Ta nhớ nàng.
Vầng trăng ngời sáng, ánh trăng rải xuống trắng ngần dịu nhẹ.
Giống như đôi môi, hàm răng của nàng vậy.
Trên tay như còn lưu lại nhiệt độ cơ thể nàng, và như còn văng vẳng thanh âm của nàng bên tai.
Song giờ phút này đây, nàng thật sự không còn bên cạnh ta nữa.
Bởi vì ở bên nhau quá lâu, quá tùy ý, cho nên quên mất tính tình của nàng rồi sao?
Lại lén lút sau lưng nàng bắt nhốt Súc Súc.
Ta còn nhớ rõ giây phút nàng phát hiện ra Súc Súc, ánh mắt lạnh như băng.
Đã mười năm rồi nhỉ, lần đầu tiên trông thấy ánh mắt ấy, hình như là mười năm trước đây.
Ánh mắt hận thù lạnh như băng.
Ta làm sao vậy?
Sự tín nhiệm dành cho nàng lại ít ỏi như vậy ư?
Lại đi nghĩ rằng một tiểu súc sinh sẽ đoạt hết lực chú ý của nàng.
Thật... vô liêm sỉ.
Một người như ta quả nhiên không xứng để sánh vai cùng nàng.
Nàng tức giận cũng đúng thôi.
Cho nên chúng ta xa cách, cũng là đúng thôi.
Ta, không nên oán hận.
Có điều, vẫn không thể nhịn nhớ nhung.
Màn đêm không có nàng, lạnh lẽo giá buốt nhường nào.
Mà ta thì lạnh lẽo giá buốt nhường nào.
Ta, đúng người đúng tội thôi.
Tử Hi bị ép buộc phải ở bên Liên Tinh cùng ngắm trăng khuya, mặt không cảm xúc bước vào trong điện, "Nhị cung chủ, đại cung chủ gọi người đi ăn cơm."
Cặp mắt Liên Tinh lóe sáng, sau đó lại trở nên ảm đạm, cúi đầu thở dài, "Ta không xứng ngồi cùng bàn ăn với nàng."
Mặt Tử Hi vẫn tiếp tục không cảm xúc, "Đại cung chủ bảo, buổi trưa người không tới, cơm tối chắc cũng không tới, vậy tháng này khỏi phải tới nữa."
Lời còn chưa dứt, Liên Tinh đã phóng ra ngoài trong nháy mắt.
Lần ly thân của nhị vị cung chủ cung Di Hoa lần thứ n, sáu tiếng, Over.
Tác giả có lời muốn nói: Một chút vui vẻ hóa giải nỗi buồn sau phiên ngoại ngược tâm tớ viết ~
Nội tâm ưu sầu cuồng tỷ tỷ của Tiểu Tinh Tinh ~
Phiên ngoại sau là phiên ngoại cuối cùng :->