Rất nhiều năm, tôi đều chờ đợi cậu ấy, nhưng cậu ấy mãi không trở về.

“Sean Penn, cậu chưa bao giờ nói dối tớ, nhưng tại sao trước khi đi lại bỏ lại một lời nói dối trắng trợn như thế, cậu bảo tớ chờ cậu trở về, nhưng cậu lại mãi mãi không có ngày về…”

Tôi mong cậu ấy đi lang thang ở những nơi khác trên thế giới, hoặc là an cư với người yêu mới, tôi mong cậu ấy có một đàn con đáng yêu vờn quanh đầu gối, đến khi cậu ấy già rồi, nằm ở giáo đường chất đầy hoa tươi, vinh quang rời khỏi nhân gian.

Như vậy, tất cả nhớ  nhung đều thuộc về tôi, chỉ thuộc về một mình tôi.

Tôi vẫn đang nhớ bầu trời trong xanh của Paris năm 1939, tôi nhớ mùa hè dài dằng dặc kia.

Một mình tôi bị thời gian kéo đi, thiếu niên của tôi vẫn hai mươi tuổi, và sẽ luôn là hai mươi tuổi.

End