- Con không cần phải lo lắng! Tổng giám đốc công ty Kang –Nam là bạn thời cấp ba của mẹ. Ông ấy sẽ không gây khó dễ với con đâu. Con cứ nghĩ ở nhà cho khỏe!

Gia Bảo mỉm cười rồi nhẹ giọng:

- Con biết là vậy nhưng con không muốn làm cho fan hâm mộ của mình phải thất vọng. Họ đã luôn ở bên cạnh và ủng hộ con trong thời gian qua cho nên con phải tập luyện thật tốt để xứng đáng với những tình cảm của họ đã giành cho mình.

Bà Châu gật đầu vẻ hài lòng và nói:

- Vậy thì hãy về trước bữa tối nha con!

- Dạ! Con biết rồi!

Gia Bảo bước vội ra gara và lấy chiếc Audi V8 rời khỏi biệt thự. Bà Kim nhìn theo anh và buông giọng:

- Thằng bé cứ y như là một thiên thần vậy. Em đã đứng nhìn bức tranh của nó trong phòng giải trí cả tiếng mà không thấy chán. Cặp mắt của nó giống như là là của em vậy. Đen và quyến rũ. Đẹp và bí ẩn.

Bà Châu chép miệng và khẽ giọng:

- Chị không ngờ cái tính tự mãn đó vẫn chưa biến mất khỏi người em.

Bà Kim chống chế:

- Sao chị lại nói là tự mãn? Chỉ là nói sự thật thôi mà! Chị cũng thấy mẹ và Kim Joon nói là cặp mắt của em đẹp nhất rồi còn gì?

Bà Châu liếc xéo và nói giọng mỉa mai:

- Chị nghĩ rằng khi một ai đó nhìn thấy em cầm một bộ ly đắt tiền giơ lên đầu mình và hỏi “ Mắt của Ji Woo có đẹp không?”thì không có một ai có đủ bản lĩnh để nói không.

Bà Kim nói vẻ giận dỗi:

- Không ngờ chị vẫn như xưa! Vẫn cứ để bụng chuyện cũ! Một quý phu nhân như chị thì không nên hẹp hòi như vậy!

Bà Châu quay qua chống chế:

- Chị đâu muốn nói chỉ là em lôi nó từ trong quá khứ ra mà thôi vả lại không có ai lại dùng từ hẹp hòi để nói về một người chỉ nói lên một sự thật cả!

Bà Kim nghe vậy thì nhăn mặt và ngồi quay mặt đi chỗ khác như là một biểu hiện báo hiệu rằng bà sẽ có cuộc chiến tranh lạnh với chị gái của mình.

Hào Tâm và Gia Khánh bước vào và đưa cho bà Châu một xấp hình rồi kính cẩn thưa:

- Thưa phu nhân! Đây là những bức hình chúng tôi vừa chụp được cách đây ba giờ ạ!

Bà Châu cầm lấy xấp hình lên xem rồi hét lên kinh ngạc:

- Cái gì thế này? Sao lại có chuyện này xảy ra được?

Bà Kim liếc qua những tấm hình trên bàn rồi nói giọng thản nhiên:

- Làm gì mà chị hét lên ghê thế? Chỉ là chuyện Gia Bảo đi mua giày và nội y cho Phương Nghi thôi mà. Chúng vốn là bạn bè thân thiết thì mấy chuyện như vậy có gì đâu mà kinh ngạc.

Bà Châu quay sang như cố giải thích với em mình:

- Nhưng thằng bé sắp đính hôn với Bảo Trân rồi! Tuyệt đối không thể để xảy ra những chuyện như thế này được. Nếu Bảo Trân mà biết thì không hay đâu vả lại Gia Bảo là thiếu gia của tập đoàn Lâm thị thì làm sao có thể đi mua nội y cho con gái như vậy chứ?

Bà Kim buông giọng một cách mỉa mai:

- Chuyện này xảy ra trước khi chúng ta nói chuyện kết hôn với Gia Bảo vả lại nếu chị đi nói với Bảo Trân thì con bé mới biết được chứ! Hơn nữa thiếu gia của tập đoàn Samsung cũng đi mua cho băng vệ sinh cho bạn gái mình mà có sao đâu! Chị không nên áp đặt Gia Bảo như vậy!

Bà Châu nói từ tốn:

- Đó không phải là áp đặt! Chị làm vậy là để gúp cho thằng bé không đánh mất đi địa vị của mình thôi.

Bà Kim vẫn giữ thái độ:

- Địa vị? Tổng thống Obama cũng làm việc nhà giúp vợ con đấy thôi vả lại chị không nên cho người theo dõi con trai mình như vậy nếu như thằng bé biết thì sẽ rất đau lòng mà cho dù Gia Bảo không biết thì em cũng sẽ nói cho nó biết!

- Em dám …

Bà Kim nói thản nhiên:

- Có gì đâu mà không dám? Chị không thấy ở đâu người ta cũng kêu gọi sống chân thành còn gì! Em chỉ nói lên sự thật thôi mà!

Bà Châu quay sang nói vẻ giận dỗi:

- Em thật là …

Bà Châu đi vào trong với vẻ tức giận còn bà Kim lại thích thú cười khi nhìn thấy chị mình như vậy. Bà nói trong niềm hạnh phúc:

- Cuối cùng thì em cũng thắng được chị! Cuối cùng thì em cũng thấy vẻ mặt đó của chị, chị đã tức giận khi thua em. Chị đã bỏ đi trước khi em đứng dậy!

Bà Kim cảm thấy thích thú với suy nghĩ của mình. Bà uống một ngụm trà và nhắm mắt lại như để cảm nhận hết những tinh túy trong những chiếc lá nhỏ bé sau đó thì ngủ thiếp đi trên ghế.

… …

Nếu đã biết như thế sao người vẫn lừa dối tôi? Dẫu vẫn biết như thế sao tôi vẫn cứ yêu mình em …

- Không được! Câu hát nhẹ quá làm khiến người nghe không có cảm xúc. Cậu phải nhấn mạnh và phải hóa thân vào nỗi đau trong lời hát có như vậy thì người nghe mới cảm nhận được nỗi lòng của cậu!

- Thái Dân nhấn mạnh.

- Hóa thân sao? Nỗi lòng của em?

- Gia Bảo nhăn mặt một cách khó hiểu.

Thái Dân gật đầu và đều giọng:

- Đúng! Tuy cậu không phải là nhân vật ở trong bài hát nhưng cậu phải biến mình thành anh ta, phải cảm nhận nỗi đau của anh ta giống như của cậu vậy có như thế thì các fan nghe mới xúc động mới hiểu được những gì cậu muốn thể hiện qua bài hát.

Thái Dân thở dài chán nản:

- Thật không hiểu được chuyện gì đang xảy ra nữa! Cậu cứ như là người mới bắt đầu tập hát vậy. Đã năm năm làm ca sĩ rồi mà tôi phải nhắc nhở cho cậu những thứ cơ bản này …hâz …

Gia Bảo nói khẩn trương:

- Em xin lỗi! Em sẽ cố gắng hơn trong những lần sau! Nhất định sẽ được anh cứ yên tâm!

Thái Dân chép miệng rồi buông giọng:

- Thôi đã hai tiếng rồi!Bây giờ chúng ta nghỉ giải lao một chút đã rồi lát nữa tập tiếp!

- Dạ!

- Gia Bảo khẽ giọng.

Anh ngồi xuống ghế thở dài vẻ thất vọng và thầm nghĩ “ Tôi sẽ cố gắng! Tôi sẽ không làm cho fan của anh thất vọng và cũng không để cho anh nói tôi vô dụng. Tôi sẽ cố gắng vì buổi biễu diễn này rất quan trọng với anh nên tôi chắc chắn sẽ làm được! Anh hãy tin ở tôi

- Lâm Gia Bảo! ”

Gia Bảo vội vàng lấy một chai nước khoáng trên bàn uống một hơi rồi tranh thủ đọc thuộc lời bài hát. Trong mắt của anh cháy rực lên một sự quyết tâm.

Thái Dân ngồi xuống ghế và chờ đợi. Gia Bảo hít một hơi dài và cất giọng:

Nếu đã biết như thế sao người vẫn lừa dối tôi? Dẫu vẫn biết như thế sao tôi vẫn cứ yêu mình em. Ngày tháng bên nhau đâu dễ xóa nhòa trong trái tim …

Thái Dân nhắm mắt lại cảm nhận rồi gật đầu vẻ hài lòng và tán thưởng:

- Rất tốt! Bây giờ tôi mới thấy cậu đúng là Lâm Gia Bảo mà tôi biết! Bài hát rất có hồn, cậu thể hiện nỗi đau của người trong bài rất chân thật.

Gia Bảo mừng rỡ reo lên:

- Thật sao anh? Thật là hay và có hồn hả anh?

Thái Dân đều giọng:

- Không cần phải tỏ ra mừng rỡ như vậy! Đó là điều dĩ nhiên mà.

Anh ngưng lại trong giây lát rồi nhấn mạnh:

- Chỉ cần khi lên sân khấu cậu cứ hát như vậy thì mọi việc sẽ được yên bình nếu không thì hôm sau cánh báo chí nhiều chuyện lại chạy tới đây để đặt ra hàng trăm câu hỏi lúc đó không chỉ có mình cậu mà cả tôi và anh Long cũng sẽ bị họ xoay như chong chóng.

Nói xong thì anh xách túi ra về. Gia Bảo mừng rỡ reo lên một cách thích thú:

- Tôi làm được rồi! Tôi đã làm được cho anh. Anh sẽ phải ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi trên sân khấu. Anh đã nợ tôi sự nghiệp và cả tình yêu!

Gia Bảo mỉm cười vẻ mãn nguyện và đôi mắt ánh lên niềm tự hào. Giây phút này dường như trái tim nhỏ bé của anh đang ngập tràn trong niềm hạnh phúc và nó lan tỏa sang những vật thể xung quanh dường như chúng cũng đang cười đang hét lên trong căn phòng nhỏ bé đó vậy! Mọi sự cố gắng đều được đền đáp chỉ là kết quả sẽ đến sớm hay muộn mà thôi. Trong cuộc sống không ai có thể thành công mà không đổ giọt mồ hôi nào,không một lần thức trắng đêm và không tự nhủ với mình phải cố gắng. Chiến thắng hay thành công may mắn trong đó chỉ là một phần rất nhỏ! Đa phần nó đều được tạo nên từ những quyết tâm, chăm chỉ và bản lĩnh của người đó. Kim cương được mài giũa từ những giọt mồ hôi,sự thành công được tạo nên từ những giọt nước mắt của mỗi lần thất bại.

Hào Tâm nhẹ nhàng bỏ những nắm ngũ cốc xuống hồ và đứng nhìn đàn cá tranh nhau đớp mồi rồi quay sang An Na nói nhẹ giọng:

- Thế vừa rồi cô về quê có vui không? Ba mẹ và em trai của cô vẫn khỏe chứ?

An Na gật đầu và khẽ nói:

- Họ vẫn khỏe! Về quê thì đương nhiên là vui rồi nhưng tôi vẫn nhớ trên này.

Hào Tâm hỏi vẻ quan tâm:

- Thế cô định làm ở đây bao lâu? Hay chỉ làm hết năm nay rồi về quê lấy chồng như Thùy An và Vân Anh?

An Na im lặng một lúc rồi nói vẻ buồn bã:

- Tôi có lẽ sẽ không lấy chồng! Trái tim tôi không làm được như vậy.

Hào Tâm cười tươi và nói:

- Tôi không tin! Người như cô mà lại không lấy chồng.

An Na nghe vậy thì gắt lên vẻ khó chịu:

- Bộ người như tôi có dán lên trán hai chữ muốn chồng hay sao mà nói vậy hả? Đồ vô duyên!

An Na hậm hực bỏ đi nhưng Hào Tâm kéo lại rồi xuống giọng:

- Xin lỗi! Tôi không có ý như vậy đâu! Ý tôi là một cô gái dễ thương như cô thì không thể không lấy chồng được.

An Na nhìn anh như muốn nuốt sống anh rồi gằn giọng:

- Ý của anh là những cô gái dễ thương thì bắt buộc lấy chồng hả? Ý anh nói là những người dễ thương là không tự lập được một mình sao?

Hào Tâm lại cuống lên:

- Không phải như vậy! Tôi không có ý như vậy!

An Na gắt lên:

- Không phải ý như vậy thì còn gì? Loại con trai gì mà ăn nói vô duyên hèn gì mà hai mươi ba tuổi chưa có người yêu là đúng!

Hào Tâm ấp úng:

- Ý tôi là cô dễ thương như vậy mà không lấy chồng thì uổng lắm!

An Na giận đỏ cả mặt rồi hét thẳng vào mặt Tâm:

- Uổng cái gì? Anh biến thái nó vừa phải thôi chứ! Nếu mà còn để tôi thấy mặt anh một lần nữa thì đừng có trách tôi!

An Na quay bước bỏ đi. Hào Tâm thấy vậy thì cuống quýt lên rồi lẩm bẩm:

- Chết rồi! An Na hiểu nhầm mình thật rồi. Bây giờ làm sao đây?

Anh vội chạy theo níu tay An Na lại nhưng An Na hất tay anh ra làm anh té xuống hồ cá làm quần áo anh ướt hết sạch. Cô vội rối rít xin lỗi:

- Tôi thật sự không cố ý đâu! Tại vì anh làm tôi giận nên mới vậy.

Hào Tâm nói khẩn trương:

- Không! Người xin lỗi phải là tôi mới đúng. Tôi thật sự không biết cách truyền đạt ý của mình nên làm cô hiểu nhầm. Tôi thật sự xin lỗi! Tôi chỉ muốn nói với cô là …cô thật sự rất dễ thương!

An Na nghe vậy thì đỏ mặt lên. Hào Tâm cũng ngượng ngùng quay mặt đi hướng khác. Đúng lúc đó thì có tiếng xe dừng lại trước sân biệt thự. An Na quay mặt vào và nhìn thấy Bảo Trân thì nói:

- Cô Trân Trân thật quá đáng! Vì muốn lấy lòng phu nhân mà lại đổ tội cho Vân Anh. Cô ấy thật không xứng với thiếu gia một chút nào!

Hào Tâm gật đầu tán thành rồi nói:

- Tôi cũng thấy vậy nhưng tiếc là cô Bảo Trân là người đóng kịch rất giỏi vợ chồng chủ tịch và cả thiếu gia đều không hay biết đươc bộ mặt thật của cô ta.

An Na buồn bã nói:

- Tôi nghe chú Khôi nói chủ tịch và phu nhân đã quyết định tổ chức lễ đính hôn cho cô Trân Trân và thiếu gia. Dù cô ấy là người không tốt nhưng chỉ cần thiếu gia được hạnh phúc thì chúng ta cũng nên vui mừng.

Hào Tâm thở dài rồi buông giọng:

- Tôi cũng hy vọng Bảo Trân diễn kịch như vậy là vì quá yêu thiếu gia thôi! Nếu không thì quả thật là một bi kịch.

An Na cười tươi rồi nhẹ giọng:

- Không kinh khủng tới mức đó đâu. Chắc vì quá yêu nên người ta mới làm những chuyện ngớ ngẩn như vậy!

Hào Tâm gật đầu và im lặng một lúc sau đó hít một hơi dài rồi nói:

- Cô không giận tôi chuyện lúc nãy chứ? Thực ra tính của tôi rất ít khi nói chuyện với con gái nên …

- Không đâu! Tôi đã bỏ qua cho anh rồi.

- An Na mỉm cười thân thiện và nói.

Hào Tâm thở phào nhẹ nhõm rồi ấp úng: