Vào những ngày thời tiết lạnh dần như thế này, tốc độ hồi phục của Yêu Nguyệt cũng chậm lại, nàng trở nên nóng nảy hơn, thật ra ta cũng vô cùng bất an, song dù có bất an đi chăng nữa, chỉ cần nghĩ tới việc nàng vẫn đang ở ngay bên cạnh ta, toàn bộ ngọn núi này cũng chỉ có mình hai chúng ta, ta lại có một niềm vui khó có thể giải thích, dĩ nhiên không thể để Yêu Nguyệt biết về nó.

Ta treo tấm rèm da hổ lên, nổi lửa trong động, ta không dám che kín mít, sợ oxy hóa cacbon hại Yêu Nguyệt, bèn chỉ ngăn có một nửa.

Dọn hết chỗ ngồi cùng cái ổ nấu cơm nấu nước đến bên mép giường. Bây giờ trời lạnh, ta không dám mang nàng ra ngoài, hầu như toàn để nàng ở lại hang. Khi ta ra ngoài, nàng có thể ở bên trong, muốn uống nước có nướng, muốn ăn có đồ ăn, chẳng làm gì cũng được.

Bởi vì để lại mình Yêu Nguyệt trong hang cho nên bình thường ta chỉ loanh quanh những khu lân cận, nhặt rau củ dại, đánh ít rắn, thỏ, cá gì gì đó, xuất môn cũng không lâu, cùng lắm là một tiếng.

Mắt thấy tuyết rơi, động vật nuôi trong chuồng hơn nửa ăn cỏ, quả thực không hợp để nuôi ngày đông, thế là ta làm thịt hết đem vào trong hang, Yêu Nguyệt chê mùi máu tanh, ta đành chôn thịt tươi vào trong tuyết, lại dùng một tấm đá đậy lại, như vậy chúng ta sẽ có thịt dự trữ.

Làm xong xuôi, ta quay lại hang, Yêu Nguyệt đang ở ngóc sâu kiểm tra hàng tích trữ của chúng ta, nói đúng ra thì đang kiểm kê lại số lượng hạt dẻ chúng ta tích trữ.

Một lúc sau nàng đi ra, vẻ mặt nặng trịch, ta cũng vào ngó xem thử, rổ hạt dẻ chỉ còn một ít, nho khô cũng sắp hết, thứ còn dư nhiều nhất chắc chỉ có hạch đào.

Ta dỗ nàng, "Ta ép dầu, lát nữa làm thịt kho cho tỷ ăn nhé?"

Lỗ tai Yêu Nguyệt giật giật, tựa vào tường không nói lời nào.Ta cũng biết thế là nàng đồng ý rồi.

Lập tức ta bắc nồi đá lên, đổ dầu vào, bỏ gừng xào qua, rắc thêm mấy miếng hành, sau đó mới bỏ thịt heo rừng. Chọn phần thịt ba chỉ, phết mật ong, hầm nhừ trong nồi thì nhìn rất mê hồn.

Lấy thêm một nồi để hầm canh gà với nấm, còn chút nhân sâm thì ta đổ hết vào.

Đống hạch đào còn dự trữ nhiều lắm, ta bóc vỏ cho nàng, nàng không thích ăn cái này, nhưng ta bảo nó tốt, thế là nàng ăn.

Từ sau cuộc thảo luận dạo nọ, nhiệt tình đối với 'Dịch' của chúng ta phun trào mãnh liệt. Hầu như ngày nào ta cũng hỏi nàng mấy quẻ, có lúc nàng trả lời, có lúc không. Lúc trả lời thì chúng ta liền lăn lộn, lăn lộn xong thì trò chuyện, trò chuyện xong lại tiếp tục lăn lộn.

Cứ thế đã nhiều ngày trôi qua, cuối cùng Yêu Nguyệt cũng chịu mở lòng với ta, tâm sự rất nhiều đề tài mà trước kia chúng ta tránh không đả động. Thế là ta biết được một đống máu chó vô cùng khổng lồ:

Đầu tiên, Yêu Nguyệt ghen (Yêu Nguyệt: Ai bảo? Ai bảo ta ghen? Hắn thì có gì đáng ghen?) với Vạn Xuân Lưu, nhất mực theo dõi anh ta, còn gián tiếp xuất thủ trị liệu Yến Nam Thiên. Dù sau này Vạn Xuân Lưu và ta đã bị đuổi đi, thế nhưng nàng vẫn luôn phái người theo dõi y, cho nên biết được đêm trăng ước định cả hai chúng ta (này đừng có miêu tả kiểu mập mờ như vậy chứ!), lúc ấy nàng đã lo ta và y bỏ trốn, chẳng những bày kế chuốc say ta, còn đích thân theo dõi Vạn Xuân Lưu, nàng vốn định giết chết Vạn Xuân Lưu (nói tới đây nàng ngẩng đầu nhìn ta một cái, ta vứt bỏ liêm sỉ để ôm lấy nàng), ai ngờ Vạn Xuân Lưu đột nhiên ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự, không còn chút ý thức nào nữa, vốn dĩ Yêu Nguyệt cực kỳ muốn giết anh ta, song lại sợ ta trách nàng (coi như bổn tọa đã lấy được chút cảm giác vinh hạnh khi được Yêu Nguyệt xem trọng), kết quả là Yến Nam Thiên nhảy ra, Yêu Nguyệt bèn ném Vạn Xuân Lưu cho Yến Nam Thiên.

Thứ hai, lần trước Yêu Nguyệt theo dõi Yến Nam Thiên, phát hiện Yến Nam Thiên đó là Yến Nam Thiên giả, tên là Lục Trọng Đạt, công tử Tích Hoa cũng không phải công tử Tích Hoa thật, công tử Tích Hoa năm đó đã bị Yêu Nguyệt đâm một kiếm tổn thương nặng nề, sau đó mất tăm mất tích, khi ấy liên thủ với Lục Trọng Đạt cũng không thấy hắn có khả năng ngăn cản Yêu Nguyệt kể cả nàng bị thương, cho nên Yêu Nguyệt cảm thấy bọn họ chưa đủ trình, liền buông lỏng cảnh giác.

Thứ ba, thời chúng ta còn ở trên bờ vực dốc kia... mấy nhân sĩ võ lâm đi mời chúng ta không phải là thật, mà bọn họ cốt để đi chôn thuốc nổ, lúc đó Yêu Nguyệt dự cảm bọn họ có gì đó sai sai bèn phái người theo dõi, sau đó phát hiện ra dấu vết nhân công trên đoạn dốc, hỏi đông đảo thôn dân thì xác thực đám nhân sĩ võ lâm kia đã nhiều lần tới đây nhưng chỉ gặp chúng ta mới một lần đã buông thả bèn nảy sinh nghi ngờ, ban đầu thì không nghĩ tới thuốc nổ, sau đó có một hôm có người lén lút lên núi muốn châm ngòi nổ bị nàng bắt được, kẻ kia bị Yêu Nguyệt bắt tại trận lập tức tự sát. Yêu Nguyệt hoài nghi Giang Biệt hạc, còn phái người thăm dò một đoạn thời gian, tiếc thay Giang Biệt Hạc quá xảo quyệt, Yêu Nguyệt lại quá tự đại, thế là cuối cùng chẳng giải quyết được chuyện gì.

Sau đó chúng ta đón nhận cuộc chinh phạt của đồng minh võ lâm...

Bây giờ Yêu Nguyệt mới nhớ, các đệ tử từng điều tra ra thân tín của công tử Tích Hoa phần lớn là người môn phái Vô Nha, đứng đầu Thập Nhị Tinh Tương, Ngụy Vô Nha năm đó còn cầu hôn chỗ chúng ta. Yêu Nguyệt chưa từng coi hắn ra gì, cho nên dù người ta đã đánh tới cửa cũng tỏ ra nóng nảy và kích động, quá khinh địch (thể hiện ngay cả trong trí nhớ Liên Tinh cũng không xuất hiện người này, đoán rằng căn bản cũng không để ý).

Ngụy Vô Nha sở trưởng đánh động, không biết sao có thể liên lạc với đám Mộ Hạ sau khi bị phạt, Mộ hà từng làm thị nữ thiếp thân, vẫn có danh tiếng nhất định, lại bị cách chức oan ức, rất nhiều người vẫn còn giao hảo với cô ta, bọn họ âm thầm dụ người lên núi chôn thuốc nổ, mượn danh đại nghĩa công thượng núi, muốn vây chết chúng ta trong động Thạc Ngọc, kế tính tốt đấy, nếu là Yêu Nguyệt và Liên Tinh nguyên bản thì e rằng chỉ đành chôn mình trong động Thạc Ngọc, song chúng ta là phiên bản Boss cung Di Hoa đã được thăng cấp, còn không thì sao có thể ngồi đây tương thân tương ái thế này.

Yêu Nguyệt nợ nần sòng phẳng xong xuôi lại nhìn trộm ta, hỏi, "Tinh Nhi, ngươi giận phải không?" 

"Giận cái gì?"

"! ! ! Ngươi không giận ta gạt ngươi nhiều chuyện như vậy? Cũng không giận ta muốn giết Vạn Xuân Lưu?"

Ta cảm thấy nàng đáng yêu: "Tỷ tỷ, khi ở trên vách đá, ta đã suy nghĩ thông suốt rồi, cõi đời này không điều gì quan trọng bằng việc tỷ còn sống, ta còn sống, chúng ta ở bên nhau, những chuyện khác, ta không quan tâm nữa." Nhìn đôi mắt lóng lánh của nàng, ta vội vàng bổ sung, "Dĩ nhiên tính khí tỷ tỷ vẫn phải sửa đổi một chút, đừng động tí là muốn giết người." Muốn giết ai thì để ta ~ Đừng làm bẩn tay tỷ tỷ ~

Yêu Nguyệt lại lùi về, "Ngươi với Vạn Xuân Lưu kia còn thân cận như vậy, ta còn tưởng ngươi muốn đi theo hắn, bỏ lại ta kia."

Nũng nịu + chu mỏ + đổi khách thành chủ cũng GET dữ lắm, tình thương luôn có thể đề cao mà!

"Ghen là việc rất đỗi bình thường, cơ mà cũng không thể vì ghen mà động tí muốn giết người được."

"Ai ghen!" Yêu Nguyệt nổi cơn thịnh nộ, lập tức ngồi ngay ngắn lại.

Ta lại ôm nàng, dỗ dành, "Được rồi, được rồi, tỷ tỷ không ghen, thế bây giờ liệu tỷ tỷ đã có thể nói rốt cuộc vì sao khi đó lại vứt bỏ ta chưa?"

Yêu Nguyệt nhìn ta, tức tối đập vào ngực ta mấy chưởng, ta thờ ơ.

Nàng cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, mới nói, "Không biết, khi đó chỉ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, lại rất tức giận." Ánh mắt nàng hoang mang, "Từ nhỏ đến lớn, ta luôn là cung chủ cung Di Hoa thế nhân chăm chú dõi theo, Chưởng môn thánh địa võ lâm, nhất cử nhất động đều bị dạy dỗ nghiêm khắc, không thể vượt qua phép tắc, thế nhưng ta lại làm ra chuyện kinh hãi thế tục như vậy, hơn nữa... toàn bộ võ lâm đều biết."

Ta vỗ lưng giúp nàng thuận khí, nhìn ánh mắt của nàng từ hoang mang dần trở nên kiên định, "Có điều, bây giờ ta thông suốt rồi, quan điểm của ngươi ngoài có liên quan gì tới ta đâu? Tỷ muội cũng được, cùng giới cũng được, bây giờ chúng ta bên nhau không phải rất hạnh phúc ư? Huống chi, trên đời này ngoại trừ ta ra, còn ai có thể phối với ngươi nữa? Trừ ngươi ra, cũng còn ai có thể phối với ta?"

Luôn như vậy, Yêu Nguyệt luôn có thể lơ đãng đánh trúng tiếng lòng của ta.

Hoặc cũng có thể nói đấy là lí do ta yêu nàng đi. Ta ôm nàng, "Tỷ tỷ, chúng ta thành thân đi."