Gió thu xào xạc, cỏ cây vàng úa. Mặt đất như được phủ thêm lớp áo vàng.

Chillion dừng chân bên gốc cây quả dại, ngẩng đầu đưa tay hái những quả hồng lúc lỉu trên cành.

Trái cây to như nắm tay trẻ con, vỏ còn mang màu xanh nhàn nhạt, cắn một miếng nếm được chua. Cắn thêm mấy miếng nữa, vị chua cũng hóa thành ngọt thanh.

Bởi vì đây chỉ là quả hồng dại, quả còn lâu mới ngọt được bằng những cây hồng được người nuôi trồng. Mà lúc này có thể tìm được chút thức ăn này, Chillion cũng cảm thấy thỏa mãn.

Con người không bao giờ biết đủ, luôn đòi hỏi những thứ tốt đẹp hơn. Mà Chillion hiện tại đã thấy đủ, vì anh không có lựa chọn.

Anh kéo vạt áo bọc lấy trái cây được hái xuống. Anh rất vội, tìm được cái cây này tốn không ít thời gian, phải nhanh chóng trở lại. Vì có người đang chờ anh, chờ những trái cây anh đang ôm trong lòng.

Mảnh rừng này rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có gió thổi qua chỉ nghe thấy tiếng cây lá xào xạc.

Có lẽ thần kinh anh quá nhạy cảm, hay cảm thấy quá bất an, Chillion chỉ muốn nhanh chóng quay về.

Hái được hơn mười quả hồng, anh mới vội vàng quay về. Trên đường đi thỉnh thoảng có một hai quả hồng bị rớt lại, không ai để ý đến nó, có thể những quả cây này sẽ thành thức ăn cho chim chóc hoặc sẽ từ từ mục nát, trở thành phân bón của đất đai. Hoặc cũng có thể, hạt của nó có thể nảy mầm, trở thành một gốc hồng khác.

Rất nhiều người cũng như trái cây kia, bị vô tình hoặc cố ý bỏ lại. Nhưng người có suy nghĩ, trái cây thì không. Người sẽ biết tức giận, đau lòng, hoặc im lặng.

Chillion đột nhiên thấy hoảng sợ, mí mắt không ngừng nhảy lên. Bước chân của anh càng ngày càng nhanh, những bụi cỏ cản đường làm anh buồn bực, thậm chí cho rằng chúng đang cố ý cản bước chân mình.

Dường như anh nghe thấy tiếng gì đó, như là tiếng kêu cứu, lại như tiếng cười. Anh nghĩ mình nghe nhầm.

Nhưng khi đẩy ra mảnh tán cây trở ngại cuối cùng, tay đang đỡ bọc hoa quả rơi xuống, bởi vì những âm thanh kia không phải ảo giác.

Đội ngũ của Carlos do Shah phái đi tìm được mẹ con Lori khi Chillion đang đi hái quả cây. Bọn chúng rất cao hứng, rất sung sướng, chúng thúc ngựa chạy tới, vây quanh hai người mà cười to.

Hai mẹ con không chạy, vì họ quá sợ hãi, luống cuống kéo tắc cả dây cương đang tháo ra. Lisa cầm kiếm cắt đứt được dây cương, thì đám Carlos đã vây hai mẹ con lại rồi.

Lori đang khóc, đang gọi ba, gọi mẹ, gọi Chillion. Nhưng trước mặt em chỉ có Lisa, hai tay bà nắm chặt trường kiếm, cả người run lên vì hoảng sợ, mũi kiếm không ngừng chỉ về phía đám man di xung quanh.

Đám Carlos xuống ngựa, bởi vì bất đồng ngôn ngữ, Lisa không hiểu chúng đang nói gì, nhưng bà biết đó không phải ngôn từ sạch sẽ gì cho cam.

Kiếm của Lisa bị một tên Osashu đánh bay. Bà không kịp phản kháng, một cánh tay thô to đã ôm lấy bà từ phía sau. Bà nghe thấy tiếng người man đó thở dốc, ngửi thấy mùi thối khủng khiếp, bà chỉ biết cố gắng giãy dụa thoát đi.

Lori gào khóc đánh người Man đang giữ mẹ mình, thậm chí còn nhe răng cắn vào cánh tay đầy lông lá kia. Tên người Man bị đau quát to một tiếng, dùng sức vung mạnh cái tay bị cắn hất văng Lori đi.

Có lẽ cắn quá chặt, miệng của Lori dính đầy máu tươi, bởi vì răng của em bị gẫy mất máy cái. Lisa giãy dụa kinh hô tên con gái. Nhưng bà không thoát ra được, một tên Man di khác tiến lên xé rách quần áo của bà, làm tiếng hét của bà càng thêm chói tai.

Lori muốn đứng lên, nhưng em không dậy nổi. Em không biết mẹ bị sao vậy, bàn tay nhỏ đập mạnh xuống đất, em chỉ khóc lóc gọi mẹ, bởi vì em không cứu được mẹ.

Lori bị một người Man di nhấc lên như con mèo, chân tay em quẫy đạp muốn thoát đi, liền nhận một cái tát như trời giáng. Tay chân em vô lực rũ xuống, gò má sưng tướng lên. Lisa bị đè xuống làm nhục thấy cảnh này càng khóc to lên, nhưng bà không thể động đậy, cơ thể yếu đuối bị người Man đè chặt xuống, chỉ có thể phát ra tiếng kêu khóc tê tâm liệt phế.

Đám người Man chẳng buồn bịt miệng bà lại, vì tiếng kêu gào của bà làm chúng càng hưng phấn.

Người Man bắt Lori thả em lên ngựa. Đây là chiến lợi phẩm của gã, gã không nỡ giết nên mới đánh ngất con vật nhỏ đáng ghét này. Con vật nhỏ này về sau có thể trở thành một nữ nô tốt nhất, hoặc chí ít có thể đổi được ba mươi con dê.

Chillion nhìn một màn này, đầu óc đã thành trống rỗng. Anh không hiểu, anh chỉ rời đi một chút kiếm đồ ăn, sự việc đã thành ra thế này? Tại sao chứ? Anh hối hận, nếu mình không đi kiếm thức ăn, chịu đựng một chút thôi, nghỉ ngơi một lát rồi đi ngay thì có lẽ kết quả đã khác.

Nhưng chuyện đời không có nếu như, nên bi kịch trước mặt mới phát sinh.

Không ai có thể nói cho anh biết tất cả những thứ này là vì cái gì.

Chillion hoàn hồn, lý trí đã thành một mảnh trắng xóa, anh lao về phía trước, một lòng muốn giết sạch đám dơ bẩn kia.

Đám người đang thay phiên nhau cưỡng gian Lisa đã phát hiện Chillion. Nhưng bọn chúng không nỡ bỏ khoái hoạt. Mà lúc Chillion xông lên, đám Osashu không cam lòng nhấc vũ khí, bọn chúng quyết định nhanh chóng giết chết con vật nhỏ kia, để có thể tiếp tục sung sướng.

Có giọng nói lởn vởn quanh tai Chillion, anh không có vũ khí, muốn giết bọn chúng phải có vũ khí. Anh nhìn thanh trường kiếm bị cắm trên mặt đất, có là kiếm của anh.

Anh muốn nhặt nó lên, nhưng đám người Osashu không cho anh cơ hội này. Rìu đá, chùy, đoản mâu, công kích không có trước sau, mục tiêu chính là thiếu niên đang lao lên này.

Tốc độ của Chillion rất nhanh, dưới sự uy hiếp của cái chết, động tác của anh nhanh nhẹn hơn ngày thường rất nhiều. Anh né tránh công kích, mục tiêu của anh chỉ có thanh kiếm kia.

Khoảng cách nhanh chóng rút ngắn, thời gian chỉ trong chớp mắt, Chillion đã đến được gần thanh kiếm. Anh bắt lấy chuôi kiếm, nhưng anh không rút lên, vì không làm được.

Trước ngực anh lộ ra nửa đầu đoản mâu, anh bị đâm trúng rồi.

Anh đưa lưng cho kẻ địch, anh không nhận ra nguy hiểm phía sau. Khoảng khắc anh bắt được chuôi kiếm, tên người Man bị bỏ phía sau đã nhắm đầu mâu vào đầu con thú nhỏ này.

Bị đâm trúng, cơ thể Chillion trở nên vô lực. Anh thấy lạnh, đó là hơi lạnh của cái chết.

Anh quỳ trên mặt đất, tay nắm chuôi kiếm buông xuôi, cơ thể mất đi cân bằng, anh ngã xuống.

Anh nghe thấy tiếng cười sau lưng, nghe thấy nhịp đập yếu ớt của trái tim. Anh nghe thấy tiếng khóc đau đớn của Lisa, nhìn thấy Lori nằm nhoài trên lưng ngựa không biết sống chết, nhìn thấy tên người Man cưỡi trên người Lisa, ra sức mà nhún.

Tầm mắt mơ hồ, anh đã quen, bởi vì đã trải qua một lần rồi. Anh biết ý thức của mình đang tiêu tan, biết mình đang rơi vào bóng đêm vô tận.

Anh muốn cười, cũng muốn khóc.

Cho dù giãy dụa cũng không thoát khỏi bàn tay vận mệnh. Lẽ nào thế giới bài xích? Có lẽ đó là trừng phạt của thế giới này với kẻ không mời mà đến.

Anh rất mệt, chỉ muốn cứ nhắm mắt mà ngủ thiếp đi.

"..."

"Túc chủ gần kề tử vong, hệ thống bắt đầu kích hoạt... 1%... 7%... 15%..."

Dường như Chillion nghe thấy một giọng máy móc vang lên trong đầu mình. Anh nhớ đây là giọng hệ thống chỉ dẫn khi tạo nhân vật chơi "bầu trời Elderland". Âm thanh này vang lên trong tiềm thức, như một giấc mộng cuối cùng.

"30%... 48%... 57%... 69%..."

Sao giấc mơ này lại chân thực như vậy? Giọng nói máy móc kia khiến Chillion lưu ý, hoảng hốt.

"76%... 88%... 89%... 96%... 99%... 100%... Kích hoạt hệ thống..."

"Túc chủ sắp tử vong, khởi động tử vong tuyệt cảnh?"

Hả? Tử vong tuyệt cảnh là cái gì?

Tinh thần hoảng hốt của anh hỏi.

"Tử vong tuyệt cảnh: Túc chủ sắp tử vong, khởi động tử vong tuyệt cảnh khôi phục ý thức cơ thể, sử dụng phép tắc Fernu của thế giới, kéo dài 30 giây. Hồi chiêu 360 ngày."

"Lưu ý: Sau khi khởi động tử vong tuyệt cảnh, túc chủ không đủ khả năng điều khiển pháp tắc Fernu sẽ bị mất khống chế, xin lưu ý an toàn."

Tuy không biết đây là cái gì, nhưng nghe có vẻ lợi hại. Lẽ nào đời trước mê chơi game ảnh hưởng sâu tới tiềm thức như vậy? Dù sao cũng không có gì.

Khởi động.

Sau khi khôi phục thần trí, Chillion không biết thế giới vì một sự kiện này mà sôi trào, tương lai của anh cũng đã gắn bó chặt chẽ với nơi đây.

Những cao nhân lánh đời, kẻ ẩn mình trong bóng đêm, tu sỹ nơi thánh đường, thương bạch chi ca quan sát tinh không, trọng tài thiên bình quan sát đại địa... Những con người theo đuổi giới tuyến Fernu kể từ khi Elderland được sinh ra, đã nhận ra, có một khoảng khắc giới tuyến Fernu hỗn loạn. Bọn họ ý thức được có một tồn tại đang ảnh hưởng đến phép tắc không chế Fernu trong chốc lát rồi biến mất.

Vô số người được chỉ dẫn, được mệnh lệnh, được phát đi... cuồn cuộn như dòng nước lớn đi phía nam Elderland, đó là mục tiêu chung của họ.

Horsan nghỉ ngơi ở Lydan bị quấy nhiễu trong thoáng chốc. Kẻ đã bước nửa bước vào phép tắc Fernu bỗng cảm nhận một luồng hỗn loạn, hỗn loạn đó nằm ở phía nam.

Cảnh giới không cho phép hắn cảm nhận được hàm nghĩa của hỗn loạn này. Nhưng hắn biết, hắn không thể đi về phía nam, vì bất cứ thứ gì tồn tại ở đó có thể hủy diệt hắn.