Liên Tinh bảo ta giống mỹ nhân ngư.

Tuy ta không biết đó là gì, nhưng có chữ 'mỹ nhân', vậy hẳn là tốt.

Mặc dù ta không cảm thấy trên đời này có thứ gì có thể xứng để hình dung ta (tỷ nên thử chữa trị căn bệnh tự luyến của mình đi), nhưng dù sao đó cũng là tâm ý của Liên Tinh.

Nàng thích khen ta.

Ta cũng thích được nàng khen.

Lúc Liên Tinh rảnh rỗi, nàng bèn đi tìm người đúc tượng.

Nghĩ tới tượng, tự dưng ta lại nghĩ đến Ngụy Vô Nha.

Đáng ghét như xương mu bàn chân vậy.

Có điều Liên Tinh đã ôm lấy ta, đảm bảo với ta rằng sẽ không làm ta thấy mất hứng.

Cuối cùng pho tượng cũng hoàn thành.

Liên Tinh đích thân bê đến.

Là ta và nàng, nửa thân trên của hai chúng ta, tay trong tay, mười ngón đan xen, phía dưới lại cùng chung một cái đuôi cá.

Pho tượng trông thật đẹp.

"Nguyệt Nhi." Nàng nhìn ta, nói, "Để pho tượng này ở trong tẩm điện của chúng mình, nhắc nhở chúng mình rằng chúng mình phải giống như pho tượng kia vậy, mãi mãi không rời xa nhau."

Dù cho nàng đã nói những lời này ngàn vạn lần rồi, nhưng mỗi khi nghe được, ta lại cảm thấy rất vui.

Sau đó... nàng thực sự muốn ta phải học tập pho tượng kia.

Chúng ta liền tù tì mười ngày dây dưa trên giường, không tách rời.

Mỗi khi ta định rách ra, nàng sẽ chỉ tay về phía pho tượng, ám chỉ ta nói không giữ lời.

Ngày thứ mười một, ta lập tức phái người khuân pho tượng kia đi.