Quyết định về tiệm mới cuối cùng vẫn làm theo ý Ninh Vũ.

Thứ nhất, Lan Hinh không thể không thừa nhận, lời Ninh Vũ nói kỳ thật cực kỳ có lý. Thứ hai, Ninh Hoà gọi điện cho Lan Hinh, nói hy vọng Ninh Vũ có thể sớm tiếp xúc một chút với việc đầu tư quản lý tài sản. Thực tế, khi Ninh Vũ lên đại học, ông ấy cũng đã có ý tưởng này. Thân là một người quản lý khu Trung Hoa, thủ hạ của ông không thiếu những người tốt nghiệp đại học được gọi là tài cao, vốn hẳn nên giỏi giang, nhưng năng lực xử lý công việc lại kém, không hiểu phải tự kinh doanh thế nào, thường xuyên khiến sinh hoạt của họ lung tung hỏng bét.

Ninh Hoà nói, không muốn tiểu Vũ trở thành một con mọt sách. Khi con bé đề ra ý kiến cải cách tiệm cơm, tôi liền lập tức đồng ý, công chính mà nói, con bé rất có mắt nhìn thị trường, tuy phương diện này có tính khiêu chiến, nhưng cũng ẩn chứa tiềm năng không tệ, đáng giá để chúng ta chấp nhận và giúp đỡ.

Lan Hinh nói, chuyên ngành mà tiểu Vũ đang học hiện tại cực kỳ tốt, hẳn rất có tiền đồ phát triển trong ngành chuyên môn, có lẽ không nên để nàng bận tâm chuyện đầu tư vào thởi điểm này.

Ninh Hoà nói, con bé sẽ không lo lắng gì nhiều đâu, con bé nói, vì đầu tư vào tiệm cơm của cô, cho nên con bé có thể phủi tay không cần làm bà chủ. Thật ra, tôi biết điều cô băn khoăn là gì, nhưng cô cũng biết đó, hai năm trước là tiền tài trợ, mà hiện tại là đầu tư. Theo góc độ công bình mà nói, cũng chỉ có lúc cô cần tìm kiếm nguồn tài chính, sự đầu tư của tiểu Vũ đối với cô mới có ý nghĩa. Đương nhiên, nguyên nhân mà tiểu Vũ đầu tư là coi trọng tương lai của tiệm cơm của cô. Việc này phù hợp với quy luật thị trường, rất công bình.

Cái gì mà công bằng? Lan Hinh nhàn nhạt nói, tôi thiếu nợ nhà họ Ninh, ngay từ đầu đã không công bình rồi.

Mọi việc liền được quyết định như vậy, ba người thương lượng liền quyết định giữ lại bức tường ngăn giữa hai tiệm, nhưng phía nhà sau thì được đả thông vách ngăn, tạo thành một phòng bếp lớn hơn, hai bên đều có thể trực tiếp gọi món về phía hậu đường. Phong cách trang hoàng phấn đấu đạt sự khác biệt nhưng vẫn dựa trên cơ sở thống nhất về màu sắc. Bộ phận mới mở rộng lấy từng gian phòng làm chủ đạo, cường điệu mở rộng sáng sủa hơn, phương diện trang trí trên vách tường và đèn đóm cũng cân nhắc rất nhiều.

Sau khi dự thảo được định ra, Lan Hinh liền vội vàng tìm công ty trang trí nội thất bàn bạc kế hoạch, bàn giá cả. Lan Gia vội vàng xử lý bàn ghế của tiệm cũ mới nhận. Ninh Vũ bắt đầu bận rộn xem xét tài liệu và tư vấn của thị trường vật liệu xây dựng.

Thời gian nửa tháng trôi qua rất mau, việc trang hoàng đã bắt đầu, mà Lan Gia cũng phải trở về đi làm. Ninh Vũ cùng Lan Hinh đều dành thời gian tới nhà ga tiễn cô.

Lan Gia một tay kéo Lan Hinh, một tay cầm vé xe lửa, quơ quơ trước mặt Ninh Vũ: “Lần đầu tiên ngồi xe giường nằm, cảm ơn em nhé.”

Vé xe lửa là Ninh Vũ mua, Lan Hinh bận quá, nên Ninh Vũ nhận việc lớn này: “Chờ kiếm được tiền rồi, lần sau sẽ không mua vé xe lửa cho chị nữa, mà sẽ đưa cho chị vé máy bay.”

Lan Gia vẻ mặt mui mừng, sau đó lắc lắc cánh tay chị mình, nói: “Chỉ cần em đối xử tốt với chị của tôi thì mua vé đứng cho tôi cũng được.”

“Chuyện đó thì nhất định.” Ninh Vũ vội vàng gật đầu cam đoan.

Đợi đến khi tiễn bước Lan Gia, Ninh Vũ nắm tay Lan Hinh, thở dài, nghiêng đầu nhìn Lan Hinh: “Thế này coi như qua được một cửa phải không?”

Lan Hinh mỉm cười: “Nhìn em vui vẻ chưa kìa……”

“Đương nhiên, em hy vọng có thể được người thân của chị chấp nhận mà. Ừ……em cảm thấy, mình hẳn nên tìm một cơ hội đưa chị đi gặp ba em. Ông ấy sẽ vui lắm.” Ninh Vũ một tay kéo Lan Hinh, nhảy nhót đi xuống mấy bậc cầu thang trước nhà ga.

Lan Hinh không trả lời, nhìn dòng người tấp nập trước nhà ga, cô bỗng nhiên nhớ tới cảnh Miêu Chấp đi đón mình ở sân ga lúc mình về nhà trước kỳ nghỉ đông cùng với cảnh gặp gỡ Hà Mỹ ở nhà hàng.

Con người đôi khi là một loài động vật kỳ quái, bạn không thể đoán trước được họ có suy nghĩ gì trong đầu, cho nên dù bạn có thận trọng cũng chưa nhất định có thể đủ giành được một phần yên ổn. Khi mình và bọn họ không có quan hệ về lợi ích, sự đùa cợt và hèn mọn có lẽ có thể biểu hiện được sự cao quý của họ, mà khi bọn họ trở thành người ái mộ mình rồi, sự đùa cợt và hèn mọn đó trái lại trở thành thứ cao thượng khiến người ta kính ngưỡng. Đương nhiên, khi mình bị Hà Mỹ coi là tình địch, sự chế giễu và hèn mọn ấy trong nháy mắt càng trở nên sâu đậm.

Rút cuộc thì mình là một người hèn mọn hay cao thượng? Mình rốt cuộc là một người đáng để ái mộ hay là một kẻ đáng bị người phỉ nhổ?

Lan Hinh đột nhiên muốn cười, Lan Hinh chính là Lan Hinh mà thôi, bắt đầu từ khi sinh ra, đi từng bước cho đến hiện tại, Lan Hinh chính là Lan Hinh, cho tới giờ cũng chưa từng thay đổi, chỉ là đứng giữa đám đông ồn ã đó dùng góc độ bất đồng cùng tâm tình khác biệt để nhìn bản thân mình.

Mà Ninh Hoà sẽ là một người thế nào đây?

Vị đại quản lý cao cao tại thượng năm đó, phong nhã hào hoa sự nghiệp thành công, lại là người có tấm lòng nhân ái. Ông ấy và mình chỉ là bèo nước gặp nhau, ông ấy tán thành mình, thương hại mình, sau đó giúp mình mà không cần báo đáp. Lan Hinh thừa nhận, trong cuộc đời cô, ông ấy là ân nhân lớn nhất của cô, có lẽ những người cho mình vay tiền ở quê nhà còn có khả năng kỳ vọng có một ngày mình trở nên nổi bật, có thể ở lúc thành công nhất nhớ tới tên của họ, khi bọn họ cần giúp sẽ được đền ơn một chút, mà Ninh Hoà lại tuyệt đối không nghĩ vậy.

Ông ấy không cần mình báo đáp, thậm chí không cần mình phải nhớ kỹ ông ấy.

Hai người chỉ gặp lướt qua nhau, trên cơ sở một sự bất bình đẳng, ông ta ở cao cao tại thượng, không chỉ vì thân phận địa vị, mà càng bởi vì ông ấy là một người nhân ái thiện lương, mà mình đứng dưới thấp, nhìn lên người đàn ông đó.

Đến khi có một ngày, mình lấy thân phận bạn gái của cô con gái mà ông ấy yêu thương nhất trên đời đứng trước mặt ông ấy, sẽ có dáng vẻ gì đây?

Lan Hinh không biết.

“Sang năm nghỉ hè cùng tôi về thăm nhà nhé?” Lan Hinh nhẹ giọng nói.

“Được đó. Đến thăm nơi Hinh lớn lên, nhất định là một nơi non xanh nước biếc mới có thể nuôi lớn một gia nhân thông minh tài giỏi như Hinh.” Ninh Vũ vui vẻ ôm Lan Hinh, hôn cái “chóc” lên má cô.

“Được rồi được rồi, mọi người đang nhìn kìa.” Lan Hinh đỏ mặt kéo Ninh Vũ chạy vội ra ngoài.

***

Việc trang hoàng tiến hành thật sự thuận lợi, trước khi khai giảng thì [Lan tâm thực phủ] đã có một diện mạo mới, năm học mới sắp bắt đầu, sinh viên cũ lục tục trở về trường, rồi sau đó là làn sóng triều vội vàng nghênh đón tân sinh năm nhất khai giảng.

Từng đoàn từng đoàn xe với biểu ngữ “Hoan nghênh tân sinh viên” vội vàng xuyên qua sân trường và sân bay, nhà ga, bến xe, theo đó là toàn bộ khuôn viên đại học được phủ kín những người khoác trên mình bộ quần áo nguỵ trang. Những sinh mệnh đầy hiếu kỳ mà ngập tràn sức sống, như những chồi non vừa ló rạng từ dưới bùn đất sau cơn mưa.

“Giống em một năm trước.” Lan Hinh ngồi dựa vào cửa sổ, thả một ít thức ăn vào bể cá.

Ninh Vũ cười nhìn ra ngoài cửa sổ: “Khi đó em cũng ngốc ngốc vậy sao?”

Trên khuôn mặt những cô cậu sinh viên ở bên ngoài còn có sự kiêu ngạo trẻ con chưa mất, trường đại học xinh đẹp, bầu không khí tự do rộng mở, tựa hồ thể hiện rõ sự bắt đầu của một cuộc sống khác biệt với dĩ vãng. Nơi này có đủ loại nhân tài đến từ khắp cả nước, nơi này có đội ngũ giáo viên dẫn đầu ngành giáo dục, đương nhiên, đối với những cô cậu tân sinh viên mà nói, thứ khiến bọn họ giữ được niềm kiêu ngạo kỳ thật có lẽ chính là bởi tên của ngôi trường này. Tấm biển tên trường này có lẽ sẽ trở thành sự bắt đầu của một đoạn hành trình chưa chắc đã huy hoàng nhưng cũng đủ để khoe khoang trong cuộc đời của họ.

“Em trông càng ngốc hơn.” Lan Hinh ngẩng đầu nhìn Ninh Vũ đứng bên cạnh.

Ninh Vũ nhíu mày: “Không phải chứ.”

“Teletubbies. Có thể không ngốc sao?”

Ninh Vũ liền nở nụ cười, có chút ngại ngùng, có điểm đắc ý, bởi vì trong giọng nói của Lan Hinh có sự cưng chiều.

“Qua vài ngày nữa sẽ đến ngày Nhà Giáo. Có lẽ chúng ta nên làm gì đó nhỉ.” Ninh Vũ hơi xoay người gõ lên bể [Yêu chẳng phân biệt]. Hai chú cá điệp vĩ lập tức bơi tới nơi ngón tay Ninh Vũ gõ, không ngừng há miệng đớp: “Đúng là đám tham ăn.”

“Em có ý kiến gì.” Lan Hinh phủi phủi tay, để rũ bỏ hết vụn thức ăn cho cá còn dính trên tay. Lan Hinh biết, khi Ninh Vũ đưa ra một vấn đề gì đó, thì bình thường đều đã nghĩ tới phương án giải quyết rồi. Tuy nàng tuổi không lớn, nhưng khi xem xét cân nhắc vấn đề thực ra lại rất thận trọng. Nếu một đề nghị không có khả năng thực hiện thì bình thường nàng sẽ không nhắc tới.

“Tuyên truyền giá ưu đãi có hạn cho giáo viên, đó là một cơ hội tốt. Giá ưu đãi chưa chắc có thể khiến nhiều giáo viên tới hơn, nếu như vậy sẽ hơi tẻ nhạt, ngược lại phản tác dụng, cho nên, em chuẩn bị lấy thân phận người đầu tư cho [Lan tâm thực phủ], mời giáo sư của khoa mình đến đây ăn cơm.”

“Trường học sẽ kiểm tra tính trung thực thành thật liêm chính.” Kỳ thật đó là một phương pháp tốt, Lan Hinh thừa nhận. Khai trương mấy ngày, chủ yếu vẫn là sinh viên đến. Muốn phá vỡ cục diện này, phải chủ động khai khác.

“Như vậy cứ lấy thân phận của chị thì tốt hơn. Chị cũng là sư tỷ của khoa em mà, nhưng lại không phải sinh viên hiện thời, càng không nói tới chuyện hối lộ giáo sư.” Ninh Vũ chớp chớp mắt, cười khẽ nói: “Bất quá chị cũng không thể tiết kiệm quá đâu đó, lần này tuy phải tốn kém, nhưng hẳn về sau có thể kiếm được món hời từ nhóm giáo sư.”

“Vậy chúng ta bàn bạc chi tiết một chút đi.” Lan Hinh tuy tiết kiệm, nhưng ánh mắt cũng không thiển cận, huống chi mời ân sư ăn cơm, đối với Lan Hinh mà nói thì tuyệt đối không phải chuyện tốn kém.

“Có lẽ chúng ta có thể nói chuyện với cô Tiếu trước, có lẽ có thể càng chu toàn.” Ninh Vũ đề nghị.

“Tôi cũng có ý này.” Lan Hinh vừa nói vừa gọi cho Tiếu Kiền.

Nhưng Tiếu Kiền lại tắt máy. Lan Hinh ánh mắt thắc mắc nhìn Ninh Vũ.

Ninh Vũ nhíu mày: “Học kỳ này em không có lớp của cô Tiếu. Vừa mới khai giảng giáo viên đều có vẻ bận rộn nên em cũng không đi tìm cô ấy.”

Hai người nhìn nhau, sau đó lại không hẹn mà cùng nhìn bể cá [Yêu chẳng phân biệt].

“Kỳ nghỉ vừa rồi tôi cũng không liên lạc với cô ấy.” Lan Hinh nói.