- Xin lỗi đã làm anh thức giấc! Nhưng tôi lại có chuyện rồi!

Phương Nghi nói đứt quãng:

- Có …chuyện gì …sao không gọi người khác …mà cứ nhằm vào tôi?

Gia Bảo vẻ khó xử giải thích:

- Xin lỗi! Nhưng bây giờ tôi phải tới buổi ra mắt với các khách hàng của công ty và các doanh nhân trong cả nước,tôi chưa bao giờ đến những nơi như vậy cả! Tôi phải làm gì đây? Anh giúp tôi với!

Phương Nghi thở dài thiểu não rồi nói như an ủi:

- Lần này chắc cô phải tự giúp mình rồi! Trước đây ba tôi cũng định giới thiệu tôi nhưng vì tôi gặp tai nạn nên việc đó mới hoãn lại tới bây giờ đó! Tôi cũng chỉ nghe nói nhưng cũng không biết nó là cái gì nữa.Thôi tôi ngủ đây cô đang làm phiền tôi đấy!

Phương nghi nói xong thì cúp máy rồi lăn ra ngủ tiếp dường như tiếng kêu của những con chim đậu ngoài cành me già và ánh nắng của mặt trời hắt qua song cửa sổ cũng không hề hấn gì với giấc ngủ của cô.

Vú Hòa đặt ly cafê và một đĩa đùi gà chiên lên bàn rồi quay lại bếp để chuẩn bị các món còn lại cho bữa sáng,lúc đó Du Kiệt cũng vừa về tới anh vác trên vai một chiếc túi màu xanh to và dài rồi thả phịch xuống nền nhà. Anh thở gấp gần như đứt hơi nhưng đột nhiên cặp mắt anh bừng sáng lên khi thấy đĩa đùi gà trên bàn, như có một cái lò xo bật anh dậy.Du Kiệt khoái chí cầm hai tay hai cái đùi gà lên ăn một cách ngon lành rồi tấm tắc khen:

- Thiệt tình …vú tài thật đó! Ngay cả việc cháu đi mua cái bao cát tập võ mà vú cũng biết rồi còn chu đáo chuẩn bị cả đùi gà cho con nữa. Con phục vú thiệt!

Vú hòa nghe xong thì tái mét mặt mày,bà lập tức quay lại thì hoảng hồn khi thấy bốn cái đùi gà bây giờ chỉ còn một và bàn tay của Du Kiêt đang muốn biến nó trở thành con số không tròn trĩnh.Vú Hòa chạy lại giật cái đùi gà trên tay Du Kiệt rồi hét lên:

- Sao con lại ăn đĩa đùi gà này vậy?

Du Kiệt miệng vừa nhai vừa hỏi ngạc nhiên:

- Bộ không phải vú làm cho con sao?

Vú Hòa nghiêm mặt rồi gằn giọng:

- Không phải! Là của Phương Nghi đó!

Du Kiệt nghe xong thì hốt hoảng nuốt vội nên bị sặc,vú Hòa phải đấm liên tục vào lưng anh nên mới hết. Du Kiệt nói như người gặp ma:

- Làm sao bây giờ hả vú? Con bé sẽ đánh chết con mất!

Vú Hòa thản nhiên nói:

- Biết thế thì đừng ăn!Ai bảo con lớn rồi mà tính tình thì còn tệ hơn cả một đứa con nít!

Du Kiệt nói vẻ năn nỉ:

- Thôi vú đừng trách con nữa! Làm ơn tìm cách giúp con đi! Hay là vú làm món khác cho con bé đi!

Vú Hòa nói vẻ thờ ơ:

- Đành chịu thôi! Món đó là Phương Nghi đang ngủ nhưng vẫn cố gọi điện xuống đây dặn vú cẩn thận là phải làm đúng bốn cái đùi gà cho con bé!

Du Kiệt hỏi vẻ khó hiểu:

- Tại sao phải nhất định là bốn cái hả vú? Mà sao con bé không tự xuống mà phải gọi điện cho phiền phức?

- Vì Phương Nghi nói con số hai là con số may mắn của nó nên nó phải ăn chân của hai con gà mà hai con gà thì có bốn cái chân! Con bé cũng nói là khi nó ngủ thì chỉ có việc gì làm ảnh hưởng tới mạng sống của nó thì nó mới dậy nên đó là lý do tại sao Phương Nghi lại gọi điện từ trên gác xuống đây!

Du Kiệt luống cuống nhìn lên đồng hồ rồi nói:

- Bây giờ mới 8 giờ! Đến gần 11 giờ con bé mới dậy,bây giờ con chạy liền ra chợ mua bốn cái đùi gà rồi đem về cho vú nha!

Vú Hòa làm vẻ mặt thờ ơ rồi nói:

- Mua về cho vú làm gì? Vú già rồi đâu ăn được mấy cái đó!

Du Kiệt xuống nước năn nỉ:

- Trời ơi! Vú đừng như vậy mà! Vú mà không giúp con thì con chết mất! Phương Nghi bây giờ không còn như trước nữa,con bé còn biết cả võ nữa vú ơi!

Nhìn cái vẻ mặt như muốn khóc của Du Kiệt,vú Hòa liền gật đầu đồng ý vì dù ngoài miệng có nói sao đi nữa nhưng trong lòng bà luôn xem Du kiệt và Phương Nghi như con của mình vậy. Mười chín năm trước chỉ vì nhan sắc của bà không được bằng bạn bằng bè nên đã ba mươi hai tuổi nhưng bà vẫn chưa có một tấm chồng để nương tự sớm hôm. Và khi được ông Dao thuê về làm vú nuôi cho hai đứa con của ông cũng ngay từ lúc đó bà đã từ bỏ ý định lấy chồng và quyết định sẽ chăm sóc Gia Bảo và Phương Nghi tới lúc họ trưởng thành,tới lúc họ không cần bà nữa. Mới đó mà đã mười chín mùa xuân đã qua đi,trên đầu bà tóc cũng đã bạc gần hết.Mười chín năm đó bà đã tự tay mình nuôi lớn hai đứa bé, chính mắt mình nhìn thấy họ trưởng thành như hôm nay. Để rồi tâm hồn của bà đã như gắn liền với cảm xúc của họ,chỉ cần họ vui thì gương mặt khắc khổ đó cũng thấy ấm áp trong lòng rồi khi họ buồn thì bà cũng muốn san sẽ sự u sầu đó và nếu họ gặp phải chuyện gì thì tựa như có cả ngàn mũi kim đâm xuyên qua trái tim của bà vậy.

… …

Gia Bảo mở cửa nhìn quanh rồi rụt rè bước xuống trong bộ vets trắng lịch lãm dưới hàng trăm cặp mắt ngưỡng mộ của người qua đường,Hào Tâm và đội vệ sĩ đi thành hai hàng để đưa anh vào an toàn giữa hàng ngàn người hâm mộ đang đứng trước cổng khách sạn. Ông Châu dẫn Gia Bảo vào phòng riêng và cho chuyên viên trang điểm lại cho anh sau đó nhìn anh bằng một ánh mắt tin tưởng và nói:

- Con không cần hồi hộp những người ngồi ngoài đều là bạn của ba và sau này họ cũng sẽ là bạn và khách hàng của con. Con hãy thật thoái mái đừng tự tạo áp lực ình!

Gia Bảo mím chặt môi vẻ sợ hãi rồi gật đầu,khoảng ít phút sau thì ông Châu ra ngoài,Gia Bảo hít một hơi như cố gắng kìm hãm nhịp tim đang đập loạn xạ của mình. Có lẽ ngay lúc này linh hồn Phương Nghi đang cảm thấy lo lắng đối với việc cô sẽ phải đứng trên sân khấu nhìn xuống hàng trăm người đàn ông thành đạt và nói lên suy nghĩ của mình về kinh doanh. Bản thân cô là một cô gái cô lối sống thiên về nội tâm và những gì cô biết về thế giới bên ngoài không nhiều hơn những con đường xe chạy tấp nập,những người bạn trong ngôi trường đại học của cô và một vài siêu thị nằm ở trung tâm bên ngoài vậy mà giờ đây chủ tịch Lâm lại giao cho cô trách nhiệm lớn lao thế này. Và chính đôi mắt đầy tin tưởng của ông đã trở thành một áp lực đối với cô.Và cô không cho phép mình làm cho ông thất vọng.

Ông Châu bước lên sân khấu rồi nhìn xuống vẻ đầy hãnh diện và vói:

- Kính thưa quý vị! Lâm Gia Châu tôi vô cùng cảm kích vì quý vị đã bỏ những giây phút quý báu của mình để có mặt ở đây vào lúc này. Tập đoàn Lâm Thị chúng tôi tính đến nay thì đã hoạt động được hai mươi tám năm trong lĩnh vực bất động sản và đã trở thành một trong bốn tập đoàn lớn mạnh nhất của khu vực Đông Nam Á. Kinh doanh không phải là một ván bài nếu như thua ta không chỉ mất tất cả mà còn là liên lụy tới hàng trăm con người khác,muốn công ty càng lớn mạnh thì chúng ta phải càng có trách nhiệm với chính mình với những người xung quanh mình. Chính vì luôn ý thức được điều đó cho nên chúng tôi đã phải rất nỗ lực,phải rất cố gắng trên con đường gian nan vất vả ấy và kỳ thực có công mài sắt thì sẽ có ngày nên kim và hôm nay tập đoàn Lâm thị đã là một tập đoàn lớn mạnh với số vốn lên tới hàng trăm triệu đô la Mỹ. Và cũng là công ty có tỷ số cổ phiếu cao nhất trên trị trường chứng khoán của khu vực và để công ty tiếp tục được lớn mạnh hơn chúng tôi đã quyết định mở thêm một chi nhánh ở thị trường Hồng Kông với sự hỗ trợ mọi mặt của chủ tịch tập đoàn bất động sản Cao Thịnh

- ông Cao Tác Lộ. Việc đó đối với cá nhân tôi và thành viên cấp cao cũng như toàn thể nhân viên của Lâm Thị là một việc đáng để tự hào nhưng chúng tôi đã không thể có được những thành quả to lớn ấy nếu không có các vị ở đây. Chính những lần giao dịch,những lần hợp tác và những bản hợp đồng của các vị đã giúp chúng tôi có thể vượt qua và đứng vững trên con đường đi tìm sự thành công của mình. Hôm nay tôi đứng đây và muốn gửi tới các vị một câu nói từ đáy lòng của mình đó là

- tôi chân thành cảm ơn các vị!

Và riêng bản thân tôi nghĩ rằng mỗi một chúng ta cố gắng làm mọi việc,cố gắng tạo ra những điều tốt đẹp nhất thì chỉ có một mục đích duy nhất đó chính là muốn dành cái thành quả đó cho những đứa con yêu quý của mình và Lâm Gia Châu tôi cũng là một người như vậy! Hôm nay là lễ kỷ niệm hai mươi tám năm thành lập của tập đoàn Lâm Thị và cũng là ngày tôi muốn giới thiệu với quý vị một người, cũng vì người này nên tôi đã không ngại gian khổ và luôn nỗ lực hết mình để thành một tỷ phú như hôm nay và tất cả những gì tôi đang có tôi sẽ giành hết tất cả cho người đó. Và xin giới thiệu với các vị con trai tôi

- Lâm Gia Bảo.

Gia Bảo nghe ông Châu gọi tên mình thì run như người cảm lạnh,đôi chân anh như đóng băng tai chỗ. Hào Tâm thấy vậy liền bước tới đẩy Gia Bảo ra ngoài nhưng anh lại cố gắng bám chân mình lại trên sàn nhà, Hào Tâm nói nhỏ nhẹ:

- Thiếu gia mau ra đi! Nếu cậu không ra thì chủ tịch sẽ rất mất mặt đấy! Cậu cứ ra nói đại vài câu rồi vào cũng được! Nhanh lên!

Gia Bảo rón rén bước từng bước qua cánh cửa của phòng chờ để ra ngoài.Khi cậu vừa bước chân mình lên tấm thảm đỏ của sân khấu cũng là lúc cậu choáng ngợp trước ánh đèn máy chụp hình của các phóng viên,Gia Bảo đứng bất động như một pho tượng sống,ông Châu chỉ tay về phía Gia Bảo phấn khởi nói:

- Kính thưa các vị đây chính là con trai duy nhất của tôi

- Lâm Gia Bảo!

Tiếng vỗ tay vang lên như muốn nổ tung cả tòa khách sạn. Ông Châu tiến lại nắm tay con trai mình và động viên:

- Đừng sợ! Có ba ở đây! Cơn cứ thả lỏng người ra như thế sẽ cảm thấy thoải mái hơn!

Gia Bảo nói vẻ hoảng sợ:

- Nhưng con biết nói gì đây hả ba? Họ đều là những người nổi tiếng con sợ mình sẽ làm ba mất mặt!

Ông Châu mỉm cười rồi nhìn Gia Bảo bằng một ánh mắt rất đỗi thương yêu và nói với anh:

- Con đừng lo chuyện ba mất mặt! Con là con của ba thì dù con có làm bất cứ chuyện gì thì ba cũng cảm thấy tự hào về con! Còn những người ngồi dưới kia thì đúng là những người nổi tiếng nhưng con cũng đâu phải là người bình thường! Con là con của ba là thiếu gia duy nhất của tập đoàn Lâm Thị và con cũng là một ca sĩ nổi tiếng rất được hâm mộ,con không thấy ở ngoài kia có cả ngàn người đang đợi con ra để xin chữ ký sao? Con hãy tự tin lên vì tự tin là điều cần có của một người đàn ông!

Gia Bảo gật đầu rồi rụt rè tiến lại chỗ chiếc micro ở giữa sân khấu,anh thấy tim mình như đập loạn xạ lên khi thấy hàng trăm cặp mắt đang nhìn chăm chăm vào mình,Gia Bảo rung lên nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh bằng cách hít sâu và nuốt nước bọt liên tục,lòng tự nhủ “ Mình phải cố gắng lên! Chủ tịch Lâm đã tin tưởng mình như vậy mình không thể nào để ông ấy phải mất mặt với những người ở đây! Mình chỉ cần nói đại vài câu rồi đi vào là được …”

Gia Bảo hít một hơi dài và nói vẻ run rẩy:

- Kính thưa …quý vị …tôi là Lâm Gia Bảo.Hôm nay tôi …

Gia Bảo vì quá hồi hộp nên không thể nghĩ ra được những gì mình muốn nói nhưng úng lúc đó có một phóng viên đã đưa ra câu hỏi