Trong tòa nhà sắp di dời đi này vẫn còn bốn người: Thạch Nham, Hà Tiểu Đình, Triệu Dục Tịnh, Trương Khiết.
Thượng Gia Bằng và Thẩm Thiên đều không ở vì nghe nói hai người đang đi công
tác. Vì căn nhà ngày càng vắng vẻ yên ắng, chỉ còn lại bốn người, nên
cùng không tránh khỏi chút sợ hãi. Nói chuyện tại hành lang có tiếng âm
thanh vọng lại như thể có rất nhiều người đang cùng lúc nói chuyện vậy.
Thực sự quá trống trải, sống ở căn nhà này dù chẳng có chuyện gì xảy ra
cũng làm cho con người ta cảm thấy đa nghi.
Bốn người còn lại cũng bắt đầu đi tìm nhà để nhanh chóng có thể chuyển khỏi nơi này.
Chỉ vì muốn giết thời gian buồn tẻ này, còn lại bốn người vẫn tiếp tục tụ họp lại để kể chuyện quái dị.
Tuần này, Triệu Dục Tỉnh kể cho mọi người nghe chuyện xảy ra vào năm đại học năm thứ hai, khi đón một cái năm mới mà không có tuyết rơi, lần đấy đã
để lại trong Triệu Dục Tịnh những ký úc khó quên.
Do mệt quá,
chán nản với sự ồn ào và quy tắc của cuộc sống ký túc, tôi và hia bạn
gái cùng phòng đã quyết định tìm căn nhà yên tĩnh hơn ở bên ngoài. Như
vậy không những thuận lợi cho việc học tập, mà còn chủ yếu là có cuộc
sống tự do thoải mái hơn.
Một tuần sau, chúng tôi đọc được thông tin cho thuê nhà tại một góc giữa của tờ báo chiều. Vị trí nằm ngay
phía dưới dãy núi sau trường học của chúng tôi. Vừa nhìn thấy ở ngay bên cạnh dãy núi tôi đã cảm thấy rất vui sướng rồi. Bởi vì tôi cũng từng
tới đó mấy lần rồi, phong cảnh ở đó đẹp như tranh vẽ, thật là không quá
cường điệu tí nào. Ngọn núi đó rất bé, do nó quá bé mà bị mọi người gọi
thành "Đồi cổ". Ngọn núi tuy không lớn nhưng trải dài khắp ngọn lại là
một rừng tre dài, tiếng chim chóc rộn rã và dòng sông nhỏ uốn luôn khúc
khuỷu chảy dài suốt ngọn núi, càng làm cho mọi người cảm thấy được cảnh
đẹp nơi đây như tranh vẽ.
Ngày thứ hai sau khi biết tin về căn
nhà cho thuê vừa vặn đúng vào thứ 7, tôi chỉ e rằng ngôi nhà đó bị người khác nhanh chân thuê mất, vì vậy sáng sớm tinh mơ tôi đã phải dậy. Nhìn thấy hai con sâu lười, một ngửa, một co ngủ thật say và có người thì
còn bị chảy nước miếng. Tôi nghĩ, gọi cả bọn dậy thật mất sức, thà rằng
nên cho bọn họ một chút cảm giác mạnh.
Ra bồn rửa mặt, tôi lấy
hai khăn mặt thấm sũng nước, vắt vẫn còn ấm. Sau đó đắp lên mặt của hai
người bạn cùng phòng. Hai bọn họ đang ngủ rất ngon, nếu giật mình lúc
này thì sẽ làm họ tỉnh giấc ngay, bất chợt tỉnh giấc đã làm cho họ cảm
thấy bực bội khó chịu. Lúc đó tôi đi phải vừa cười trừ xin lỗi, giải
thích tại sao lại phải làm vậy. Cuối cùng làm cho ha người này hạ bớt
cơn giận xuống.
Từ cổng sau trường đi ra không đến nửa tiếng
đồng hồ chúng tôi đã đến được phía chân núi. 7h sáng, sương mù sáng sớm
vẫn chưa tan, từ xa xa cũng nhìn thấy được từng lớp sương mù bao phủ
toàn bộ rừng tre, không khí ban mai thật mát mẻ, dễ chịu. Chúng tôi đi
men theo con đường nhỏ vòng qua núi, tại chính phía bắc chân núi chúng
tôi nhỉn thấy căn nhà nhỏ, khói bếp nghi ngút bốc lên. Hai căn nhà nhỏ
nằm ngay sát rừng tre trúc rậm rạp cho tôi có cảm giác trở về với cảnh
sắc thiên nhiên làng quê. Một bức tranh nông thôn đã hiện ra trước mắt
tôi.
Nhưng đối với hai người bạn cùng phòng với tôi. Lưu Tịnh và Triệu Lệ thì lại không cảm thấy vậy, bọn họ chỉ bận xôn xao bàn tán về
việc: "Hình như căn nhà này có cảm giác không an toàn lắm thì phải? Ngay đến vườn cũng không có…". Nếu mà theo hai người này nói như vậy thì căn nhà này thục sự nói như thế nào đi nữa thì cũng chẳng ở.
Đang
nói dở bỗng nhiên từ trong căn nhà bước ra một người to lớn vạm vỡ, chỉ
mặc một chiếc quần soóc ngắn, và có một dải khăn dài màu đen để che lên
trên cái bụng to béo đầy mỡ kia. Trên bàn tay bóng dầu mỡ còn cầm con
dao sáng loáng sắc nhọn. Trên bề mặt con dao hình như vẫn còn dính lại
chút gì đó như chấy nhớt màu đỏ đỏ đang nhỏ từng giọt xuống dưới đất.
Khi tôi nhìn thấy người đàn ông với bộ dạng đó thực sự cảm thấy giật
mình thót tim, nhưng không chỉ có tôi cảm thấy như vậy, hai cô bạn cùng
phòng với tôi cũng bị dọa đến nỗi bộ mặt trắng bệch không còn giọt máu
ào. Chắc hẳn máu trên cơ thể của bọn họ đạ bị dồn xuống toàn bộ chân để
luôn có tư thế chạy thoát.
Người đàn ông từ trong căn nhà đi ra
ấy khi gặp chúng tôi cũng bị sững sờ một lúc. Nhưng khi nhìn bộ dạng của chúng tôi như vậy, liền xin lỗi ngay, anh ta liền cúi xuống bỏ con dao
đang cầm trên tay đặt sang góc bên phải cánh cửa, rồi cười một cách
gượng gạo rằng: "Các cô đừng sợ, sớm tinh mơ thế này, các cô đến đây tìm ai?". Khi tôi bình tĩnh hẳn lại mới nhìn rõ được mặt của người đàn ông
đang đứng trước mặt tôi. Anh ta cũng chỉ tầm ba mươi, mắt to mày rậm,
tướng mạo trung hậu, nhìn bộ dạng như vậy thì cũng không giống với bọn
xấu.
"Anh cầm dao làm gì vậy?". Tôi đang muốn trả lời câu hỏi
của anh ta đua ra thì Lưu Tịnh ngay lập tức cướp lời của tôi và hỏi vấn
đề cô ta đang quan tâm nhất bây giờ.
"Ha ha, tôi là người mổ
heo, vừa mới được một con, đang chuẩn bị đi đến con sông để rửa tay,
đúng lúc mọi người đến và nhìn thấy như vya65. Thật ngại quá, không làm
cho các cô sợ chứ?". Không ngờ bên ngoài cục mịch thơ lớ như vậy, nói
chuyện thì rất khách khí, nhẹ nhàng.
"Chúng tôi là sinh viên của trường nằm phía sau ngọn núi này. Nghe nói ở đây có người cho thuê nhà, là hai căn nhà này của anh muốn cho thuê sao?"
"Ờ hóa ra là
vậy, tôi tưởng các cô sáng sớm như vậy đến đây để làm gì chứ!". Tay của
anh ta chỉ về hướng bắc: "Các cô nhìn trước mắt có một rừng tre, đằng
sau đấy có một căn nhà hai tầng, là nhà của thím Đoạn người muốn cho
thuê đấy. Mấy ngày trước thím còn nhở tôi đi tìm người thuê nhà hộ, lúc
này thím ý chắc có nhà đấy, các cô đi hỏi xem".
Chúng tôi cảm ơn người đàn ông ấy xong, lại thuận theo con đường nhỏ đi qua khu rừng
tre, quả nhiên trước mặt hiện một căn nhà hai tầng. Nhìn thì trông có vẻ như còn mới, kiểu dáng của căn nhà cũng rất khác lạ, ở trên con sông
nhỏ trước cửa có một chiếc cầu làm bằng đá. Ba chúng tôi nhìn nhau, đều
cười rằng căn nhà đang ở trước mặt chúng tôi đây so với hai căn nhà của
anh mổ heo kia ở thì thực sự tốt hơn nhiều.
Khi nghe thấy tiếng
gõ cửa, ra mở cửa cho chúng tôi là thím Đoạn. Do biết được trước họ của
thím, nên ngay khi mở cửa chúng tôi gọi tên thím không ngớt. Thím Đoạn
là người hiền lành, chất phác và rất thân thiện, sau khi hỏi rõ ý của
bọn tôi đến đây thì sắc mặt của thím lộ ra vẻ lo lắng nhưng liền ngay
sau đó thím tỏ ra vui vẻ hơn và mời chúng tôi vào trong nhà.
Tuy các đường nét trong nhà được thiết kế xây hơi thô nhưng chúng tôi cảm
thấy rất dễ chịu vì nhà cửa sáng sủa, ngăn nắp, mọi thứ đều trông rất
gọn gàng. Thím Đoạn đưa chúng tôi đi tham quan khắp căn nhà một vòng,
tầng dưới gồm: phòng khách, bếp, phòng vệ sinh và kho chứa đồ; tầng hai
thì có ba phòng, phòng này cũng rất sáng sủa, rộng rãi. Ngoài ra ở tầng
hai còn có sân chơi.
"Căn nhà này nhẽ ra tôi dự định cho những
cậu học sinh nam thuê, nhưng khi nhìn thấy các cháu vừa nho nhỏ, vừa lễ
phép, cho những cậu sinh viên nam thuê thì lại sợ họ nghịch ngợm kob bảo vệ của công, cho nên tôi thà cho các cháu thuê còn tốt hơn!"
Triệu Lệ hỏi: "Thế bà định cho chúng cháu thuê buồng nào ạ?"
"Cả căn nhà này"
"Chúng cháu vẫn chỉ là sinh viên, thím Đoạn, chúng cháu sợ rằng không thể thuê nổi cả căn nhà này được. Chúng cháu ba người thuê một buồng ngủ là được rồi ạ!". Tôi tiếp lời của thím Đoạn.
"Vâng ạ! Vâng ạ!". Hai người họ cùng hùa theo.
"Nhưng bà không muốn quá nhiều người sống ở đây, bà rất vừa lòng để cho các
cháu ở đây, còn tiền nhà thì tùy các cháu, muốn đưa bao nhiêu thì đưa.
Vì bà cũng có ý định tìm người giúp bà trông coi căn nhà này, để trong
nhà có chút hơi người, không bị trống vắng, bà cũng không muốn để căn
nhà thành nhà hoang một cách phí phạm".
"Thế bà không ở đây sao?" Lưu Tịnh rất tò mò hỏi.
Đột nhiên sắc mặt của thím Đoạn dần dần tối sầm lại, rất lâu sau mới nói
tiếp được "Chồng bà mất mấy năm trước, căn nhà này mới xây từ năm ngoái
nhẻ ra định để lại cho con trai út của bà cưới vợ về đây ở. Nhưng không
may nửa năm trước con trai bà cùng vợ chưa cưới nó đang trên đường đi
lấy giấy chứng hôn, thì bị tai nạn xe, đụng phải xe tải đi trước mặt,
thế là con bà và vợ chưa cưới của nó đã…" Nói đến đây thím Đoạn nấc
nghẹn ngào không thốt nổi lời nào.
Mẹ già mất con trẻ là sự bất
hạnh lớn nhất đời người. Mấy người chúng tôi đều im lặng, không lên
tiếng vì không biết nên khuyên và an ủi thím thế nào mới tốt.
"Bà bây giờ chỉ còn một mình thôi sao?" Tôi khẽ tiếng hỏi thím.
"Bà còn con trai lớn đang làm việc ở thành phố, nửa năm trước cũng muốn đón bà lên đấy sống cùng. Nhưng bà cũng không nỡ lòng nào bỏ đi, bỏ nơi bà
đã sống gần hết quãng đời này cho nên bà vẫn sống một mình ở đây. Mấy
ngày trước con trai cả của bà lại nhất quyết bắt bà lên đấy sống cùng
bọn chúng, bà cũng không thể từ chối mãi được, thế nên đồng ý lên thành
phố. Đồ của bà thì chuyển lên trước rồi, chỉ còn đợi tìm được người thuê nhà thì bà cũng dọn đi luôn thôi".
Chúng tôi ba đứa lại nhìn
nhau, cảm thấy thực sự phấn khởi, vì vừa vặn tầng hai có ba phòng ngủ,
mỗi đứa một phòng. Lại còn nghĩ đến việc không mất nhiều tiền nhưng lại
được ở ngay trong căn biệt thự, còn gì tốt hơn nữa. Ngay lúc sau chúng
tôi liền ký hợp đồng với thím Đoạn, vì dù gì cách trường học cũng không
xa lắm, đồ vật cần mang theo lại không nhiều. Vào chiều hôm đó ba chúng
tôi đã dọn dẹp xong đồ đạc đến đây ở.
Con trai cả của thím Đoạn
chiều hôm đó cũng lái xe xuống đón thím lên thành phố, trước khi đi thím Đoạn có dặn dò chúng tôi: "Người hàng xóm đối diện với nhà ta tên là
Trương Chí, hai vợ chống làm nghề mổ lợn bán lợn, là người rất thật thà, chất phác, con người lại rất nhiệt tình, có chuyện gì thì các cháu cứ
đến tìm anh ta giúp cho". Sau khi thím Đoạn giao cho chúng tôi chìa
khóa, bà lại lần nữa dặn dò chúng tôi. Tiễn bà lên xe xong, không yên
tâm nên bà lại gọi chúng tôi qua cầu, xuống xe và căn dặn tiếp chúng tôi thận trọng, nhắc nhở thêm nhiều việc khác. "Các cháu nhớ phải đi ngủ
sớm, mà nhớ phải đóng chặt các cửa trước khi đi ngủ, nhớ chưa?" Chúng
tôi đều biết rồi, nhưng lại bắt chúng tôi nhắc lại lần nữa những điều bà đã dặn. Hì… hì… lần này thì chúng tôi thực sự nếm được mùi thế nào gọi
là "người già lẩm cẩm". Tuy là thế nhưng chúng tôi vẫn phải nhắc lại
toàn bộ một lần nữa lời bà nói thì bà mới yên tâm lên xe để đi.
Tiễn thím Đoạn đi khỏi, mấy chúng tôi sắp xếp lại toàn bộ căn nhà. Thím Đoạn là con người thật tốt, những đồ dùng trong gia đình hầu hết đầy đủ,
chẳng cần chúng tôi phải mua thêm gì nữa. Ba đứa chúng tôi quay trở lại
trường để thu dọn lại một số đồ lặt vặt còn sót ở ký túc, cùng về ăn tối ở nhà ăn cho tiện. Rất nhiều bạn học của chúng tôi đều biết chúng tôi
thuê được căn nhà tốt thế này, bọn họ ai nấy đều rất ngưỡng mộ, bảo
chúng tôi sao mà may mắn thế. Chúng tôi cũng quyết định từ giờ về sau
không ăn cơm tối ở nhà ăn nữa mà nấu cơm ở nhà.
Thu dọn xong đồ ở ký túc xá thì cũng đã 8h hơn rồi, cả ngày hôm nay thời gian trôi đi
thật nhanh, chúng tôi cũng vất vả cả ngày trời nên chỉ muốn có thể được
dậy muộn. Đi ra khỏi cổng sau trường được một đoạn không xa thì trời
cũng sập tối, đèn đường không có, nhưng cũng may tối nay trăng sáng,
nhiều sao nên cũng đủ nhìn thấy rõ ràng con đường trước mặt.
Triệu Lệ như sáng tỏ một việc gì đó cất giọng kêu: "Ngày mai chúng ta phải
mua mấy cái đèn pin vì đường ở đây tối quá lại không có đèn đường".
Vừa nói dứt lời, đám cỏ xung quanh bỗng xuất hiện, đốm ánh sáng trắng bay
lên làm thắp sáng lên màu xanh của cỏ. Lúc ẩn lúc hiện bay xung quanh
chúng tôi.
Tôi cười, nói "Triệu Lệ cậu nhìn xem, cậu vừa chê
đường tối qua thì có ngay ánh sáng rồi nhớ". Từ nhỏ tôi ở miền Nam khi
lớn lên tôi lại ra miền Bắc học Đại học đây cũng là lần đầu tiên tôi
nhìn thấy đom đóm, tôi rất thích những con đom đóm này, tôi thường ngồi
như mất hồn xem nó cả buổi mà không chán.
Chúng tôi cũng thấy mờ mờ ảo ảo đồi cỏ trước mặt. Buổi đêm của đồi cỏ làm cho người ta cảm
thấy huyền bí vì cảnh đêm đen phủ kín thêm vào đó những đốm sáng lập
lòe, lúc ẩn lúc hiện của con đom đóm.
Vòng hết ngọn đồi này,
chúng tôi lại nhìn thấy lấp lóe chút ánh sáng từ hai căn nhà nhỏ củ đôi
vợ chống Trương Chí rọi ra. Trước cửa nhà, Trương Chí đang cùng vợ mình
ra ra vào vào bận thu dọn đồ đạc. Vợ chồng họ thật là cần mẫn, chăm chỉ, làm việc từ sáng sớm cho đến tận bây giờ. Đợi đến lúc chúng tôi lại
gần, Trương Chí cũng nhìn thấy chúng tôi anh liền nở nụ cười chào hỏi:
"Các cô hôm nay dọn đến đây ở chưa?"
"Vâng, bọn em dọn qua xong
rồi. Anh Trương này, từ nay về sau chúng ta là hàng xóm với nhau rồi,
anh cũng không được cầm dao xuất hiện đột ngột đâu đấy!". Xem ra Lưu
Tịnh có ấn tượng quá sâu đậm về con dao của anh Trương.
Vợ của
anh Trương Chí nghe thấy cuộc trò chuyện của anh em cũng tham gia góp
vui: "Hà… ha… Đại Chí là con người thô lỗ hay quên thế đấy mọi người
đừng để ý, lần sau mọi người mà muốn ăn thịt thì cứ đến đây, cứ tha hồ
mà lấy, bảo đảm thịt tươi".
"Vâng ạ! Vâng ạ!". "Các em nếu có thì giờ thì ghế qua đây ngồi chơi!". Trương Chí cũng nói theo.
Cũng hợp ý với chúng tôi vì chúng tôi cũng định nấu cơm ở nhà thế nên có
người hàng xóm bán thịt nhiệt tình này cũng thật tiện. Chúng tôi vội
vảng cám ơn. "Vâng cám ơn, từ giờ về sau còn làm phiền anh chị nhiều,
thôi hai người làm việc đi ạ, bọn em cũng phải về rồi".
Chào tạm biệt hai người đó xong, chúng tôi nhanh chóng về đến trước cửa. Không
biết làm sao mà càng về đến gần nhà thì chúng tôi càng cảm thấy mệt mỏi, thậm chí ngay cả sức lực để cầm chìa khóa mở cửa cũng không còn, xem ra ngày mai nhất quyết phải mua đèn pin vì ánh sáng không đủ để nhìn thấy
gì mà mở cửa. Cùng lúc chúng tôi tìm chìa khóa đột nhiên phát hiện trên
cửa dán một tờ giấy trắng. Đêm hôm, tối om như mực thế này trên cửa ra
vào lại dán tờ giấy trắng thực sự rất dễ nhận ra. Chúng tôi được ánh
sáng lờ mờ của ánh trăng cố đọc những nét chữ trên đó, chỉ thấy được
viết kín cả tờ giấy là hàn ký tự màu đỏ sẫm, cũng không biết nó mang ý
nghĩ gì. Chúng tôi chỉ hiểu được hàng chữ cuối cùng dúng bút lông viết
và cũng là những màu đỏ sẫm đó: "Gấp gấp như quân lệnh". Lưu Tịnh cảm
thấy nghi hoặc: Đây là gì vậy? Đây là lá bùa và ở trên viết những câu
thần chú. Ờ, xem ra Triệu Lệ đúng là kiến thức phong phú, gì cũng hiểu.
"Bà chủ nhà tại sao lại dán cái này trước cửa chứ?" Tôi một mặt vừa mở cửa mặt khác tự nhủ.
Sau khi vào nhà, Lưu Tịnh khóa chặt cửa lại, chúng tôi lại tiếp tục bàn
luận về những câu thần chú đó: "Có lẽ con trai út của bà chủ nhà chết vì tai nạn bất ngờ thế nên chủ nhà cho rằng căn nhà này không tốt lắm
chăng?"
"Thế thì chúng ta thuê lại căn nhà này cũng là điều không tốt à? Thảo nào chủ nhà lại tốt thế, không cần nhiều tiền thuê".
"Đó chỉ là tai nạn ngoài ý muốn. Thím Đoạn cũng sống trong căn nhà này bao
nhiêu năm, còn lâu hơn chúng ta, các cậu thấy đấy thím Đoạn có sao đâu".
"Đúng thế, những người già ở nông thôn thường hay mê tín những
việc này. Chúng ta không phải nghi ngờ nữa, hôm nay cũng mệt rồi, mọi
người mau đi tắm đi ngủ thôi".
Phòng vệ sinh ở tầng một rất
rộng. Thím Đoạn vì chuẩn bị nhà cho con út lấy vợ nên mọi thứ trong nhà
đều rất đầy đủ, không thiếu thứ gì, mệt nhọc cả ngày nên khi làn nước
nóng chảy xuống từ đầu tới chân, bốn bề đều bốc khói nghi ngút thì cảm
giác lúc đó thật thoải mái.
Trước bồn rửa mặt có đặt một chiếc
gương rất to, tôi nhìn vào trong gương để lau sạch nước trên người, bỗng nhiên tôi phát hiện ra cửa sổ đằng sau lưng mình có hình ảnh của con
người. Cửa sổ được làm bằng kính thùy tinh mờ, mà vị trí lại rất cao,
khi bước vào phòng tắm thì chẳng ai để ý đến nơi đó. Vì là kính mờ nên
bóng của người đó tôi thực sự nhìn không rõ gương mặt, dáng dấp, chỉ là
do có chút ánh sáng của phòng tắm nên tôi mới thấy khuôn mặt của người
phụ nữ này một cách mờ ảo với mái tóc dài.
Vì cửa quá bé nên
cũng chỉ nhìn thấy từ ngực đổ lên. Mà cửa sổ lại ở vị trí quá cao, nên
nhìn dáng của cô gái đo không giông như đang trèo lên dòm ngó, chỉ là
đặt sát mắt cửa kính để nhìn vào trong, đứng sừng sững tại đó rất lâu.
Lần này tôi cảm thấy thực sự rợn tóc gáy, rất muốn kêu lên thật to nhưng mở được mồm ra thì lại không phát ra nổi âm thanh. Rất muốn chạy nhưng
chân lại không nghe theo lệnh, chỉ đứng im một chỗ không nhúc nhích động đậy nổi. Tôi chỉ còn biết nhìn chằm chằm vào người đàn bà đứng ở đó,
mắt không hề chớp. Tôi cảm thấy toàn thân bất động, giọt nước nóng trên
người đều biến thành những giọt nước lạnh chết người chảy suốt dọc ngực
và sống lưng, khi nước chảy hết trên người tôi thì những giọt mồ hôi
lạnh lại toát ra những nốt mề đay. Người đàn bà này rốt cuộc là ai? Hoặc chỉ là một đồ vật gì đó do tôi quá hoảng sợ? Đầu óc tôi giờ đây trống
rỗng, không còn biết gì nữa, chỉ biết chăm chú không rời mắt khỏi hình
bóng đó và hình bóng đó đang cười với tôi.
Duỳnh duỳnh! Cửa kính phòng tắm bị đập mạnh một hồi lạu "Triệu Dục Tịnh! Cậu đang làm gì đấy? Tắm xong chưa? Cậu không sao chứ?" là tiếng nói của Triệu Lệ.
Tôi cũng rất muốn gào lên thật to nhưng không biết sao lại không lên tiếng. Hình bóng đó hình như cũng nghe tiếng động, dần dần biến mất, nhưng cọ
ta không phải đi từ từ xuống dưới mà lại bay từ từ về phía sau dần dần
mất dần trong bóng đêm. Tôi vẫn đứng đó nhìn không chớp mắt vào cái cửa
sổ kính đó.
Cửa bị đẩy ra, Lưu Tịnh và Triệu Lệ một lúc cùng xông vào, nhìn thấy tôi đang chăm chú soi gương. Bọn họ đều than vãn một hồi.
"Bọn mình đều biết người cậu đẹp, nhưng cậu cũng không cần thiết phải tự
ngượng mộ đến mức này chứ? Soi gương gì mà lâu thế, cốc cửa mãi mà cũng
không trả lời, cứ tưởng là cậu ở trong này xảy ra chuyện gì rồi! Sao cậu lại hay đề mọi người phải lo lắng như thế?"
Tôi vừa mới hoàn
hồn lại nhìn thấy bọn họ giống như gặp được người thân vậy, tôi nhịn
không được liền chạy đến trước mắt Triệu Lệ vừa kêu vừa khóc.
"Không phải chứ? Bọn mình đâu có trách móc gì cậu đến nỗi cảm thấy tủi thân
như thế chứ? Bọn mình chỉ đùa thôi mà". Triệu Lệ vuốt máu tóc còn ướt
sũng của tôi.
"Mình vừa… vừa…!"
"Bọn mình sai rồi, không phải là đang tự ngưỡng mộ chính mình, chỉ là tắm hơi lâu một chút thôi, đừng khóc nữa!"
"Mình vừa thấy… thấy… ma xong!" Nói xong tôi lại càng ôm chặt Triệu Lệ hơn, toàn thân run rẩy.
Một lúc, bọn họ chẳng ái nói lời nào. Lưu Tịnh đột nhiên cười phá lên: "Cậu không phải là đang soi gương sao?" Dục Tịnh từ lúc nào lại trở nên
khiếm tốn thế nhỉ? Ha… ha…!
Nhìn thấy mọi người cười như vậy làm sự căng thẳng của tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, tiếp đó tôi liền nói chuyện mà tôi vừa gặp phải cho các bạn nghe.
Lưu Tịnh không cho là như vậy: "Khà khà, sáng sớm hôm nay cậu đã làm cho bọn mình một phen rồi, cậu vẫn còn muốn bọn mình không tắm rửa gì đã phải đi ngủ à? Cậu
không dọa được bọn mình đâu, mình trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ ma thôi!"
Triệu Lệ cũng cười cho qua. Cho dù tôi có nói gì đi nữa
thì bọn họ cũng chẳng ai tin lời tôi. Chẳng còn cách nào khác, bước ra
khỏi phòng tắm tôi chỉ căn dặn khéo Lưu Tịnh: "Cậu cẩn thận đấy, nhớ để ý chỗ cửa sổ nhỏ ở trên kia kìa, nếu có điều gì thì nhớ phải gọi bọn mình ngay!".
Triệu Lệ chỉ muốn quay lại phòng ngủ, nhưng có nói gì
đi nữa thì tôi cũng không muốn cậu ấy đi, chỉ đứng trước cửa phòng tắm
để khi nào chỉ cần Lưu Tịnh hô lên một tiếng thì chúng tôi có thể xông
vào cứu cô ấy ra, người đông thì cũng đỡ sợ hơn mà.
Không lâu
sau, Lưu Tịnh cũng tắm rửa xong bước ra ngoài, nhìn thấy chúng tôi đang
đứng sừng sững ở phía ngoài đã làm cho cô ấy giật mình: "Hai cậu làm gì ở đây thế? Từ lúc nào lại có sở thích quái đản thế nhìn trộm người khác
tắm à?"
Triệu Lệ vừa cười vừa nói: "Đấy cậu xem, cậu ấy vẫn bình thường đấy thôi, có sao đâu? Thôi đừng đùa nữa, hôm nay chúng mình cũng ngấm mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi".
Tôi vội vàng hỏi Lưu Tịnh,
"Thế cậu có nhìn thấy bóng người ở phía cửa sổ đó không?", "Nhìn rồi
nhưng mà chẳng thấy có gì cả! Thật khâm phục cậu đấy tận bây giờ vẫn còn sức để đùa được, sáng thì dậy sớm, tối lại không ngủ sớm nữa! Thôi mình chẳng thể chơi cùng cậu được nữa đâu, mình buồn ngủ quá rồi, thôi hai
cậu cứ từ từ mà chơi vậy!"
Đáng lẽ muốn Lưu Tịnh cùng mình để
chở cho Triệu Lệ tắm xong thì cùng lên lầu một thể, nhưng nghĩ là vậy
lời lại chẳng thốt ra nổi, bọn họ không tin những gì tôi vừa nói nữa chứ nên cũng đành im hơi lặng tiếng vậy.
Tôi cùng Lưu Tịnh đi lên
lầu, đến trước cửa phòng tôi,Lưu Tịnh vỗ mông tôi phát: "Em à, hưởng thụ cuộc sống tự do đi, mỗi người một phòng đấy, ngày mai có sức chị lại
chơi cùng em nhớ, ngủ ngon!". Nói xong vừa đi vửa ngáp trở về phòng.
Vào trong phòng mình, trong đầu tôi lại hiện lên cảnh ở trong nhà tắm,
chẵng nhẽ là mình nhìn nhầm? Cũng có thể do hôm nay quá mệt chăng? Nhưng tôi vẫn quyết định ngày mai ra sân sau chơi nên nhìn thẳng xuống dưới
là cửa ra vào. Đứng ra sân chơi có thể nhìn thấy toàn cảnh của đồi cỏ.
Lúc đầu cũng vì lý do phong cảnh đẹp này mà tôi đã chọn căn phòng này.
Buổi tối ở đây thực sự khiến người ta rùng mình khi nhìn thấy cảnh cả
ngọn núi bị màn đêm che phủ bởi một màu đen tuyền. Tôi vẫn còn cảm thấy
sờ sợ trong lòng, không dám nhìn lên quá lâu ra ngoài như vậy, kéo rèm
cửa thật nhanh rồi chạy một mạch lên giường. Ngày hôm nay quả rất mệt
mỏi tôi cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Đột nhiên chợt tôi thức
giấc, nghe tiếng bước chân ngoài kia càng ngày càng gần. Mỗi lúc một to
dần, đến trước cửa phòng tôi thì dừng hẳn lại. Tôi lại bắt đầu thấy căng thẳng, mắt nhìn cánh cửa ra vào không chớp. Cuối cùng, tiếng gõ cửa
cũng vang lên, tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh, vừa run vừa hỏi: "Ai đấy?"
"Là mình, cậu ngủ chưa?" Hóa ra là Triệu Lệ, tôi cũng quên mất rằng vẫn còn cô ấy đang tắm dở, chỉ tự mình dọa mình.
"Mình ngủ rồi, không sao đâu! Có gì mai nói tiếp, ngủ ngon!"
"Không sao thì tốt, mình cũng đi nghỉ đây, chúc cậu ngủ ngon!" Vừa nói dứt
lời, tiếng bước chân lại vang lên và mất dần khi cô ấy trở về phòng đối
diện.
Mắt vẫn còn chưa mở được hết thì ánh sáng chói lọi từ bên
ngoài vào làm tôi không muốn dậy cũng phải dậy. Ồ! Cảnh sáng ban mai
thật đẹp, ánh sáng chiếu rọi khắp căn phòng. Thích thật khi ngủ đến lúc
mặt trời lên tận đỉnh núi. Vươn vai đứng dậy, dần dần bò ra đến cửa sổ
để kéo rèm lên, thời tiết hôm nay thật đẹp lại được nhìn thấy cảnh sc81
ánh sáng bao phủ toàn bộ khu đồi cỏ này. Tôi mở cửa bước ra ngoài sân
trời, làm vài động tác hít thở, rừng tre xanh biếc trước mắt có những
chú chim lạ kéo đến bay lượn khắp rừng, dòng sông nhỏ dưới cây cầu đá
trôi chảy một cách êm ả, phát ra những tiếng roch1 rách thật vui tai.
Đây đúng là một ngày chủ nhật tuyệt đẹp.
Nhìn cảnh tưởng tuyệt
đẹp như vậy đột nhiên tôi nhớ ra một việc. Mặt xong xuôi quần áo để
nhanh chóng chạy xuống dưới nhà. Triệu Lệ và Lưu Tịnh đang giặt quần áo
dưới nhà, sao hôm nay hai cậu ý lại không ngủ nướng nhỉ!
"Tối qua ngủ ngon chứ?" Bọn họ đều nhìn tôi cười nói.
"Ừ, ngủ ngon thật. Sao các cậu hôm nay lại dậy sớm thế?"
"Hôm qua quên không kéo rèm cửa nên sáng nay bị ánh sáng chói vào mặt nên
không thể ngủ tiếp được nữa! Ngoài kia lại còn tiếng gà gáy, sống ở nơi
như thế này thích thật, như quay lại cảnh cuộc sống làng quê".
"À đúng rồi, cửa phòng cậu đừng có đóng vào đấy, tí nữa bọn mình giặt xong đồ còn phải ra sân phơi quần áo nữa."
"Ừ có khóa đâu, các cậu cứ phơi đi". Tôi vội vàng rửa mặt mũi vì sợ không
kịp để ra ngoài đi vòng quanh căn nhà để có thể giải được câu hỏi trong
lòng. Để xem bóng người đàn bà ấy rốt cuộc là?
Phong cách nhà
được xây theo kiểu vùng An Huy miền Nam Trung Quốc, đằng sau tòa nhà này là bức tường dày kiên cố. Khi tôi vòng ra được phía sau tòa nhà thì bất chợt phát hiện ra đằng sau nơi này vốn chẳng có gì, không cây cũng
chẳng có tre, bức tường trơn nhẳn, còn cử sổ phòng tắm thì lại ở tít
trên cao, lên cao nữa là cửa sổ phòng ngủ Lưu Tịnh. Ngoài thạch sùng có
thể trèo lên được? Vậy chuyện của ngày hôm qua nếu như không phải ma thì là cái gì? Tôi lại bắt đầu thấy rợn tóc gáy.
Buồn bã vì không
tìm thấy câu trả lời cho chuyện xảy ra hôm qua, tôi quay trở lại cổng
chính căn nhà, nhìn tấm bùa trắng cùng với những câu thần chú viết trên
đó càng làm tôi cảm thấy kinh hồn khiếp vía, chẳng lẽ căn nhà này là nhà ma?
Bọn họ nhìn thấy tôi bộ mặt rầu rĩ trở về liền hỏi ngay: "Cậu đi đâu thế? Vừa rồi vẫn tốt cơ ma, bây giờ lại làm sao thế?"
Tôi cũng chẳng dám nói ra sự lo lắng trong lòng, tôi sợ bọn họ lại cười
trêu tôi. Chỉ dám nói: "Mình không sao, tự nhiên thấy không được khỏe,
có vẻ như do đau đầu".
"Thế cậu lên phòng nghỉ đi, một lúc nữa
bọn mình thổi xong xơm sẽ gọi cậu xuống ăn". Về đến phòng thì tôi càng
cảm thấy đầu rất đau. Chính vì vậy cũng chẳng muốn xem gì hết, liền kéo
rèm xuống đi ngủ.
Một lúc lâu sau, Triệu Lệ bê bát cơm nóng hổi lên phòng cho tôi. "Đỡ chút nào không?". Cô ấy nhẹ nhàng lay tôi dậy hỏi.
"Phiền cậu quá, chỉ cần gọi mình xuống ăn là được rồi, sao lại còn bê lên như
vậy, ngày mai mà vẫn không khỏe thì không phải lên lóp đâu?"
"Cơm ngon thật đấy, cậu làm a? Xin lỗi, hôm nay mình hơi lười".
"Ừ, à lúc nãy anh Trương Chí với vợ đem cho bọn mình hai cân thịt đấy, nói
là thịt sáng nay vừa mổ, mình liền làm thịt kho, thịt ngon có khác làm
thành món nao cũng ngon. Đôi vợ chồng này thật tốt bụng. Để mấy ngày nữa bọn mình cũng mang ít quà qua đấy chơi".
Nghe Triệu Lệ nói đến
anh Trương tôi liền nghĩ ngay đến việc anh ý là người của vùng này thì
những sự việc xảy ra ở đây chắc là biết rõ, có lẽ nên đi hỏi thăm xem,
nhưng chỉ mong rằng là do mình đa nghi.
Kể từ lúc tôi đi ra sau
nhà kiểm tra cho đến lúc này cảm giác như người mê man, bọn bạn cũng
không đến làm phiền tôi, chắc là đi ra ngoài mua ít đồ rồi cũng nên. Từ
lúc đó tôi cứ nằm trên giường cả ngày, lúc tỉnh lúc mơ.
Đúng lúc tôi đang mơ màng nhất thì nghe thấy tiếng ồn ào. Tôi liền ngồi thẳng
dậy, ào ào mưa như trút nước. Mưa lúc nào vậy? Tôi ngủ say thật, tại sao mà không hề biết tì gì? Tôi cũng chẳng biết bây giờ là lúc nào, mấy giờ rồi, ngoài trời cũng đã nhá nhem tối. Đột nhiên có trận gió mạnh thổi
qua làm bật tung cả rèm cửa. Tôi liền bước xuống để nhìn ra ngoài trời.
Thì đúng lúc này, trên trời có tiếng sét xé rách màn đêm, một tích tắc
tiếng sét sáng lóa ấy ngoài nền trời xuất hiện một cảnh tượng ghê rợn.
Tôi không ngừng gào thét, không nhìn thấy chân người đàn bà ấy, vẫn là
bộ tóc dài xõa xuống, không nhìn rõ mọi thứ, không thấy chân người đàn
bà đó đâu chỉ biết rằng đang bay lượn ngoài trời mưa kia và đang bay dần về phía tôi.
Hết hẳn tiếng sấm chớp, lại quay trở về vùng tối đen như mực, chỉ có một mình tôi đứng ở giữa phòng không ngừng kêu gào.
Lu và Triệu Lệ xông thẳng vào trong "Sao thế, có chuyện gì thế?" Bàn tay
run lẩy bẩy của tôi chỉ ra bên ngoài phía cửa sổ". "Ma, có ma…"
Nhìn thấy tôi hốt hoảng như vậy, bọn họ cũng sợ hãi đưa mắt nhìn dần dần qua khe hở của chiếc rèm đang bay phát phới kia.
Tôi nhảy xuống giường, trốn sau lưng của hai người bạn mà không ngừng run
lẩy bẩy nhìn về phía cửa sổ như sợ con ma đó đang nhìn xuyên qua tấm rèm vậy. Lúc lâu sau, bên ngoài trời vẫn mưa to gió lớn. Rốt cuộc người có
gan nhất vẫn là Lưu Tịnh, cố ý tìm lấy chiếc mắc áo từ từ kéo rèm cửa
lên. Nhưng bên ngoài thì chẳng có gì hết.
Đột nhiên lại có ánh
chớp, tôi lại vẫn nhìn thấy con ma nữ tóc dài đó đang bay bổng ngoài
kia. Tôi chỉ thẳng ra phía ngoài: "Các cậu xem, ở đằng kia kìa".
Nhưng chỉ nghe thấy Lưu Tịnh thở dài: "Chị à, bọn em sắp bị chị dọa đến chết rồi đấy, cậu mới là ma nữ ý".
Tôi không hiểu gì hết: "Cậu nói gì cơ?"
Triệu Lệ nói tiếp: "Lúc nãy bọn mình đang trong phòng đọc sách, tự nhiên nghe thấy ngoài kia trời mưa rất to, mới nghĩ ra quần áo giặt sáng nay vẫn
còn phơi ở ngoài sân, đang định lên lấy xuống, đứng trước cửa phòng cậu
thì nghe thấy tiếng kêu của cậu. Làm gì có ma đâu? Đó là chiếc váy trắng của Lưu Tịnh ngoài dây phơi, bộ tóc giả của mình nữa".
Tôi nhìn bọn họ chạy ra ngoài rút quần áo trong tôi lại cảm thấy thật xấu hổ.
Tuy là như thế nhưng khi nhìn thấy Lưu Tịnh cầm chiếc áo váy vị ướt sũng tôi vẫn thấy lo lắng và lùi lại vào góc tường. Đợi đến lúc bọn họ cật
dọn xong lại bước vào phòng nhìn thấy tôi như đứa ngốc đứng đơ người ở
đó, Lưu Tịnh tiến đến gần và sờ lên trán tôi: "Cậu bị dọa quả thật không nhẹ. Vừa mới thuê được căn nhà vừa ý mà sao cậu lại trở thành như vậy
chứ?"
"Thôi hôm nay bọn mình ngủ ở đây vậy, ở bên ngoài vừa mưa
vừa sấm chớp, không thể để cậu ấy một mình được". Triệu Lệ cũng tiến gần đến, vuốt tóc tôi, tôi cảm thấy thật áy náy: "Đều là lỗi của mình, hay
đa nghi hại các cậu ngủ cũng không ngon".
"Xem cậu nói kìa,
chúng mình con mong chả được để được cùng người đẹp ngủ chung nữa là, hì hì!" Lưu Tịnh nhăn mặt đùa. "Thôi chúng mình mau ngủ đi, ngày mai còn
phải lên lớp nữa".
Tôi cũng chả biết được mưa tạnh từ khi nào,
khi chúng tôi dậy thì trời cũng đã ngớt, bên ngoài đang mưa phùn, ngọn
đồi đằng xa kia bị mây mù bao phủ, càng làm cho khu rừng lộ ra vẻ gì đó
thần bí.
Có lẽ là do tôi đa nghi quá nên mới sinh ra ma, tôi
đang định cuối tuần này dọn về ký túc xá ở nhưng lại sợ bọn họ chế giễu, nên lại phải chịu đựng thêm mấy ngày nữa sống trong sợ hãi. Mấy ngày
nay mọi chuyện đều ổn chẳng có gì xảy ra, ý nghĩ dọn về ký túc của tôi
cũng nhạt dần.
Bất giác không để ý trời đã vào đông, chúng tôi
cũng dần quen được cuộc sống ở ngọn đồi cỏ đó. Cuối kỳ sắp đến, chỉ vì
lo cho việc thi cử chúng tôi ngày nào cũng phải cặm cụi đến sáng, môi
trường sống ở đây thực sự tốt hơn ở ký túc.
Không lâu sau, kỳ
thi cuối năm cũng đã kết thúc, mọi người đều tất bật chuẩn bị mọi thứ về nhà. Lưu Tịnh và Triệu Lệ cũng đã mua được vé xe, đang ở trong phòng
thu xếp hành lý. Chỉ có tôi là cả ngày nhàn rỗi, chẳng phải chuẩn bị gì
cả. Bọn họ thấy lạ hỏi tôi: Triệu Dục Tịnh, cậu không định về nhà tay
không thế này chứ? Sao không dọn dẹp đồ đạc đi?"
"Tết năm nay
mình không về nhà, ở đây đón Tết thôi. Từ đây mà về đến tận Hắc Long
Giang thì phải mất mấy nghìn cây số, ngồi tàu hỏa cũng phải mấy ngày,
không khí trên tàu lại quá ngột ngạt, chật chội, chỉ sợ rằng chưa về đến nhà thì đã điên sớm rồi. Thôi ở đây vẫn tốt hơn, hưởng thụ cả ngày
chẳng phải làm gì, vì mình đang muốn sống thử mấy ngày chẳng phải suy
nghĩ và làm bất cứ thứ gì xem".
"Thôi tùy cậu, vì dù sao chúng
mình đã mua sẵn vé về rồi, vả lại ngày đêm chỉ mong mỏi về nhà. Cậu ở
đây một mình bảo trọng nhớ".
Sáng sớm hôm sau, hai người bạn của tôi mỗi người một túi, một ba lô xuất phát. Gần đến lúc đi Triệu Lệ cầm lấy tay tôi: "Cậu ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng có tự mình dọa mình
nhé".
Lưu Tịnh cũng nói vài ba câu: "Buổi tối cậu đừng ngủ muộn quá, mà nhớ phải khóa chặt cửa ra vào và các cửa sổ, nhớ chưa?"
"Ừ, thôi các cậu yên tâm đi mình tự biết lo cho bản thân mà".
"Cậu nói lại những điều mình vừa dặn cậu lần nữa xem nào?" Lưu Tịnh cười
nói: Hóa ra Lưu Tịnh đang bắt chước lại giọng của thím Đoạn, cậu này rất thích đùa. Tôi cũng vừa cười vừa đùa: "Mình sẽ ngủ sớm, rồi sẽ khóa
chặt cửa, yên tâm đi, thím Luu ạ!"
Thực ra lý do lớn nhất mà tôi quyết định không về nhà đón Tết là do tiền không còn đủ để mua vé xe
nữa. Nếu xin gia đình thì sợ mọi người bảo tôi tiêu nhiều tiền quá, nếu
đi mượn tiền bạn học thì tôi lại càng không dám, thêm nữa đường đi xa
xôi, thôi thà không về nữa.
Tôi tiễn mọi người qua hết ngọn đồi
này. Nghĩ đến con đường quay trở lại lại phải vòng qua đồi cỏ thì mới về đến nhà được, sống ở đây mấy tháng trời thế mà chưa lần nào lên đến
ngọn của đồi cỏ, tôi đi xuyên qua rừng tre, ánh nắng chiều xuyên qua.
Đám lá làm hiện lên trên mặt đất và, nốt chấm sáng. Không có đường nào
lên núi, xem ra chẳng có mấy ai lên trên này cả, đất trên núi càng lên
cao càng mềm xốp. Lên gần đến ngọn đồi nhưng lại chưa bao giờ đứng từ
trên cao nhìn xuống cả. Dù cho là ban ngày cũng có cảm giác rừng tre rậm rap4 này thật kỳ bí, thôi tốt nhất là đứng ở đây ngắm xuống dưới là đủ
rồi, không nên đi tiếp nữa.
May mà ngọn núi này không cao cho
nên nhanh chóng tôi lại xuống núi bằng con đường khác. Nhìn thấy chiếc
quần và đôi giầy ướt sũng đang nhỏ từng giọt xuống thì lại nghĩ mình
không nên đi lên tận đây, cảm thấy hối hận thật. Đi đến gần dòng suối
tôi nhìn thấy lấp lóe bóng của Trương Chí đang giặt đồ.
"Anh Trương!" Mấy tháng sống ở đây quan hệ của chúng tôi với nhà anh Trương rất tốt.
"Anh đang làm gì đấy?" Tôi cất giọng hỏi. Trương Chí quay lại, nhìn thấy tôi đi tới lập tức cũng cười một cách nhẹ nhàng: "Tiểu Triệu à, hôm nay
không phải đi học sao?"
"Chúng em nghỉ đông rồi, tự do rồi".
"Thế à, thế thì đáng chúc mừng! Anh ở đây cũng chẳng có gì, chỉ có mỗi thịt, hà hà…"
"Chúng em thường làm phiền anh thấy ngại quá. Từ khi nghỉ đông chúng em đều mũm mĩm lên nhiều rồi".
"Nghe em nói kìa, anh còn sợ là các em không đến làm phiền ý chứ". Vừa nói
dứt lời, Trương Chí chạy về nhà lấy ra miếng thịt đưa cho tôi.
"Thế em cũng không khách sáo nữa. Anh Trương, tối này anh cùng chị qua nhà em chơi, em làm cơm mời anh chị".
"Sắp năm mới rồi, nhiều người đặt hàng quá nên gần đây anh hơi bận, lần sau
đi, lần sau có cơ hội nhất định thử tài nấu nướng của em".
"Vâng! Năm mới sắp đến rồi, vậy em chúc anh chị năm mới phát tài! Thôi anh bận, em cũng về đây".
Quay trở lại căn nhà tôi lại đứng trước cái cửa quá quen thuộc. Lúc mở cửa
vô tình lại nhìn lên lá bùa viết đầy những lời niệm chú. Những chữ ở
trên đó cũng mờ đi rất nhiều, nhìn không rõ như trước đây nữa. Tấm bùa
thật đáng ghét, làm cho mình từ khi nhìn thấy nó trở nên càng đa nghi,
cũng có thể do bị ảnh hưởng bởi những lời niệm chú trên chiếc bùa này
làm cho mình luôn có ảo giác. Hay là xé nó đi, trong đầu nghĩ như thế
nào liền làm luôn như vậy. Tôi đem chiếc bùa xé thành từng mảnh.
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ tôi lại có cảm giác trống trải không có việc làm,
cả buổi chiều ngồi phịch ti vi, không ngừng đổi từ kênh này sang kênh
khác, cũng chẳng biết là mình nên làm gì. Chỉ đến lúc cái cảm giác đói
cồn cào trỗi dậy thì mới phát giác ra rằng ngoài trời đã tối. Vừa vặn
lấy thịt mà anh Trương cho tôi lúc chiều ra làm mấy món vì cũng chẳng có việc gì khác để làm.
Không may sao, khi thái thịt không để ý
bên trong có cục xương nhỏ làm con dao trượt ngang qua cắt đúng ngay vào tay tôi. Máu chảy như trút, lúc đấy tôi không biết chuyện gì đang xảy
ra, chỉ biết rằng máu đang chảy rất nhiều và bây giờ mới có cảm giác
đau.
Ngày thứ nhất của kỳ nghỉ mà đã có máu chảy thế này thì
thực sự quá đen đủi. Tôi chạy ngay vào buồng tắm bật vòi nước ra để rửa
thật sạch vết máu, nước chảy đến đâu cảm giác đau nhói ở vết thương càng xót. Máu với nước hòa trộn vào nhau tạo thành vòng xoáy nhỏ trong bồn
rửa mặt. Tôi lấy từ trong tủ thuốc ra bạch dược rắc lung tung rơi vãi
trên vết thương, máu cũng ngừng chảy, nhưng vết thương lại nhói lên từng cơn đau. Lúc này tôi thấy tâm trí rối bời chẳng còn hứng thú nào đi
thổi cơm nữa. Quay trở lại bếp, máu rải rác nhỏ trên miếng thịt cùng với thớt. Bực bội tôi quẳng luôn miếng thịt vào thùng rác, đi tìm cả đống
đồ ăn vặt để vừa xem vừa ăn, nhưng vẫn vừa tức tối vừa xem.
Ban
đêm, bên ngoài thật yên tĩnh, trời quang mây tạnh, ánh trăng khuyết treo lơ lửng trên bầu trời cao. Những cơn gió nhẹ phẩy qua, rừng tre phía
trước xào xạc từng đợt theo những cơn gió nhẹ. Chỉ có căn nhà nhỏ trơ
trọi cô đơn đứng ở giữa vùng rộng lớn cùng với ánh đèn tivi lập lòe yếu
ớt. Trong căn nhà chỉ cò một người và tôi cũng chẳng biết được rằng mình xem tivi được bao lâu rồi, cảm giác buồn ngủ bắt đầu gật gù kéo đến.
Trước tiếng tivi to như vậy tôi hầu như đã không biết gì hết.
Lúc này đột nhiên bên tai có tiếng nước chảy róc rách, tiếng nước chảy càng ngày càng rõ. Trong màn đêm yên tĩnh rất dễ nghe thấy bất kỳ dù là
tiếng nước chảy nhỏ. Tôi tỉnh giấc ngay sau đó, nghe xem tiếng nước chảy nhỏ. Tôi tỉnh giấc ngay sau đó, nghe xem tiếng nước từ đâu, hóa ra từ
phòng vệ sinh truyền đến. Cả ngày hôm nay thật rủi ro, muộn thế này rồi
mà vòi nước lại còn bị hỏng nữa.
Đang lúc chuẩn bị đứng dậy ra
xem tivi thì lại nghe thấy "tách", tiếng động hình như là tiếng bật công tắc, có luồng ánh sáng từ phía dưới của phòng vệ sinh thoát ra ngoài.
"Ai?" Tôi quát lên.
Nhưng mãi sau phòng vệ sinh vẫn yên tĩnh không còn tiếng động nào khác ngoài
vẫn là tiếng nước chảy. Chẳng nhẽ có người ở bên trong sao? Chẳng nhẽ
đến phòng vệ sinh cùng một lúc cũng hỏng chăng? Tôi bước từng bước rón
rén đến phòng bếp, thuận tay lấy luôn con dao trên thớt, hai tay nắm
chặt con dao, giơ lên trước ngực. Dưới ánh đèn lờ mờ những vết máu trên
con dao giờ đây trở thành màu tím đen.
Tôi nhẹ nhàng bước đến
cửa phòng vệ sinh, tim đập thình thình không ngớt. Lấy hết dũng khí, tay phải cầm chắc con dao, tay trái mở cửa phòng vệ sinh. Không có gì trong phòng cả, tôi nhìn khắp mọi ngóc ngách, ngoài ánh đèn chiếu rọi trong
phòng cùng với vòi nước bị hỏng đang chảy róc rách nước xuống bỗng lóe
lên cảnh tượng rùng rợn trong một cách rõ nét.
Tôi quay phắt đầu nhìn lại cửa sổ ở tít trên cao kia nhưng hình như chẳng có gì. Nhìn kỹ
lại lần nữa cũng chẳng có gì ngoài màn đen phủ lên lớp kính.
Có
lẽ hôm nay tôi lại tự mình hù dọa mình nữa rồi. Tôi thở dài nhẹ nhõm,
chuẩn bị đóng vòi nước lại rồi quay lên gác đi ngủ, thì bỗng nhiên khi
tay tôi vừa chạm nhẹ vào vòi nước, "tách" tiếng một giọt máu nhỏ vào
thanh bồn rửa mặt.
Vừa rồi kiểm tra hết mọi thứ nhưng ngoại trừ
không nhìn lên trần nhà, trên trần sao lại có cái gì đó đang chảy máu
xuống chứ? Tôi từ từ ngẩng đầu lên xem, trần nhà màu trắng không hề có
bụi bẩn nào. Sự việc lúc này xảy ra không phải là ảo giác, tôi sợ đến
nỗi dựng tóc gáy, khi tôi cúi xuống nhìn vào trong gương thì lại nhìn
thấy gì đó ở chổ cửa sổ trên cao kia, đúng là cô ta - cơn ác mộng của
tôi lại xuất hiện, ma nữ dần dần hiện một cách rõ ràng hơn, thậm chí tôi còn có thể nhìn thấy được cả đôi mắt đen kia, và một sợi tóc từ bên
ngoài bay vào trong. Con dao tôi đang cầm chắc trong tay không biết tại
sao lại bị rơi xuống đất. Tiếng dao rơi làm tôi giật mình, quay ngoắt
người lại chạy thật nhanh. Vừa chạy ra khỏi phòng thì lại thấy ngồi trên chiếc ghế sofa đang xem tivi kia là cô ta. Toàn thân màu trắng bộ tóc
đen dài phủ kín xuống tận ngực, cúi đầu không nói năng. Ánh sáng của
tivi chiếu lên trên người cô ta từng chớp nháy càng làm cho con ma nữ ấy hiện lên một cách kỳ dị.
Đang muốn chạy ra cánh cửa để ra khỏi
nhà thì lại nhìn thấy những bóng trắng đang lượn lờ trong vườn, tốp năm
tốp ba những hình hồn đang đi đi lại lại trước sự kinh hãi. Tôi quay
ngược lại chạy lên tầng hai. Con ma nữ ngồi trước tivi vẫn cúi đầu ngồi
đó.
Vừa lên đến tầng hai, ở cuối dãy hành lang, cửa phòng của
Lưu Tịnh đang đứng một hồn ma. Tuy là trên gác không có đèn, một màu đen bao phủ nhưng trên người linh hồn đó phát ra thứ ánh sáng màu xanh bích mờ ảo, chính vì thế vẫn có thể nhìn thấy một cách rõ ràng. Tôi liền
chạy thẳng vào phòng mình mở cửa chạy ta ngoài sân trời.
"Cứu tôi với…" tiếng kêu cứu thất thanh cùa tôi vang dội lên trong khu rừng tre.
Tiếng kêu cứu của tôi hình như cũng làm kinh động đến những con ma kia, những con ma trong vườn dường như nghe xong tiếng kêu lập tức tụ họp lại một
chỗ, ngẩng lên nhìn tôi đang đứng ở sân trời, nhìn không rõ mặt mũi của
con ma đấy, khi tôi lại chuẩn bị quay trở lại phòng thì con ma phát ra
thứ ánh sáng kinh dị hiện ở cuối dãy hành lang lại xuất hiện ngay trước
cửa sân trời. Lúc này tôi cảm nhận được rằng tim gan mình muốn nổ tung
ra vì không biết những con ma này sẽ làm gì tôi. Những màu xanh quang đó dần dần tiến lại gần phía tôi, tôi nhìn thấy được cánh áo dài kia đang
bay phất phơ trong gió, bên tai vẫn còn có thể nghe thấy tiếng áo cánh
đo đập vào nhau. Trong lúc này đây tôi không còn có cảm giác ở đôi chân
nữa, đứng không vững tôi ngồi sụp xuống, hai chân nhũn ra không cảm
giác, nhắm chặt mắt lại, chỉ đợi tử thần đến mang tôi đi.
Tôi
chỉ điều hối hận là lúc đầu biết căn nhà này đã có điều gì đó không ổn
thì tại sao lại không dọn đi chứ, hối hận cũng vì sao lại ở một mình
trong căn nhà này trong kỳ nghỉ Tết. Trong đầu tôi lúc này có rất nhiều ý niệm vụt hiện lên nhưng đợi một lúc lâu sau, tôi cảm giác như chẳng có
tử thần nào cả. Thế con ma kia đang làm gì, bọn họ sẽ bắt tôi đi đâu?
Tôi lấy hết dũng khí để mở mắt.
Trước mặt chỉ là màn đêm tĩnh
lặng, bầu trời đầy sao, bên tai giờ đây chỉ còn nghe tiếng suối róc
rách, trên sân trời cũng chỉ có một mình tôi ngồi cô đơn ở đây, bên cạnh tôi lập lòe ánh sáng của những con đom đóm. Chuyện gì đã xảy ra? Tôi
liền đứng dậy, nhìn xuống vườn, cũng chẳng có gì ngoài sự trống vắng của buổi đêm. Chẵng nhẽ là tôi đang nằm mơ, đột nhiên từ phía sau lung tôi
xuất hiện ánh sáng đèn rọi vào, tôi vội vàng quay người lại. Bước ra từ
trong phòng tôi dáng người vạm vỡ, là anh Trương Chí!
Toàn thân nóng ra, không biết sao nước mắt lại cứ tuôn ra: "Anh Trương…" Anh Trương đến gần tôi, tôi ôm chặt lấy tay của anh.
"Tiểu Triệu đừng sợ, những thứ bẩn thỉu ấy đã bị anh đuổi đi rồi, đi sang nhà anh".
Lúc này, tôi cũng không biết nên nói gì với Trương Chí, chỉ biết ôm chặt
lấy cánh tay anh, đi cùng anh xuống nhà, Trương muốn vào phòng vệ sinh
tắt đèn nhưng tôi lại không dám tiến thêm bước nữa, cũng không dám bỏ
tay mình ra.
"Không sao rồi, bây giờ thì không sao rồi, chẳng có gì hết". Anh Trương nhẹ nhàng nói, vòi nước ở phòng vệ sinh vẫn bị chảy nước, tôi ngước lên nhìn vào cửa sổ nhưng lại chẳng có gì ngoài ánh đèn rọi vào phòng vệ sinh, lúc này đây tôi cảm thấy rùng mình vội vàng rời
mắt khỏi chỗ đó. Anh Trương tắt hết đèn, khóa cửa xong xuôi thì dắt tôi
đi khỏi căn nhà ma đó.
Vợ của anh Trương đang đứng trước cửa nhà chờ, nhìn thấy chúng tôi đến gần liền mở cửa dìu tôi vào trong. Anh
Trương rót cốc nước nóng đưa lại gần tôi.
"Chúng tôi vừa chợp
mắt thì nghe thấy tiếng kêu cứu, thế rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Chị
nhà quan tâm hỏi tôi một cách nhẹ nhàng.
Anh Trương ở bên cạnh
cũng góp lời: "Là những thứ bẩn thỉu, khi anh chạy đến nơi nhìn thấy
những thứ ấy đang bay lượn trong vườn, sau khi nhìn thấy anh, những thứ
đó như khói vậy đều bay mất tiêu rồi".
"Trả trách Tiểu Triệu bị
dạo thành ra thế này, nhưng những thứ ấy lâu lắm rồi không xuất hiện,
sao hôm nay lại xuất hiện vậy? Nhà thím Đoạn không phải là dán bùa sao?"
Bùa? Nghe thấy vợ anh Trương nhắc đến là bùa đó, bỗng nhiên tôi nhớ ra lá bùa dán trên cửa ra vào hôm nay vừa bị tôi xé rách mất. Tôi
lấy lại bình tĩnh liền vội vã hỏi anh chị: "Chị, những thứ ấy là gì vậy? Còn cả lá bùa trên cửa nữa là sao?"
Trương Chí nhìn từ từ ra
ngoài cửa sổ: "Lúc anh còn bé cũng đã nhìn thấy những thứ bẩn thỉu ấy,
nghe nói những thứ ấy đã xuất hiện ở thôn chúng ta lâu lắm rồi. Ông nội
anh còn bé cũng nhìn thấy những thứ này, nhưng bọn nó cũng chẳng hại ai, chỉ là muốn hù dọa người thôi. Vào giữa đêm thì ném gạch lên nóc nhà
người ta. Thường thường làm cho gia đình người ta sống không yên ổn, sau này có một thày đạo sĩ, nghe nói là chuyện trừ yêu ma. Ông ta viết cho
mỗi nhà hai lá bùa, một là thì nửa đêm đem ra sau nhà đốt, lá còn lại
thì dán trên cửa ra vào. Lá bùa của thầy cho quả là linh nghiệm, về sau
nhà nào cũng nghe theo lời của thầy đạo sĩ đi làm, từ đấy trở đi hiếm
khi nhìn thấy những thứ đó nữa. Mọi người trong thôn này đều biết việc
này nhưng những lúc bình thường thì cũng tránh không nói đến thôi".
"Thế anh nhìn thấy chúng ở đâu thế?" Tôi liền hỏi.
"Lúc nhỏ anh thường lên núi chơi, ở trên đó anh gặp mấy lần, nhưng chỉ là từ nhỏ anh đã to gan chứ không giống em bây giờ kêu cứu, hà hà…"
"Anh Chí, anh xem anh kìa, người ta bị dọa thành ra thế này anh ở bên cạnh
cỏn nói những lời trêu trọc thế!" Vợ anh Trương Chí đánh anh một cái.
Nghe xong lời Trương Chí nói, tôi thực sự hối hận khi đem lá bùa dán trên
cửa xé đi, bất thình lình trong đầu tôi lài xuất hiện thêm điều nghi
vấn, tôi liền vội vàng hỏi Trương Chí "Anh Trương, trên của nhà anh tại
sao lại không dán bùa?"
Trương Chí trông rất đắc ý: "Tôi giết
quá nhiều người, không phải thường có câu: ‘Ma cũng phải sợ kẻ ác sao’?
Những thứ ấy nhìn thấy anh trốn còn không kịp nữa là, sao dám vào tận
nhà anh làm loạn lên, nhà anh không cần phải dán những thứ đó". Lúc này
đây Trương Chí càng tạo cho tôi ấn tượng thật hùng vĩ, giống như Kim
cang hộ pháp ở trong chùa vậy. Nhưng tôi có một chút e ngại khi nói
những lời này với vợ của Trương Chí "Chị dâu, bây giờ cũng chẳng còn ai, em lại không dám ở một mình, mấy ngày này em có thể ở tạm nhà anh chị
không?"
"Đương nhiên là được rồi, chỉ là nhà anh chị hơi bừa bộn tí". Vợ chống Trương Chí vội nói.
"Anh Chí, hay là mấy ngày này anh qua tạm nhà thím Đoạn ở vậy, anh có gan to bằng trời mà!"
"Ừ, ừ, anh cũng muốn xem những thứ ấy trông chúng thế nào?"
Bàn luận xong xuôi đâu đấy, từ hôm nay tôi bắt đầu ở nhà Trương Chí, giống
như Trương Chí đã nói, anh ý ở mấy ngày nhà thím Đoạn đều bình an chẳng
có việc gì xảy ra. Nhà của thím Đoạn và nhà của Trương Chí đều nằm ở
cuối thôn cho nên các nhà hàng xóm ở đây có nhiều lắm. Mấy ngày sau, vợ
Trương Chí lấy được hai lá bùa ở trong thôn, buổi đêm đến đốt một tờ,
còn tờ kia thì dán ở của nhà thím Đoạn, nhưng tôi vẫn không dám quay về ở một mình, ngày nào cũng thế, Trương Chí bận xong công việc lại sang nhà thím Đoạn ngủ.
Vừa chớp mắt đã chuẩn bị Tết đến nơi rồi, công
việc làm ăn của vợ chồng Trương Chí ngày càng tốt lên. Ngày nào anh cũng đến phía tây của ngọn đồi để giết mổ lợn ở xưởng tại đó, sua đó lại trở về nhà rửa sạch sẽ đem ra chợ bán.
Vào một buổi tối, Trương Chí quay trở về nhà với bộ mặt niềm nở, vợ anh lên hỏi: "Hôm nay có việc gì mà vui thế? Nhìn anh xem vui đến nơi miệng không khép vào được nữa".
"Hôm nay mua được một con lợn nhưng lại chỉ dùng đến rất ít tiền, hà hà, sáng mai đi sớm đem nó ra mổ luôn".
"Sao lại rẻ thế hả, không phải là do người khác trộm về bán lại cho anh đấy chứ?"
"Làm gì có! Con lợn đó vì bị bệnh sắp chết, mai mà không giết sớm thì cũng sống không nổi đến buổi chiều".
"Hả, là lợn bệnh à! Anh Chí, sao anh lại có thể mua loại lợn này được chứ? Nếu để người ta mua ăn rồi bị ngộ độc thì sao?"
"Làm gì có chuyện ăn bị ngộ độc dễ thế được? Không sao đâu, bây giờ nó vẫn sống sờ sờ đây này".
Anh Trương này nhìn không ra là người cũng thích những thứ rẻ tiền, tôi
phải khuyên anh ta. Trương Chí nhìn thấy tôi từ trong phòng bước ra,
cười với tôi, vừa định nói tiếp với vợ về chuyện con lợn bệnh kia thì bị tôi cắt đứt.
"Anh Trương, em không hề muốn nghe trộm cuộc trò
chuyện của vợ chồng anh chị, vừa rồi anh nói về con lợn bệnh đấy, em
thấy cũng không tốt lắm".
"Tiểu Triệu, sao đến em cũng nói như vậy?"
"Anh Trương, anh bán đi con lợn bệnh đó có thể kiếm được rất nhiều lời nhưng nếu người ta ăn xong thịt anh bán mà bị trúng độc thì anh có thể an tâm được không? Hoặc nếu xuất hiện vấn đề đó họ đuổi kéo tận nhà anh, chỉ e rằng đến lúc đó anh sẽ mất tất cả".
Bị tôi nói như vậy xong,
Trương Chí có chút do dự. Vợ của anh ta cũng hùa theo tôi: "Đúng đấy,
anh Chí. Chúng mình nên nghĩ đến việc tích đức cho mình chứ, sao lại có
thể làm cái việc thiếu đạo đức ấy được? Anh thật là…"
Bộ mặt hớn hở khi bước vào nhà của anh Trương dần dần biến mất, ngẫm nghĩ hồi lâu
sau, tôi nghĩ anh Trương chắc đang suy nghĩ đến việc đã mất tiền. Cuối
cùng, anh Trương mặt mày ủ rũ nói: "Mọi người nói đúng, hôm nay coi như
mình bị lỗ, tí nữa anh đem con lợn ấy đi giải quyết".
Xem ra tuy anh Trương bề ngoài thô lỗ, cục mịch nhưng cũng không phải là người
không hiểu đạo lý. Tôi cười: "Thế anh định làm gì con lợn bệnh đấy? Em
giúp anh một tay".
"Đem nó chôn đi, vì dù sao phía sau núi cũng
thường không có người lui tới, ở chỗ đó đào một hố thật to, như vậy thì
sẽ không có vấn đề gì rồi. Anh sẽ tự mình giải quyết, không cần phiền em đâu".
"Em ở nhà anh chị làm phiền anh chị cũng nhiều, sao anh
lại nói lời khách khí như thế, thêm nữa anh cũng cần phải có trợ giúp
chứ, bây giờ trời tối thế này thì một mình anh đào hố kiểu gì?"
Trương Chí gãi đầu nói: "Ừ cũng được, thế em giúp anh cầm đèn là được rồi, hà
hà". Trương Chí lấy trong nhà cây đèn dầu đưa cho tôi, xem ra cây đèn
này cũng đã quá cũ rồi, sao bây giờ mà cũng còn có người dùng những đồ
cổ thế này chứ? Vợ chồng anh Trương sống tiết kiệm thật.
Cầm cây đèn đi bên cạnh Trương Chí, đi được một lúc đã đến chỗ xưởng giết mổ
lợn của anh. Tôi phải cố nín thở cái mùi khó ngửi này, đợi anh Trương
dắt con lợn ra đây. Con lợn bệnh đó yếu ớt đến nỗi đi không nổi nữa,
cũng may là anh Trương Chí, để người khác kéo thì chắc là kéo không nổi.
Buổi đêm ở trên đồi cỏ, đom đóm đặc biệt rất nhiều, ánh sáng
của đèn chiếu rọi hai bên rừng cây tre nhìn chúng lờ mờ giống như có
người theo sau. Nếu như không phải Trương Chí đi đằng sau chắc tôi đã
sớm hét lên rồi. Đi từng bước trên vùng đất xốp, đi được một đoạn đến
giữa núi, ở đây có một khoảng trống rất rộng. Trương Chí quyết định đem
lợn bệnh chôn sống ở đây. Tuy tôi thấy hơi tàn nhẫn nhưng làm như vậy
thì cũng nên.
Trương Chí dùng xẻng đào, tôi không dám nhìn lợn
bị chôn nhưng cũng không dám đi quá xa, tôi treo chiếc đèn dầu vào cành
cây gần đó rồi đứng từ xa xem. Đất ở trên núi nhín thì có vẻ như rất xốp mềm nhưng khi bắt đầu đào được một lúc thì lại thấy quá rắn cứng.
Trương Chí lẩm bẩm bực tức: "Sao đất nó lại cứng khó đào thế cơ chứ?"
Cũng may mà Trương Chí có sức nên không lâu sau thì thấy anh Trương Chí chỉ
còn đầu nhô lên. Tôi gọi: "Anh Trương, thế là được rồi đấy".
"Ư, anh thấy cũng đủ rồi".
Khi Trương Chí chuẩn bị thoát ra khỏi đống đất đó, tôi lại nhìn thấy ánh
đèn dầu lúc sáng lúc tối, có lúc cháy bùng lên màu xanh lè. Tôi cảm thấy lo lắng không biết rồi đây lại có chuyện gì xảy ra. Trương Chí cũng cảm thấy có điều gì khác thường đang xảy ra, nhảy tót lên thoát ra khỏi cái hố, với tay ra lấy cái đèn dầu ra khỏi cành cây để xem. Đúng lúc ấy,
khi tay của anh ý vừa chạm vào chiếc đèn thì bỗng nhiên đèn tắt bụp một
cái, xung quanh một màu đen kịt, chỉ có những con đom đóm bay lượn xung
quanh phát ra những tia sáng lập lòe. Tôi hét lên: "Anh Trương, anh ở
đâu thế?"
"Không sao đâu, để anh xem xem, cái đèn dầu cũ kỹ này
lại dở chứng rồi. Hôm nay vừa mới thêm dầu mà sao lại đốt được một tí đã tắt nhỉ?"
Nghe được tiếng của anh Trương tôi như được uống viên thuốc an thần vậy, sự lo lắng căng thẳng giờ đây cũng biến mất dần.
Đằng xa ánh sáng vừa chớp, "xoẹt xoẹt" nhất định là do Trương Chí đang
dùng bật lửa để nhóm cho đèn sáng. Đúng lúc Trương Chí bật được hộp quẹt thì ngay trong khoảnh khắc đó, ngọn lửa như thoát ra khỏi tay bay lên,
tiếp sau đó ngọn lửa bùng lên ở cái hố vừa đào xong. Ngọn lửa bùng lên
rất cao cho cả vùng rừng tre sáng chói.
Trương Chí cũng bị lửa
hắt vào quần áo, bị cháy mấy chỗ, đang lúng túng hoảng hốt để dập ngọn
lửa thì bỗng nhiên từ trong rừng tre xuất hiện những đom đóm lửa xanh
lập lòe đang tiến gần làm sáng người Trương Chí, đột nhiên Trương Chí
chạy đến chỗ tôi đứng, vì quá sợ hãi bộ mặt của anh Trương biến dạng.
Lúc này tôi cũng ngay người như tượng gỗ, Trương Chí chạy đến kéo tay
tôi chạy thẳng xuống núi. Tôi có cảm giác những đốm lửa xanh đằng sau
tôi vẫn đang nhảy múa một cách dị thường.
Chúng tôi chạy một
mạch thẳng về nhà. Vợ anh Trương cũng ảnh hưởng sợ hãi mà không biết làm thế nào. "Trên núi có chuyện gì xảy ra vậy? Ánh sáng màu xanh đấy là
gì?"
Trương Chí chẳng nói một lời nào, vừa vào đến nhà thì ngã
gục xuống đất, lúc này tôi mới nhìn thấy rõ lông mày của anh Trương cũng bị cháy đen, quần áo thí bị rách rất nhiều chỗ.
Chúng tôi mất
rất nhiều sức mới khiêng được anh Trương lên giường. Trương Chí đã hôn
mê bất tỉnh. Vợ anh tay chân lóng ngóng, tôi liền nói: "Chị dâu, gần đây có bác sĩ không? Mau đi mới bác sĩ tới đây". Vợ Trương Chí như vừa giật mình tỉnh giấc vậy, luống cuống chạy đi gọi điện cho bác sĩ. Tôi nhìn
qua cửa sổ vẫn thấy những ánh sáng xanh kia mờ ảo, khu rừng trở nên
khủng khiếp hơn.
Trương Chí đổ bệnh, nghe bác sĩ nói thì là do
quá sợ hãi mà sinh bệnh, cần phải tĩnh dưỡng. Vợ anh Trương cho rằng anh bị trúng tà ma, nên lại chạy vào thôn lấy mấy tấm bìa về để dán ở nhà.
Việc xuất hiện ma trên núi đã lan đi khắp thôn, sự việc được truyền đi một
cách thần kỳ. Ngay sau đó, thím Đoạn trở lại đây thăm tôi, bà luôn miệng niệm linh rồi xin tôi giấu giếm chuyện này. Tưởng sẽ không có chuyện gì to tát xảy ra, bà trả lại tôi toàn bộ tiền nhà. Nhưng tôi cũng an ủi bà mấy câu, sắp đén năm mới rồi.
Ngày 30 hôm đó, đồi cỏ bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên, rất nhiều công nhân đến. Nhà anh Trương còn có mấy
cán bộ đến thăm hỏi và muốn tìm hiểu xem sự việc xảy ra tối hôm trước.
Nghe bọn họ giới thiệu từ việc bảo tàng của tỉnh, tôi thuyết trình lại.
Nghe xong câu chuyện bọn họ có vẻ rất vui vì trên đồi cỏ có mộ của một
vương gia Tây Hán, theo sử sách ghi chép lại. Nếu như bọn họ nói đúng
thì nơi đây sẽ trở thành vùng đất xuất hiện di vật rất có giá trị, vì
bốc lửa ở khu mộ nên theo ngôn ngữ của những nhà khảo cổ thì đây được
gọi là: "Nơi chết chóc". Giải thích được rằng ngôi mộ này rất nghiêm
mật, mấy nghìn năm nay chưa hề có người nào đến đây đào bới, đây được
coi là phát hiện lớn.
Ngày thứ hai, bọn họ bắt đầu đào, vì là
người chứng kiến toàn bộ nên tôi có vinh hạnh đến tận nơi xem họ đào.
Rất nhiều nhân viên cầm những xẻng nhỏ để không bị ảnh hưởng tới phần
dưới, rồi họ để vào đấy một lượng như thuốc nổ. Đo đạc tìm kiếm một hồi
sau thì đã phát hiện ra đường vào ngôi mộ.
Mấy ngày nay ngôi mộ
được đào bới một cách tỉ mỉ, bên trong ngôi mộ được phân thành nhiều
lớp, ở giữa có những ống tre quý hiếm, và một số dúng thường ngày rất
cũ. Càng đào sau bên trong thì những đồ vật mềm nhẹ xuất hiện càng
nhiều. Đến lúc đào đến tầng cuối cùng thì chỉ thấy toàn những bộ xương
nằm ở các tư thế khác nhau, ở giữa có rất nhiều khúc gỗ to như miệng bát lớn xếp ngay ngắn vuông góc như một ngôi nhà. Nhìn thấy những đồ vật
này, các nhà khảo cổ học đều cười. Trong số đó có người bảo tôi rằng,
đây được gọi là "Hoàng trường đế tấu". Chỉ cần nhìn thấy cái này cũng đủ nói rõ ràng chủ nhân của ngôi mộ này không phải trong hoàng tộc thì ít
ra cũng là một vương gia khác họ. Tục lễ mai táng đời Hán mai táng vương gia không những phải có quan quách trong ngoài, mà bên ngoài phải dùng
loại gỗ lim vàng thượng hạng để làm thành chiếc quan tài "Hoàng trường
đế tấu" này, để thể hiện được sự tôn quý. Nghe thấy như vậy, tôi nghĩ
rằng ngoài ông vương gia này còn thê thiếp của ông ta, bị chôn sống cùng vương gia. Nói đến đây, có cụ còn than thở rằng phong tục tang lễ hồi
xưa thật là tàn nhẫn, những người phụ nữ trẻ này chết một cách quá oan
uổng.
Phát hiện ra ngôi mộ cổ còn xôn xao gây chấn động hơn cả
việc xuất hiện ma, được truyền từ đầu làng cuối xóm, ai ai cũng đang bàn tán. Trương Chí cũng nhanh chóng khỏe trở lại, người trong thôn bàn tán xôn xao: "Chả trách ở đây đời đời kiếp kiếp lúc nào cũng nhìn thấy
những thứ bẩn thỉu, hóa ra những con ma này cũng đều có nguyên do của
nó". Sau khi mộ của vương gia được dọn dẹp sạch sẽ, nhà nào có gan đều
xé đi lá bùa dán trên cửa ra vào. Những người ở các thôn bên cạnh sau
một thời gian nghe ngóng thấy mọi thứ đều ổn cũng bắt chước như vậy.
Lại sắp phải đi học, Lưu Tịnh và Triệu Lệ khi nghe xong câu chuyện của tôi, đều cho rằng sự việc này thật diệu kỳ. Lưu Tịnh tỏ ra hối hận khi không có mặt tại hiện trường, nếu không sẽ có thể tham dự được một phần của
câu chuyện kích động này.
Về sau, chúng tôi vẫn ở ngôi nhà đó
nhưng trong lòng tôi thấy yên ổn hơn nhiều, ở đây vẫn vậy, quang cảnh
vẫn yên tĩnh nhưng giờ chỉ nhỉn thấy dòng nước xanh mát mà không còn
những cây tre nữa.
Câu chuyện kể đến đây, mọi người cũng không
tránh khỏi lại nhẹ lòng thở dài lần nữa. Triệu Dục Tịnh cảm thấy người
nghe quá ít, làm cho câu chuyện mất đi phần hấp dẫn. Vì dù sao thì cũng
kể cả ngày trời, Hà Tiểu Đình cũng an ủi tôi: "Câu chuyện hay thế này mà hai người kia không nghe được thì đấy là tổn thất của họ. Câu chuyện
hay lắm, có nhiều chỗ mà mình nghe còn thấy rùng mình, hết hồn luôn.
Tuần sau không ai được giằng kể rồi mình sẽ kể một câu chuyện mà làm cho các cậu sợ chết đấy".
"Được đấy, bắt đầu từ bây giờ trở đi,
mình sẽ mỗi ngày vểnh tai lắng nghe câu chuyện của cậu". Trương Khiết
vừa đùa vừa nói. Thạch Nham đột hiên hỏi Triệu Dục Tịnh: "Dục Tịnh, tuần sau cậu có tiết mục gì chưa?"
Hà Tiểu Đình nháy mắt với Thạch
Nham hỏi: "Thạch Nham, cậu muốn làm gì? Nếu cậu muốn hẹn hò thì ngày nào mà chẳng đi tại sao lại phải nhằm vào ngày tổ chức kể chuyện chứ, cậu
cố tình làm loạn à?"
"Không phải, không phải thế!" Thạch Nham ra sức giải thích: "Mình chỉ thấy lạ là bọn họ kể xong chuyện của mình thì lại không đến nghe nữa nên mình sợ Dục Tịnh tuần sau lại không đến thì
sao, vì vậy mình chỉ muốn hỏi trước thôi. Mình thì năm mơ cũng muốn hẹn
hò với Dục Tịnh, hà hà…"
Triệu Dục Tịnh hai má ửng đỏ: "Trong
mấy tuần này có lần nào tớ vắng mặt đâu. Tụ họp thế này đối với tớ mà
nói là chuyện đại sự, kể cả trời có sấm chớp cũng không thay đổi được.
Vì cuộc tụ họp này thực sự rất hồi hộp, tuần sau nhất định đến".
Trương Khiết cũng nói: "Đúng đấy, mình hình như cũng bị cuốn vào hội này rồi,
thật sự là quá phê luôn. Vậy thì quyết định tuần sau đến nhà mình, không gặp không về. Thời giờ cũng chẳng sớm gì nữa, mình phải về đi ngủ đây".
Sau một hồi thảo luận ai về phòng nấy nghỉ ngơi, Triệu Dục Tịnh vì do ở cùng tầng với Thạch Nham nên ở đó nói chuyện một lúc. Không lâu sau cũng tạm biệt ra về.
Những cơn gió nhẹ ấm áp đã tỏa ngập
khắp phòng là những cơn gió của mùa xuân. Vừa vào trong tấm chăn ấm áp,
Triệu Dục Tịnh đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Ngày nghĩ sao thì đêm
mơ vậy. Triệu Dục Tịnh vì bịa câu chuyện này phí rất nhiều công sức nên
trong giấc mơ cô ấy cũng thấy mình đang ở hiện trường của ngôi mộ. Ở
trên đất nơi đâu cũng là những bộ xương của các tì nữ, hình dáng của mỗi bộ xương trong tay vẫn nắm chặt một miếng ngọc bội óng ánh mượt mềm,
đang ngắm ngọc một cách say sưa thì đột nhiên trên đầu xuất hiện đám mây đen.
Ngước đầu lên, một phiến đá lớn đã che kín mọi thứ, xung
quanh tối đen như mực, Triệu Dục Tịnh kêu gào, dùng tay cáo đất cát xung quanh. Nhưng mọi sự cố gắng đều vô nghĩa, những ngón tay như muốn rụng
rời, máu với đất cát quên vào với nhau. Triệu Dục Tịnh la lớn một tiếng
rồi tỉnh lại sau cơn ác mộng. Cô nhìn về phía cửa sổ, ánh bình minh dần
sáng, cô đưa tay gãi đầu chợt thấy tay phải còn đang cầm một món đồ. Cô
nhìn món đồ: cả người có như rơi xuống giếng sâu. Bỗng tuyết trắng, đẹp
như thể miếng ngọc bội bóng đẹp.