Thời gian trôi qua mau, thời điểm học kỳ một sắp kết thúc, trình độ chuyên môn của Ninh Vũ đã sớm vượt xa bạn học, tiến vào phạm vi cần chú ý của nghiên cứu sinh. Tiệm cơm của Lan Hinh cũng càng có xu thế bán chạy, thường xuyên không thiếu sinh viên ngồi bên ngoài tiệm ngắm cá chờ chỗ. Tiệm cơm bên cạnh vì vắng vẻ quá nên chủ quán muốn chuyển nhượng, chủ động tìm Lan Hinh, hy vọng Lan Hinh có thể tiếp nhận cửa hàng đó, như vậy một người có thể an toàn thối lui, một người khác lại phát triển lớn mạnh hơn, coi như đâu vào đấy.

Trên tay Lan Hinh cũng không có bao nhiêu tiền, kinh doanh không đến hai năm, hơn nữa chi phí khá lớn, tiền mặt còn lại cũng không nhiều, cũng may ông chủ tiệm kế bên cũng nóng lòng muốn buông tay, cho nên phí chuyển nhượng cũng không quá cao. Mà Lan Gia đã xác định sau khi tốt nghiệp sẽ bắt đầu đi làm, học kỳ sau chỉ dùng để chuẩn bị cho học phí của Lan Duệ, áp lực coi như giảm bớt rõ ràng. Lan Hinh suy nghĩ, vay mượn để đi học có thể từ từ, chuyện này cũng cứ quyết định như thế.

Lan Hinh càng thêm bận rộn. Vì sau khi nhận tiệm cơm bên cạnh rồi, phải lo lắng sửa chữa cùng mua thêm bàn, Lan Hinh cần thêm nhiều thu nhập, hơn nữa phải cẩn thận tìm cách sử dụng mỗi một đồng trên tay.

Bất quá cho dù bận rộn, chiều nào Lan Hinh cũng về nhà nấu cơm, sau đó đợi Ninh Vũ tan học về cùng nhau ăn, rồi một người ở nhà học bài, một người đến tiệm. Ninh Vũ luôn phải chờ tới nửa đêm Lan Hinh đóng cửa tiệm trở về mới có thể ngủ, đôi khi quá muộn phải tới đón cô, nhưng Lan Hinh không chịu, vì sợ Ninh Vũ ngủ quá ít, ảnh hưởng sức khoẻ, cũng ảnh hưởng tới việc học tập.

Chạy qua chạy lại tuy rằng mỏi mệt, nhưng Lan Hinh lại rất thích thú vui vẻ. Cơm chiều hàng ngày đều trở thành quãng thời gian khoái hoạt, mà cảm giác mỗi ngày đóng cửa tiệm rồi vội vàng về nhà cũng khác với trước kia. Trước kia luôn vắng vẻ quạnh hiu, có lẽ không được coi là tịch mịch — bởi vì đã tịch mịch nhiều năm như vậy, sớm đã thành thói quen. Nhưng hôm nay so với trước kia, mỗi ngày đều biết khi mình về căn nhà sẽ sáng đèn vì mình, có người mình yêu nằm trong chăn chờ mình trở về.

Cảm giác này hẳn là niềm hạnh phúc lớn nhất trên đời.

Cho nên đường về nhà liền trở thành con đường đến tới hạnh phúc.

Đôi khi Ninh Vũ không có lớp, sẽ tới tiệm cơm hỗ trợ. Ngoài dự kiến của Lan Hinh, việc buôn bán ngày hôm đó tựa hồ sẽ đặc biệt tốt.

“Đây là công lao của em.” Lúc Lan Hinh nhắc tới việc này, Ninh Vũ luôn dõng dạc đáp lại như thế.

Lan Hinh mới đầu không tin, sau thật sự phát hiện, chỉ cần Ninh Vũ ở tiệm phụ giúp thì có vẻ người đến thật sự nhiều hơn một chút.

“Bởi vì chị không biết hiện tại em là nhân vật nổi tiếng trong ban, có khối người muốn theo đuôi nịnh nọt em mà.” Ninh Vũ vẻ mặt dương dương tự đắc.

Lan Hinh không khỏi cao thấp đánh giá Ninh Vũ, chưa đầy một năm, cô gái nhỏ lúc mới gặp mơ mơ hồ hồ nay tựa hồ thật sự trưởng thành. Khi nàng cười rộ lên giống mặt trời ngày đông, sạch sẽ trong suốt, khiến người ta hướng tới. Trên khuôn mặt còn chưa hết nét trẻ con đã mơ hồ có tia trầm ổn cùng đại khí. Bất tri bất giác, cô bé ngày nào dần dần bắt đầu lột xác, một thứ khí tràng khiến người ta muốn tin tưởng không biết từ khi nào đã bắt đầu ảnh hưởng những người chung quanh.

Tuy nàng mới hai mươi tuổi.

Lan Hinh vui mừng cười: “Đại học quả nhiên là nơi có thể làm người ta trưởng thành, có thể khiến Teletubbies của tôi sắp biến thành người lớn rồi.”

“Không, không phải đại học khiến em trưởng thành, là tình yêu giúp em trưởng thành, là chị khiến em trưởng thành. Sau khi gặp được chị em mới bắt đầu hiểu được, con người một khi có lòng tin thì có thể trở nên mạnh mẽ, một khi có mục tiêu thì có thể trở nên cơ trí.” Ninh Vũ nhìn sâu vào mắt Lan hinh. Từ sau khi nhìn thấy sự yếu đuối của Lan Hinh, hiểu được sự kỳ vọng của cô dành cho mình, con đường nhân sinh vốn mông lung mờ mịt được mở rộng sáng sủa. Từ khoảnh khắc đó, Ninh Vũ biết mình cần trở thành một người như thế nào.

“Tiểu Vũ hiện tại cũng đã rất xuất sắc, tôi thực sự sợ em bị người khác cướp mất.” Lan Hinh nửa đùa nửa thật nói. Đợi qua vài năm nữa, khi đó Ninh Vũ sẽ rực rỡ chói mắt đến đâu? Mà lúc đó, có phải mình đã bắt đầu già đi……

“Nếu xuất sắc thì cũng là vì chị, nếu đổi lại là người khác thì sao em có thể xuất sắc đến vậy được.” Ninh Vũ lôi kéo tay Lan Hinh: “Mọi cố gắng của em đều là hy vọng chị có thể được sống những ngày hạnh phúc.”

Lan Hinh có chút nghẹn ngào, thật vất vả mới có thể mới có thể kiềm chế được cảm giác chua xót nơi cánh mũi, tự giễu cười rồi mới nhận ra Ninh Vũ càng ngày càng mạnh mẽ, mà mình liền trở nên ngày càng yếu đuối, ngày càng ỷ lại nàng.

Mọi thứ đều tốt đẹp như thế, thật hy vọng trên thế giới này cũng chỉ có hai người như vậy, vĩnh viễn cứ tốt đẹp như thế. Bất quá Lan Hinh biết, con đường cần đi còn rất dài, cũng còn rất nhiều điều phải đối mặt. Tuy trước kia cũng không chuẩn bị đối diện sớm thế, nhưng đến khi cô bắt đầu ý thức được sự trưởng thành của Ninh Vũ, cô bắt đầu nảy sinh ý tưởng phải bắt đầu đối diện với những việc này.

Cho nên khi Lan Gia gọi tới báo luận văn biện hộ đã được thông qua, chuyện trường học cơ bản đã xử lý xong, chỉ còn chờ nửa tháng sau là sẽ đi làm, Lan Hinh nói: “Vậy em đến chỗ chị một chuyến đi, thuận tiện phụ chị làm việc.”

Lan Gia ở đầu bên kia cười thực vui vẻ: “Xem ra rốt cục em có thể nhìn thấy anh rể tương lai rồi. Để em đi mua vé xe lửa đêm nay.”

Lan Hinh hơi do dự: “Còn nhớ rõ những lời chị nói không?”

“Nhớ, chị nói nếu có một ngày có người đứng cạnh chị, đó nhất định đại biểu cho hạnh phúc lớn nhất của chị!” Lan Gia nhớ tới giọng điệu của Lan Hinh khi nói những lời này, ngập tràn hạnh phúc.

“Vậy em có nhớ rõ câu trả lời của mình không?” Lan Hinh nhìn cá trong bể, lòng kỳ thực có chút thắc thỏm không yên. Người nhà đối với cô mà nói vô cùng quan trọng, Lan Hinh hy vọng bọn họ có thể chấp nhận Ninh Vũ. Đối với cha mẹ chưa từng rời núi mà nói, Lan Hinh cũng không ôm quá nhiều hy vọng, cũng không chuẩn bị đả kích họ. Mà trong nhà người tâm ý tương thông nhất với mình chính là cô em gái song sinh này. Để nàng chấp nhận Ninh Vũ, rồi sau đó là tiểu Duệ. Lan Hinh hy vọng mình ít nhất có thể làm được đến mức đó.

“Em sẽ đối xử với anh ấy như người một nhà.” Lan Gia hiểu rõ tính cách của chị mình. Người cô đã xác nhận thì sẽ không dễ dàng sửa đổi. Lúc này dù mình có thấy một người thế nào, Lan Gia cũng sẽ không khiến chị mình cảm thấy khó khăn. Lan Gia đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cho dù là người mù kẻ điếc, hay người què kẻ ngốc thì mình cũng nhất định đối xử tốt với anh ta, sau đó mới nói chuyện với chị mình sau.

Sau khi cúp máy, lòng Lan Hinh còn tràn đầy lo âu. Có một số việc phải đối mặt, nhưng chuyện lần này phải đối mặt không giống bất cứ chuyện nào trong quá khứ, lần này không chỉ cần dũng khí và nghị lực là có thể vượt qua.

Ninh Vũ vừa tới để giúp đỡ cửa tiệm thì thấy Lan Hinh đứng ngẩn ngơ trước tủ kính. Đây là chuyện hiếm có. Nàng đi đến bên cạnh Lan Hinh, kéo tay cô: “Hinh, chị làm sao vậy?”

“Hôm nay tới sớm thế?” Lan Hinh thu hồi đầy bụng tâm tư, nhìn di động, mới hơn bốn giờ.

“Hôm nay thi môn cuối cùng của năm nhất, học kỳ này coi như xong rồi.” Ninh Vũ nhìn quanh tiệm, việc buôn bán tốt lắm, không còn chỗ ngồi, thời điểm thế này Lan Hinh hẳn bề bộn nhiều việc, bất quá hôm nay cô hơi có chút khác thường.

“Hôm nay chúng ta về sớm một chút đi, tôi có việc muốn bàn với em.” Lan Hinh suy nghĩ, nói.

Ninh Vũ gật gật đầu: “Em muốn nói với ba hè này không về, ở lại đây học. Thứ nhất có thể học tập, thứ hai nghỉ hè chắc chị sẽ bận rộn trang hoàng lại tiệm, cũng không thể trở về, cho nên em muốn ở lại cùng chị.”

Cứ nghĩ Lan Hinh sẽ phản đối, không nghĩ cô lại gật gật đầu, bất quá bổ sung một câu: “Chỉ sợ chú Ninh sẽ rất nhớ em.”

“Ông ấy thường xuyên đi công tác, em về cũng không nhất định có thể thấy ông ấy hằng ngày, mà em ở lại đây ông ấy rất yên tâm, ít nhất không cần lo lắng vấn đề ăn uống của em. Đến lúc đó tìm hôm nào ông ấy ở nhà, em lại về thăm là được.” Tuy Ninh Vũ hỏi ý Lan Hinh, nhưng hiển nhiên đã thu xếp đâu ra đấy, hiện tại Ninh Vũ đã rất có chủ kiến.

Lan Hinh an bài mọi việc trong tiệm, lại chào mấy người khách quen, rồi cầm theo ít đồ ăn liền cùng Ninh Vũ về nhà.

Mãi cho đến lúc ăn cơm chiều Lan Hinh cũng không nói gì với Ninh Vũ về chuyện kia. Nếu với tính tình Ninh Vũ trước kia thì đã sớm không kiềm chế được mà gặng hỏi, chỉ là hiện tại ở lâu với Lan Hinh, nàng dần dần bắt đầu quen với lối tư duy của Lan Hinh. Những chuyện mãi cô không nói bình thường đều là chuyện cần suy nghĩ kỹ càng. Nếu cô nói muốn nói thì tất nhiên sẽ nói cho nàng nghe.

Nhưng hôm nay chờ hình như hơi lâu quá, chờ đến nỗi Ninh Vũ chờ không nổi, cho nên vẫn nhịn không được mở miệng: “Hinh, có chuyện gì sao?”

“Chiều mai bốn giờ, đến nhà ga đón một người nhé.” Lời Lan Hinh nói lại ngoài dự liệu.

“Ai?” Ninh Vũ nghi hoặc nhìn Lan Hinh, khoé môi còn dính chút canh.

Lan Hinh rút tờ giấy ăn ra dịu dàng lau khoé miệng cho nàng, sau đó im lặng nhìn Ninh Vũ, nói: “Em gái song sinh của tôi. Con bé muốn lại đây ở nửa tháng.” Lan Hinh còn có chút sầu lo, trên thực thế cô không chắc chắn chuyện này có phải mình hơi vội vàng quá không. Tuy Lan Gia rất thân thiết với mình, nhưng quan hệ giữa mình và Ninh Vũ cũng quả thật kinh thế hãi tục, mà quan trọng là, Ninh Vũ còn nhỏ, không biết có thể xử lý tốt chuyện này không.

“Lấy thân phận gì?” Ninh Vũ hỏi rất trực tiếp thẳng thắn. Tin tức này hơi đột ngột, mình không hề chuẩn bị trước.

“Tôi muốn giới thiệu em với người nhà mình.” Lan Hinh thở dài một tiếng, lại nhịn không được cười rộ lên. Ninh Vũ hiện tại ngay cả cách nói chuyện cũng hơi khác trước, không còn là một đứa con nít nữa, nói là vào thẳng vấn đề.

“Cô ấy có biết sự tồn tại của em không?” Đây là trọng điểm, nếu Lan Gia đã biết chị mình có bạn gái, như vậy cái gì cũng dễ hơn nhiều, mình chỉ cần thể hiện cho tốt, nhưng nếu không biết thì chỉ sợ cũng chẳng dễ dàng.

“Con bé tưởng là anh rể.” Lan Hinh cười khổ.

Ninh Vũ hơi khựng lại, lại làm bộ như thoải mái cười rộ lên: “Em biết rồi, em sẽ xử lý ổn thoả, chị yên tâm đi.”

Sau nụ cười thoải mái của Ninh Vũ còn ẩn ẩn chút lo sợ nghi hoặc, tuy Lan Hinh đã cảm giác được, lại vẫn bị nụ cười đó của Ninh Vũ khiến lòng nhẹ bớt. Có lẽ mình hơi quá lo lắng. Có lẽ một mình tự phân vân những việc thế này cũng không phải thói quen tốt. Lan Hinh bắt đầu cân nhắc, sau này những việc đó có phải mình đều nên bàn bạc với Ninh Vũ, mà không thể giống như trước, đợi đến khi mình suy nghĩ ổn thoả rồi mới nói đáp án cho nàng hay không.

Mà trong lòng Ninh Vũ lúc này cũng bồn chồn. Lan Hinh đã an bài mọi chuyện rồi, mình cũng nên làm cho tốt, với Lan Gia mình chỉ mới nghe tên, ngay cả ảnh chụp cũng chưa từng thấy. Chuyện khác mình tin tưởng đều có thể dễ dàng giải quyết, nhưng chuyện này lại không giống bình thường.

Đây là người nhà của Lan Hinh, tuy không hiểu rõ người nhà cô lắm, nhưng ở chung với Lan Hinh lâu như vậy, nàng biết người thân gia đình rất quan trọng với cô.

Cho nên Ninh Vũ quyết định dùng thân phận đó để đối diện với vấn đề này, bởi vì nó đại biểu cho việc Lan Hinh đã bắt đầu để mình tiến vào gia đình cô, đương nhiên cũng đại biểu cho việc trong vòng giao tiếp cuộc sống của hai người sẽ càng nhiều người xuất hiện, mà cùng với việc mỗi lần có người xâm nhập, mình đều phải thể hiện cho tốt, tuyệt đối không để Lan Hinh khó xử.