Dưới sảnh đường, khách quan đã đến đông đủ, cả họ nhà trai và nhà gái đều đã đến. Trong nhà nguyện, trước bàn thờ Chúa, bên cạnh Linh mục là Tích Lan Nguyệt, hắn đứng đó, vẻ mặt vẫn âm lãnh như thường ngày, duy chỉ có đôi mắt là vẫn đang liên tục nhìn về phía cửa. Tích lão gia ngồi bên dưới ánh mắt thâm sâu âm trầm như có như không nhìn về phía hắn.

Tiếng chuông nhà thờ vang lên, một loạt âm thanh giai điệu vang lên, cánh cửa to lớn được đẩy ra, bước vào là Phó Thiên Tình trong bộ váy trắng tinh khôi, bên cạnh cô ta là Phó Luyện, theo lý thì chưa đến một khắc nữa sẽ là bố vợ của hắn.

Cùng với giai điệu du dương bay bổng, Phó Thiên Tình từng bước từng bước tiến đến trước bàn thờ Chúa, ngay cạnh hắn. Mà ở bên ngoài nhà thờ, ngay chánh sân cũng có một người con gái, trên thân khoác bộ váy đỏ ôm sát người, tăng sự nổi bật nhưng không hề có sự hở hang, người con gái này cũng đang từng bước từng bước đến gần cánh cổng lớn.

Phó Thiên Tình dừng lại ngay cạnh hắn, vẻ mặt không chút gì gọi là hạnh phúc, sự u ám hoàn toàn không che dấu, Phó Luyện kề cạnh có muốn nhắc nhở thái độ cũng không thể, bởi vì cô ta căn bản không hề đem ông đặt vào mắt.

Linh mục đứng trên bục đem một loạt những lời chứng đọc qua một lần, ngay lúc buông xuống câu:

" Hai con có nguyện ý làm vợ chồng, cùng chung sống với nhau đến suốt cuộc đời hay không?! "

Cánh cửa lớn lại một lần nữa bật mở, tiến vào chính là người con gái thân váy đỏ lúc nãy, không ai khác chính là Tô Phá Nguyệt. Cùng lúc trên bục cao, môi của hắn nhếch lên thành vòng cung, mà ngay lúc này trong mắt Phó Thiên Tình lại loé ra một tia sáng, gấp gáp đến nỗi ngay cả chính bản thân mình cũng không hề hay biết.

Sự xuất hiện của Tô Phá Nguyệt khiến cho không ít khách quan kinh ngạc, ngay cả Tích phụ mẫu cũng lộ rõ vẻ ngạc nhiên, chỉ có Tích lão gia ngồi chính giữa là bình thản đến không hơn được.

Tô Phá Nguyệt một đường thẳng tiến đến chỗ cô dâu và chú rể, trong tay không biết từ lúc nào lại xuất hiện một chiếc mic, tuy nhiên, khác với trong tưởng tượng của hắn, nàng lại làm ngơ trước sự hiện diện của hắn mà quay sang chủ động nói với Phó Thiên Tình, chưa đến nửa phút sau Phó Thiên Tình đã lập tức quẳng bó hoa cưới sang một bên, đưa tay lên đầu vứt thẳng khăn voan xuống, một đường xông thẳng ra ngoài, chỉ bấy nhiêu đây cũng đủ khiến cho toàn bộ quan khách trố mắt ra nhìn mà không nói được tiếng nào.

Ngay khi người đầu tiên vừa đứng lên, Tô Phá Nguyệt đã bắt đầu nói vào mic, trực tiếp truyền tải toàn bộ thông tin đến cho một ngàn người ngồi ở phía dưới và bên ngoài nhà nguyện, nội dung bắt đầu như sau:

" Chào mọi người, tôi là Tô Phá Nguyệt, tổng giám đốc của tập đoàn U.E.E, chắc hẳn mọi người đã nghe qua cái tên này, nhân dịp đây tôi xin thông báo, từ bây giờ Tích Lan Nguyệt..."

Ngắt quãng một đoạn, Tô Phá Nguyệt đưa tay lên, dưới sự hồi hợp nín thở của tất cả mọi người, dùng hết sức lực nắm lấy caravat của hắn kéo gần lại phía mình, thân hình to lớn của hắn lần đầu tiên bị người ta điều khiển đi, hắn không những ngại ngùng mà còn thích thú với hành động này của nàng.

".... sẽ là chồng của tôi."

Đôi mắt nàng không chút dấu giếm liếc về phía Phó Luyện đang tức đến thổ huyết ở phía dưới rồi nhìn về phía hai người đàn ông đứng ở cửa, đôi môi khẽ nhếch lên tạo thành nụ cười hoàn mỹ.