- Khốn nạn! – Cô hét lên giận dữ.

Ông Triệu vội vàng hỏi:

- Có chuyện gì vậy con? Ai là người vừa gọi điện?

Bảo Trân nói qua kẽ răng:

- Cứ tưởng tất cả đã nằm trong tay vậy mà lại xuất hiện ra một ông anh khiến món thừa kế bị chia làm hai đã thế bây giờ Gia Bảo lại bị bắt nữa …thật đúng là họa vô đơn chí mà!

Ông Triệu hét lên kinh ngạc:

- Con nói sao cơ? Gia Bảo bị bắt! Tại sao lại như thế?

Bảo Trân nói với vẻ mặt tức giận:

- Anh ta bị cảnh sát bị phía cảnh sát cho rằng chính là hung thủ gây ra một vụ án mạng xảy ra hai ngày trước và tới ngày kia sẽ đem ra xét xử sơ thẩm.

Ông Triệu nói với vẻ hoảng sợ:

- Nghiêm trọng vậy sao? Chẳng phải là cậu ta có ông chú làm luật sư nổi tiếng tài ba trong các vụ trọng án mà sao lại để sự việc xảy ra tới mức này?

- Vì thời gian quá gấp họ không thể tìm được chứng cứ để giúp cho Gia Bảo. Con nghe giọng của Lâm phu nhân thì thấy hình như họ không có hy vọng nhiều trong vụ việc lần này.Có thể Gia Bảo sẽ phải lãnh án!

Ông Triệu trầm tư một lát rồi hỏi:

- Thế bây giờ con định làm sao?

Bảo Trân im lặng vài giây rồi nói vẻ thản nhiên:

- Con chẳng phải lo làm gì! Lâm gia vốn là một đại tỷ phú và thương yêu Gia Bảo như vàng như ngọc con không tin là họ lại đứng yên nhìn con mình vào tù cực chẳng đã thì họ sẽ tìm người chết thế.

Nói xong thì cô cười tươi và nói với ba mình: -Ba ngủ trước đi! Con phải sang để an ủi Lâm phu nhân dù sao thì bà ta là cái ô của con nên con không thể bỏ mặc được. Con cần phải cố gắng diễn vở kịch này cho tới khi chính thức bước vào căn biệt thự trang hoàng đó trong thân phận là thiếu phu nhân. Đến lúc đó con sẽ loại bỏ những kẻ mà mình thấy ngứa mắt và trong đó …cũng có thể có cả phu nhân Kim Yoo Woon.

… …

Ông Khôi bước lại đưa cho ông Châu một tập giấy và kính cẩn thưa:

- Thưa chủ tịch!Đây là những lời khai của mọi người trong nhà.

Ông Châu cầm lấy và vội vã xem. Bà Châu và Phương Nghi chăm chú theo dõi sắc mặt của ông Châu. Xem qua một lượt thì ông Châu thở dài vẻ chán nản:

- Không có gì! Một phần nói là hôm đó có trận chung kết cup C1 nên toàn bộ tập trung ở phòng bếp trưởng Duy Hào để xem còn một phần lại nói là phim Vườn Sao Băng đang đến phần gay cấn nên sau khi kết thúc công việc thì tập trung đến phòng bà Lan xem. Không có một ai có thể làm nhân chứng thời gian cho Gia Bảo!

Những tiếng thở dài não ruột làm cho bầu không khí thêm căng thẳng. Bà Châu nói vẻ tuyệt vọng:

- Chẳng lẽ là bó tay sao? Chỉ còn hôm nay nữa là tới ngày mai …ngày mai là phiên tòa xét xử Gia Bảo. Tôi thật sự không tin lại có chuyện này xảy ra …tôi thật sự không dám tin đây là sự thật!

Ông Châu và Phương Nghi im lặng không nói gì ánh mắt của họ nhìn ra ngoài một cách sầu não. Ánh mặt trời như chuyển sang một màu đỏ bi thương bao trùm lấy cả ngôi biệt thự. Bao trùm cả những đau khổ,tuyệt vọng và sự hãi của những con người nhỏ bé nơi đây. Bầu không khí nặng tựa thủy ngân. Những trái tim như có ai đang cào xé. Ước gì tất cả chỉ như là một giấc mơ không lặp lại!

… …

Một đêm bình thường đối với bao người khác nhưng nó quá ngắn đối với nhưng người thân của Gia Bảo. Nếu như có thể dùng những sợi dây để giữ chặt thời gian lại thì có lẽ họ sẽ dùng cả hàng trăm sợi dây để níu nó lại nhưng đó chỉ sự huyễn hoặc bản thân trong lúc người ta tuyệt vọng. Tất cả mọi chuyện đều diễn ra theo quá trình của nó dù ta ghét hay thích.

Hàng trăm người tập trung trước cổng của tòa án nhân dân thành phố để xem diễn biến của phiên tòa sơ thẩm xét xử Gia Bảo. Một phần vì họ hiếu kỳ,vì trí tò mò thôi thúc họ đến để xem thiếu gia của tập đoàn Lâm Thị khi ra tòa đứng trước vành móng ngựa thì sẽ như thế nào? Phần còn lại là các fan hâm mộ và họ đến đây để ủng hộ tinh thần cho thần tượng của mình.

Phiên tòa bắt đầu. Gia Bảo bước ra vẻ sợ hãi. Anh nhìn lên trên khán phòng thì thấy những người thân của mình đang ngồi đó và nhìn xuống mình với đôi mắt đẫm lệ. Khoảng ít phút sau thì luật sư bên nguyên đứng dậy và hỏi Gia Bảo:

- Lâm Gia Bảo! Xin anh cho chúng tôi biết vào khoảng thời gian từ 19giờ cho tới 22 giờ đêm ngày 10 tháng 7 anh ở đâu? Làm gì? Và với ai?

Gia Bảo run rẩy một lúc rồi trả lời:

- Thưa quý tòa! Tối hôm đó do trong người hơi mệt nên tôi đi nghỉ sớm nhưng tôi vốn không quen nghỉ sớm như thế nên tôi dậy và sang một phòng bên cạnh để đọc báo …rồi tôi thấy tự nhiên mình thèm kem nên tôi xuống bếp và lấy một ly kem sau khi tôi ăn hết ly kem đó thì tôi đi ngủ!

Luật sư bên nguyên hỏi tiếp: -Có ai làm chứng cho anh những lời anh vừa nói không?

- Dạ không có ạ!

Luật sư bên nguyên đưa lên một chiếc áo khoác và hỏi:

- Lâm Gia Bảo! Anh hãy nhìn thật kỹ chiếc áo này và trả lời cho chúng tôi biết đây có phải là áo của anh không?

Gia Bảo liếc lên nhìn chiếc áo rồi trả lời:

- Dạ! Đấy là áo khoác của tôi!

- Vậy anh mặc nó gần nhất là lúc nào?

Gia Bảo im lặng một lúc và nói:

- Tôi mặc áo đó cách đây hai ngày!

Luật sư bên nguyên nhấn mạnh:

- Vậy anh có nhớ mình mặc nó vào giờ nào trong ngày đó không?

Gia Bảo suy nghĩ một lúc rồi nhẹ giọng:

- Dạ! Mấy hôm trước tôi vừa ốm dậy nên tôi thường xuyên phải mặc áo khoác. Chiếc áo đó tôi mặc vào buổi sáng cách đây hai ngày tới buổi chiều khoảng 5 giờ thì tôi cởi ra để cho người làm giặt.

Luật sư bên nguyên gật đầu và đưa lên một cái bọc ni lông trong đó có một con dao và hỏi Gia Bảo:

- Anh có nhận ra con dao này không?

- Đây là con dao trong nhà bếp của tôi!

- Vậy anh đã từng sử dụng nó chưa?

- Tôi rất ít khi vào bếp và sử dụng các vật sắc nhọn. Cũng có vài lần tôi gọt trái cây nhưng tôi dùng loại dao nhỏ hơn.

Luật sư bên nguyên hỏi tiếp: -Thế chiếc xe mang biển số xe 52M2 073 85 có phải là của anh không?

- Dạ phải!

Luật sư bên nguyên cho Gia Bảo ngồi xuống và nhấn giọng:

- Kính thưa quý tòa! Kính thưa các vị bồi thẩm đoàn như các vị cũng đã nghe chính miệng bị cáo Lâm Gia Bảo thừa nhận vật chứng thu được tại hiện trường và hung khí gây án đều là những vật dụng của bản thân cũng như gia đình mình.

Kính thưa quý tòa! Kính thưa các vị bồi thẩm đoàn! Vào khoảng thời gian nạn nhân Nhậm Thùy Hương bị sát hại bị cáo Lâm Gia Bảo hoàn toàn không có chứng cứ ngoại phạm. Những gì anh ta nói đều là sự việc theo một phía nhằm chạy tội của mình.Những vật chứng thu được từ hiện trường vụ án gồm một chiếc áo khoác thì lúc nãy bị cáo đã thừa nhận là của mình vậy chứng tỏ bị cáo đã có mặt tại hiện trường vụ án.

Con dao là hung khí gây án! Biệt thự của Lâm gia vốn có tới hai mươi vệ sĩ và các cánh cổng ra vào đều được khóa bằng mật mã và có hệ thống báo động khi mật mã được nhập quá ba lần. Thử hỏi có một người nào có thể lẻn vào biệt thự để lấy con dao đó? Chính vì vậy người gây án chỉ có thể là người trong biệt thự và nhưng các gia nhân trong đó đều được phân công công việc một cách rõ ràng sẽ bị phát hiện ngay nếu người nào bỏ việc vả lại phía cảnh sát đã lấy lời khai của họ và qua xem xét thì tất cả các bằng chứng ngoại phạm của họ đều đáng tin cậy. Người có thể yên tâm ra vào và không bị ai tra hỏi thì chỉ có bốn người.

Người thứ nhất chính là chủ tịch tập đoàn Lâm Thị

- Lâm Gia Châu. Nhưng vào khoảng thời gian hung thủ gây án thì ông Gia Châu đang dự hội nghị cấp cao với các doanh nhân của Hồng Kông nên ông Châu không thể là thủ phạm!

Người thứ hai là phu nhân của tập đoàn Lâm Thị bà Kim Yoo Woon vào thời gian nói trên thì bà Kim đang em ruột của mình là Kim Ji Woo mua sắm tại siêu thị KaVen trên đường Nguyễn Trãi và các nhân viên hôm đó đã làm chứng cho bà.

Người thứ ba chính là đại thiếu gia của tập đoàn Lâm Thị

- Lâm Gia Ân. Vào khoảng thời gian từ 19 giờ tới 22 giờ đêm ngày 10 /7 Gia Ân đã có bằng chứng ngoại phạm. Trong biệt thự Lâm gia có tám mươi hai chiếc camera được gắn ở nhiều vị trí khác nhau trong toàn khu biệt thự. Vào thời gian xảy ra án mạng thì có tới bảy mươi hai chiếc camera bị nhiễu sóng không hiểu nguyên nhân chỉ có bảy chiếc còn ghi lại thì vẫn hoạt động bình thường trong đó có một chiếc ở phòng Gia Ân. Căn cứ vào camera ghi hình ở Gia Ân thì khoảng thời gian trên anh ta đang ngủ cùng với một người ngoại quốc tên Alex Macker nhưng vì một số lý do nên Alex đã bị trục xuất về Mỹ. Như vậy thì Gia Ân cũng không thể là thủ phạm.

Và người cuối cùng không ai khác chính là nhị thiếu gia của tập đoàn Lâm Thị

- Lâm Gia Bảo. Vào thời gian xảy ra vụ án thì không có một ai làm chứng cho anh ta về mặt thời gian nên anh ta được xem là không có chứng cứ ngoại phạm vì vậy người có thể mang con dao ra khỏi biệt thự và tới hiện trường vụ án hôm đó chỉ có anh ta. Nói chính xác thì anh ta chính là thủ phạm cưỡng hiếp và giết hại nạn nhân Nhậm Thùy Hương!

Thưa quý tòa! Tôi xin hết ạ!

Luật sư bên nguyên ngồi xuống thì luật sư Đồng Hải Tường đứng dậy:

- Kính thưa quý tòa và các vị bồi thẩm đoàn! Trước hết tôi muốn làm rõ một việc ở đây! Nhưng để làm được việc này tôi xin tòa cho phép tôi được hỏi một người!

- Luật sư muốn hỏi người nào?

- Chánh án nhẹ giọng.

- Người tôi muốn hỏi chính là luật sư bên nguyên ông Đới Bất Phùng!

- Hải Tường đáp nhanh.

Cả phiên tòa nhốn nháo lên trước yêu cầu của luật sư Hải Tường. Sau khi hội ý thì cả chánh án và bồi thẩm đoàn đều chấp nhận yêu cầu của luật sự bên bị. Luật sơ bên nguyên đứng dậy. Hải Tường nhìn thẳng vào mắt ông Phùng và hỏi:

- Xin hỏi ông! Nếu tôi tự nguyện cho ông năm trăm ngàn như vậy tôi có bị coi là bị cướp số tiền đó không?

Ông Phùng đáp không cần suy nghĩ:

- Cậu tự nguyện cho thì sao có thể nói là bị cướp được?

Hải Tường mỉm cười và nói tiếp:

- Vậy nạn nhân đã tự nguyện quan hệ tình dục với thủ phạm vậy tại sao ông lại nói là cô ta bị cưỡng hiếp?

Ông Phùng hỏi nhanh:

- Tại sao cậu dám khẳng định là cô Thùy Hương tự nguyện quan hệ tình dục với Lâm Gia Bảo?

Hải Tường nghe vậy thì vội quay lại phía chánh án và nói:

- Thưa quý tòa bây giờ chúng ta chưa thể xác định được thân chủ tôi có gây ra cái chết của nạn nhân hay không nên tôi đề nghị tòa yêu cầu luật sư bên nguyên phải chú ý trong lời phát biểu của mình!

- Yêu cầu luật sư bên nguyên phải cẩn trọng trong cách phát biểu của mình!

- Chánh án nghiêm giọng.

Hải tường quay mặt về phía ông Phùng và nói tiếp:

- Sở dĩ tôi dám chắc là cô Nhậm Thùy Hương đã tình nguyện quan hệ tình dục với hung thủ là vì tôi đã xem qua kết quả khám nghiệm của bên pháp y. Trong kết quả ghi là nạn nhân bị đâm vào ngực phải ba nhát và nhát chí mạng dẫn tới cái chết là một nhát trúng ngay tim và bến pháp y cũng khẳng định là nạn nhân có quan hệ tình dục trước khi chết. Khi chúng ta gọi một người bị cưỡng hiếp thì có nghĩa là họ có hành động chống lại đối phương và đối phương trong khi cưỡng hiếp sẽ dùng tay mình đè mạnh lên tay nạn nhân nhằm thỏa mãn dục vọng của mình và một người đàn ông trung bình nặng khoảng 50kg nếu như họ dùng lực để ghì mạnh lên tay người phụ nữ bên dưới thì chắc chắn tay của cô ta sẽ có những vết bầm nhưng qua kết quả xét nghiệm thì tay của Nhậm Thùy Hương không hề có một dấu hiệu chứng tỏ từng bị một lực mạnh đè lên hơn nữa vết son môi của nạn nhân lúc chết là được hung thủ cố tình bôi lên để đánh lạc hướng chúng ta rằng nạn nhân đã không hề tiếp xúc bằng miệng với hắn. Trong dạ dày nạn nhân có chứa một lượng lớn nước giải khát và chính vì lượng nước này đã làm trôi và hòa tan nước bọt của tên hung thủ để lại. Chính vì vậy tôi khẳng định nạn nhân không hề bị cưỡng hiếp mà hoàn toàn tự nguyện quan hệ tình dục với hung thủ trước khi chết.

Nên chúng ta không thể gọi đây là một vụ cưỡng hiếp và giết người được! Tôi xin hết thưa quý tòa!

Luật sư Lạc Thiên Nam đứng dậy và nhấn mạnh: -Kính thưa quý tòa và các vị bồi thẩm đoàn! Như luật sư Hải Tường vừa trình bày lúc nãy thì nạn nhân Nhậm Thùy Hương bị hung thủ sát hại bằng bốn nhát dao trong đó có ba nhát ở ngực phải, một nhát trúng tim và nhát này được khẳng định chính là nhát cướp đi mạng sống của nạn nhân.

Kính thưa quý tòa và các vị bồi thẩm đoàn! Những nhát dao trên được xác định là hung thủ đã đâm lên người nạn nhân sau khi quan hệ tình dục trong và hiện trường trong phòng chính là chiếc giường tại nhà nghỉ Mỹ Liên. Khi hung thủ đâm vào nạn nhân trong tư thế đối mặt thì chắc chắn lúc đó hắn đã dùng tay thuận của mình để đâm nạn nhân. Căn cứ vào kết quả khám nghiệm tử thi tôi dám khẳng định là một người thuận tay trái nhưng thân chủ của tôi Lâm Gia Bảo lại là người thuận tay phải. Nên tôi khẳng định hung thủ vụ án này không phải thân chủ của tôi mà là một người thuận tay trái.

Luật sư Phùng đứng dậy hỏi Thiên Nam:

- Lúc nãy luật sư có nói là nạn nhân bị đâm ở trạng thái mặt đối mặt vậy cho hỏi trong dạ dày của nạn nhân không hề có thuốc mê vậy tại sao hung thủ có thể gây án trong khi nạn nhân đang nhìn vào mình cơ chư?

Thiên Nam mỉm cười vẻ tự tin và trả lời:

- Cho hỏi ông một câu riêng tư được không?

Luật sư Phùng gật đầu dứt khoát. Thiên Nam nhẹ giọng:

- Nếu đang lúc ân ái trên giường vợ ông nói là “ Em có một bất ngờ cho anh. Anh hãy nhắm mắt lại đi! ”thì lúc đó ông sẽ làm thế nào?

Ông Phùng suy nghĩ một vài giây rồi nói:

- Tôi sẽ nhắm mắt lại!

Thiên Nam nói vẻ đanh thép:

- Đấy là lý do mà trên người nạn nhân không tìm thấy dấu hiệu bị trúng thuốc mê ở đường hô hấp và đường tiêu hóa và cũng không tìm thấy được những dấu vêt chứng tỏ nạn nhân đã chống cự khi hung thủ ra tay. Sau khi hung thủ quan hệ tình dục với nan nhân thì hung thủ đã dùng một cách gì đó nhằm đánh lạc hướng của nạn nhân để mình ra tay.

Luật sư Hải Tường đứng dậy và nói:

- Kính thưa quý tòa và các vị bồi thẩm đoàn! Căn cứ vào kết quả khám nghiệm thi thể của nạn nhân và cũng như các dấu vết thu được tại hiện trường vụ án. Tôi nhận định vụ án này có rất nhiều uẩn khúc và dường như thân chủ của tôi đang là con cờ chết thế cho hung thủ thật sự nên kính xin quý tòa và các vị bồi thẩm đoàn cho hoãn phiên tòa trong thời gian mười ngày. Trong thời gian này chúng tôi sẽ tìm ra được chứng cứ để chứng minh thân chủ của chúng tôi vô tội! Xin quý tòa chấp nhận!

Sau khi hội ý thì chánh án và các vị bội thẩm đoàn đã quyết định đồng ý của yêu cầu bên bị và hẹn ngày 24/7 sẽ tái xử.

Bà Châu chạy lại ôm Gia Bảo và khóc nức nở. Ông Châu thì vỗ vai anh và động viên:

- Con yên tâm! Chắc chắn các luật sư sẽ tìm ra chứng cứ để minh oan cho con.

Gia Bảo gật đầu rồi lặng lẽ đi vào. Phương nghi tỏ ra lo lắng và hỏi Thiên Nam