Trời đã lạnh tới mức ta không chịu nổi rồi, chúng ta cùng nhau rời khỏi đoạn sườn dốc.

Nghĩ cũng hài, khi ta còn ở một mình thì dù là hạ nóng bức hay rét lạnh cỡ mấy, đói bụng hay no trướng, thậm chí bị thương, đối với ta mà nói, cũng chỉ là việc vặt, chả bao giờ ta để ý.

Nhưng chỉ cần ở bên Yêu Nguyệt, những chuyện ấy cứ như thể đã trở thành đại sự.

Sau khi rời khỏi đoạn sườn dốc, ta hoàn toàn nhốt mình trong cỗ xe, cái lò sưởi hình người - Yêu Nguyệt cũng bị ta bám riết không cho ra ngoài.

Ta không thích lò than, lò hấp, lò lửa hay lò sưởi chân.

Ngoại trừ Yêu Nguyệt, ta chẳng thích gì hết, hừ hừ (Mặt ngạo kiều)

Yêu Nguyệt cười mỉm, dễ dàng bỏ qua cho hành động ngạo kiều này của ta.

Ra khỏi đoạn sườn dốc, nàng rõ ràng trở nên bảo thủ hơn nhiều.

Khi ở trong xe, âm thanh trêu chọc của ta mà lớn hơn một chút, hoặc ôm nàng một cái trước mặt nhiều người, nàng lập tức nhạy cảm hơn, dễ giận hơn.

Vậy mà ta luôn không sợ chết, đi chọc vào cái con người nhạy cảm và dễ giận ấy.

Ví dụ như bây giờ, hai người chúng ta diện nam trang, tay trong tay đi dạo phố.

Ta nghe xung quanh truyền tới không dưới mười lần lời miệt thị 'con thỏ nhỏ'*.

*từ ngữ mỉa mai những anh chàng đồng tính.

 Nhưng cũng thì thầm, cho rằng chúng ta không nghe được. Ngón tay bấm vào mấy đồng tiền, bắn ám khí, nghe thấy bốn phương tám hương vang tiếng kêu rên, trong lòng thoải mái hết sức: Chuyển kiếp lâu như vậy, tới giờ mới cảm nhận làm một cao thủ võ lâm tốt cỡ nào!

Yêu Nguyệt thấy ta cười. Nàng không hiểu con thỏ nhỏ nghĩa là gì, mặc dù cảm thấy hơi ngượng ngùng, định rút tay ra thì lại bị ta nắm chặt lấy, sau đó trước sự kiên định của ta, nàng cũng chuyển thành mười ngón tay đan chặt vào nhau. Ta cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay của nàng, mỉm cười ngây ngốc lại có phần cường điệu.

Bây giờ chúng ta đang ở Tế Nam, mùa thu ngập lá đỏ, một đường hoa cúc, nghĩ cũng hân hoan, tiếc thay giờ đã một màu tuyết trắng, rừng thưa hoa tàn, Yêu Nguyệt uể oải ngắm cảnh, chúng ta cũng chỉ đi loanh quanh xóm chợ một vòng. Nếu đã tới đây thì đương nhiên phải nếm thử đặc sản bản xứ, ta dẫn Yêu Nguyệt đi tìm một tiệm truyền thống, gọi mấy món ăn vặt, bệnh sạch sẽ của Yêu Nguyệt phát tác, nàng không chịu động đũa, ta hỏi nàng, "Lúc nằm trên giường đá ở đoạn sườn dốc, tỷ tỷ cũng đâu có như thế này." Bị nàng véo một cái bên hông, đau đến nhe răng, may mà nàng chịu ngồi xuống, thậm chí còn đút cho ta mấy miếng thức ăn.

Sau buổi trưa, bọn ta tản bộ đến bên cầu Thước Hoa, ta thuê một con thuyền nhỏ, bây giờ trời lạnh quá, ít thuyền bè, mọi người đều nhìn ta với ánh mắt như người ngoài hành tinh, ta thì giả bộ không thấy, Yêu Nguyệt ngồi ở mũi thuyền, người cầm lái lại không sợ lạnh, vừa ra sức chèo, vừa giới thiệu với chúng ta: Ở đây có một cái đình, sơn tróc phân nửa, là nơi ngã xuống của một vị tiền triều nào đó từng kháng phản loạn, người đời sau cảm phục trung nghĩa của ông, lấy nơi đây để kỷ niệm, cứ đến tiết xuân thu, dân bản địa luôn tới để dâng hương. Yêu Nguyệt và ta không tập trung lắng nghe, đến một lúc, ta thấy đối diện có một ngọn núi bèn hỏi người lái thuyền, mới biết đấy là núi Thiên Phật, có miếu thờ Phạm Lâu, thoạt trông tráng lệ và trang nghiêm giữa bầu trời tuyết trắng. Trên núi có thương tùng thúy bách, sắc xanh thanh khiết hiển hiện dưới màu trắng bạch ngần, tuy trong trẻo song không kém phần kín đáo.

Ta quay sang nhìn Yêu Nguyệt, nàng đã không ngồi yên nữa mà đứng ngạo nghễ ở mũi thuyền, nhìn về tảng màu xanh biếc giữa làn tuyết rơi nơi đằng xa. Nước hồ trơn nhẵn như gương, núi Thiên Phật phản chiếu trên mặt hồ, cảnh quan lại có chút vắng vẻ u buồn.

Lên đến bờ, thấy có người bán áo tơi, ta trông hay hay bèn mua hai cái, vội mặc cho Yêu Nguyệt, nhìn bọn ta bây giờ cứ như hai ngư ông, Yêu Nguyệt cũng thấy vui, thế là nàng mua cả cần cầu, trùng hợp là ở gần đó cũng có cái ao, bọn ta xách đồ sang câu cá.

Ta tìm được một khu vực cây cối rậm rạp, ôm Yêu Nguyệt, Yêu Nguyệt kháng cự thấy không có kết quả thì cũng kệ, ngồi được nửa tiếng, ta đã bắt đầu không yên, đề nghị chơi trò 'Thơm thơm', Yêu Nguyệt bảo, "Còn đang ở bên ngoài đấy!"

Ta cười, "Trong vòng tròn chu vi hai trăm trượng không có ai hết."

Dĩ nhiên Yêu Nguyệt biết điều ấy, nàng hừ một tiếng, ngầm cho phép, song cấm ta không được tiến thêm bước nữa.

Thật ra thì ta rất muốn thử ở chốn dã ngoại này, song vợ quản nghiêm đã không cho phép thì thôi đành chịu.

Chúng ta ngồi cả chiều, đúng như dự tính, chẳng câu được gì, lúc rời đi ta không nhịn nổi mà nhào vào ôm Yêu Nguyệt, bị nàng ném cái tõm xuống nước, lúc rơi xuống ta còn kéo Yêu Nguyệt theo, nàng và ta cũng ngã xuống, hai người ướt như chuột lột quay trở lại, Tử Kinh bị dọa sợ, dè dặt hỏi có phải chúng ta đã chạm mặt bên đồng minh võ lâm hay không.

Yêu Nguyệt hừ một tiếng, đáp, "Hạng người vô sỉ thì không có ở trong mắt ta."

Còn kẻ xấu số vô sỉ bất tài tại hạ thì đã kịp dạy cho nàng biết cái gì gọi là vô sỉ trong khi nàng thay trang phục để tắm.

Tắm gần một tiếng, tóc tai Yêu Nguyệt rối bù, lười biếng ngồi ở thư phòng.

Gần đây kinh phí cung Di Hoa khá nhiều, thành ra cái viện bọn ta mua cũng nhỏ, thư phòng, hoa viên, phòng ngủ, tiền viện gần như dính vào nhau, từ cửa sổ thư phòng nhìn ra ngoài có thể thấy cây cối lưa thưa phủ đầy tuyết trắng trong vườn hoa.

Ánh đèn trong phòng mờ nhạt, dáng người Yêu Nguyệt chiếu lên tường trông rất dài.

Ta ngồi một chỗ, Yêu Nguyệt hỏi ta, "Tinh Nghi đang nghe cái gì?"

Ta đáp, "Nghe tiếng bông tuyết rơi xuống, cảm giác thật tốt đẹp."

Yêu Nguyệt cũng dỏng tai nghe một lúc, nghe luôn được cả chuyện vặt vãnh của căn nhà cách vách, nàng thở dài, "Tinh Nhi đúng là một người vô ưu tư lự."

Ta hỏi nàng, "Như tỷ tỷ nói, vậy thì vô ưu tư lự là như thế nào chứ?"

Yêu Nguyệt cứng họng, nàng nghĩ một hồi, gần đây hình như nàng không có gì đáng để rầu rĩ, cuộc sống quá thích ý, quá thoải mái, mà trên thực tế, ta cảm thấy cuộc đời nàng chỉ cần không có trận quyết đấu giữa Giang Tiểu Ngư và Hoa Vô Khuyết thì có thể coi như vô cùng nhàn nhã và tự tại.

Yêu Nguyệt lại ngồi một lúc, khổ tâm suy nghĩ, nghĩ một lúc lại lo lắng bảo, "Chúng ta thiếu tiền." Xong bất thình lình bảo tiếp, "Tinh Nhi, chúng ta đi cướp của người giàu giúp người nghèo đi!"

Trước kia hồi ta hay đọc thoại bản, Yêu Nguyệt thường bất mãn, thế là để tạo cho nàng sự hứng thú, thỉnh thoảng ta có chọn lựa một vài quyển viết tốt để đọc cho nàng nghe, không ngờ chuyện hẹn ước bỏ trốn giữa đêm khuya nàng không nhớ, lại đi nhớ chuyện cướp của người giàu giúp người nghèo.

Ta hỏi, "Cướp nơi giàu có? Giúp nơi nghèo khổ?"

Yêu Nguyệt: "Tinh Nhi đang nói cái gì thế, tất nhiên là cướp của kẻ giàu có khác, còn chúng ta thì đang bần cùng mà! Không phải ngươi bảo chuyện sửa vườn thiếu tiền hay sao? Trước mắt sửa phân nửa đã tốn hơn bốn trăm vạn rồi, phần sau chỉ cho một triệu, thế nếu sửa thêm nữa thì phải làm sao?"

... Yêu Nguyệt, may mà tỷ không phải một tên con trai đầu thai vào nhà đế vương đấy...

Ta nghiêm túc bày tỏ: Đường đường là cung chủ cung Di Hoa, không thể là cái loại chuyện thiếu nhân phẩm như cướp bóc, dù có đổi sang nam trang thì cũng không thể dùng danh nghĩa cung Di Hoa được, chuyện tiền nong ta sẽ giải quyết, mời cung chủ Yêu Nguyệt cố gắng đừng tiếp tục diễn vai quân tử nữa.

Để làm một tấm gương mẫu mực, tu thân dưỡng tính, ta cầm một quyển sách lên, nhìn Yêu Nguyệt một cách nghiêm túc, thân là một người vợ tốt, ban đêm đảm đương trách nhiệm hồng tụ thiêm hương thì nhất định sẽ có cảnh tượng kinh điển, Yêu Nguyệt nhẹ nhướng mày, mở miệng, "Ngươi muốn ta thiêm hương cho ngươi ư?" Ta thấy tình thế có hơi sai sai bèn vội đáp, tỷ tỷ đại nhân là kẻ tài hoa đọc sách về đêm, còn ta chỉ là một tiểu nha đầu thiêm hương mài mực mà thôi. Tay còn nhanh hơn miệng, ta bốc một nắm hương liệu ném lên không, kết quả là hứng một luồng cái giống mùi thơm nồng đến mức choáng cả đầu óc, suýt nữa làm ta chết sặc.

Ta vội vàng quạt toàn bộ đống phấn hương kia ra ngoài, quay về đã thấy Yêu Nguyệt đang lật sách, tay áo vén lên, nghe thấy tiếng ta trở lại cũng không ngẩng đầu, bảo, "Mài mực."

Hừ hừ, có việc gì mà phải tỏ vẻ thế? Ban đêm ai đè ai thì trong lòng mọi người tự hiểu.

Châm nước mài mực, đây là công phu ta mới học sau khi chuyển kiếp, quả thực không được rành cho lắm, lúc thì nước nhiều, lúc lại mực nhiều, cuối cùng là tràn đầy ú ụ cái nghiên.

Yêu Nguyệt ngồi yên lặng nhìn đống mực tựa hồ sắp sửa tràn ra ngoài hồi lâu, cuối cùng trước ánh mắt đầy chờ mong của ta, nàng cầm lấy bút chấm một cái, đương nhiên là mực sẽ chảy xuống, rơi thấm ướt mặt bàn.

Mà theo như ta quan sát hướng chảy của mực thì nó đã nhắm thẳng vào trang sách Yêu Nguyệt đang coi.

Quyển sách ấy có cả tranh, cái trang đang mở vẽ chuyện phu thê.

Yêu Nguyệt nhìn theo mắt ta, trông thấy hình vẽ kia thì nhất thời mặt đỏ tới tận mang tai, khép quyển sách lại, nói, "Nhìn cái gì mà nhìn?!" Ta gãi cằm, bảo, "Hóa ra sách tỷ tỷ đọc lại hàm chứa ý tứ như vậy." Dường như nàng nhớ lại cuốn ngày xưa từng đọc cho ta nghe thì phải, mặt lại càng đỏ hơn rồi, ta thấy tình thế bây giờ thật vui bèn gạt hết đồ trên bàn ra, cái gì mà bút lông mực tàu, đẩy hết đẩy hết, đến khi ta đẩy Yêu Nguyệt nằm lên mặt bàn, nàng mới hiểu ý ta, nhưng lúc ấy đại sự đã thành rồi, chậm trễ, chậm trễ.

Chuyện của đêm hôm ấy như thế nào thì về sau Yêu Nguyệt mới đề cập lại, ta rung đùi đắc ý đọc thơ, ""Giải cấu thừa tế hội, đắc sung quân hậu phòng. Tình hảo tân giao tiếp, khủng lẫm nhược tham thang. Bất tài miễn tự kiệt, tiện thiếp chức sở đương. Trù mâu chủ trung quỹ, phụng lễ trợ chưng thường. Tư vi hoàn nhược tịch, tại hạ tế khuông sàng. Nguyện vi la khâm trù, tại thượng vệ phong sương. Sái tảo thanh chẩm tịch, đê phân dĩ địch hương. Trọng hộ nạp kim quynh, cao hạ hoa đăng quang. Y giải kim phấn ngự, liệt đồ trần chẩm trương. Tố nữ vi ngã sư, nghi thái doanh vạn phương. Chúng phu sở hi kiến, thiên lão giáo hiên hoàng. Nhạc mạc tư dạ nhạc, một xỉ yên khả vong."

Đương nhiên Yêu Nguyệt là 'Tình hảo tân giao tiếp, khủng lẫm nhược tham thang, tư vi hoàn nhược tịch, tại hạ tế khuông sàng', còn ta 'Bất tài miễn tự kiệt, tiện thiếp chức sở đương, nguyện vi la khâm trù, tại thượng vệ phong sương', chúng ta một đôi 'Y giải kim phấn ngự, liệt đồ trần chẩm trương' 'Chúng phu sở hi kiến, thiên lão giáo hiên hoàng' 'Nhạc mạc tư dạ nhạc, một xỉ yên khả vong'! Có điều nàng không biết, ha ha.

Buổi tối ngủ ít nên sáng dậy trễ, buổi chiều ta lang thang quanh hoa viên một lúc, khi về lại thấy Yêu Nguyệt đang cầm một xấp ngân phiếu làm ta sợ hết hồn, có tật giật mình đi đóng cửa phòng lại, nhỏ giọng hỏi nàng, "Tỷ tỷ thật sự đi cướp của người giàu giúp người nghèo sao?"

Yêu Nguyệt cười như không nhìn ta, "Đi thì sao, mà không đi thì sao? Chẳng lẽ ngươi còn muốn báo quan tới bắt ta?"

Ta bảo, "Đương nhiên ta phải giúp tỷ che giấu."

Yêu Nguyệt nói, "Ồ? Ta lại không ngờ Tinh Nhi là một người chẳng phân biệt nổi thị phi như thế đấy?"

Ta đáp, "Tỷ tỷ nói gì vậy, tỷ giết người, ta giấu đao, tỷ cướp bóc, ta đếm tiền, tỷ tỷ làm gì thì ta theo nấy, tuyệt đối không hai lời."

Yêu Nguyệt im lặng một chút, "Mặc dù đã biết ngươi đang nói dối, nhưng ta vẫn thấy rất vui."

Ta thấy nàng không tin bèn thề thốt, xong hỏi, "Nếu không hay là tỷ tỷ cho ta theo tỷ tỷ đi cướp thêm một lần nữa?"

Yêu Nguyệt cười bảo, "Được rồi, ta tin ngươi, đống ngân phiếu này là Tiền Bồi Hoa gửi cho ta bằng bồ câu, là khoản chia lợi nhuận của quý này."

Ta thắc mắc, "Tiền Bồi Hoa?"

Yêu Nguyệt liếc ta một cái, "Tiền quản sự, người giúp chúng ta quản lí sản nghiệp. Ngươi còn nói muốn kiếm tiền cơ, ngay cả tên quản sự cũng không biết." Rồi đưa ngân phiếu cho ta.

Ta bảo, "Từ trước đến nay vẫn là nương tử quản gia, tỷ tỷ giữ đi." Yêu Nguyệt làm bộ định đánh ta, ta lại nhướn lên phía trước ôm lấy nàng, gần đây ta lại nâng cao thêm một thủ pháp dán người nữa, chuyên môn dùng để đối phó với Yêu Nguyệt. Yêu Nguyệt cũng để ta ôm, không nói thêm gì nữa, cười cười ngồi đếm ngân phiếu.

Lời bạn editor: Đã lâu không gặp, nửa chương trước làm từ tháng 3, nửa chương sau làm ở tháng 6, thật là xa cách các bạn :"< Anw, giữa chương có một đoạn thơ, search gg thì không có, mà tớ không có thời gian dịch, cũng không muốn dịch luôn ấy, nên các bạn chịu khó nghiên cứu nhé :"<

Dù sao mình cũng mong ngày 1/6 của các bạn đã trôi qua một cách vui vẻ và dễ chịu :">