Chẳng bao lâu sau, quyết tâm nuôi dạy con trẻ lập tức bị dao động.
Nó đang khóc.
Đội ngũ cung Di Hoa hơn trăm người tính cả lớn nhỏ, vậy mà không có mống nào có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con.
Cũng đúng thôi, nơi này toàn các cô gái võ nghệ cao cường, ngay cả người thương cũng không có thì sao có kinh nghiệm dỗ trẻ con? Thế nên với cơn khóc của thằng bé, bọn ta lực bất tòng tâm.
Yêu Nguyệt khó nhịn lắm rồi, nàng đi một vòng lại một vòng, khiến mắt ta cũng hoa cả lên, mãi mới dừng lại, bảo, "Sao nó còn khóc thế?"
Ơ kìa... ta cũng không biết, trẻ con khóc thì đơn giản là nó đang không thoải mái. Về phần vì sao không thoải mái? Ồ, não ta chợt linh hoạt, "Nó đói thì phải?"
Yêu Nguyệt hỏi, " Vậy nhét cho nó no đi!"
....
Ta nhìn trái một cái, xong lại nhìn phải một cái, chốn hoang vu này kiếm đâu ra sữa đây?
Yêu Nguyệt cũng theo kịp phản ứng, nàng thở hồng hộc, trợn mắt nhìn đứa nhỏ.
....
Cuối cùng chúng ta đến một thị trấn kế bên, bao trọn nhà trọ rồi sai tiểu nhị nhanh chóng tìm một bà vú.
Cũng may thị trấn bên trùng hợp có một nhà mới sinh con gái, nhà nghèo quá nên phải bán đứa nhỏ đi, lúc bà mẹ đang dốc mình van lơn ai đó hãy mua nó đi thì thị nữ Tịch Hà của ta đi ngang qua, dắt cả mẹ lẫn con về, bà mẹ kia lại khá nhiều sữa, bấy giờ vấn đề mới được giải quyết.
Tất nhiên, đây mới chỉ là bắt đầu.
Đứa trẻ bú no, yên bình khoảng vài giờ (tính theo giờ ở chỗ này) thì lại khóc, hơn nữa lại còn là hai đứa trẻ cùng khóc.
Ta vừa mới lim dim thì lại bị đánh thức, vừa tỉnh lại bèn lập tức sang phòng sát vách kiểm tra, quả nhiên là Yêu Nguyệt bày một đống kim châm chuẩn bị hăng say tự ngược đang rất cáu kỉnh, cơ hồ đã muốn xông tới đập chết cả hai đứa, dù gì thì ta cũng vội ngăn nàng lại, "Gọi bà vú dậy là được rồi."
Cũng may người phụ nữ kia trước đây cũng có con nên chuyện dỗ con nít khá là rành, coi như bà ta cứu Hoa Vô Khuyết một mạng.
Buổi sáng ngày thứ hai, chúng ta vừa dậy, Tịch Hà tới bẩm báo, nói bà vú Vương có chuyện muốn cầu xin.
Hóa ra đây đã là đứa con gái thứ tư của bà rồi.
Con gái lớn tám tuổi đã đem bán, hai đứa tiếp theo một đứa sáu tuổi, một đứa bốn tuổi, mẹ ruột vừa đi hẳn cũng không thoát khỏi kiếp nô lệ, bà vú Vương van nài chúng ta hãy mua lại cả hai đứa chúng nó.
Chuyện này phiền phức nên đương nhiên bà ta không dám trực tiếp xin ta với Yêu Nguyệt, có điều vẻ mặt Tịch Hà khá là thương xót, lại chịu trách nhiệm nguy hiểm là tới hồi báo, hẳn là nàng cũng động lòng trắc ẩn rồi.
Ta suy ngẫm tỉ mẩn một phen, phần lớn người trong cung Di Hoa cũng là những cô gái bị vứt bỏ, chuyện thu mua lại bọn họ cũng là việc cung chủ như ta thường xuyên làm, vì vậy ta gật đầu, Tịch Hà thấy ta đồng ý bèn bỏ đi.
Đến khi ăn sáng, ta nhắc lại với Yêu Nguyệt, nàng chỉ
ừ một tiếng, không nói gì nữa.
Cơm nước xong, Tịch Hà cũng hoàn thành nhiệm vụ, nghe nói gã chồng còn định tranh thủ cãi giá, cuối cùng bị Tịch Hà tẩn cho một trận, nếu không nhờ bà vú Vương cầu xin sự tha thứ thì khéo đã sớm giết cả một nhà rồi.
Ta nghe bẩm báo lại mà lạnh sống lưng, bấy giờ ta mới nhớ ra cung Di Hoa là cái nơi như thế nào, ta phỏng đoán bà vú Vương bị dọa cho một phen hú vía, quả nhiên đợi đến khi bà tới cảm ơn thì toàn thân run rẩy, nhìn thấy ta còn không dám ngẩng đầu.
Ta đành phải trấn an bà ta, lại bảo Tịch Hà đưa bà ta ít bạc, hứa hẹn sẽ có tiền lương cao mỗi tháng. Dần dà bà ta mới bình tĩnh lại.
Sau đó dành tặng ánh mắt nhu tình cho cô bé tiểu hạt tiêu đứng nấp đằng sau Tịch Hà.
Ta chỉ thầm cảm thán một lúc thì thị nữ Tử Kinh bên cạnh Yêu Nguyệt đến thông báo đã đến lúc lên đường.
Rõ ràng ta và Yêu Nguyệt sở hữu khinh công rất tốt, ấy thế lại chui vào ngồi trong cái xe trông hãi chết người kia, để mười mấy cô gái trẻ tuổi khiêng đi, vận khinh công bay tới cung Di Hoa.
Yêu Nguyệt vẫn rất im lặng, ta nói chuyện với nàng, nàng còn không thèm để ý. Ta muốn nàng vui, vậy nên gọi người cho mang tới một số trò chơi đang thịnh hành.
Đáng tiếc, cái gì mà yêu song lục, cái gì mà ném thẻ vào hũ rượu, toàn là trò trẻ con với cao thủ võ lâm như bọn họ, mà ta không giỏi đánh cờ, trò này thì khó dựa vào trí nhớ hiện tại lắm, ta sợ lộ ra điểm bất thường nào đó khiến nàng hoài nghi, thế nên chẳng dám rủ. Dày vò lẫn nhau đến tận trưa, ta mới dựa lưng vào thành xe để nghỉ ngơi - tranh thủ tiêu hóa luôn kí ức trước đây của Liên Tinh.
Buổi trưa, bọn ta dùng bữa ở trong xe. Nhà trọ bọn ta thuê trước cũng toàn bưng lên thức ăn do thị nữ của cung nấu, nơi này cũng vậy, nhưng bữa trưa thì phong phú hơn bữa sáng. Ta nhìn một bàn đầy thức ăn cũng phải cố gắng kìm nén ham muốn vồ vào thưởng thức, chậm rãi thể hiện kĩ năng nhai kỹ nuốt chậm, no khoảng tám phần bèn đẩy đũa, Yêu Nguyệt thì ăn ít lắm, nàng vẫn nhìn ta, thấy ta đặt đũa xuống bỗng cười bảo, "Liên Tinh thay đổi rồi."
Sắc mặt ta không hề thay đổi, ta cười đáp, "Tỷ tỷ nói xem ta thay đổi thế nào chứ?"
Yêu Nguyệt nói, "Trước giờ ta thấy ngươi ghét ăn cá sốt chua ngọt nhất, thế nhưng hôm nay ngươi lại ăn thật nhiều."
"Tỷ tỷ nhớ nhầm rồi, trước kia ta thích ăn cá sốt chua ngọt nhất đấy." Ta giả bộ bật cười ngây thơ, cái bàn chúng ta đang dùng bữa cũng nhỏ, thế là ta tranh thủ chuyển sang ngồi cạnh nàng, cầm lấy tay nàng, bảo, "Tỷ tỷ không quan tâm đến ta rồi."
Hẳn là do Yêu Nguyệt không quen tiếp xúc với người khác, cơ thể nàng cứng đờ, nàng khẽ thở dài, "Tinh Nhi à, ngồi yên đi."
Nàng gọi ta là Tinh Nhi! Trong kí ức, cũng không phải nàng chưa từng gọi như vậy, song từ năm bảy tuổi, số lần gọi như vậy càng ít.
Ta cũng có chút vui mừng vì danh xưng này, nhưng không dám làm bừa, ta đành buông tay ra, tiếp tục dựa vào thành xe, để tâm tư du lãng.
Dọc đường, ngoài tiếng khóc rất đỗi tình cờ của đám trẻ con, thì chẳng còn tiếng động gì nữa, xem ra kỷ cương nề nếp của cung Di Hoa rất tốt.
Đến tối ngày thứ sáu, bọn ta đã về đến nơi, xem chừng cung Di Hoa cũng chẳng cách xa Giang Nam là mấy!
Cơm tối cũng dùng luôn trong cung - ta không ăn chung với Yêu Nguyệt nữa.
Yêu Nguyệt không có ở trước mặt giúp ta đỡ áp lực hơn, ăn cá như vũ bão vậy, thấy lúc thị nữ vào thu dọn thì lộ ra ánh mắt ngạc nhiên, ta cũng hơi lúng túng, may mà bọn họ chẳng dám hỏi nhiều, thu dọn xong thì đi luôn - chủ nhân của thân thể trước thật là một người quá sướng.
Ăn no rồi, ta đi đi lại lại trong sân, quyết định chút chuyện liên quan đến bọn nhỏ. Chuyến hành trình vừa rồi, Yêu Nguyệt đã lấy họ nàng đặt tên đứa nhỏ là Hoa Vô Khuyết - vì con gấu trẻ trâu ấy muốn vụ này hoàn hảo không chút tì vết nên còn định khử bà vú với đứa nhỏ, may mà ta kịp cản lại, khuyên can mãi mới giữ được mạng cho đứa bé, Tiểu Nguyệt để đứa nhỏ đó đi làm hạ nhân, để hai tỷ tỷ của nàng đi nấu cháo.
Bà vú không hề biết rõ nội tình. Suốt chặng đường dáng vẻ bà luôn cúi rạp, đến nơi thì lại bị choáng ngợp trước vẻ xa hoa lộng lẫy. Thấy ta tới, bà hoảng hốt hành lễ, gọi ta, "Phu nhân"
Ta sợ bà thiên vị con gái mình mà lơ là Vô Khuyết bèn gọi bà lại, dặn dò mấy câu, xong lại cho người đi dạy bà quy củ. Suy nghĩ thêm một chút, ta lại bảo Tịch Hà tìm thêm mấy bà vú nữa, làm xong hết thảy thì trời đã nhá nhem, ta vội vã đi thăm Hoa Vô Khuyết, xong lại thấy Yêu Nguyệt đang ngồi ở bên trong, thất thần nhìn thằng bé.
Mặc dù dựa vào nguyên tác thì trước cuộc quyết đấu, Yêu Nguyệt không hề ra tay với Vô Khuyết, nhưng ta vẫn thấy sốt sắng, bèn vội vã chạy lại, giả bộ trêu chọc Vô Khuyết rồi lén quan sát Yêu Nguyệt, thấy nét mặt nàng chợt lộ ra sự dịu dàng mới dám thả lỏng, bế Vô Khuyết lên cho nàng ngắm, "Tỷ tỷ, tỷ nhìn này, đứa nhỏ này đang cười đấy."
Yêu Nguyệt dè dặt đưa tay lên chạm nhẹ vào khuôn mặt phúng phính, Vô Khuyết cũng không sợ người, nó bật cười, ta thấy nàng có vẻ thích thú bèn bảo nàng ôm Vô Khuyết, lập tức sắc mặt Yêu Nguyệt thay đổi, nàng phất ống tay áo bỏ đi.
Thật đúng là một người nắng mưa thất thường.
Tiểu Vô Khuyết cũng vậy, chưa gì đã khóc toáng lên.
Lúc bà vú bảo là phải thay tã, ta hứng thú đứng quan sát toàn bộ quá trình, nhìn từ trên xuống dưới thân hình của tiểu soái ca, trong trong ngoài ngoài hết một lượt - đáng tiếc, ngoài cái đó non nớt ra thì chẳng còn gì đặc biệt.
Lại dặn dò bà vú phải chăm sóc thằng bé tốt hơn, sau đó ta quay về tẩm điện.
Một đêm ngủ ngon.