẽ loại bỏ ông,bà ta! Ha ha ha ha ha …

Gia Bảo ôm tim mình và gào lên đau đớn:

- Không! Không thể nào thế này! Tôi không tin! Tôi không tin!

Gia Bảo vũng vẫy và hét ầm lên rồi chạy như trốn tránh sự đau đớn của con tim mình. Anh vừa chạy vừa hét lên trong đau khổ:

- Tôi không tin! Em nói dối! Em gạt tôi!

Những tiếng nói của Bảo Trân cứ vang lên trong đầu Gia Bảo. Anh cố chạy càng nhanh để không phải nghe thấy nó nhưng vì vấp phải một hòn đá nhỏ dưới chân mình nên té nhào và ngã xuống. Lúc đó bỗng có một bàn tay của ai đó kéo anh dậy và gọi:

- Tiểu Nghi! Tiểu Nghi em làm sao vậy? Mau tỉnh lại đi!

Phương Nghi vùng dậy và nhìn xung quanh một cách sợ hãi. Mồ hôi trên trán đầm đìa và chảy xuống cả khuôn mặt. Du Kiệt lo lắng hỏi:

- Sao vậy? Em lại gặp ác mộng nữa phải không?

Phương Nghi không trả lời câu hỏi của Du Kiệt. Cô im lặng một lúc rồi quay qua nhìn anh với ánh mắt đau khổ và nói:

- Anh hãy ra ngoài đi! Em muốn được ở một mình!

Du Kiệt nghe vậy thì buồn bã đứng lên rồi nói:

- Vậy thì anh ra ngoài! Nếu lúc nào cần gì thì gọi anh hoặc vú Hòa nha!

Du Kiệt bước xuống cầu thang với vẻ mặt lo lắng. Anh nằm gục xuống bàn rồi thở dài liên tục. Vú Hòa khẽ giọng hỏi:

- Con bé lại gặp ác mộng hả con?

Du Kiệt gật đầu và nói một cách nặng nề: -Đã hai hôm nay con bé liên tục hét lên giữa đêm. Con nghe mà thấy đau lòng quá. Biết đến bao giờ chuyện này mới kết thúc đây? Con còn không chịu nổi thì làm sao Tiểu Nghi có thể chứ?

Vú Hòa mang một tô cơm lại và ngẹn ngào nói:

- Con hãy ăn chút gì đi! Mấy ngày nay con đã bỏ cơm theo Phương Nghi rồi nếu cứ thế này hai đứa sẽ …

Bà ngồi xuống và lặng lẽ khóc. Du Kiệt nói trong nước mắt:

- Con không thể vú ạ!Con không nuốt trôi được khi nhìn thấy Tiểu Nghi như vậy. Con bé không chịu ăn gần cả chục ngày rồi. Con thật không biết phải làm gì đây nữa …

Tại sao? Tại sao một người làm anh mà lại không thể làm gì khi thấy em gái mình đau khổ như vậy chứ? Con thấy mình thật vô dụng! Thật không đáng làm anh của con bé!

Vú Hòa nói trong tiếng nấc:

- Làm ơn con đừng như vậy nữa! Con phải ình chút sức lực …để mà chăm sóc cho Phương Nghi chứ? Tiểu Cao và Tiểu Trung thì lại về quê. Trong nhà chỉ có mỗi mình con …nếu con không chăm sóc mình thì lỡ như con bé có chuyện gì thì làm sao vú xoay sở được!

Du Kiệt nghe vậy thì như bừng tĩnh. Anh cầm lấy tô cơm và ăn trong nước mắt vú Hòa nhìn thấy thế thì khóc òa lên. Cảm xúc không thể kìm nén được. Tất cả vỡ òa ra rồi lại thẩm thấu ngược vào da thịt của bà. Những gì đang xảy ra khiến cho lồng ngực bà đau thắt lại. Lòng bà như có ai đang xát muối. Trái tim bà vỡ ra thành từng mảnh nhỏ mỗi mảnh vỡ là một sự đau khổ, một niềm thương xót của bà đối với hai con người, hai trái tim run rẩy và đau khổ đó.

Tiếng chuông cửa vang lên. Vú Hòa đứng dậy gạt nước mắt và ra mở cửa. Gia Bảo đang đứng trước cổng chờ đợi. Vú Hòa nói vẻ đau khổ:

- Cậu về đi! Phương Nghi nói là thời gian này con bé không muốn gặp cậu.

Gia Bảo nói với giọng năn nỉ:

- Cháu biết vậy nhưng mà xin vú vào nói với Phương Nghi là cháu muốn dẫn cô ấy tới câu lạc bộ karate. Xin vú hãy chuyển lời giùm cháu!

Vú Hòa vội vã bước vào rồi lên phòng Phương Nghi. Cô đang ngồi lặng lẽ trong góc phòng. Vú Hòa bước đến và nhẹ giọng:

- Cậu Gia Bảo đang ở ngoài cửa.

Phương Nghi không phản ứng gì. Vú Hòa nói tiếp:

- Cậu ấy nói là muốn dẫn con tới câu lạc bộ karate.

Phương Nghi nghe xong thì giật mình,ánh mắt cô có điều gì đó rất khác lạ. Cô vùng dậy và quay sang nói với vú Hòa:

- Vú ra ngoài đi! Con muốn thay đồ để đi cùng Gia Bảo!

Vú Hòa kinh ngạc rồi reo lên mừng rỡ:

- Con nói muốn ra ngoài cùng với Gia Bảo sao? Được! Được! Để vú ra ngoài cho con thay đồ.

Vú Hòa vội vã bước ra và đóng cửa lại. Phương Nghi chải lại tóc và chọn một bộ quần áo để mặc sau đó rời khỏi nhà ngay sau đó. Du kiệt reo lên mừng rỡ:

- Ha ha ha ah…Cuối cùng thì con bé cũng bước ra khỏi căn phòng đó! Cuối cùng thì nó cũng biết được ánh mặt trời của mùa thu đẹp thế nào.

Vú Hòa thở phào nhẹ nhõm rồi bước vào bếp để chuẩn bị bữa trưa.

Phương Nghi ngồi im lặng trong xe. Gia Bảo cũng không hỏi câu gì. Họ cứ thế cho đến khi chiếc xe dừng lại trước câu lạc bộ. Phương Nghi bước xuống xe rồi đi thẳng vào trong. An Hưng và Đại Phát tỏ ra vui mừng khi thấy cô: -Phương Nghi! Em tới rồi! Hơn một tuần nay bọn anh không thấy em tới câu lạc bộ mà điện thoại cũng không liên lạc được.

Phương Nghi không trả lời câu hỏi của Đại Phát. Cô chỉ gật đầu rồi nhìn vào khoảng không với một ánh mắt khó hiểu. Thầy Hiểu Quang thổi lên một tiếng còi rồi giơ tay lên ra hiệu im lặng và nói:

- Hôm nay chúng ta có một bài tập về lực và kỹ thuật khi ra đòn. Bây giờ các em hãy chia cặp và tập luyện. Hãy cố gắng hết khả năng của mình!

- Dạ!

- Cả đội đồng thanh lên tiếng.

Phương Nghi nhìn sang Đại Phát và nói nhanh:

- Em sẽ tập với anh!

Đại Phát cười rất tươi rồi gật đầu lịa lịa:

- Được! Anh đồng ý! Tất nhiên là được!

Phương Nghi vừa nghe Đại Phát nói vậy thì liền lao tới và đá liên tục vào người anh. Đại Phát thấy choáng váng cả mặt mày. Anh chưa kịp phản ứng gì thì Phương Nghi lao tới nhấc bổng và quật ngã anh xuống sàn và đấm liên tục vào người anh với gương mặt vô cảm. Đại Phát hét lên cầu cứu:

- Thấy ơi!Em muốn đổi người! Em không thể tập với Phương Nghi được!

Thầy Hiểu Quang nhấn mạnh:

- Chẳng lẽ đàn ông,con trai như các em mà phải sợ một cô bé xinh đẹp như Phương Nghi sao?

Đại Phát hét lên:

- Em rất thích vẻ đẹp của cô ấy nhưng nếu bây giờ thầy không cứu em thì em sẽ chết mất!

Thầy Hiểu Quang cười một cách sảng khoái rồi nói:

- Thôi được rồi! Em có thể đổi người!

Thầy Hiểu Quang nhìn Phương Nghi gật đầu vẻ hài lòng và tán thưởng:

- Rất tốt! Nhớ phát huy nha em!

- Vậy bây giờ ai sẽ đồng ý tập với Phương Nghi?

Một cánh tay giờ lên. An Hưng bước ra tươi cười cúi chào Phương Nghi rồi nói nhẹ giọng: -Anh rất muốn biết khả năng của em!

Phương Nghi lạnh lùng gật đầu. Và chỉ vài phút sau với một đòn Jochan cô đã hạ gục An Hưng. An Hưng đứng dậy rồi mỉm cười nhìn Phương Nghi vẻ thích thú. Anh dùng lực vừa phải để ra đòn của mình nhưng Phương Nghi đều tránh được và cô không làm như anh. Cô dùng hết sức để tung ra những cú đánh hiểm hóc. Ánh mắt cô lạnh lùng đến khó hiểu. An Hưng không chịu được quá mười phút và lại cầu cứu huấn luyện viên. Vẫn là câu hỏi cũ được lặp lại nhưng lần này mọi người không ai dám giơ cánh tay của mình lên. Họ đều nhìn Phương Nghi bằng ánh mắt sợ hãi. Thầy Hiểu Quang nhấn mạnh:

- Các em sợ Phương Nghi đến thế sao? Không có ai dám tập luyện với cô bé nữa sao?

- Em! Em sẽ tập với Phương Nghi!

Gia Bảo giơ tay lên và mỉm cười nói với thầy Hiểu Quang:

- Em sẽ tập với Phương Nghi! Và chắc chắn thầy sẽ không phải đổi người một lần nữa!

Thấy Hiểu Quang gật đầu vẻ hài lòng và buông giọng:

- Khá lắm! Thầy tin em và Phương Nghi là một cặp xuất sắc!

Gia Bảo bước ra và gật đầu chào Phương Nghi. Anh mỉm cười với ánh mắt đau xót và thầm nghĩ “ Tôi sẽ giúp anh! Nếu như đây là cách có thể giúp anh giảm bớt nỗi đau trong lòng thì tôi sẽ giúp anh. Anh cứ đánh hết sức mình! Cứ đánh cho nỗi đau đó biến mất! Đây là cách duy nhất tôi có thể làm được. Tôi không muốn nhìn thấy anh thế này. Không muốn! Không muốn một chút nào cả! ”

Phương Nghi nhìn Gia Bảo bằng một đôi mắt vô cảm rồi lao tới và đá liên tục vào người anh. Gia Bảo không chống cự lại. Anh đứng dậy và đứng im như chờ đợi. Mọi người đều nhìn về phía Gia Bảo và hét lên:

- Gia Bảo! Cố lên! Nếu cậu thua thì mất mặt cho chúng ta lắm. Cậu không thế để Phương Nghi đánh bại được!

Gia Bảo vẫn đứng im như chờ đợi. Phương Nghi hét lên một cách đáng sợ và quật ngã anh xuống sàn và cô giơ nắm đấm của mình lên và dùng hết sức để đánh vào người của Gia Bảo nhưng bỗng dưng cô khựng lại vì nhìn thấy nụ cười và ánh mắt của Gia Bảo đang nhìn vào cô. Anh nằm im và chờ đợi nắm đấm đó sẽ đánh vào một bộ phận trên cơ thể của mình nhưng Phương Nghi lại đứng dậy và bỏ ra ngoài. Mọi người đều nhìn theo cô và tỏ ra khó hiểu. Gia Bảo vội đứng dậy và chạy theo, anh cố đuổi kịp và gọi tên cô:

- Hà Phương Nghi! Hà Phương Nghi! Đợi tôi với!

Phương Nghi đứng lại và im lặng. Gia Bảo chạy tới và vỗ vai cô và nói:

- Đi chơi đi! Tôi sẽ chở anh đi chơi.

Phương Nghi nói vẻ lạnh lùng:

- Sao hồi nãy cô không đánh lại tôi?

Gia Bảo cười tươi và đều giọng:

- Tôi làm sao mà đánh lại anh được chứ? Anh thiệt biết đùa!

- Vậy tại sao cô lại đồng ý tập luyện với tôi?

Gia Bảo im lặng một lúc và nhẹ giọng